Đọc truyện Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm – Chương 68
Hệt như đã cách một đời một thế.
Nàng vừa trải qua một cơn ác mộng, thấy sư phụ lâm vào nguy hiểm, thấy Thanh Long bảo Úc Lưu đã điếc, thấy mình đối mặt với một con quái vật khổng lồ sáu tay. Cổ Tiểu Ma ôm gối ngồi trong bóng tối, mặt chôn sâu trong khuỷu tay, như đang sợ chỉ cần ngẩng đầu thì cơn ác mộng này sẽ trở thành sự thật.
Đây là đâu?
Nàng không biết, chỉ ngồi co rúm trong góc. Bóng đêm như một cánh tay khô gầy, điên cuồng bò tràn về phía nàng. Cổ Tiểu Ma sợ hãi ôm chặt lấy mình, nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không có chuyện gì phát sinh.
Nàng giật giật, cẩn thận ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, nếu không phải là có ánh sáng tím đen nhàn nhạt quấn quanh, thậm chí nàng sẽ cho rằng trước mặt mình là một chiếc gương đồng lớn. Vậy mà còn có một Cổ Tiểu Ma khác, ôm gối, mặt tái nhợt, cẩn thận sợ hãi nhìn nàng.
Ngươi… ngươi là ai? Nàng thử hỏi, không ngờ Cổ Tiểu Ma đối diện kia cũng nhìn nàng, giọng nói và dáng miệng khi nói giống nàng như đúc.
Nàng giơ tay lên huơ huơ, nàng kia cũng giơ tay lên huơ huơ.
Cổ Tiểu Ma sững người, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, liền đưa hai ngón tay lên mí mắt, rồi kéo xuống.
…
Đầu Cổ Tiểu Ma đối diện đầy vạch đen, đầu ngón tay cũng đặt trên mí mắt, nhưng lại không thể làm ra bộ mặt quỷ khó coi như thế.
… Này, ngươi là ai?
Là nàng đang hỏi, Cổ Tiểu Ma ngẩn người, đối diện với nàng kia, cách nhau không xa, tóc đen xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ quen thuộc như thế, chẳng lẽ không phải là mình?
Nhưng, nàng đang hỏi mình là ai.
Hoặc, đây chính là sự sợ hãi vẫn luôn ẩn nấp trong người nàng.
Từ lúc vừa bắt đầu, cái tên Cổ Tiểu Ma này đã tồn tại thật sao? Nàng là thứ gì? Là một đóa yêu linh chi không thành hình, hay là một Điệp An ôm đầy chấp niệm? Không có Điệp An, sao có thể có nàng? Nhưng sao nàng và Điệp An có thể sống nương tựa vào nhau cả đời?
Sớm đã có dự cảm như thế.
Ta… không biết mình là ai cả.
Tiếng đàn mông lung chẳng biết đã rót vào tai từ khi nào, Cổ Tiểu Ma sợ hãi mở to mắt, nhìn người đối diện khẽ mỉm cười, bất chợt hai mắt hóa thành màu đỏ.
Ngươi là Điệp An! Nàng cả kinh nói.
Là ta, nhưng ngươi thì không. Nàng lạnh lùng nói, ngay cả một yêu linh chi ngươi cũng không phải, ngươi chỉ là một thứ mà ta nương tựa vào ở Nhân giới, không có ta, ngươi còn chẳng thể tồn tại.
Nhưng… sắc mặt của Cổ Tiểu Ma càng thêm tái nhợt, ta là đệ tử của Thiên Diễn, ta có sư phụ sư nương, còn có cả Oanh Oanh nữa…
Đây cũng chỉ là một chút trí nhớ không đáng nhắc tới. Điệp An cười lạnh, nói, rời khỏi ta, ngươi sẽ không thể tồn tại, chỉ cần qua mấy năm, sẽ chẳng còn ai nhớ ngươi là ai nữa.
