Đọc truyện Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm – Chương 9
Trương đại thẩm bán bánh bao kiếm sống hơn mười năm, chưa từng có ngày nào phải toát mồ hôi lạnh như hôm nay.
Hương bánh bao nhà bà truyền khắp ngàn dặm, tất nhiên là bán buôn rất được.
Việc dẫn tới vài con chó hay mèo thèm nhỏ dãi thì cũng không có gì kỳ
lạ, nhưng giữa một đám mèo chó này, một nữ tử mặc áo xám xuất hiện, ánh
mắt cứ như keo dán mà dính chặt lên bánh bao nhà bà, thỉnh thoảng lại
liếc bà bằng một cặp mắt thỉnh cẩu, đôi mắt tối đen như mực ấy, so với
mấy động vật nhỏ bên cạnh thì lại càng sáng ngời hơn.
Một nữ tử
như vậy cũng không phải là lạ, thứ kỳ lạ chính là nàng đã đứng ở nơi đó
cả một buổi sáng, không hề có ý rời đi. Tuy Trương đại thẩm rất muốn ném cho nàng một cái bánh bao để tự giải thoát mình khỏi tình cảnh bối rối
này, nhưng bà bán bánh bao cũng không phải là để cứu thế giúp người, lúc nào cũng như vậy thì bà lấy gì để sống nữa?
Nàng rất đói.
Nhưng nàng không có tiền.
Cổ Tiểu Ma gần như đã sắp chết mê trong mùi hương bánh bao ngập tràn tứ
phía, trong lòng cũng không khỏi trách cứ Mạc Khinh Viễn vạn lần, tại
sao không chừa cho nàng chút bạc nào? Cho dù vài đồng thôi cũng được mà.
Đột nhiên, có một nữ nhân , tới mua bánh bao, lại không cẩn thận mà để
rơi một cái xuống đất, trong nháy mắt đã khiến cho tất cả mọi động vật
xung quanh phải lâm vào trạng thái cảnh giác. Cổ Tiểu Ma phản ứng chậm
một nhịp, nhưng rất nhanh nàng đã gia nhập vào vòng chiến, cào cấu với
đám chó mèo nào đó.
Cuối cùng Trương đại thẩm cũng không thể nhịn được nữa, bà nở một nụ cười, đập vào mắt của Cổ Tiểu Ma thì lại như
tiên nhân trên trời, đưa một cái bánh bao ra mà nói với nàng: “Cô
nương…”
“Đa tạ!”
Trương đại thẩm còn chưa nói xong, Cổ
Tiểu Ma đã như một con hổ đói nhanh chóng lao vào vồ mất cái bánh bao
kia. Nhất thời lòng Trương đại thẩm lạnh đi, bà đưa bánh bao ra là vì
muốn giải thích với nàng chất lượng của loại bánh bao này là tốt tới cỡ
nào, người làm bánh đã phải mất bao nhiêu công sức, tuyệt đối không thể
để cho nàng ăn không trả tiền được. Giờ thì hay rồi, nữ tử này ăn xong,
mắt lại sáng lên, tiếp tục dán vào trong nồi.
“Cô nương, bánh bao này năm văn tiền một cái…”
Cổ Tiểu Ma bị sặc, suýt chút nữa đã chết vì nghẹn. Trên người nàng không
có một đồng nào cả, nghĩ đến cách kiếm bạc của Mạc Khinh Viễn, vì thế
nàng cũng học theo: “Đại thẩm, gần đây có chuyện gì kỳ lạ không?”
Bất ngờ thay sắc mặt của Trương đại thẩm lại có phần nghiêm trọng hơn, thở
dài: “Chuyện kỳ lạ nhất gần đây, chính là từ một cái giếng ở phía bắc
trấn…”
Thì ra hoàn cảnh của trấn này cũng rất kỳ lạ, mọi người
trong trấn đều sống nhờ vào cái giếng do tổ tông truyền lại, nước giếng
lúc nào cũng mát mẻ ngọt miệng. Nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ
tháng trước, rất nhiều người đều nói đã phát hiện một nữ quỷ tóc dài
ngồi khóc bên cạnh giếng, người uống nước giếng cũng phát bệnh rất quái
lạ, lở loét toàn thân. Hiện tại ngư dân muốn đánh cá cũng phải đi đánh
cách giếng cổ kia mấy dặm, không còn ai dám tới gần nơi đó nữa…
Trương đại thẩm vô cùng cảm khái nói xong, lại phát hiện bánh bao trong nồi đã mất một nửa, Cổ Tiểu Ma phồng má ăn đến vô cùng vui vẻ, vô cùng hứng
trí mà nói: “Sau đó, sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó nữa…” Gân xanh của Trương đại thẩm nổi lên, cố gắng kiềm chế mà nói: “Cô đưa tiền báo bao cho ta đi!”
