Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 44


Đọc truyện Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm – Chương 44

Hội Trục Tiên đã sắp tới gần, các môn phái lớn nhỏ cũng lục tục tới đông đủ, phòng khách tràn ngập các nam nữ đệ tử trẻ tuổi, sóng ngầm giữa các môn phái vô cùng mănh liệt, căn bản không có có chút cốt cách của người tu tiên.

Trong đó, đường nhiên phái Thiên Diễn chính là tiêu điểm.

Mặc dù nguyên nhân chính là vì đã từng đứng đầu hội Trục Tiên một lần, nhưng quan trọng hơn chính là, vẻ ngoài của mấy người đệ tử Thiên Diễn bao gồm Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Tác Oanh, không có chỗ nào mà không phải là xuất chúng. Nhưng nguyên nhân Cổ Tiểu Ma bị người ta chú ý, chính là vì sau lưng nàng có một con hồ ly đỏ rất đáng yêu. Lần này căn phòng nhỏ mà nàng ở khó có được phút giây thanh tịnh, Thiên Nghiêu chìm vào trong đám nữ tử, thậm chí còn có người đi tới đi lui giữa các đảo chỉ vì muốn mua đường cho hắn, hạnh phúc đơn giản kia khó có thể diễn tả bằng lời.

Mỗi ngày Cổ Tiểu Ma đều đến bên bờ biển luyện kiếm, trong chớp mắt, cách Trục Tiên không tới mười này, mười hai thức đầu của “Thần Thức Tru Tiên Đồ” đã luyện xong, tuy không thể nói là nhuần nhuyễn, dù vậy, nếu không phải Cổ Tiểu Ma chăm chỉ có thêm, cộng thêm việc được Tiểu Ngọc chỉ điểm, người bình thường dù có thiên tư thông tuệ đến đâu cũng không thể học xong chừng đó trong thời gian ngắn như thế.

Một ngày này, chưởng môn của các đại môn phái cùng hẹn nhau du thuyền ngắm cảnh đẹp của Đông Hải.

Ngay từ sáng sớm chiếc thuyền kia đã dừng ở biển, Cổ Tiểu Ma đang luyện kiếm, chợt thấy từ xa có một đám người đang đi đến, sợ đến mức trốn phắt vào sau tảng đá ngầm, thò đầu ra như trộm.

Một đám đại thúc và lão đầu trung niên trở lên, chợt nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt, trường sam phiêu dật, đều là các chưởng môn của môn phái. Đương nhiên Mạc Vi cũng có trong số đó, làm người thắng trong hội Trục Tiên lần trước, ông vẫn khá có mặt mũi, trên mặt dắt theo một nụ cười yếu ớt, bình tĩnh thong dong, Cổ Tiểu Ma không khỏi xiêu lòng, quả nhiên sư phụ là người có khí chất nhất trong đám lão đầu này.

Bọn họ lần lượt lên thuyền, không biết ai thi pháp, một luồng gió xuất hiện từ hư không, khua buồm lên, dần rời khỏi bờ. Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, mấy người này đúng là, ngắm cảnh Đông Hải, ngự kiếm không phải tốt sao? Còn hết lần này tới lần khác học người thường du thuyền, đúng là không ngại phiền.

Nàng thấy thuyền đã đi xa mới dám bước ra khỏi đá ngầm, mới vừa lộ diện, bống chốc lại thấy thêm vài bóng người lén lén lút lút ở phương xa, nhất thời lòng rét run, xoay người muốn tránh, nhưng không ngờ đã sớm bị người ta nhìn thấy.

“Này… muội vẫn còn luyện kiếm ở đây à?”

Là Việt Khê. Cổ Tiểu Ma vò đầu cười khúc khích: “Tỷ là ai? Chúng ta quen nhau không?”

“Đừng có giả vờ, muội biết bọn họ muốn đi đâu không?” Việt Khê đi đến trước mặt nàng nói, phía sau còn có một nam tử tuấn dật, chính là Trần Kinh Chập, hắn lễ phép gật đầu với Cổ Tiểu Ma, lại nói với Việt Khê: “Chuyện của trưởng bối tỷ cũng muốn quản sao?”

“Nếu chỉ là ngắm cảnh Đông Hải bình thường, sao phụ thân lại không cho ta đi theo?” Việt Khê khó chịu tiếp lời: “Chúng ta theo dõi một chút, cũng chẳng có gì xảy ra.”

