Đọc truyện Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm – Chương 42
Cổ Tiểu Ma đã quỳ trên đất được bốn canh giờ, hai chân như sắp mất hết cảm giác.
Khí trời sáng sớm trên đảo Thanh Nguyên rất mát mẻ, nhưng đến giữa trưa mặt trời lên cao. Từ tối hôm qua tới nay Cổ Tiểu Ma còn chưa uống một giọt nước nào, cảm thấy cảnh tưởng trước mắt như sắp hóa đen hoàn toàn, chỉ muốn ngất đi.
Bốn phía không có một bóng người nào.
Suy nghĩ một chút, cũng là do nàng quá liều lĩnh, tự tiện ra khỏi cửa cũng thôi, nhưng đột nhiên lại chạy tới trước mặt sư phụ, cố ý muốn tham gia hội Trục Tiên, bảo sao sư phụ không giận? Nàng dám quỳ chỗ này, Mạc Vi cũng quyết tâm không để ý tới, ngay cả Tác Oanh định đến đưa nước cho nàng cũng bị mắng phải trở về.
Nhưng đây là cách duy nhất, Cổ Tiểu Ma nghĩ, hiện tại chuyện đã thành như vậy, hẳn sư phụ sẽ không để nàng tham gia hội Trục Tiên, nhiều nguyên lão và các đệ tử của môn phái tu tiên như thế, không cẩn thận sẽ phát hiện ra thân phận thật của nàng, có lẽ ngay cả có cho nàng đi xem hay không cũng là cả một vấn đề.
“Sư phụ, con không dùng pháp thuật, con chỉ dùng kiếm, sẽ không ai nhìn ra đâu, xin người cho con tham dự!”
Nàng nói như thế, đương nhiên Mạc Vi không thể nào hiểu được, nhưng nếu nói ra sự thật, nàng muốn cứu một con hồ yêu nhập ma đạo, chỉ sợ ông chính là người đầu tiên đi làm thịt Thiên Nghiêu.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Cổ Tiểu Ma đã sớm không chịu được, vừa nghiêng người suýt nữa đã ngã xuống đất. Thu Tĩnh đứng phía xa không nhịn được, xoay người nói với Mạc Vi: “Sư huynh… Tiểu Ma không dùng pháp thuật, chỉ dùng kiếm, căn bản không thể thắng, để nó thử một chút thì có hại gì?”
Tác Oanh vọt đến, ôm lấy Cổ Tiểu Ma, đút cho nàng chút nước. Cổ Tiểu Ma tỉnh táo được một chút, chỉ nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau mình, như có vài người đang tiến tới.
“Sư phụ, người của phái Linh Bảo tới.” Vân Tiêu vội nói, đè thấp giọng: “Để người phái khác nhìn thấy cũng không hay.”
Sắc mặc Mạc Vi vô cùng u ám, nháy mắt với Thu Tĩnh.
“Bên này là phòng khách, Trương chưởng môn, các sư huynh sư tỷ phái Linh Bảo, xin mời.”
Nữ tử nói chuyện mắt ngọc mày ngài, giữa mi tâm anh khí bức người, nàng quay người lại, thấy Thu Tĩnh và Tác Oanh đang đỡ Cổ Tiểu Ma dậy, trong mắt lại mang theo mấy phần tò mò.
“Mạc chưởng môn, đã lâu không gặp.” Trương Khiêm Linh của phái Linh Bảo vừa liếc mắt đã trông thấy Mạc Vi.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Mạc Vi mỉm cười: “Sư đệ Lục Tu của tệ phái đã từng thanh tu ở quý phái mấy chục năm, không làm phiền mọi người chứ?”
“Đâu có đâu có, Mạc chưởng môn quá khách sáo rồi.” Trương Khiêm Linh và Mạc Vi vừa đi vừa nói, trong chớp mắt đã vào phòng khách.
Cứ như vậy, Cổ Tiểu Ma tốt số đã có được cơ hội tham gia hội Trục Tiên. Mạc Vi bất đắc dĩ phất tay để nàng về phòng tiếp tục bế môn sám hối, đúng như lời Thu Tĩnh, nàng không dùng pháp thuật, có lẽ sẽ không trụ nổi một ván, cũng không có gì để bận tâm, lúc này mới nhắm mắt làm ngơ.
Đáng tiếc dù thế nào Mạc Vi cũng không ngờ đến việc dã tâm của Cổ Tiểu Ma quá lớn, chẳng những nàng muốn thắng, mà còn phải thắng đến cùng.