Cổ Tiểu Ma bị Trương đại thẩm xách lên, lại tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng ta không có tiền…”
“Không có tiền mà còn dám ăn vụng bánh bao sao! Ta phải đi báo quan!”
“Đừng báo quan mà!” Cổ Tiểu Ma hoảng sợ nhìn Trương đại thẩm, lập tức giống
như đã hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt: “Ta đuổi quỷ giúp các người là
được!”
… Đây chính là không trâu bắt chó đi cày trong truyền thuyết.
Vì thế, dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Trương đại thẩm, toàn bộ đồ cúng đều đã được đặt trước giếng.
Một chén máu chó, lại thêm một chén máu gà, một bó hương kém chất lượng,
một cái lư hương, một trận đồ bát quái, một lá bùa trông có vẻ chắc
chắn, một đống bánh bao và một Cổ Tiểu Ma.
Thiếu nữ gầy yếu khô
quắt, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa lúc này đã có chút tái xanh, chỉ cần
nhìn lướt qua một chút cũng đủ để bị doạ ngất, không hề có chút khí chất tiên phong đạo cốt gì cả. Dân chúng vây xem còn cảm thấy khó tin hơn cả Trương đại thẩm, đứng từ xa mà chỉ trỏ, chưa được một lúc đã có rất
nhiều người tụ tập lại.
Cổ Tiểu Ma đứng một lúc lâu, tuy nói rằng nàng không hề có chút pháp thuật nào, nhưng dù gì cũng là đệ tử tu
tiên. Lúc này mục tiêu quan trọng hơn của nàng chính là cái bánh bao nằm giữa đám đồ cúng, nàng nói dối là dùng để tế vong linh, nhưng một đống
bánh như vậy, không ăn không được.
Nàng lại tiến lên một chút, cơ hồ là đã gần sát giếng cổ rồi. Làm bộ đặt bánh bao ở bên cạnh giếng,
đốt ba nén hương rồi cắm vào lư, nàng dán mấy lá bùa lên, hình vẽ và màu sắc của mấy lá bùa này giống hệt như mấy lá bùa năm đó nàng dùng để
phòng thư sinh nhìn trộm phòng tắm.
Trận đồ bát quái cũng được
bày trước giếng, Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nếu nghe cẩn thận thì còn thể thấy
nó hoàn toàn có quy luật: “Ta ăn bánh bao không nhả vỏ bánh bao không ăn bánh bao lại nhả vỏ bánh bao…”
Nếu Mạc Vi thấy dáng vẻ này của Cổ Tiểu Ma, nhất định sẽ ngất đi vì tức giận. Một đệ tử tu tiên tốt còn phải rất cố gắng mới có thể đấu với ma quỷ, chứ đừng nói tới một con gà mờ mà đòi làm đại thần, làm sư phụ như ông , nhất định là không thể
thấy ánh sáng.
Cổ Tiểu Ma làm đi làm lại nhiều lần, nhìn thoáng qua trước giếng một chút, trong nháy mắt lại trở nên vô cùng sợ hãi.
Bánh bao của nàng đâu? Bánh bao nóng hổi của nàng đâu rồi?
Cổ Tiểu Ma nổi giận đùng đùng phóng tới bên cạnh giếng, thấy một nữ tử ở
trong giếng đang bưng mâm bánh bao của nàng, không vui nói: “Cô nương,
muốn ăn của người khác thì cần phải xin trước, không nói tiếng nào thì
chẳng phải là trộm sao?”
Nữ tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng ta đang trôi nổi trong giếng.
Dân chúng ở phía xa hưng phấn hẳn lên: “Đại thần với bộ mặt dữ tợn đang nói chuyện với ai bên giếng vậy?”
Cổ Tiểu Ma nịnh nọt nói: “Làm phiền rồi, ngại quá, ngài đừng khách sáo
nhé…” Sau đó mặt xanh mét lùi về phía sau hai bước, khóc thét lên rồi
chạy ra ngoài nhanh như chớp: “Quỷ!!!”
Chạy chưa được hai bước đã bị một thứ gì đó vô hình cản lại, Cổ Tiểu Ma quay đầu lại một cách thảm thương, mắt thấy hai hàng lệ máu đang tràn ra trong mắt nữ quỷ, cuối
cùng nàng cũng không giãy dụa nữa, ủ rũ xoay người lại.
