Trường Học Phù Thủy

Chương 55: Sức Mạnh Ánh Sáng - Mảnh Ghép Cuối Cùng. (P.4)


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 55: Sức Mạnh Ánh Sáng – Mảnh Ghép Cuối Cùng. (P.4)

Bước nhanh vào toilet khách sạn, Nami liên tục vốc nước vô mặt, thân thể run lên bần, cơ mặt căng phồng, khí huyết tắc nghẽn. Nước mát khiến cô bình tĩnh hơn. Futaji quả không phải kẻ dễ chơi, nếu vừa nãy cô không làm liều, cảnh cáo hắn, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo. Cha thật sự muốn gả cô cho tên biến thái, mưu mô, xảo quyệt đó sao, vậy chả khác nào ném cô về quá khứ, chịu sự đàn áp và độc tôn của nhà chồng. Cô rất sợ phải sống như thế, đã mười bảy năm trôi qua mà vết sẹo trong lòng cô vẫn âm ỉ đau nhức. Chưa cưới hắn đã giở thủ đoạn lấy uy hiếp người, tới lúc cưới rồi, chắc cô thành nô lệ cho Futaji luôn quá. Chuyện này thực sự là một cơn ác mộng đấy, cha nói muốn tốt cho cô, muốn cô hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng đổi lại cô không hề có được hạnh phúc. Hối hận thì đã sao, hôn ước đã định, mọi chuyện sắp thành, cô có từ hôn cũng đã muộn. Rồi còn cha cô, gia tộc cô, không thể vì cô mà sụp đổ. Càng nghĩ, Nami càng cay cú. Số phận thật trớ trêu, ông trời cứ đẩy cô xuống vực thẳm, song lại kéo cô lên, rồi lại đẩy cô xuống.
Vặn tay cầm cửa toilet đi ra, Nami chán nản nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, một đứa con gái nửa đêm mặc pijima, mang dép bông chạy khắp khách sạn, thử hỏi người ta ngó vào sẽ nghĩ gì?
Hình như cô ta bị điên.
Đúng đấy. Họ sẽ nghĩ như vậy. Cái tên biến thái kia không biết còn ở trong phòng cô không, quần áo và phụ kiện cô đều để trong nhà tắm, giờ mà quay lại không khéo bị hắn tóm như chơi. Khó xử với chiếc pijama mát mẻ trên người, Nami không để ý, có người trước mặt mình. Chàng trai e hèm, quay mặt đi chỗ khác, giơ ra bộ quần áo của cô. Nami ngước mắt, biểu hiện cô chạy từ ngạc nhiên cho đến kinh hãi, cô giật lùi chỉ tay vào cậu lắp bắp.
– H… Honso? S..sao cậu lại..
Honso vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt tím phẳng lặng không gợn cảm xúc. Trông cậu giống hệt một cục đá trôi từ Bắc Cực đến đây, dọa Nami xém xỉu vì sợ. Bỏ qua Honso im lìm không nói, Nami mừng rơm ôm lấy quần áo, sau đó tít mắt cảm ơn Honso.
Nhờ Honso mà Nami không phải đi cùng Futaji về thành phố. Ngồi trên thảm thần hít thở không khí đêm khuya, tận hưởng cái cảm giác quen thuộc khi còn là học viên Witchcraft, Nami nhắm hờ mắt, quậy quậy vài lọn tóc lòa xòa trước trán. Lần đầu tiên bay bằng thảm vào buổi tối, Nami thích thú, quên phéng cả người con trai bên cạnh. Chốc chốc, dạ dày hư đốn bỗng đánh trống ọt ẹt, Nami xoa xoa cái bụng lép xẹp, lấp liếm nhìn Honso bằng ánh mắt tội nghiệp, van xin và nài nỉ. Honso nén cười, gật gù đáp cánh tại một quán ăn Việt Nam nằm trong con hẻm nhỏ ở quận Haido. Cậu nói, chủ quán này là một Human – bán phù thủy mộc, ông ta chuyển về đây làm ăn sau khi kết hôn, những món ông ta làm đều là của ngon vật lạ, nhà hàng rất hiếm có. Món cô gọi là bún riêu. Trông nó rất đẹp mắt và kì lạ, nhìn thì giống sợi mì nhưng ông chủ lại gọi là bún trắng, ăn chung với ớt và rau sống. Khỏi cần giới thiệu nhiều, Nami vung đũa đánh chén lập tức, từ trưa tới giờ, cô chưa nhét gì vào bao tử, mấy tiếng trước cô định bụng sẽ ăn, ai ngờ còn xém bị Futaji “ăn thịt”. Nhưng có một điều mà Nami thắc mắc nãy giờ…
– Sao cậu lại ở đây? – Vâng, đây là câu Nami muốn hỏi ngay lúc gặp Honso ở khách sạn.
