Trường học Vampire

Chương 49.2


Bạn đang đọc Trường học Vampire – Chương 49.2

Trong nhà, mọi thứ đều tan hoang, xơ xác. Khung cảnh này cho thấy trước đó đã xảy ra một vụ xô xát, giằng co rất quyết liệt. Dù có ngu ngốc đến mấy tôi cũng hiểu ra rằng vì tôi mà tất cả mọi người đều đã bị Demonzu bắt đi.
Bấu chặt tay vào bậu tường, tôi từ từ trượt người xuống. Tôi sai rồi, sai thật rồi. Đáng ra tôi không nên tin lời Kai, không nên chạy trốn bỏ mặc tất cả mọi người. Nếu tôi dũng cảm đối diện với Demonzu có lẽ giờ này chỉ mình tôi phải chết, chỉ mình tôi phải ra đi, chứ không như bây giờ kéo theo tất cả mọi người đều phải chịu liên lụy.
Bây giờ chỉ còn cách đi gặp hắn, hoặc là hắn giết tôi, hoặc là tôi giết hắn. Chỉ có như vậy tôi mới cứu được những người mà tôi yêu thương. Tôi phải đi Tokyo để đối diện với hắn, với số phận của mình.
Khoảnh khắc này tôi chợt hiểu ra, đúng như cụ Natsu đã nói, số phận của tôi và Demonzu gắn kết với nhau, chừng nào tôi còn sống hắn sẽ không ngừng truy đuổi chỉ vì một lí do duy nhất: tôi là hậu duệ của Ayami – người duy nhất có thể kết thúc cuộc sống của hắn. Rốt cục giữa tôi và hắn, ai là con mồi, ai là kẻ đi săn?

~…
Bước lên chuyến tàu từ Kansai trở về Tokyo, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Cũng đúng thôi, đi một quang đường xa xôi như vậy nhưng ngoài tấm vé tàu, bộ quần áo trên người ra, tôi chẳng mang theo bất cứ thứ gì cả.
Nhưng nếu họ biết tôi đến Tokyo để làm gì thì chắc họ sẽ chẳng ngạc nhiên đâu. Bởi đi chết thì cần gì mang theo hành lí, tiền bạc?
Tôi nghĩ rồi tự cười chính mình. Khi con tàu vừa xuất phát cũng là lúc tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Giá mà…tôi cứ ngủ mãi thế này và không thức dậy nữa thì tốt biết bao. Không mệt mỏi, đau đớn, không chết chóc, máu, nước mắt và vampire…
_ TIN…TIN…
– Tàu đã tới bến, mời các hành khách xuống xe.
Đưa tấm vé cho người soát vé, tôi vác bộ mặt ngái ngủ đi xuống tàu. Không có hành lí gì xem ra lại hay, thật là thoải mái.
Tôi không mất nhiều thời gian để đến được tư dinh của tộc Hondo, vẫn âm u, vẫn lạnh lẽo như vậy, nó chẳng hề thay đổi gì cả. 5 năm qua, tôi đã học được cách rèn luyện bản thân để có thể bảo vệ mình, bảo vệ mọi người.
Tôi không mất nhiều khó khăn để lọt vào được tư dinh. Kì lạ là tại sao một tư dinh lớn như vậy mà lại canh phòng thật lỏng lẻo. Phải chăng lại là một cái bẫy như năm xưa. Nhưng kệ, dù là bẫy hay gì gì đó thì tôi cũng bắt buộc phải xa vào. Vì đây là sự lựa chọn duy nhất của tôi.
Việc đầu tiên cần làm là đi tìm ngọc Maya. Viên ngọc sẽ làm bị thương những kẻ không phải là chủ nhân của nó nên Demonzu không thể đeo bên người. Vậy thì viên ngọc chắc chắn đang ở phòng hắn, phải có được nó thì tôi mời hòng giết được Demonzu.
Tôi nghĩ rồi thận trọng đi đến gian phòng rộng lớn của hắn. Vẫn như 5 năm trước, sát khí tỏa ra từ đây vô cùng âm u, đáng sợ. Đứng trước nó tôi vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng phồng, tim đập liên hồi, tuy nhiên cảm giác sợ hãi thì đã không còn.