Nữ quỷ kia hỏi: “Ngươi thấy ta sao?”
Cổ Tiểu Ma nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Rất nhiều người có thể nhìn
thấy ngươi đấy… Cô nương à, dòng lệ máu của ngươi không doạ người chút nào đâu, đổi cái khác được không?”
Lập tức nữ quỷ kia thu hồi lệ máu, kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Cổ Tiểu Ma cũng nhìn nàng ta, hai người đối diện với nhau rất lâu.
“Chết thế nào?”
“Rơi xuống giếng.”
…
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Vì bạc rơi xuống giếng.”
…
Trong mắt Cổ Tiểu Ma loé lên một tia sáng của những người cùng lý tưởng: “Trong giếng có bạc sao?”
Nữ quỷ gật đầu, Cổ Tiểu Ma lại nói: “Có phải là chỉ cần vớt nó lên là ngươi có thể đầu thai rồi không?”
Nữ quỷ lại gật đầu, Cổ Tiểu Ma vô cùng kích động mà đứng lên, người này
còn cần số bạc kia, đợi đến khi ước nguyện của nàng được hoàn thành,
chẳng phải số bạc đó đã thuộc về mình rồi sao?
Dân chúng cảm thấy vô cùng quái lạ khi thấy Cổ Tiểu Ma đứng cạnh giếng nhe răng cười, thò
đầu vào trong mà không biết đang làm gì, trong lúc còn đang tò mò đã
thấy nàng nhảy lên, lộn một vòng rồi trượt xuống!
Mọi người vây xem sợ đến mức hồn cũng bay lên trời, nhanh chóng chạy mất dạng như chim đi tản cư.
Mẹ ơi, bị ám rồi!
Cổ Tiểu Ma rơi xuống rất nhanh, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Nước giếng lạnh như băng bao phủ nàng trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma vùng vẫy
như muốn bắt lấy thứ gì đó, đột nhiên một luồng sáng xanh hiện lên trước ngực, hệt như đang hình thành một tầng kết giới bao bọc nàng lại, hô
hấp vẫn bị đè ép đã được thông, Cổ Tiểu Ma há miệng thở hổn hển, mùi
hương thoang thoảng kia lại toả ra lần nữa.
Long Tiên Hương.
Nàng ngẩn ra, đột nhiên đầu nàng lại có chút tỉnh táo mà trước đây chưa từng có, cảm giác này vô cùng quái dị, trong nước giếng đục ngầu, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma lại nghĩ đến một đôi mắt cũng mang màu xanh lục như lưu ly
giống vậy, đồng thời phía sau người lại bị thứ gì đó vô hình ép lên
trước, mãi đến khi dính chặt vào một thân thể lạnh lẽo.
“Cá chạch tinh!” Nàng kêu lên một tiếng, da gà cả người đều nổi lên. Thân thể kia cứng nhắc một chút, một giọng nam tử trầm thấp vang lên: “Đừng nhúc
nhích.”
Giếng cổ này rất hẹp, căn bản không chứa nổi ba người,
huống chi trong nước lại có kết giới? Cổ Tiểu Ma giãy dụa một chút,
nhưng dường như lại bị thứ gì đó khống chế mà đứng yên tại chỗ. Bất
chợt, nàng lại nghe thấy một tiếng cười điên cuồng, là nữ quỷ. Thân thể
kia vừa động, tiếng cười đã tắt ngúm, dường như có thứ gì đó rơi xuống
giếng rồi bị kéo tới trước mặt Cổ Tiểu Ma.
Vừa rồi đã nói, giếng
cổ này rất hẹp, nữ quỷ bị người nọ bắt lấy, không thể đứng vững, tất
nhiên là Cổ Tiểu Ma cũng đang bị ép chung với nàng ta. Nàng và nữ quỷ
này ngẩng đầu nhìn, dưới nước tối như mực, không thể nhìn thấy gì. Lại
không biết nữ quỷ kia đã nhìn thấy thứ gì, dfienddn lieqiudoon hồn phách lại run lên bần bật như một cái sàng.
“Đừng… Tha mạng…”
Nàng ta càng run dữ dội hơn, hệt như đang phải chịu một loại tra tấn vô cùng kinh khủng mà hét lên vô cùng chói tai. Cổ Tiểu Ma đứng sát vào thân
người kia, không nhìn thấy gì, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn.