Cậu đặt đũa, nhã nhặn kéo khăn lau miệng, rồi lôi ra một cuốn sách trắng ngà, ngoài bìa có hình ngọn nến đang cháy. Đẩy qua cho cô, Honso trầm ngâm nói.
– Bài học cuối cùng của giáo sư Sena. Light.
Nami xém chút nữa là sặc nước bún, hương ớt cay xè xộc lên mũi cô, nồng đến ho sặc sụa. Liên tục rút hai ba khăn giấy, cô vừa chùi miệng vừa hỏi.

– Chẳng phải tôi đã nghỉ học rồi ư. Sao còn học tiếp mấy cái này?
– Hiện giờ nghĩa vụ tôi là giáo viên chịu trách nhiệm bài học liên quan đến Light. Mọi ý kiến xin hỏi trực tiếp giáo sư Sena. – Honso nghiêm túc giải thích. Nami gật đầu giả lả, ê a như đã hiểu ý Honso. Nhưng tuần tới cô sẽ lấy chồng, học phép thuật tiếp thì được ích gì? Để đó trưng bày chắc. Cơ mà cô vẫn không nỡ từ bỏ, thủy mộc thổ hỏa, đều do cô cực nhọc, đánh đổi bằng cả tính mạng mới luyện thành, vẫn còn một thuộc tố cuối cùng.
Light.
***
Hai giờ sáng, tại khu rừng ngoại ô thành phố Tokyo, Nami trầm lặng nghe Honso giảng bài, tay lật sách sột soạt, hết trang này tới trang khác.
– Light là phép thuật mạnh nhất trong năm hệ tố, biểu tượng là ngọn nến trắng đang cháy, sức mạnh của Light bộc lộ rõ rệt vào ngày trăng tròn, nguyên nhân xin đọc sách giáo khoa. Thường thì các phù thủy Light đều sử dụng đũa thần để làm phép, duy chỉ một người là dùng dây chuyền.
– Dây chuyền? – Nami nghiêng đầu nhìn Honso nghi ngờ, chưa bao giờ cô thấy Honso dùng quyền trượng, hình như cậu ta có một cây đũa phép màu nâu bóng, hay biến nhỏ lại và đeo trên cổ. Liệu đó có được cho là dây chuyền không nhỉ?
– Một điều đặc biệt hơn, hầu hết các nữ hoàng pháp thuật khi lên ngôi thân thể đều tự phát sáng. Mọi người gọi ánh sáng đó, là sự sống của hành tinh phù thủy. – Honso thao thao bất tuyệt, giảng đến đây, cậu hơi khựng lại, nhìn Nami đang chăm chú xem sách.
Nữ hoàng tự phát sáng ư? Nami cảm thấy chuyện này khá thú vị đấy, một người luôn sáng lấp lánh, như vậy chẳng khác gì cái bóng đèn gi động sao. Ôi chao, càng nghĩ, cô lại càng muốn cười, thí dụ cô trở thành nữ hoàng, sau đó đột ngột phát sáng, đi dạo quanh thành phố ngắm cảnh, eo ơi, không khéo còn bị đưa vào viện nghiên cứu các sinh vật lạ ấy chứ. Nguy hiểm, quá nguy hiểm.
Trông Nami khúc khích không tập trung, Honso e hèm đằng hắng, gõ gõ vào mặt sách rồi tiếp tục tiết học.