“Ta sẽ cứu ngươi.” Nàng móc một viên hồ lô đường ra, nhìn Thiên Nghiêu liếm lấy liếm để, cái đuôi xù lông quét tới quét lui, hiển nhiên không hiểu được lời của nàng.
…
“Ta sẽ cứu ngươi đấy.” Cổ Tiểu Ma lặp lại lần nữa, đưa tay bóp đuôi Thiên Nghiêu.
Phối hợp đi! Mấy lời đầy khí thế như vậy, chẳng phải con hồ ly thối này nên dùng đôi mắt ngập nước, vẫy đuôi mà nhìn nàng sao.
Thiên Nghiêu quay đầu, tai run lên, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh sáng của sự khinh bỉ.
…
Cũng đúng, chỉ bằng nàng, đừng nói đến việc thề thốt không dùng pháp thuật trước mặt sư phụ, cho dù nàng có dùng cũng không chắc sẽ thắng. Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, lục lọi trong tay nải, móc một quyển sách nhỏ đầy nếp nhãn ra.
‘Thần Thức Tru Tiên Đồ’, hai tay Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy.
Thật sự phải học sao?
Nàng liếc nhìn bóng dáng Thiên Nghiêu đang chiến đấu vô cùng hăng hái với cục hồ lô đường, Thiên Cẩu nói, không có quả Văng Sinh, hắn sẽ chết.
Cổ Tiểu Ma siết chặt tay, dứt khoát lật sách ra.
Chỉ cần một chút hi vọng thì tuyệt đối không thể buông tha.
Hôm nay Việt Khê bận rộn cả một ngày, chỉ cảm thấy rất đau lưng, đi khắp nơi mà không tìm thấy Trần Kinh Chập, lòng bực bội khó chịu, liền đến bờ biển dạo một chút, sắc trời đã dần đến chạng vạng, chân trời như lửa đỏ, nhuộm màu cả một vùng biển, vô cùng rực rỡ.
Nàng nhàm chán đi bộ một lúc lâu, lại phát hiện cách đó không xa có người đang tập kiếm, thân hình linh hoạt, nhanh như tia chớp, không khỏi thầm lấy làm kì lạ, kêu lên một tiếng theo bản năng: “Trần Kinh Chập?”
Chờ đến lúc lại gần mới phát hiện tuy người kia mặc một bộ y phục màu xám tro, nhưng lại là nữ tử, gầy đến thần kì, kiếm trong tay lại vô cùng nhanh nhẹn, chính xác, độc, kiếm pháp cũng rất tinh diệu. Nàng thích thú xem một chút liền rút bội kiếm bên hông ra, quát lớn một tiếng rồi công tới.
Cổ Tiểu Ma đang luyện tới chỗ quan trọng, chợt thấy có bóng người nhào tới từ phía sau, sợ tới mức xoay tay, dùng thức thứ nhất “Bích Hải Thao Thiên” trong mười ba thức của “Thần Thức Tru Tiên Đồ”, dù nàng chưa lão luyện, nhưng đã nắm được bí quyết căn bản, uy lực phát ra chưa được một nửa đã khiến cổ tay Việt Khê tê dại, ngay cả Trần Kinh Chập cũng không thể lợi hại như vậy, nàng vừa sợ vừa giận, hoàn toàn quên bản thân mình là kẻ đánh lén người ta, hừ một tiếng: “Chỉ là tỷ thí võ nghệ thôi, dùng sức như thế làm gì?”
Cổ Tiểu Ma ngẩn người: “Tỷ thí? Tỷ là…”
Nàng còn chưa nói xong, Việt Khê đã công tới, lần này không chỉ có lam quang từ thân kiếm, mà còn kèm theo cả thuật ngự kiếm, ánh kiếm công kích từ bốn phương tám hướng, Cổ Tiểu Ma mượn lực trên một tảng đá lớn, nhảy ra ngoài, nhất thời tảng đá lớn kia vỡ vụn. Lòng nàng vô cùng sợ hãi, không thể hiểu vì sao đột nhiên nữ tử này lại ra tay độc ác như thế, chỉ tránh thôi đã cảm thấy vô cùng khó khăn.
