Trường Học Phù Thủy

Chương 60: Hành Tinh Phù Thủy (P.3)


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 60: Hành Tinh Phù Thủy (P.3)

Mười phút trôi qua khốc liệt, Nami dính phải ba đòn mạnh và một vết chém nông của Honso, máu từ miệng và tay cô nhỏ tóc tách, Nami ôm vết thương bên bả vai trái, cố gắng tỉnh táo để tiếp tục cuộc triến. Trông Honso vẫn không có ý định nương tay, cậu như một chú sóc, thoăn thoắt né đòn tấn công của cô, đồng thời di chuyển và phản công một lúc, khiến Nami không kịp trở mình. Khả năng sử dụng hệ tố Light của cô còn quá kém để địch lại Honso, việc mất máu làm mắt cô hoa lên và tối sầm đi. Cô gắng lắc đầu để giữ vững độ tỉnh táo, nhưng cả người cô đang kiệt sức dần.
Bên kia thác nước, Riuzo đau lòng nhìn cô gái bé nhỏ toàn thân đẫm máu, cái tên Honso kia, chỉ là kiểm tra, có cần ra tay vô tâm vậy không. Không thể cứ trơ trơ nhìn Nami bị xoay tới vần lui, Riuzo tức giận toan chạy đến giúp cô, Tooya liền xuất hiện giơ tay chặn đường. Cậu phẫn nộ liếc anh bức bối.
– Cô ấy sẽ chết mất.
Tooya khẽ cười, nhìn qua Nami bằng ánh mắt kiên cường.
– Nami sẽ không sao. Honso biết cậu ta nên dừng lại ở lúc nào. Hãy để xem, năng lực cô ấy tới đâu.
– Anh nghĩ cô nhóc đó chịu đựng được? – Riuzo cau mày tức tối.
Gật đầu chắc nịch, Tooya không ngần ngại khẳng định.
– Đúng vậy. Nami không yếu đuối. Chẳng phải cô bé điều khiển được cả năm thuộc tố hay sao? Chỉ là bị cấm sử dụng bốn thuộc tố, tôi tin, Nami còn chịu được nhiều hơn thế. Riuzo, Nami không đơn thuần là một con người. – Tới đây, Tooya bất chợt khựng lại.

Như hiểu được ý anh, Riuzo khoanh tay cười khẩy.
– Nami là con gái của Tô Diệp tiền bối. Đúng không?
– Ừ. Vì vậy, trong trận chiến cuối cùng, có lẽ sẽ không thể thiếu Nami. Chắc đây chính là lí do cô bé được cả trưởng lão và giáo sư Sena ưu ái. Tôi chỉ lo… Nami sẽ gặp nguy hiểm.
Biết thế nào Riuzo cũng điều tra kĩ thân phận Nanami, Tooya trầm lặng nói ra tất cả. Cô nhóc sở hữu nguồn năng lượng quá mạnh so với người mẹ đã mất. Có thể Nami chính là vị nữ hộ pháp vĩ đại được nhắc đến trong truyền thuyết hành tinh phù thủy. Nhưng nếu điều ấy là sự thật, cô sẽ phải chết vì bảo vệ vương quốc pháp thuật. Như đọc được suy nghĩ của Tooya, Riuzo vỗ vai anh kiên quyết.
– Chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi nhất định, bằng mọi giá, sẽ bảo vệ Nami đến cùng.
Tooya đờ đẫn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá ánh lên tia quả quyết của Riuzo. Phải, khi Tooya anh còn sống, anh tuyệt đối không để Nami gặp nguy hại. Cả cậu và anh, nhất quyết không để bất cứ kẻ nào chạm vào mạng sống của Nami, không một kẻ nào hết.
BÙNG!