Trần Kinh Chập hết cách, chỉ đành rút bội kiếm: “Đừng để các vị chưởng môn khác phái nhìn thấy rồi lại bêu xấu sư phụ.”


“Đi cùng nhé.” Chợt Việt Khê nhìn sang Cổ Tiểu Ma.

“Hả?” Cổ Tiểu Ma được chiều mà sợ, khoát tay đáp: “Muội không biết ngự kiếm…”

Lần này ngay cả Trần Kinh Chập cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng, trong mắt Việt Khê có thêm mấy phần khinh bỉ, dù sao đệ tử tu tiên, ngay cả thứ căn bản như ngự kiếm cũng không biết thì đúng là buồn cười.

“Không sao, ta dẫn muội theo là được.”

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Việt Khê cao hơn mình một cái đầu nhấc lên kiếm.

“Đợi một chút!… Muội đâu có nói là muốn đi theo chứ…….”

Bọn họ núp trong mây, phía dưới là chưởng môn các phái, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

Cổ Tiểu Ma không dám nhìn xuống, trong mũi tràn ngập mùi hương nữ nhi êm dịu trên người Việt Khê, chỉ cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Trần Kinh Chập nhìn hồi lâu, đột nhiên nghi ngờ, nói: “Thuyền này đi chậm thế, biển lại rộng mênh mông, rốt cuộc là muốn ngắm cái gì?”

Việt Khê cũng nhìn theo, đột nhiên đáp: “Hướng này… a, chẳng lẽ bọn họ muốn tới hòn đảo đó sao?”

“Đảo nào cơ?” Cổ Tiểu Ma choáng váng hỏi.

“Là một hòn đảo hoang phế, phụ thân chưa bao giờ cho phép đệ tử đặt chân đến, nhưng hôm nay…” Đột nhiên giọng nói của nàng có chút hưng phấn: “Nhất định phải đi theo xem sao!”

Trần Kinh Chập và Cổ Tiểu Ma cùng bất đắc dĩ thở dài.

Qủa nhiên thuyền kia dừng lại trước một hòn đào, các lão đầu tiến vào một lúc lâu, ba người mới chậm rãi đáp xuống, xác định xung quanh không có người xong mới lén lên đảo, đi dọc theo dấu chân của mọi người về phía trước.

Không thể không nói, hòn đảo này rất đẹp.


Có thể thấy được rất nhiều điều khác biệt của hòn đảo này so với phái Thượng Thanh, rừng cây thiên nhiên trên đảo khá nhiều, từng ngọn núi trông vô cùng tròn trịa, ở giữa lại lõm vào một chút, tạo thành một cửa biển lớn. Cổ Tiểu Ma leo lên nơi cao nhất trên núi, nhìn xuống dưới, không khỏi ngẩn ra.

Phía dưới là một tòa cung điện, bốn phía là trang viên lớn nhỏ các loại, nửa phần cung điện này còn ngâm trong cửa biển, càng có vẻ mộng ảo, như đã tồn tại quá lâu, tất cả mọi thứ đều chìm trong tro bụi tĩnh lặng, hòa quyện với sự phồn hoa và trang nghiêm, khiến con người trở nên vô cùng nhỏ bé hèn mọn.

Ba người sợ run hồi lâu, đột nhiên Trần Kinh Chập cau mày, nói: “Đây là… Chỗ ở cũ của Giao tộc ư?”

Lòng Cổ Tiểu Ma vừa động, đột nhiên cảm thấy có một dòng khí lạnh lướt qua sau lưng.

Nơi Giao tộc diệt vong nghìn năm trước, quê hương của Úc Lưu.

Nhưng nơi này, giờ chỉ còn là một nấm mồ lớn đầy hoa lệ.

Việt Dương vẫn dẫn đường, cười nói: “Đây này là nơi cư ngụ của Giao tộc khi ấy, đến giờ đã hoang phế nghìn năm, dùng để làm nơi tổ chức cuộc so tài thứ ba cũng khá tốt.”

Phần đông chưởng môn rối rít gật đầu, khen ngợi ý này rất hay.

Giao tộc là chủng tộc lai giữa rồng và rắn, mặc dù cứ mỗi nghìn năm đều có một giao long hóa rồng, nhưng ngoại trừ con rồng kia, tất cả cũng chỉ là yêu. Giao tộc lấy sự thần bí và mỹ mạo mà nổi tiếng, có thể đứng tại nơi ở của Giao tộc thế này, thật sự là dịp hiếm có. Các vị chưởng môn vô cùng hứng thú với tòa cung điện này, Việt Dương khẽ mỉm cười: “Mời theo Việt mỗ.”