Mười chuôi kiếm trong không trung dần hóa thành sáu chuôi, lại từ sáu chuôi thành bốn chuôi, số lượng có ít đi, nhưng sức mạnh lại càng lúc càng lớn, Cổ Tiểu Ma khổ không thể tả, nàng vội vàng né tránh, cũng không kịp nhìn xung quanh, đột nhiên đụng phải thứ gì đó, một tiếng “ai u” thảm thiết vang lên, Việt Khê và Cổ Tiểu Ma đều ngẩn ra, chiến khí tan biến trong nháy mắt không còn gì.
Là Tiểu Ngọc.
Hắn xoa lỗ mũi, thấy hai nữ tử đang nhìn mình, không khỏi đỏ mặt.
Mặt Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, gãi đầu: “Việc này… xin lỗi nhé.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Việt Khê đến gần, thấy Tiểu Ngọc vận phục sức của đệ tử phái Thượng Thanh liền ngạc nhiên nói: “Hình như ta chưa từng thấy ngươi.”
“Đệ là người mới tới ghi danh, tên là Tiểu Ngọc.” Hắn hối lỗi đáp: “Chào đại sư tỷ.”
Dáng dấp hắn tuấn tú, miệng mồm lại ngọt như thế, Việt Khê rất hài lòng, cười nói: “Đúng là ngoan thật.”
Hai người cứ thế mà nói chuyện, hoàn toàn phớt lờ nàng. Mí mắt của Cổ Tiểu Ma rung giật liên hồi, vô lực nói: “À… quấy rầy rồi, tỷ là ai thế?”
Lúc này Việt Khê mới xoay người, lần đầu tiên đối mặt với Cổ Tiểu ma, đột nhiên khẽ “a” lên một tiếng: “Ta đã từng thấy muội rồi… Trưa hôm nay, muội ngất trên bãi đất kia.”
Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ lên, chỉ có thể im lặng cam chịu.
“Sao vậy? Sao muội lại ngất? Sư phụ muội không đối xử tốt với muội à?”
“Không, sư phụ rất tốt với muội.” Điểm này thì nhất định phải nói, nhưng Cổ Tiểu Ma lại không biết phải giải thích với Việt Khê thế nào, liền nói tránh: “… Đã không còn sớm, muội về trước.”
“Kiếm pháp của muội rất tốt, có cơ hội thì so chiêu thêm một chút nhé.” Việt Khê đuổi theo nói.
… Giống lần “tỷ thí” vừa rồi à?
Nàng lắc đầu, bản tính của cô nương này không xấu, nhưng tính tình có phần hơi kiêu căng. Cổ Tiểu Ma bước nhanh hơn, lại nghe phía trước có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã thấy hai nam tử trẻ tuổi đang đi đến, cầm đầu là một thân bạch y, chính là Mạc Khinh Viễn, một người khác trông vô cùng tuấn nhã, mặc phục sức của phái Thượng Thanh, chỉ nghe Việt Khê sau lưng chợt kêu lên: “Trần Kinh Chập!”
Trần Kinh Chập thấy Việt Khê, liền khẽ mỉm cười đáp: “Đại sư tỷ.”
“Đệ lại lười biếng rồi phải không? Ta đã mệt cả ngày rồi…” Việt Khê nói được một nửa, bất chợt mới nhận ra Mạc Khinh Viễn đang ở bên cạnh, đột nhiên có chút xấu hổ, nhỏ giọng lên tiếng: “… Mạc sư huynh.”
Mạc Khinh Viễn thấy vậy thì cũng hiểu được đôi chút, ôm quyền nói: “Vậy thì ngày khác sẽ đến tìm Trần sư đệ xin được chỉ giáo.”
“Sao lại nói thế, nếu Mạc sư huynh có nhã hứng thì nhất định tiểu đệ sẽ tiếp đón.”
Bốn người chia tay nhau, Việt Khê ngẩn người nhìn bóng lưng của Cổ Tiểu Ma, đột nhiên nhớ tới Tiểu Ngọc, lúc Cổ Tiểu Ma rơi xuống đất, vì phải mượn lực mà tảng đá kia cũng phải bể, nàng đụng phải Tiểu Ngọc, người thiếu niên kia sẽ không sao chứ?
Việt Khê xoay người lại nhìn, chỉ thấy một bãi biễn trống không, sóng biển trập trùng, nào còn bóng dáng của Tiểu Ngọc.
Từ bờ biển đến phòng khách vẫn còn một khoảng. Cổ Tiểu Ma và Mạc Khinh Viễn sóng vai mà đi, một đường không ai nói gì.