– Để điều khiển tốt Light, ta cần tuân thủ ba nguyên tắc sau. Thứ nhất, niệm đúng thần chú. Thứ hai, không được phân tán. Thứ ba, tập chung cao độ.
Nami ngáp dài, uể oải ôm sách làm gối kê má, thuề thào xóc xỉa Honso.
– Honso, không được phân tán với tập trung cao độ là mấy? Oáp…. – Kế đó là một màn há mỏ to đến chảy nước mắt. Nghe Honso nói nãy giờ mà hai lỗ tai cô cứ lùng bùng, kiến thức tiếp thu lọt từ tai trái chui ra tai phải, cuối cùng là bị gió đêm thổi bay mất.
Honso ngán ngẩm lắc đầu, đáy mắt nổi lên tia cười dịu dàng. Ngoài Ayane, chưa ai khiến cậu cảm thấy dễ chịu thế này. Lúc biết cô gái mình hay đề cao cảnh giác là công chúa thật sự, Honso vô cùng hoang mang, suốt một năm qua cậu đã đối xử với cô không tốt, thậm chí còn xém bỏ mặc cô cho quái thú rồng. Nếu Riuzo không nằng nặc đòi cứu Nami, có lẽ cậu sẽ ân hận suốt đời, vì tội gián tiếp giết chết chủ nhân.
Ba giờ sáng, Honso nhẹ nhàng bế cô đặt lên thảm thần, kê cho cô một cái gối nhỏ làm bằng ánh sáng, lập kết giới quanh cô để bảo đảm an toàn, sau đó một mình đi sâu vào lòng rừng, tìm cách liên lạc với điện hạ.
Sáng sớm hôm sau, Futaji tức giận xông vào biệt thự nhà Hagasawa, gào thét gọi tên Nanami. Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, tóc tai có phần rũ rượi, người nồng nặc mùi nước hoa nữ, quyện cùng hương rượu mạnh đô. Một tay dẹp lũ gia nhân, anh lao lên phòng Nami, đập cửa điên cuồng, khóe mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc. Anh đã thức trắng đêm để tìm kiếm cô, cô đột nhiên biến mất, thực khiến anh đứng ngồi không yên. Mãi đến hồi sáng một chị quét dọn vào phòng anh báo, Nami cô đã về Tokyo sớm, anh mới nổi khùng vào bar quậy phá, uống đã đời lại nhớ tới cô. Cô coi anh là thứ gì chứ? Muốn đi thì đi muốn về thì về, hình như cô hơi khinh thường anh rồi đấy. Vò nát cái đầu bung xù, Futaji lại lên cơn giận.
Bà quản gia sợ hãi gọi điện gấp cho ông chủ, mẹ kế khinh khỉnh chẳng buồn để ý. Những tràng đập phá cửa phòng nhị tiểu thư vang vọng không ngớt, mỗi cái đập vào, là một câu thét lên.
– Hagasawa Nanami… em ra đây cho tôi. Nami… mau ra đây.. em không ra tôi sẽ phá cửa đấy. Mau ra đây…
Nói đoạn, anh phẫn nộ cầm chiếc bình cứu hỏa cạnh cầu thang, phang vào cánh cửa mong manh. Đám người làm sợ hãi hét toáng. Từng đợt va chạm mạnh mẽ dội ra, chiếc bình đỏ chói bằng sắt nện liên tục vô cánh cửa trắng toát. Cánh cửa vẫn cứng đờ và không có dấu hiệu nứt vỡ. Điên tiết, Futaji quăng chiếc bình cứu hỏa xuống lầu, lồng lộn gọi mụ quản gia. Bà tổng quản run lẩy bẩy, lấy chùm chìa khóa, kính cẩn đưa cho anh.
– T… thiếu gia… nhị tiểu thư … – Ấp a ấp úng, quản gia kinh hãi nói không thành lời. Nếu cho Futaji biết cả đêm hôm qua tiểu thư chưa về, chắc chắn anh sẽ san bằng cả biệt thự này, nhưng khi cửa phòng mở, anh ta cũng sẽ biết.