Tôi mở cửa và bước vào phòng, vẫn là cái không gian u tịch, đen tối ấy. Nhìn quanh quất một lượt, tôi bật ra tiếng thở phào nhẹ nhõm:
– May quá, hắn không ở đây.
Nói rồi tôi nhanh nhẹn bước vào phòng, lục tìm viên ngọc. Đã một giờ trôi qua mà tôi vẫn không lần ra viên ngọc quỉ quái ấy. Mệt mọi, bất lực, tôi gần như quì sụp xuống sàn. Đúng vào lúc ấy, giây phút tôi gần như đã từ bỏ, thì một ánh sáng xanh mỏng manh lọt vào mắt, như người chết đuối vớ được phao, tôi vội vã lao đến bên chiếc giường rộng lớn. Dưới lớp đệm dày, viên ngọc đang phát ra một thứ ánh sáng mãnh liệt.
Đúng là ông trời không phụ lòng người, cầm viên ngọc trên tay, tôi mừng đến rơi nước mắt. Đã có tôi, đã có viên ngọc. Giờ chỉ cần một thứ nữa, một thứ có thể kết thúc cuộc đời hắn nhưng cũng có thể chấm dứt cuộc đời tôi.

————————————————–

Trong khi đó, ở nhà giam của tộc, bà Shita, cụ Natsu, Takumi và Kai đều bị bắt và trói ở đây. Đã 3 ngày trôi qua mà chưa có thứ gì vào bụng, họ đã mệt lả và đói rũ nên chẳng còn hơi sức đâu mà kêu gào hay chử-i rủa, kể cả đứa lắm mồm nhất là Takumi cũng lặng thinh.
Trong bóng đêm u tịch, một cây nến trắng mù mờ xuất hiện khiến ai cũng giật mình tỉnh giấc. Một dáng người thanh thoát bước vào, khuôn mặt ẩn hiện trong ánh nến mờ.
– Ai?_ Shita, cụ Natsu và Takumi cùng đồng thanh.
– Ta, Tooya._ Người lạ lên tiếng, bước lại gần họ.
– Tooya Hondo, hừ đồ ác bá, mi đến đây làm gì?_ Takumi là người phản ứng đầu tiên với cái tên “Tooya”.
-…
– Sao không nói gì? Có phải Demonzu sai ngươi đến đây để giết bọn ta không?_ Nó tiếng tục hét lên.
– Im đi._ Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến Takumi im bặt. Người vừa quát không phải Tooya mà là Kai.
Về phần Tooya, anh không nói gì, chỉ khẽ cười rồi đi đến mở khóa cho từng người trước ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên của họ.

Khi đã được thả tự do, trong khi những người khác còn đang ngẩn ngơ vì kinh ngạc thì Kai lại khẽ xoa cổ tay một cách thản nhiên như thể chuyện Tooya cứu mọi người là lẽ tất nhiên.
– Giờ chúng ta làm gì?_ Kai hỏi rồi nhìn ra bên ngoài.
– Chạy trước khi hắn phát giá…
_ CẠCH….
Phòng giam tối tăm đột nhiên sáng bừng khiến ai nấy đều giật mình nhìn ra phía cửa. Demonzu đang đứng ở đó, nở nụ cười quỷ dị vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt hắn đang dấy lên một ngọn lửa chết chóc. Khuôn mặt biểu lộ rõ rệt niềm mong ước: giết, giết, giết, giết hết tất cả bọn chúng. Theo sau hắn là Kotoshi, trưởng tộc Akatsuki.
– Haha…ta biết ngay mà, ngươi là đồ phản bội Tooya. Uổng công ta đã tin tưởng ngươi._ Demonzu rít lên giận dữ, tay chỉ thẳng vào mặt Tooya.
– Nếu ông tin tưởng ta thì đã không có mặt ở đây, đúng không?_ Tooya bình tĩnh hỏi vặn lại.
– Ngươi nói đúng, ta chưa thể hoàn toàn tin ngươi. Chính vì sự cẩn trọng đó của ta nên ngươi mới hỏng việc.
– Cẩn trọng? Haha, nếu ông là người như vậy thì mọi chuyện đã kết thúc từ 15 năm trước rồi._ Tooya bật cười mỉa mai.
– Hừ, đúng ta đã sai khi quá khinh suất. Nhưng lần này thì sẽ không có chuyện đó đâu, ta sẽ giết ngươi trước, dù ngươi có là hậu duệ duy nhất của tộc Hondo ta cũng không nề hà, chỉ cần ta muốn, bất cứ ai cũng phải chết.
Dứt lời, hắn lao đến quật mạnh Tooya bắn vào góc tường, ở bên cạnh Kotoshi một mình chống chọi với những người còn lại.
Đưa tay lên lau vệt máu ở miệng, Tooya nhanh chóng đứng dậy, thở dốc. Hắn quá mạnh, thật sự rất mạnh. Lúc trước đánh nhau với hắn, có lẽ vì chưa muốn giết anh nên hắn mới không ra tay mạnh như lần này. 5 năm trôi qua, hóa ra sự cố gắng nỗ lực của anh chỉ là thừa thãi. Dù có cố gắng thế nào anh vẫn không động được vào người hắn.
– Giờ thì kết thúc thôi._ Demonzu cười gằn rồi nhẹ nhàng lướt đến, thanh kiếm bạc nhọn hoắt nhằm vào trái tim Tooya.
Hết rồi, sắp hết thật rồi ư? Anh chưa bao giờ sợ chết nhưng giờ phút anh lại cảm thấy sợ hãi điều đó.
Chết rồi, ai giải thích cho em hiểu tất cả, ai phá giải hiểu lầm giữa hai chúng ta. Anh không muốn chết đi mà ánh mắt em vẫn nhìn anh đầy căm thù hận. Anh không muốn nội tâm em bị giằng xé giữa yêu thương và căm thù. Nếu biết trở về thế giới vampire em sẽ đau khổ như vậy thì anh đã không mong ước em quay lại bên anh, như 15 năm trước hai đứa trẻ, hồn nhiên biết mấy, vui tươi biết mấy.