Không, không phải thế. Nàng bắt đầu luống cuống, không phải vậy… ta…
Nhưng cuối cùng là thứ gì, nàng lại không nói được…
Ngươi không có gì cả, cũng không là gì cả. Điệp An cười nhìn nàng, ngươi cứ đợi ở đây, từ từ mục nát mà chết, mười bảy năm qua nhiều lắm cũng chỉ là một giấc chiêm bao vàng của ngươi mà thôi, cần gì phải tiếp tục?
Cổ Tiểu Ma ngẩn người, đột nhiên run lên như một cái sàng.
Nàng trốn tránh.
Sợ mất đi Úc Lưu, sợ mất đi Thiên Diễn này, vì vậy dù đã kháng cự rất lâu, một khắc sau cùng nàng lại lùi bước, nhường thân thể cho Điệp An, tình nguyện không muốn đối mặt với chúng.
Nàng ấy nói, ngươi không có gì cả.
Ngồi một mình trong bóng tối như lúc này mới có thể nhận ra lời nàng đáng sợ đến mức nào. Nàng thật sự chẳng có gì cả, thậm chí cả bản thân nàng cũng không thật sự tồn tại. Mười bảy năm nay, hệt như một giấc chiêm bao, nàng có thể nghe, có thể thấy, có thể nghĩ, chỉ là một câu chuyện cười mà tạo hóa trêu ngươi, nàng chỉ là một thứ ngoài ý muốn, vì sai lầm nên mới xuất hiện, như thế, lúc này Điệp An trở về, nàng có năng lực bảo vệ Thiên Diễn, bảo vệ Úc Lưu, cho nên…
Không ai cần nàng nữa.
Cổ Tiểu Ma chìm vào bóng tối, người đối diện chìm trong ánh sáng tím đen, trong đôi huyết nhãn là vẻ dương dương tự đắc.
Khí của Cổ Tiểu Ma biến mất.
Nữ tử áo xám kia nằm trên đất, như đã chết.
Thanh Long giận giữ: “Kính xin Thần Đế tránh ra!”
“Thanh Hoa.” Tử Vi như không nghe thấy gì, chỉ cất giọng nói với vị bạch y lão giả kia: “Thu Đàn Phục Hi đi, tiếng đàn lần này của ông, tuyệt đối không phải là đúng.”
“Ồ?” Thanh Hoa Đại Đế, chủ nhân của phương Đông cười nhạt: “Trảm yêu trừ ma không phải là chuyện đúng đắn sao?”
“Vậy thì xin mời.” Tử Vi ôm lấy nữ tử trên đất, nghiêm nghị nói: “Tiếng đàn của ông không những không kiềm chế được cơn điên loạn của nàng, mà còn giúp nàng thức tỉnh.”
Lời này vừa nói ra, Thanh Hoa Đại Đế ngẩn người, tất cả mọi người đều kinh hoảng trừng lớn mắt, dường như không thể tin được lời của Tử Vi. Linh lực của tọa thần tứ phương dao động, thanh quang chói mắt, khi tia sáng kia nở rộ, đột nhiên Úc Lưu ngẩng đầu.
Hoa văn màu đen bò qua hai gò má của hắn, không hề trở về trong cổ áo như lúc trước. Đôi mắt xanh thẫm như phủ bụi, thế giới an tĩnh như thuở hoang sơ. Hắn nhếch môi, dùng giọng nói khi còn sống khẽ gọi: “Tiểu Ma.”
Giọng nói kia xuyên qua ánh sáng của thần linh, hệt như vừa ra khỏi miệng đã theo gió bay đi, không ai nghe thấy.
Song nữ tử áo xám tro đang co rút trên mặt đất, cánh tay chồng chất vết thương bị thân thể đè lên, ngón tay lại giật khẽ.
Hệt như một tia nắng xé mở màn đêm.
Ai đang gọi nàng, dịu dàng như thế, hệt như cả đời tương tư.
Úc Lưu ư? Nàng thử hỏi, chỉ sợ đây là ảo giác của một mình nàng.