Giật mình trước tiếng nổ mạnh bên thác nước, Riuzo và Tooya đồng mắt hướng về Nami và Honso. Riuzo nghiến răng rủa thầm.
– Chết tiệt, tên Honso đó muốn giết người sao?
Trái ngược với hành động bức xúc của Riuzo, Tooya nheo mắt nghi ngờ, cố gắng khịt mũi, cảm nhận cái mùi kì lạ quanh đây. Đột ngột, anh giật nảy người, con ngươi trong mắt trợn tròn sửng sốt. Là mùi tử khí của Suria, phát tán từ chỗ Nami. Chẳng nhẽ…
– Riuzo. Qua đấy nhanh lên. – Mặc kệ Riuzo lầm bầm chửi bới Honso, Tooya quát giọng gấp gáp, sau đó vội vã cưỡi chổi bay đi. Nhìn thái độ Tooya là biết, có chuyện không hay xảy ra với Nami, không cần hiểu nhiều, cậu túm chỗi phóng theo Tooya. Đến sát chân thác, cả hai đều bị chặn lại bởi một kết giới vô hình. Riuzo cáu kỉnh đấm mạnh vô tấm chắn.
– Chuyện gì xảy ra vậy? – Giữ chút bình tĩnh cuối cùng, cậu nén tức giận hỏi.
Tooya căng thẳng tuột độ, vừa làm phép vừa nói giọng run run.
– Suria, là chướng khí của Suria. Mụ ta đang ở đây, tôi ngửi thấy mùi máu của Honso, cậu ấy bị thương. Phải mau chóng hóa giải kết giới, nếu muộn cả Nami và Honso sẽ gặp nguy hiểm.

Không cần biết những chữ sau Tooya nói gì, chỉ riêng cái tên “Suria” đã làm cho Riuzo chết sững. Mụ ta, tìm đến tận đây ư? Sao Suria có thể phát hiện ra Nami chứ, hay còn vì một nguyên do khác?
Công chúa Libra. Đúng rồi, nhất định mục đích Suria đến đây là để bắt nàng, nhưng sao đối thủ lại nhằm vào Nanami? Dẹp ngay đống hỗn loạn trong đầu, Riuzo hóa ra quyền trượng, dụng hết sức mạnh, kết hợp với Tooya, giải trừ kết giới. Ngặt một nỗi, yêu thuật bóng tối của Suria mạnh hơn hai cậu tưởng tượng, mãi một hồi lâu, Tooya dừng lại và nghĩ đến giáo sư. Phải rồi, muốn phá lá chắn này, có lẽ chỉ mình giáo sư mới làm được. Thu hồi toàn bộ phép thuật, Tooya hét lớn về Riuzo.
– Mau đi gọi Sena tiền bối. Chúng ta không phải đối thủ của Suria.
Điều ấy còn chưa kể đến, nếu chẳng may thân phận Tooya bại lộ, kế hoạch giải cứu đức vua sẽ gặp nhiều khó khăn. Tooya nói đúng, người duy nhất giúp được Nami bây giờ chỉ có Sena, nếu tin tức công chúa đã xuất hiện lan tỏa ở khắp vương quốc pháp thuật, chắc chắn thần dân sẽ trỗi dậy, những cuộc chiến đẫm máu lại nổ ra. Giờ còn quá sớm để công chúa đăng ngôi, việc cần làm đầu tiên phải cứu sống Nami và Honso, Honso là kẻ dẫn đường, không có cậu, nữ hoàng tương lai sẽ không phát sáng.
Đợi Riuzo và Tooya đi khuất, phía trên đỉnh thác bỗng xuất hiện một người con gái mắt đỏ tóc vàng, trên mình là bộ đồng phục nữ sinh Witchcraft, ẩn trong chiếc áo choàng phù thủy bay phấp phới trong gió. Cô ta rút ra một lá bùa đen, yểm tà chú lên đấy rồi dán vài một tảng đá to.
Phừng ..tảng đá bốc khói nghi ngút, nứt làm hai mảnh, từ trong thân đá đi ra một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh xõa dài ngang eo, đôi mắt vô hồn chỉ có lòng trắng. Đặc biệt, cô gái này, rất giống…
– Hagasawa Nanami… bà chị này thật thất lễ vì tặng quà cưới hơi muộn. Ha ha ha ha ha…
Kèm theo câu nói là một tràng cười khặc khụa đầy ắp hương vị chết chóc. Yêu nữ tóc vàng quay lưng, ném cô gái xinh đẹp xuống dưới chân thác, nơi Nami và Honso đang chật vật khôn siết.