Cạch… tiếng chốt mở như chiếc lưỡi lam, đặt trong họng mọi người, đám gia nhân nuốt khan co rúm vào nhau lập cập, chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ sắp tới của đại thiếu gia nhà Zeshiwa.
Oáp… Nami vươn vai tỉnh giấc. Cô dụi hai con mắt, quằn quèo như một chú mèo con mới dậy.
Futaji hùng hổ xộc vào, quần áo đầu tóc rối tung rối xù. Hắn nhìn lên chiếc giường xanh biếc, đang tồn tại một người con gái vẫn còn ngái ngủ, bờ mi rung rinh chớp chớp, chiếc váy sa tanh hồng phấn, tôn lên vùng da trắng ngần dưới chiếc cổ tròn trịa, tuyệt đẹp đến thần trí điên đảo của cô. Anh sững sờ tại chỗ, đám người làm thở phào. Nami ưỡn ngực ngồi dậy, hàng lông mày chau đậm bộc lộ rõ sự khó chịu khi thấy một toán người mới sáng bảnh mắt đã đứng trồng ngồng ở trong phòng cô. Lạnh giọng lên tiếng, Nami phá tan bầu không khí ngột ngạt nơi này.
– Tổng quản.
Bà quản gia sượng sùng ngẩng mặt, bờ môi lập bập tới răng cắn môi.
– T… thưa… tiểu thư …
– Chuẩn bị đồ ăn sáng. Tất cả …ra ngoài.
Sau cái giọng nhỏ nhẹ nhưng uy quyền ấy, đám gia nhân dẫm đạp nhau bỏ chạy. Duy chỉ có tên Futaji mặt dày là vẫn trơ trơ đứng đấy, thèm khát nhìn cô bằng ánh mắt hổ vồ mồi. Nami rời giường đi vào toilet, mặc kệ Futaji một mình giữa phòng.
***
Bữa sáng diễn ra vô cùng yên ắng, Nami từ tốn múc từng muỗng cháo, nhấp vài ngụm sữa rồi lại nhốt mình ở phòng. Futaji có vẻ đã bình tĩnh lại, thay vì gầm gừ và làm Nami chán ghét thêm, anh ta tao nhã thưởng trà trên phòng khách, kiên nhẫn đợi cô chịu xuống nhà đón tiếp đàng hoàng. Nhưng có ai biết được, hiện giờ cô đang ở nhà hay ở đâu.
Bìa rừng ngoại ô Tokyo…
Nami chăm chỉ biến hóa từng chùm sáng này đến chùm sáng khác. Việc học phép thuật Light đơn giản hơn các thuộc tố khác rất nhiều, có lẽ vì cô đã từng học hệ tố này một thời gian ngắn nên chuyện tạo ra một quả cầu hay thắp sáng một vật gì đấy đối với cô, không hề khó. Gấp lại cuốn sách Honso đưa, cô chống cằm nhìn ngắm cảnh đẹp thiên nhiên, tận hưởng giây phút yên bình hiếm có. Honso đột ngột xuất hiện, khoác trên mình là chiếc áo choàng phù thủy quen thuộc, khiến cậu giống như lúc xưa. Cậu nhìn cô, rồi lại liếc xuống cuốn sách, cất giọng hờ hững.

– Xong rồi sao?
Nami gật đầu không đáp. Chẳng hiểu, vì sao dạo này Honso thường đi theo cô, lại còn tuân lệnh giáo sư Sena dạy cô phép thuật. Tuy không phải không thích, nhưng điều này làm cô có cảm giác là lạ, một kẻ luôn lườm cô bằng nửa con mắt trằn trọc, hở cái lại bưng cái mặt lạnh giá hù cô, tự nhiên giờ bám cô như đỉa, lại còn gọi cô hai từ “cô chủ” hại cô giảm cả chục năm tuổi thọ.
Honso gỡ chiếc dây chuyền trên cổ, chỉ vào người cô nói giọng thách thức.
– The First Test… Start.