Nàng… mệt rồi sao? Giọng nói của hắn chân thật đến vậy, hệt như gần trong gang tấc, nhưng Cổ Tiểu Ma lại chẳng ngẩng đầu.
Ừ, nàng vô lực cười cười, ta thật sự… mệt quá.
Vậy thì sao? Úc Lưu cười, kiên trì một chút, một chút là được.
Ta không biết… liệu kiên trì tiếp có còn ý nghĩa gì không, nàng mệt mỏi đến cả giọng nói cũng dần trở nên mông lung. Úc Lưu… rốt cuộc ta là gì?
Nàng không phải là gì cả.
Mắt nàng cay cay, cuộn chặt người, lại có cảm giác như có bàn tay đang phủ lên đầu nàng.
Úc Lưu bất ngờ xuất hiện trước mặt, thân thể như trong suốt, nụ cười nơi khóe môi như gần trong gang tấc, ngón tay thon dài đặt trên tim nàng, cảnh tượng này thật quen thuộc, như vừa mới xảy ra hôm qua.
Có nhớ ngày đó ta nói gì với nàng không, hắn cười, mắt như ngưng tụ ánh sao, nàng không phải là gì cả, nàng ở đây.
Cổ Tiểu Ma chợt ngẩng đầu, trước mắt là một khung cảnh đen tối, không có gì…
Nhưng nàng cảm nhận được trường sam của hắn, mái tóc đen của hắn, đầu ngón tay lạnh bang và hương thơm của hắn, còn có nụ cười và giọng nói kia, quanh quẩn không rời.
Hoa súng màu tím không ngừng nở rộ trên không, hệt như đang bảo vệ thứ gì đó. Tọa thần tứ phương vẫn đang giằng co cùng Úc Lưu. Tinh Tú và Động Chủ hoàn toàn không có can đảm tiến lên đánh một trận với Tử Vi, trên bầu trời chỉ còn lại âm thanh như tiếng trời của Đàn Phục Hi quanh quẩn,
Thiên Nghiêu nỗ lực đối kháng với tiếng đàn này, duy trì kết giới của hắn, chín cái đuôi hồ ly đã hoàn toàn hiện ra sau lưng, tai dần dài ra, Lục Tu vẫn đề phòng đứng bên người hắn, nhưng không ngờ đột nhiên Mạc Vi xoay người lại, hỏi nhỏ: “Vì sao ngươi lại tới giúp chúng ta? Biết rõ đã đối địch với Thiên giới…”
“Ông có biết cây nấm khô kia vì cứu lão tử nên mới liều chết tham gia hội Trục Tiên không?” Cả người Thiên Nghiêu dấy lên ma khí, cười một tiếng đầy ma mị: “Nàng xem ta như bằng hữu, thì ta chính là bằng hữu của nàng, cái gì mà đối địch với Thiên giới… đều là chó má, lão tử mới không thèm quan tâm!”
Đột nhiên Lục Tu quay mặt lại nhìn hắn.
Mà Mạc Vi lại cười: “Không sai, đều là chó má!”
Chưa bao giờ nghe thấy Mạc Vi nói những thứ bất nhã như thế, đám người Thu Tĩnh ngẩn ra, lại thấy Mạc Vi nhìn về phía Lục Tu, người sau đón lấy ánh mắt của ông, khẽ gật đầu.
Hai người như vừa đạt thành hiệp ước, nhấc bội kiếm, ngự kiếm mà lên, biến mất sau kết giới.
“Sư huynh! Lục sư đệ!” Thu Tĩnh vội hét lên: “Bọn họ… chẳng lẽ?”
“Sư nương!” Bất chợt Vân tiêu nói: “Sư phụ và sư thúc… có lẽ là muốn hóa giải phong ấn của Úc Lưu.”
“Nhưng…” Thu Tĩnh khổ sở nói: “Hóa giải phong ấn này… cũng không đơn giản như vậy…”
Song lúc này, đột nhiên bầu trời phương Nam xuất hiện dị biến, mây mù cuồn cuộn, thế tới hung hãn. Đợi đến khi đám mây này tản đi, hơn ba mươi thiên binh người mặc khải giáp hiện ra, Thu Tĩnh không khỏi lặng người.