Chút loang lổ, không trọn vẹn hoàn toàn không thể che dấu được hết phong thái năm đó của nó. Ba người Cổ Tiểu Ma đi vào theo, thấy mọi người tản ra thì nấp ở một chỗ bí ẩn. Vào cung điện này mới phát hiện, trên đất ngổn ngang binh khí, trên tường là những vết bẩn cùng những vết cháy đen, tái hiện hoàn toàn kiếp nạn diệt vong thảm thiết năm ấy. Nàng thầm nhớ tới lời Thủy Thất Yên nói, hoàn toàn bị cảnh tượng này dọa tới ngây người, mãi một lúc lâu cũng không thể nói được câu nào.

Trên tường có một bức họa hơi rách nát, loáng thoáng có thể thấy được một đôi nam nữ mang phong tư khuynh thành của Giao tôc. Mạc Vi và Việt Dương đứng chung, mở ra thưởng thức, vuốt cằm hồi lâu, đột nhiên có người ngạc nhiên gọi: “Việt chưởng môn.”

Việt Dương quay đầu: “Lục chưởng môn, có chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải Giao tộc đã bị diệt vong nhiều năm rồi sao?… Huynh xem kiếm này, không giống như đã bị bỏ lâu.”

Việt Dương đi tới, định thần nhìn lại, bỗng chốc sắc mặt đại biến.


Cây chủy thủ này cắm trên hoàng tọa (chỗ ngồi của vua) trong cung điện, từ khi ông biết chuyện này tới nay, sáu mươi năm chưa bao giờ thay đổi. Nhưng hôm nay, thanh chủy thủ có hơi cong vẹo này lại đang cắm giữa một bức họa, bức họa nằm trong một quyển trục, thanh chủy thủ vừa khéo ghim nó lại trên tường.

Mạc Vi thấy thế, tay vừa động, sợi dây buộc bị nới lỏng, bức tranh rũ xuống.

Chỉ là một bức tranh rừng trúc thanh thúy, sơn thủy chim hoa.

Bất chợt góc tây bắc có thứ gì đó chuyển động, sắc mặt Việt Dương rất khó coi, lần này liền nghi ngờ, lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào?”

Tìm một lúc lâu cũng không thấy gì, Việt Dương khẽ thở dài, lắc đầu mở miệng: “Chuyện này quá kì lạ, chúng ta không nên ở lâu.”

Bên kia đảo, ba người Cổ Tiểu Ma thở hổn hển, Việt Khê kêu lên một tiếng rồi đẩy bả vai Cổ Tiểu Ma, cả giận nói: “Muội điên rồi sao? Gọi cái gì mà gọi, sợ sư phụ muội và cha ta không thấy được à?”

Bỗng chốc sắc mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma chuyển hồng, Trần Kinh Chập kéo Việt Khê, ý bảo nàng đừng kích động.

Đó hẳn là bức họa của Úc Lưu.

Chàng đã tới đây.

Chắc chắn… chàng đã tới nơi này.

Trên đường trở về không ai lên tiếng, Việt Khê chưa từng thấy được dáng vẻ mất bình tĩnh đó của Việt Dương, chỉ là một cuộn tranh mà thôi, có gì phải sợ? Nàng cũng không biết đảo này đã bị bỏ hoang nghìn năm, từ lúc Việt Dương còn nhỏ đã mang dáng vẻ này, hôm nay lại bị người động chạm, đúng là chuyện vô cùng đáng sợ.

Bị giày vò cả ngày, chuyện luyện kiếm cũng bị trì hoãn. Cổ Tiểu Ma không gặp Tiểu Ngọc cả ngày nay, chỉ sợ hắn tới tìm mình, lại bảo mình không giữ chữ tính, lòng lại có chút nóng nảy, nàng muốn đi tìm Tiểu Ngọc, nhưng không biết đi đâu, bình thường đều là hắn tới tìm nàng.

Đột nhiên nàng phát hiện mình không biết gì về Tiểu Ngọc, trừ việc hắn là đệ tử đến ghi danh ở phái Thượng Thanh, còn lại thì chẳng có gì.

“Tỷ có biết Tiểu Ngọc ở đâu không?” Cổ Tiểu Ma hỏi Việt Khê.