***
Vừa nãy khi Honso đang định kết thúc bài kiểm tra, đột nhiên có một tia sét đánh tới Nami, không một chút do dự, cậu liền nhảy đến xô ngã cô qua một bên và cơ thể lãnh trọn tia sét bộc phá. Người cậu nằm dài dưới đất, khắp thân loang lỗ máu đỏ, chiếc áo choàng phù thủy nát bươm nát bét, khuôn mặt trắng bệch không còn sự sống. Kinh hãi lết qua chỗ cậu, Nami rơm rớm nước mắt lay mạnh Honso.
– H…Honso..cậu …cậu tỉnh lại, mau…tỉnh lại … – Mỗi lời nói thoát ra, Nami lại nấc lên đầy đau đớn. Toàn người cô giờ cũng te tua sơ mướp, trận đấu thử với Honso khiến cô kiệt sức và mất máu, bả vai trái nhói lên như hàng ngàn con kiến xâu xé thịt cô. Nami cắn chặt bờ môi đến bật máu, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn chảy. Honso gắng gượng mở mắt, khóe miệng mấy máy thì thào khó nhọc.
– C.. cô c..chủ. Mặc ..kệ tôi…m..mau chạy…mau chạy…đ…đi.. – Từng câu từng chữ của cậu như cứa vào tâm can Nami. Phải, cô không ưa ẩm gì cậu, nhưng cậu vì cô mới thành ra thế này, cậu bảo cô chạy, vậy chẳng khác nào nói cô bỏ rơi bạn bè không cứu. Rồi còn Ayane, cô nàng sẽ ra sao nếu thiếu cậu bên cạnh. Chàng trai mắt tím kì lạ, luôn nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng xen lẫn khó chịu, đang phì phò ngớm từng ngụm không khí. Cậu sẽ chết, cô không thể bỏ mặc cậu. Nanami, cô phải tìm lối thoát. Nghĩ đoạn, Nami tháo áo choàng đắp lên người Honso, sau đó ôm vết thương chạy về phía ngôi trường, nào ngờ, xung quanh đây đều bị giăng kết giới vô hình, cô không đủ sức phá vỡ. Nhớ đến cái cổ Honso đang nằm dưới lưỡi hái tử thần, Nami cắn chặt răng, hội tụ linh khí đất, đập tới tấp vào bức tường tàng hình. Tấm chắn chẳng hề hấn gì, còn Nami cô đã dần dần hoa mắt. Cô gục xuống khó nhọc thở, bả vai rướm máu tươi lại tái phát cơn đau quằn quại. Sương mù lan đầy thác nước, nó đục ngầu, hôi hán và mang mùi người chết. Từ trong màn sương mờ ảo, bước ra một người con gái tuyệt đẹp, cô ta mặc chiếc váy ngắn liền thân, để lộ hầu hết vùng lưng và ngực, đôi mắt trắng hếu, vẩn đục. Nami ngước mắt thẫn thờ, không khí như bị rút cạn.
– C…cô là ai? – Không thể tin vào những gì mình nhìn thấy lúc này, Nami cơ cực thốt lên. Người này giống cô y đúc, ngoại trừ ánh mắt mịt mù mờ mẫn, toàn bộ đều y trang cô. Ả ma nữ nhìn cô vô cảm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa đáng.
– Tôi… là ai ư? – Nói đoạn, ả lê thanh đao sần sùi tỏa tràn chướng khí kề lên cổ Nami. Cười sặc sụa, ma nữ thì thầm nói. – Tôi… là cô.
Thất kinh chết lặng trên đất, Nami cảm thấy gê sợ cô gái này. Lắc đao quẹt nhẹ cổ Nami, ả hung bạo giơ cao yêu khí, thét lớn.
– CHẾT ĐI!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.