Trường học Vampire

Chương 10 - 24


Bạn đang đọc Trường học Vampire – Chương 10 – 24


Chương 23

Trời về đêm càng lúc càng lạnh, duy chỉ có phần ban công chìa ra của tầng 3 khu nhà cấp B là còn chút hơi ấm, lần này Kai chọn chỗ này để ngủ tạm.
Dù là một vampire đồng nhưng cậu có thể đến bất cứ nơi đâu trong học viện Lanci mà không ai dám dị nghị, một mặt là vì cậu là người của Volt với lại dù sao cậu cũng là đứa cháu trai độc nhất của dòng thuần chủng Akatsuki.
Nhưng vấn đề cần bàn ở đây là không hiểu sao dạo này có một thứ đang ám ảnh cậu, khuôn mặt và nụ cười của con nhỏ đó cứ ăn sâu vào tâm trí cậu, trong giấc ngủ, những cơn ác mộng về cái ngày kinh khủng đó đã được thay bằng khuôn mặt và nụ cười tỏa nắng của một cô gái nhỏ.
Cậu không biết làm sao để kiềm chế tình cảm của mình, càng không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì, tại sao lại đồng ý cho cô ngồi chung bàn để bây không dám vào lớp vì sợ phải đối diện với tình cảm của bản thân.
– Haizzz Yume Hana cô thật là biết cách làm cho người khác khó xử đấy!
Cậu lẩm bẩm thở dài, rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng từ bên dưới sảnh đi.
– He he, công nhận Rima sa-ma chơi độc thật quả này thì con nhỏ đó chết chắc.
– Ừ, vùi trong tuyết cơ mà, eo ơi nghĩ đến mà thấy lạnh, ngày hôm nay chỉ nằm trong chăn thôi mà đã thấy rét rồi chứ đừng nói gì đến đắp tuyết ngủ.
– Ha ha, cho đáng đời ai bảo cứ xấn đến các anh trong Volt làm gì…à mà con nhỏ đó tên gì ấy nhỉ?
– Hình như là Yume nghe nói là học sinh mới chuyển đến. Hắc hắc tên nghe thấy ớn.
.
.
” Yume?” Kai bàng hoàng kêu thầm rồi nhảy phụp xuống đứng chắn ngang trước mặt hai cô gái là hai vam quí tộc cấp B.
_PHỤP…
– Á…_ Hai cô gái rú lên vì sợ, liền sau đó họ trợn mặt nhìn Kai lắp bắp nói_ Akatsuki – kun…
– Nói mau, các cô đã làm gì Yume?_ Kai gằn giọng nói, đôi mắt đỏ như máu
– Ơ, bọn mình…
– NÓI MAU._ Kai lạnh lùng quát lên khiến hai cô gái sợ hãi, tí nữa là òa lên khóc, vội vàng kể mọi chuyện.
-Tôi sẽ xử các cô sau, cứ chờ đấy.
Cậu gằn giọng nói rồi trèo qua ban công nhảy phụp xuống tầng một , lao vụt đi, lần thứ hai trong đời, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, sự sợ hãi xâm chiếm trong cậu.
Kai nắm thật chặt tay, miệng lẩm bẩm:
– Yume, hãy chờ tôi, cô mà làm sao thì chết với tôi.
———————————————————–
Tại phòng riêng của Tooya, anh đang mệt mỏi tháo cái canavat trên cổ ra rồi tiện tay vất chiếc áo khoác đồng phục lên ghế, quả là một ngày mệt mỏi.
Tooya nghĩ rồi ngã vật xuống giường lôi tấm ảnh có hình một cô bé xinh xắn dễ thương có đôi mắt màu xanh lam to tròn ra nhìn, khẽ mỉm cười thì thầm:
– Em đang làm gì vậy Yume?
Đúng lúc ấy con quạ đen Cupid từ bên ngoài bay vào, hai cánh của nó vỗ vào nhau bầm bập, mấy cái lông vũ đen bay loạn xạ.
Tooya nhíu mày ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của nó ngờ vực hỏi:

– Cupid, có phải Yume đã xảy ra chuyện gì không?
Con quạ khẽ gật gật đầu rồi tung cánh bay ra ngoài, Tooya vội đứng dậy, không kịp mặc lại chiếc áo khoác, anh lao theo con Cupid, bên ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, lạnh giá.
– Hãy đợi anh, Yume.
————————————————————
– Yume, Yume…
Trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên mình thật gần, cố nén đau, tôi khẽ mở mắt ra nhìn, dù đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai nhưng tôi lại không thể thốt lên lời, đôi môi đã đông cứng lại, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má giờ cũng đóng thành băng.
– Yume, sao em lại ra nông nỗi này, chờ tôi một chút, tôi sẽ đưa em lên ngay.
Người con trai lên tiếng rồi dùng sức mạnh của mình kéo tôi lên khỏi cái hố băng lạnh lẽo, đau đớn ôm tôi vào lòng, tôi muốn khóc, muốn mở miệng cảm ơn nhưng không thể, và tôi ngất đi trong vòng tay của người đó….


Chương 24

[i]Phòng bệnh vắng vẻ, cô đơn
Màu trắng của nó khiến em khó thở
Quá khứ và hiện tại
Tất cả đối với em đều mơ hồ
Ước gì anh có mặt lúc này
Ước gì bóng dáng đó là của anh
Nhưng ước mong mãi chỉ là ước mong, anh…vẫn không xuất hiện[/i]
===================================
Anh sẽ giết chết tất cả những người làm tổn thương em
Anh thề sẽ không bao h tha thứ cho họ
Anh muốn em mãi nở nụ cười ấm áp
Muốn đôi mắt đó sẽ là của riêng anh
10 năm trước và bây giờ vẫn luôn vậy
Nhưng…anh chợt nhận ra chính mình đang gây tổn thương cho em.
====================================
Em..có ghét tôi không, có hận tôi không
Tôi lạnh lùng và vô tình
Tôi ích kỉ và không hề biết đến sự tồn tại của người khác