Cuối cùng như đã không thể chịu đựng được sự trầm mặc này, Mạc Khinh Viễn mất bình tĩnh, đột nhiên gọi khẽ: “Tiểu Ma…”
“À?” Nàng tùy ý đáp lời.
“Oanh Oanh… có nói gì với muội không?”
“Nói gì cơ?” Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, liền lắc đầu đáp: “Muội ấy không nói gì cả.”
Mạc Khinh Viễn không đáp, vẫn đứng ở chỗ cũ, không đi tiếp. Cổ Tiểu Ma cứ đi tiếp được một đoạn, lại quay đầu, thấy hắn một thân bạch y, đứng dưới tàng cây, tĩnh lặng xuất thần.
“Muội không biết đấy thôi.” Hắn thấp giọng nói: “Kể từ… khi muội rời khỏi sơn động, muội ấy vẫn luôn oán ta.”
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, không ngờ Tác Oanh sẽ như thế, nàng sùng bái Mạc Khinh Viễn đến vậy, lại vì mình mà giận dỗi huynh ấy. Nàng nghiêng đầu, nụ cười nhuộm chút vẻ dịu dàng: “Oanh Oanh ngốc, để muội đi nói với muội ấy.”
Nàng nói xong, cũng không màng đặt vào lòng, lại đi tiếp về phía trước, đột nhiên cánh tay bị kéo, Mạc Khinh Viễn thấp giọng nói: “Tiểu Ma.”
Nàng quay đầu lại: “Sao thế đại sư huynh?”
“Ta… có phải ta đối xử với muội rất tệ không?”
Cổ Tiểu Ma sững người, không ngờ hắn sẽ nói như vậy, im lặng hồi lâu mới lắc đầu cười nói: “Không, huynh rất tốt với muội, từ nhỏ đến lớn. Huynh làm việc chưa bao giờ nghĩ cho mình, tất cả đều vì sư đệ sư muội. Chuyện kia, muội… dù muội đã từng trách huynh, nhưng…” Nàng ngừng một chút, ngẩng mặt lên, đột nhiên cười tươi như hoa: “Chuyện đã qua rồi, muội cũng không nhớ được nữa.”
Lúc này đổi lại là Mạc Khinh Viễn ngây người, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được gì.
“Phải nói thế nào đây…” Cổ Tiểu Ma bước tiếp, cười đáp: “Từ trước đã không băn khoăn thì sau này cũng không cần phải băn khoăn về muội, cứ đợi Oanh Oanh là được.”
Nàng không quay đầu lại.
Mạc Khinh Viễn chôn chân tại chỗ, nhìn Cổ Tiểu Ma càng chạy càng xa.
Tay của hắn vẫn còn đang giơ lên nơi không trung, như muốn kéo nàng. Nhưng…
Tâm ý của nàng, hắn vẫn biết. Có điều hoa rơi cố ý, hắn cho rằng chỉ cần không đáp lại thì mọi chuyện vẫn có thể yên bình, ngày đã lâu, cuối cùng tình cảm này cũng sẽ phai đi.
Nhưng hôm nay, khi nó đã phai mờ, lại khiến người ta khó có thể thích ứng. Ở nơi nào đó trong ấn tượng, hắn như đã quen với cái nhìn từ trong góc tối của nàng, loại ánh mắt này, chỉ vì Tác Oanh mà hắn vẫn luôn ngó lơ, rất hèn mọn, nhưng vẫn cố chấp tồn tại trong lòng hắn, không thể xóa đi.
Là lúc nào, cảm giác này, kể cả thân phận hơn mười năm của nàng đã cùng thay đổi. Nàng không còn là người, nhưng nàng vẫn là thất sư muội của hắn, từ trước là nàng nhìn hắn, nhưng giờ, đổi lại là hắn nhìn bóng lưng gầy yếu mà quật cường của nàng, khẽ ngẩn người.
Nàng đã không còn là Cổ Tiểu Ma của lúc trước.
Đúng vậy, đã không còn là thiếu nữ chỉ biết nấp ở một xó như trước. Nàng của hôm nay, chẳng biết từ lúc nào, khi hắn không hề chú ý mà đã trở nên trầm tĩnh hơn, còn mang theo một mùi hương thoang thoảng, chậm rãi nở rộ.
Nhưng không phải đóa hoa thuộc về hắn.
Mạc Khinh Viễn đứng tại chỗ, ánh mắt có chút kì lạ.
Nàng sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.