“Tiểu Ngọc?” Việt Khê cố nhớ lại: “Đệ ấy là đệ tử ghi danh… hẳn là ở phía nam, muội cứ đến tìm đi.”

Cổ Tiểu Ma đồng ý, cáo biệt Trần Kinh Chập và Việt Khê, sau đó đến phía nam tìm người.


Nếu như nàng nhớ không lầm thì phải đi cả một vòng đảo Thanh Nguyên mới tới được.

Tại sao đảo này lại có hình tròn? Cổ Tiểu Ma thầm rơi lệ, phòng ốc hoa cỏ trên đảo đều giống nhau, nàng không thể phân biệt rõ những thứ này, tuy trời đông giá rét nhưng đã mệt đến ướt đẫm mồ hôi.

Không thể chịu được nữa, Cổ Tiểu Ma quyết định tìm người để hỏi.

Nàng đi dọc bờ đủ, liền leo tường mà vào, nhìn thấy một nơi vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn còn tốt hơn phòng khách. Vẫn không có người nào, Cổ Tiểu Ma buồn bực bước tiếp, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mạc Vi, nhất thời hai chân mềm nhũn, đi lâu như thế, cuối cùng lại tới chỗ người ta họp.

“Việt chưởng môn không cần phải lo.” Mạc Vi nói: “Lúc này trên đảo Thanh Nguyên có rất nhiều môn phái, còn sợ yêu nhân sẽ đến làm loạn sao?”

Việt Dương khẽ thở dài: “Mạc chưởng môn có chuyện không biết, tất cả chuyện này đều là tội nghiệp mà tổ thượng ta phạm phải.”

Phái Thượng Thanh và Thiên Diễn đều là ngũ đại phái của Trung Nguyên, đương nhiên lịch sử cũng khá phức tạp. Từ nghìn năm trước đã làm láng giềng với Giao tộc thần bí mà vẫn bình an vô sự, mãi đến khi đại nạn trong truyền thuyết kia phát sinh, Ma giáo và Yêu tộc trong Trung Nguyên liên thủ, cùng vây công Giao tộc, cách đảo Thanh Nguyên không xa, bắt đầu thảm sát cả tộc. Bất đắc dĩ, Giao tộc phải cầu viện phái Thượng Thanh, nhưng phái Thượng Thanh nào dám nhận lời, chỉ sợ rước họa vào thân, vờ như không thấy lời thỉnh cầu của Giao tộc, cuối cùng Giao tộc diệt vong, phái Thượng Thanh cũng tránh được một hồi tai vạ, nhưng tự cảm thấy mình là danh môn chính phái, miệng đầy đạo đức nhân nghĩ lại thấy chết mà không cứu, lúc này nhắc tới vẫn chẳng thể nguôi ngoai, từ đó chuyện này bị xem là cấm kị của phái Thượng Thanh, không cho các đệ tử nhắc tới.

Hôm nay đã qua nghìn năm, chuyện cũ đã sớm phai đi. Nhưng…

“Rõ ràng đây là do hậu nhân của Giao tộc đến trả thù.” Việt Dương khẽ thở dài: “Cơ nghiệp nghìn năm của phái Thượng Thanh chúng ta… không thể hủy trong tay ta được.”

Vẻ mặt của Mạc Vi rất nghiêm túc, cũng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Cổ Tiểu Ma ngẩn người, lùi về phía sau từng bước, lại chạm phải ngực kẻ khác, nàng khẽ “a” lên một tiếng, một bàn tay đặt lên miệng nàng. Cổ Tiểu Ma hoảng hốt quay đầu lại, là Tiểu Ngọc.

Trong đôi mắt của thiếu niên không có ánh sáng, mặt có vẻ lạnh lẽo âm u trước nay chưa từng thấy.

Hắn nghe được lúc lâu, lại chạm phải ánh mắt của Cổ Tiểu Ma, đột nhiên cười khẽ một tiếng, lại trông như vị thiếu niên hay ngại lúc ban đầu gặp gỡ.

Lòng nàng giật thót.

Tuy thoạt nhìn tuổi hắn còn nhỏ, đợi đến khi hai người duy trì tư thế như vậy, Cổ Tiểu Ma mới phát hiện, Tiểu Ngọc còn cao hơn nàng cả cái đầu.

Có điều nụ cười kia, trống rỗng, còn có chút bi thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.