Nhưng em đã làm tôi thay đổi
Nụ cười và ánh mắt của em khiến trái tim tôi tan chảy
Có phải trong quá khứ tôi đã từng gặp em?
Tôi sẽ ở bên em hay chọn cách rời xa em mãi mãi?
—————————————————–
Takeshi nhìn dáng người gầy gò, đáng thương của Yume mà xót xa, cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, cô gái có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt màu xanh lam trong vắt giờ đang nằm gọn trong vòng tay anh, người lạnh ngắt vì bị vùi lâu trong tuyết, đôi môi đỏ hồng dần trở lên trắng bệch, khuôn mặt tím tái lại vì lạnh.
Chiếc áo cô đang mặc trên người thấm đầy máu do bị dây gai đâm vào. Anh nhìn cô, vừa đau đớn vừa căm thù, nếu biết được lũ chó chết nào đã làm cô ra nông nỗi này, anh thề sẽ băm chúng ra làm trăm mảnh.
– Em hãy cố chịu đựng, anh sẽ đưa em ra chỗ ấm áp .
Takeshi thì thầm định bế cô lên thì đúng lúc ấy, Kai và Tooya xuất hiện họ lao đến từ hai ngả khác nhau, hai đấng thuần chủng tối cao, hai con người được cả học viện vampire tồn sùng và kính nể, họ cũng là những người sẽ kế thừa hai dòng tộc lâu đời và quyền lực nhất trong xã hội vampire Nhật Bản Hondo và Akatsuki.
Nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ của họ không còn cái vẻ đạo mạo, cao quý như bình thường nữa mà thay vào đó là một nỗi sợ hãi vô hình.
Takeshi hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai tên đồng loại thuần chủng này, nhưng ngay lập tức anh lấy lại bình tĩnh, lúc này đây anh sẽ không để ai cướp mất cô gái nhỏ của mình.
– Takeshi sao anh/cậu lại ở đây?_ Kai và Tooya cùng đồng thanh hỏi, đôi mắt của họ hướng về phía Yume, tia nhìn ánh lên sự đau đớn xót xa.
Takeshi ôm chặt Yume vào lòng như sợ mất đi một bảo vật vô giá, đôi mắt anh khẽ nheo lại, ánh lên tia lửa, ngay lập tức những ngọn lửa nóng hừng hực đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân của Kai và Tooya, khiến hai người giật mình, vội nhảy dựng lên.
Nhanh như cắt Takeshi bế Yume lên lao vụt đi và để lại một câu nói lạnh lùng:
– Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh xá, không cần phiền hai người.
Trong trời tuyết lạnh giá ngọn lửa nhanh chóng tắt lụi, Kai và Tooya bàng hoàng trơ mắt nhìn theo bóng Takeshi đưa Yume đi.
Một lúc sau, Tooya nghiến răng, nắm thật chặt tay định đuổi theo nhưng Kai đã nhanh tay kéo vai anh giữ lại, tiện tay cậu giáng luôn một cú đấm vào giữa mặt Tooya khiến anh không kịp trở tay lãnh nguyên cú đấm vào giữa mặt ngã nhoài ra tuyết, máu phun ra từ miệng.
Tooya có vẻ bàng hoàng trước sự ra tay của Kai, anh đứng dậy định lao đến trả đòn nhưng… đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh đứng khựng lại thu nắm đấm về, phủi tuyết trên áo gầm gừ nói:
– Cậu đang làm cái gì vậy?
– Anh không có tư cách để đến gần cô ấy_ Kai nói lạnh tanh.
– Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền ngăn cản tôi đến gần Yume.
– Hừ, Hondo, tôi nghĩ anh nên biết ai là người đã khiến cô ấy ra nông nỗi này_ Kai nhìn Tooya căm hận nói.
– Sao? Akatsuki – kun cậu nói gì ta không hiểu?_ Tooya nhíu mày hỏi.
– Hừ, muốn biết sự tình ra sao thì về mà hỏi cái cô bạn thanh mai trúc mã của anh đi, nếu muốn tốt cho Yume thì anh đừng đến gần cô ấy nữa.
Kai nói xong liền quay gót phóng vụt đi, để lại Tooya đứng đó một mình, anh khẽ gằn giọng, đôi mắt ánh lên tia vằn đỏ:
– Rima…
—————————————————
Tôi khẽ cựa mình thức dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, mùi ete xộc vào cánh mũi cay nồng, hai cánh tay tôi đều được băng bó trắng toát trông thật ghê rợn, chỉ vừa mới vào học viện chưa đầy một tháng thôi mà tôi đã phải nằm viện hai lần trong cái tình trạng thân tàn ma dại xác ướp biết đi thế này quả là kì tích trong một cuộc đời.
Tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cắn răng ngồi dậy, cảm thấy khó thở.