“Ngươi đã chết rồi.” Giọng nói dễ nghe lạnh như băng kia lại vang lên, không có chút độ ấm nào.
Cổ Tiểu Ma vừa định nói chuyện, tiếng hét chói tai kia lại tản đi trong
nháy mắt, tiếp đó lại là một sự im lặng chết chóc. Nàng hơi hoảng sợ,
chỉ gọn gàng linh hoạt như thế đã khiến nữ quỷ kia hồn bay phách tán,
vậy thì chẳng phải xử lí nàng sẽ càng dễ dàng hơn sao?
“Đừng có làm bức hoạ của ta bị ướt.”
Giọng điệu này không hề có ý muốn thỉnh cầu, hoàn toàn là mệnh lệnh. Cổ Tiểu
Ma nịnh nọt gật đầu: “Lần sau ta sẽ chú ý, chú ý thật kĩ.”
A,
không phải, nàng nhặt bức hoạ của hắn, cũng không phải là đến để chịu nô dịch, sao cứ giống chân chó vậy chứ? Nhưng với tình huống này, tốt xấu
gì thì cá chạch tinh mỹ lệ cũng đã cứu mạng nàng, đương nhiên nàng cũng
chỉ có thể lấy đức mà trả ơn thôi. Cổ Tiểu Ma tự động xem nhẹ biểu cảm
vô cùng chân chó lúc này của bản thân, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên
lại nghĩ tới việc không biết vị cá chạch tinh đại nhân này có biến thân
không, cảm giác lạnh lẽo đó… A, con cá chạch này lớn tới mức nào chứ!
Nàng nghĩ đến đây, da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên kết giới bị thu
lại nhanh chóng, một luồng sáng màu xanh bao quanh nàng, chiếu sáng
quanh người. Nữ quỷ vừa biến mất, nước giếng cũng trở thành trong suốt
như cũ, nàng dán chặt vào trước người nam tử, lại không biết người mình
đang dán vào trông như thế nào, vì thế nàng ngẩng đầu lên một cách khó
khăn, muốn thấy rõ dáng vẻ của hắn.
Trong nháy mắt, kết giới đã
hoàn toàn biến mất. Nước giếng lạnh như băng xông tới từ bốn phương tám
hướng, nhưng Cổ Tiểu Ma chỉ mở to mắt mà nhìn, cuối cùng còn quên cả lấy hơi.
Gương mặt như hoạ này thật sự tồn tại.
Thanh y, bích quan (đồ đội đầu của nam tử thời xưa), da trắng như tuyết, đôi môi đỏ
mọng, mái tóc đen như mực, cặp mắt xanh thẫm, tất cả đều có phần mông
lung khi ở trong nước.
Vô số bọt khí toát ra từ bên miệng nàng,
đột nhiên sau lưng bị siết chặt, cả người đã nhẹ tênh rồi bị đẩy lên
trên. Cổ Tiểu Ma có thể nhìn rõ xung quanh, dùng hết sức để bám vào
thành giếng, bỗng nhiên nàng lại nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng sợ từ phía trên, sau đó giọng của Trương đại thẩm vang lên.
“Cô nương này không chết! Mọi người mau tới giúp đi!”
Dân chúng đến xem chuyện vui lại tụ về trong nháy mắt, đồng tâm hiệp lực
kéo Cổ Tiểu Ma lên. Nàng ngồi bệt dưới đất, có chút choáng váng hoa mắt, dường như mỹ nam vừa nãy đã biến mất rồi. Nàng chưa bỏ ý định mà móc
bức hoạ từ trong ngực rồi vội vàng mở ra, tơ lụa đã hoàn toàn ướt đẫm,
quả nhiên không còn thấy bóng dáng của nam tử thanh y kia đâu!
“Nước giếng trong lại rồi!”
Đột nhiên có người kêu lên, dân chúng xung quanh đều bắt đầu ca ngợi Cổ
Tiểu Ma, Trương đại thẩm mừng rỡ đến tặng nàng cả một nồi bánh bao.
Trong nháy mắt Cổ Tiểu Ma lại quăng hết tất cả ra sau đầu, vui vẻ lấy
bạc của quan phủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lần này đã có phí đi
đưởng, không nên chậm trễ hành trình nữa, dù sắc trời đã gần đến hoàng
hôn rồi.
Khéo léo từ chối hảo tâm giữ lại của Trương đại thẩm, Cổ Tiểu Ma quay lại đầu trấn dắt ngựa của mình rồi dứt khoát rời đi.