Nami đơ toàn tập,quay phắt gót bỏ mặc Honso. First test ư? Cậu tưởng cô là ai chứ, muốn trả thù vụ thi thố năm ngoái thì nói toẹt ra đi, còn bày đặt kiểm tra định kì. Cô không dại tới mức tự chui đầu vào chỗ hiểm. Phép thuật ánh sáng của Honso vốn nổi tiếng số một ở Witchcraft, lần trước cô thắng cũng chỉ là may mắn mà thôi. Thách đấu với cậu, chả khác gì cô tự lấy dao đâm chết bản thân. Honso bề ngoài hào nhoáng là thế, nhưng lòng dạ khó lường khó đoán, đều là người mà, ai biết trước chữ “ngờ” khi nào xảy ra. Năm ngoái xém nữa Nami bị vòng sáng của Honso quấn chết, học gần nửa học kì rồi, sức mạnh Honso tăng lên mấy nghìn phần có ai đoán được. Thở dài thườn thượt, Nami xua tay tỏ ý từ chối. Hành động vừa dứt, trước mặt cô bỗng xuất hiện một chùm sáng lao tới. Nami nghiêng người, lăn vài vòng dưới đất, song chồm dậy phủi quần áo, răng nghiến trèo trẹo truy tìm hung thủ. Muốn ám sát cô nên chơi kiểu đó chứ gì, thật không đẹp mặt chút nào. Đứng trên tảng đá lớn, Nami đan ngón tay, chắp vào nhau, miệng bắt đầu niệm câu thần chú, triệu hồi tinh linh nắng mặt trời. Honso nhếch mép phất tay áo, từ dưới lòng đất chợt trồi lên vô số vệt sáng nhỏ, dài ngùng ngoằng như sợi leo cuốn, trườn nhẹ lên tảng đá, quấn chặt lấy chân cô kéo xuống.
Một tiếng “bịch” rõ to vang vọng trong không gian rộng lớn. Nami nằm sõng soài trên nền đất, mông ê tới ứa nước mắt, cơ bắp cơ đùi bỗng đau nhức nhối. Nami cắn môi, giận dữ nói.
– Cậu muốn ám sát tôi à? Nhẹ nhàng một tí đi chứ, tôi là con gái đấy. – Xoa xoa bàn tọa bật dậy, Nami bĩu môi chề mỏ. Biết ngay mà, cậu ta cố ý làm cô té. Cái gì First test chứ, toàn chiêu trò lừa đảo. Cô tạm thời bái cậu thành sư, nhưng không có nghĩa cậu muốn hành hạ cô kiểu gì thì hành hạ. Cô học phép thuật của cậu, chứ không phải bao cát để cậu xả giận.
Như đọc được sự hờn dỗi không cam trong đôi ngươi đen láy của Nami, Honso ném lại quyển sách cho cô, bình lặng thì thầm trong họng, nhưng âm lượng đủ để cô nghe.
– Very Troll (quá kém). Học lại.
Ấm ức ôm lấy cuốn sách, Nami chề môi lếch thếch lại gần một gốc cây lớn, ngồi phịch xuống ấy và hung bạo lật từng trang sách, đây là thói quen xưa giờ ở cô, luôn thích giận cá chém thớt, mặc kệ mình đúng hay sai. Đợi Nami chăm chú đọc sách, Honso lại độn thổ vào lòng rừng, tìm cách liên lạc với Riuzo qua gương ánh sáng của thầy phù thủy. Chết tiệt cái khu rừng âm u này, nhìn thì to lớn dồi dào nhựa sống, nhưng tín hiệu kết nối với quả cầu thủy tinh kém quá. Đã gần cả tuần nay, cậu luôn cố gắng hết sức thông báo cho điện hạ về đám cưới của cô, nhưng có lẽ số trời đã định, Honso không thể mò ra Riuzo và Riuzo cũng không thể rà soát ra Honso.
Hai kẻ bắt sóng tìm nhau. Chỉ có Nami là vô tư như không có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn học, vẫn dành niềm đam mê cho phép thuật. Vì sao chứ? Lí do cô không muốn từ bỏ tất cả là gì?
Dĩ nhiên, vì cô là phù thủy. Một phù thủy không bao giờ quên cái tôi trong chính bản thân. Một phù thủy …thực thụ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.