– Em tỉnh rồi à?_ một giọng nói êm dịu đột nhiên vang lên ở phía cửa ra vào khiến tôi giật mình vội quay đầu lại kêu lên:
– Anh Takeshi…
Takeshi nhẹ nhàng bước đến bên giường tôi nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi nói:
– Tỉnh rồi thì tốt, nhưng em còn yếu lắm nên nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn.
– Em không sao, cảm ơn anh vì đã cứu em nếu lúc ấy không có anh chắc em khó sống_ Tôi cảm động nói.
– Không cần khách sáo, tôi đền bù vì cái lần dọa em hồi trước là được chứ gì?
– Hơ hơ… _ tôi khẽ cười trừ rồi quay ra ngó quanh quất phòng.
– Em tìm Hondo hay Akatsuki?_ Takeshi nhẹ nhàng hỏi tôi, nụ cười buồn vẫn còn đọng trên môi.
– Ơ, em…_ Tôi lúng túng cúi đầu không biết trả lời ra sao, mặt đỏ lựng lên vì ngượng, quả thật là tôi cũng không biết mình đang mong chờ ai đến nữa, con người có nụ cười dịu dàng, ấm áp và đôi mắt màu đen u uẩn hay là cái tên tóc bạc lạnh lùng cùng đôi mắt tím lạnh lẽo.
Hai người này cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí tôi khiến tôi không tài nào hiểu nổi mình đang nghĩ gì.
– Họ sẽ không đến đâu_ Takeshi khó chịu nói, đôi mắt khẽ ánh lên tia nhìn lạnh lẽo.
– Tạ..i sao ạ?_ Tôi lắp bắp hỏi.
– Bọn họ nói vết thương của em không đáng lo và còn nói có việc bận nên đã về trước rồi_ Takeshi xẵng giọng nói.
– Vậ..y à?_ tôi lúng túng nói rồi mỉm cười gượng gạo, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tự nhiên, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân, trái tim như bị ai xé toạc.
– Haizz, thôi sáng rồi em ngủ một chút đi.
Takeshi nhìn tôi khẽ thở dài rồi kéo tôi nằm xuống nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi sau đó đút tay vào bọc quần đi ra ngoài.
Tôi cắn môi, kéo tấm chăn phủ kín đầu, cảm nhận nỗi buồn đang xâm chiếm toàn cơ thể.
—————————————————————–
Trởi vừa hửng sáng, cả học viện Lanci dường như đều đang chìm trong giấc ngủ yên bình.
Tại khuôn viên phía sau dãy nhà cấp A có khoảng gần chục vampire cấp A, cấp B, cấp C đủ cả đang nằm úp mặt xuống nền tuyết gồng mình lên hứng chịu những đợt roi gai luân hồi liên tiếp giáng xuống cơ thể mình mà không dám hé răng than nửa lời.
Sau khi đã quất roi mỏi tay, Kai khẽ thở khì, vất cái roi gai sang một bên rồi dùng sức mạnh điều khiển tuyết tạo ra trên mặt đất các hố tuyết lớn.
Cậu khẽ xoa xoa tay vào nhau lạnh lùng quay sang đám vam kia nói:
– Tự đi xuống đó rồi lấp tuyết lại, ai mà dám lên khỏi miệng hố trước bữa trưa thì đừng có trách.
Đám vampire thân tàn ma dại thểu não nhìn cái hố tuyết lạnh lẽo mà mặt dài như cái bơm rồi lại quay ra nhìn Kai không nói không rằng ngoan ngoãn đi xuống hố tuyết tự chôn mình. (_ __!)
Kai nhìn cả đám một lượt hài lòng gật đầu lạnh lùng nói:
– Tốt…
Rồi quay đầu bỏ đi khẽ nói:
– Giờ đến thăm con nhỏ ngốc nghếch đó thôi.
——————————————————————
Tại quầy rượu trong thực xá của trường .
Rima lảo đảo đi đến cái bàn rượu dài và ngồi phịch xuống, tên vam tạp vụ đang loay hoay với đống chén đĩa quay ra nhìn cô hơi ngạc nhiên rồi vội vã cúi đầu xun xoe hỏi:
– Ủa? Rima sa-ma cô làm gì ở đây vào cái giờ này vậy?
– Cho ta một cốc rượu, nhanh lên_ Rima mệt mỏi nhìn tên tạo vụ rồi lạnh lẽo ra lệnh.
– Vâng_ Hắn gật đầu rồi quay sang tủ rượu bạch kim lôi ra một chai rượu vui vẻ nói:
– Đây là rượu máu rồng Nauy mới nhập đấy, đảm bảo cô sẽ thích.