“Lão già Trường Sinh và ba mươi sáu thiên tướng.” Thiên Nghiêu hừ lạnh: “Cuối cùng lão ta vẫn phải đích thân đến.”
Thanh Long như có được một sự khích lệ lớn, chỉ hận mình đang phải quấn lấy Úc Lưu, không có cách nào để chiến đấu anh dũng trước mặt Trường Sinh Đại Đế.
Lão giả vận bạch sam kia nhìn bầu trời tịch mịch xung quanh, nhất thời sáng tỏ, Đàn Phục Hi đã khống chế được Điệp An, lúc này không ra tay thì phải đợi đến khi nào. Lão ta ngập ngừng một chút, lại nói: “Bắc Cực Trung Thiên thân mang tội, đừng lợi dụng lúc nước đục này chứ.”
Tử Vi lại như không nghe gì, chỉ đứng ngẩn người ở đó. Trường Sinh Đại Đế thấy dáng vẻ này của hắn thì không khỏi tức giận: “Đừng cho rằng Ngọc Đế ưu ái ngươi thì muốn làm gì thì làm! Ba mươi sáu thiên tướng nghe lệnh!”
“Có mạt tướng!” Tiếng hô vô cùng khí thế.
“Bắt Bắc Phương Bắc Cực Trung Thiên lại!”
Lập tức, mây mù lăn lộn, nhanh chóng lao về phía Tử Vi.
Lúc này Tử Vi mởi hồi thần, khẽ “a” một tiếng: “Các người… muốn bắt ta?”
Hắn vừa mới hồi thần, lời nói lại vô cùng nhẹ nhàng, hệt như tùy ý hỏi, nhưng nghe vào trong tai ba mươi sáu thiên tướng kia lại hoàn toàn không phải cảm giác ấy. Đừng nói đến pháp lực của vị Tử Vi Đại Đế này sâu không lường được, chỉ nói đến mối quan hệ của hắn và Ngọc Đế thôi thì đã tương đối khó để giải quyết rồi.
Thiên tướng cưỡi mây dừng lại trên không, Trường Sinh Đại Đế giận dữ: “Ta sẽ chịu trách nhiệm trước mặt Ngọc Đế, mau bắt lại!”
Tử Vi ngẩn người, rũ mắt nhìn nữ tử kia. Hai mắt nàng nhắm nghiền, môi mím chặt, không biết là Cổ Tiểu Ma hay Điệp An. Hắn vuốt vầng trán của nàng, nhưng không ngờ đột nhiên có hai bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, là Mạc Vi và Lục Tu. Có kết giới bằng hoa súng của Tử Vi, hai người không bị Đàn Phục Hi làm ảnh hưởng. Mạc Vi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng cả người chật vật đầy vết thương từ trong lòng Tử Vi, vô cùng yếu ớt.
Tử Vi không còn gánh nặng, nhìn lên trời, Trường Sinh Đại Đế đang nhìn hắn, trong mắt là lửa giận ngút trời.
Đóa đóa hoa sen nở rộ dưới chân, Tử Vi chậm rãi bay lên không, những thiên binh kia vẫn không động.
“Được lắm…” Trường Sinh Đại Đế giận quá hóa cười: “Hay lắm, ngươi muốn đánh với ta một trận phải không? Ngươi đã sớm coi ta là cái đinh trong mắt rồi có phải không?”
Lão vẫn chưa dứt lời, lại như tên rời cung mà lao vụt ra ngoài.
Trong nháy mắt khi bạch quang vây lấy lão, Tử Vi khẽ lắc đầu.
“Những lời ông nói, ta không hiểu toàn bộ.” Tử Vi nâng mắt, lại có chút ánh sáng: “Nhưng ông muốn hại nàng, mà ta lại không thể để ông làm thế, không hơn.”