_ PHẬP…_ Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể, sắc ngọt. Máu tươi bắn lên mặt Tooya, tanh nồng, mặn chát. Một thân ảnh đang dần đổ sụp xuống trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, kể cả Demonzu.
– Kotoshi, người làm cái gì thế? Sao lại đỡ lưỡi kiếm cho hắn?_ Demonzu giận dữ gầm lên.
– Xin người đứng giết…con trai…tôi.
Kotoshi run rẩy nói, bàn tay bấu chặt lấy chiếc áo vấy máu của Tooya. Khuôn mặt của người sắp chết lộ ra nét đau đớn cùng cực, ông mấp máu môi, khóe miệng giật giật như muốn nói điều gì đó.
– Con trai…con có giận ta không?
– Giận ông ư? Không, ta không giận mà chỉ hận ông thôi._ Tooya quỳ sụp xuống, để mặc cho bàn tay Kotoshi nặng nhọc xoa đầu mình.
– Ừ, ta biết, ta biết con hận ta. Ta cũng không mong con tha thứ cho ta.
– Tại sao ông lại đỡ nhát kiếm đó cho ta? Ông giết ba mẹ ta, dù biết ta là con ông, ông vẫn không một lần đến tìm ta. Một người cha chưa từng nhìn mặt con mình đến một lần trong suốt 23 năm qua bây giờ lại đỡ nhát kiếm cho nó. Nực cười, quá nực cười…
– Phải rồi, ta đúng là đáng hận, con cứ hận đi. Nhưng ta muốn nói với con một điều: con giống mẹ lắm và ta yêu mẹ con, mãi mãi yêu bà ấy, cho đến chết…
Kotoshi nói một hơi rồi buông thõng tay, cả cơ thể vỡ tung thành những mảnh pha lê trong suốt, rồi mãi mãi ra đi.
Tất cả mọi người đều chung nhau sự bàng hoàng vì cái chết đột ngột của một vampire lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng lại là con nghiện của ái tình, một người đàn ông chung thủy tuyệt đối với tình yêu.
Chỉ có một người, đang cố nén nỗi đau vào trái tim đã chai sạn vì quá nhiều vết thương, để nước mắt chảy ngược, để khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng vô tâm cố hữu.
Cậu đã sống như vậy trong suốt những năm qua. Lạnh lùng và tàn nhẫn, cậu chưa bao giờ biết ghen tị với ai những lần này cậu cảm nhận nỗi đố kị sâu sắc trong lòng dành cho Tooya, người anh trai cùng cha khác mẹ.
Ông ta đã chết rồi, người mà cậu tưởng như vô cùng căm hận ấy đã chết, nhưng vì sao khi ông ta đã biến mất cậu lại không thấy vui vẻ. Cậu tự hỏi, đã bao giờ dù chỉ trong tiềm thức, ông ấy nhớ ra rằng mình còn có một đứa con trai khác, một đứa con trai ông ta chưa bao giờ để mắt đến.
Dù biết vampire ích kỉ, và tình yêu của vampire thì lại càng ích kỉ hơn nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận được. Ông ta yêu mẹ Tooya đến vậy thế còn mẹ cậu thì sao? Ông ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ kể cả mạng sống cho anh ta, còn cậu, ông ta có thể giết chết cậu nếu ông ta muốn.
Thật nực cười, cho đến lúc chết trong mắt ông ta cậu cũng không tồn tại, mãi mãi chỉ là một cái bóng, vô hình, lặng lẽ lướt qua.
– HA HA HA…
Tiếng cười rùng rợn của Demonzu bất chợt vang lên đánh thức mọi người khỏi sự bàng hoàng.