– Nói nhiều quá, rót rượu đi_ Rima gắt lên đẩy cốc rượu về phía hắn.
Tên tạp vụ nhìn cô hơi khó hiểu rồi cầm chai rượu quý rót vào cốc của cô lên tiếng dò hỏi:
– Cô có chuyện gì không vui à Rima sa-ma?
– Hừ, ngươi thì biết cái gì_ Rima lạnh nhạt nói đưa cốc rượu lên miệng uống rồi lảm nhảm_ ta đã yêu anh ấy từ lâu lắm rồi, từ lần gặp đầu tiên khi ta còn bé xíu cơ, nhưng bao nhiêu năm rồi mà địa vị của ta trong lòng anh ấy chẳng hơn gì một cô em gái, trong mắt người khác bọn ta cũng chỉ là một đôi thanh mai trúc mã mà thôi.
Ngừng một lát, Rima khẽ vuốt mái tóc dài mượt mà của mình cay đắng nói tiếp:
– Dù vậy ta cũng không hề đòi hỏi gì nhiều chỉ cần được ở bên anh ấy là đủ, nhưng …ngày hôm qua ta đã thấy anh ấy ôm một con nhỏ khác, mà nó lại chỉ là một con nhỏ cấp C thấp hèn, không những vậy ta còn phát hiện ra đôi mắt anh ấy nhìn con nhỏ đó thật dịu dàng và ấm áp, nó chứa đựng cả một bầu trời yêu thương ta thật không hiểu mình có chỗ nào không bằng con nhỏ đó chứ?
Tên vam tạp vụ tiếp tục rót rượu ờm ờ đôi ba câu dù chẳng hiểu gì cả, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ngay cạnh quầy rượu khiến hắn giật mình suýt đánh rơi chai rượu đáng giá ngàn vàng xuống đất.
Hắn sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực cúi đầu cung kính:
– Tooya sa-ma, anh muốn uống rượu gì ạ?
– Không cần, ngươi ra ngoài đi khi nào ta gọi hãy vào_ Tooya nhẹ nhàng nói khẽ hất đầu ra ngoài cửa.
Tên vam tạp vụ líu ríu làm theo, vội đi ra ngoài lẩm bẩm trong mồm:
“dòng thuần chủng thật đáng sợ, xuất hiện như ma vậy…”
Rima khẽ để ly rượu sang một bên nhìn Tooya dịu dàng nói:
– Tooya sa-ma anh cũng muốn uống rượu à? Ngồi xuống đây với em.
Khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ không hiểu là vì rượu hay là vì ngượng nữa.
Đáp lại cử chỉ cùng giọng nói dịu dàng của cô gái đang yêu, Tooya chỉ lạnh lùng hỏi:
– Là em phải không?
– Gì cơ ạ?_ Rima nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
– Ta hỏi có phải em gọi người đánh Yume không?
– À, thì ra là chuyện đó_ Rima khẽ gật đầu làm ra vẻ thản nhiên nói tiếp_ Đúng là em làm đó, thì sao nào? Chắc là con nhỏ đó rất hay làm phiền anh phải không? Em chỉ là loại đi cho anh một cái đuôi thôi mà.
Tooya nhìn thẳng vào Rima, đôi mắt ánh lên tia lửa giận, một lúc sau, anh lấy lại bình tĩnh nheo mắt bình thản hỏi:
– Em có tin là ngay lúc này đây ta sẽ giết em không?
Câu nói của Tooya khiến Rima hơi chột dạ, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bởi cô không tin chỉ vì một con nhỏ mới chuyển đến mà anh đang tâm giết cô, nghĩ vậy nên cô ngước mặt lên kiên quyết nói:
– Em không tin…
Nhanh như cắt Tooya lao đến dùng bàn tay của mình siết cổ Rima thật mạnh rồi đẩy cô vào quầy rượu. Bàn tay anh cứng như gọng kiềm khiến Rima không tài nào thở nổi, các mạch máu dường như đều ngưng tụ.
Cô muốn dãy giụa nhưng không thể, sức lực hầu như đã mất hết, đến khi tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa thì bàn tay đang siết cổ cô của Tooya khẽ nơi lỏng, anh vung tay hất mạnh cô vào quầy rượu.
Chiếc áo trên người cô lấm lem rượu máu, cô ngồi phịch xuống thở hổn hển, sợ đến độ tứ chi bải hoải, Tooya nhìn Rima một lượt bình thản nói:
– Bây giờ thì em đã tin rồi chứ? Nếu lần sau em còn động đến cô ấy nữa thì sẽ còn nhẹ nhàng thế này đâu.
Nói xong anh quay đầu bỏ đi.
– Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế với em chỉ vì một con nhỏ vừa chuyển đến_ Rima uất ức gào lên ở đằng sau.
Tooya khẽ quay đầu lại, thở dài nhìn Rima nói:
– Để ta nói cho em biết, Yume chính là cả thế giới của ta, cô ấy là bảo vật vô giá mà ta đã cất giữ trong lòng suốt mười năm qua.
Rima ngồi chết lặng trong quầy rượu nhìn theo bóng Tooya cay đắng kêu lên:
– Mười năm của anh, thế còn mười năm của em thì sao? Em không cam tâm, anh sẽ chỉ là của em thôi, rồi em sẽ khiến con nhỏ đó biến mất khỏi học viện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.