– Con trai ư? Thế này là thế nào? Ngươi không phải là người của tộc Hondo ư?_ Demonzu rít lên giận dữ.
– Ông thông minh là vậy nhưng lại không thể nhận ra điều này sớm hơn. Trước khi lấy ba tôi, mẹ tôi đã có con với Kotoshi Akatsuki, và tôi chính là đứa con đấy. Giờ thì ông đã hiểu chưa?_ Tooya từ từ đứng dậy, bật cười giễu cợt.
– Cái gì cơ? Ngươi, ngươi… Được lắm, chúng dám lừa ta, bây giờ thì chẳng có lí do gì mà ta không giết được ngươi. Hãy chết đi.
Demonzu điên cuồng gào lên, vung kiếm lao đến như một con quỉ dữ thực thụ. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng giam bật mở, một dáng người nhỏ nhắn bước vào. Mái tóc ngắn khẽ tung bay trong gió, vầng hào quang lấp lánh toát ra từ người cô thật lung linh, thật rực rỡ. Trên tay cô cầm một thanh kiếm bạc tỏa ra ánh sáng màu xanh dương, hệt như màu trong đôi mắt cô.
– Mau kết thúc đi Monzu, sống như vậy đủ rồi, mau trở về với mẹ…
Tiếng nói lảnh lót vang lên khiến Demonzu giật mình, thanh kiếm trên tay rơi xuống loảng xoảng. Hắn vội vã quay đầu lại, trước mắt hắn là hình ảnh của người phụ nữ ấy, người duy nhất hắn nể sợ trong cuộc đời này. Hắn vừa yêu vừa căm ghét người đàn bà đã phản tộc, phản chồng ấy.
– Bà…
– Trở về với đất, với ta đi.
– Không, ta phải sống, ta phải sống…_ Hắn quơ tay chân, hò hét điên cuồng, hắn muốn sống, hắn sợ chết, hãy để hắn mãi mãi tồn tại, đừng đưa hắn đi.
– Muộn rồi.
Đôi mắt Yume sáng rực, giọng nói đanh thép lạnh lùng. Nhẹ nhàng và dứt khoát, lưỡi gươm xuyên thẳng vào ngực Demonzu kết liễu cuộc đời kéo dài hàng nghìn năm của hắn. Hắn chết như Mika, Takeshi, Tubo và Kotoshi, những người mà hắn đã ra tay giết hại. Trang sử của hắn đã mãi mãi khép lại từ đây.

————————–
_ CẠCH…
Thanh gươm trên tay tôi rơi xuống rồi tan biến như bọt biển.
– Phụt…
Một dòng máu từ trong huyết quản, trào ra khỏi khóe miệng tôi. Đến lúc rồi, khi Demonzu chết cũng là lúc chất độc của hoa Pureblood phát tác, nó đang lan dần trong người tôi, mạnh mẽ, tàn ác, ăn sâu từng bộ phận khiến cơ thể tôi đau như bị muôn ngàn cây kim chích phải.
Đau đớn, tôi ngất đi trong máu và nước mắt, bên tai còn vang vọng lên những tiếng la hét, tiếng nức nở của mọi người. Số phận đã an bài, và tôi thì không thể tránh được nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.