Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 4: QUYẾT ĐỊNH (P.1)
Mưa như trút nước. Máu hòa thành sông. Một cung điện ngập trong bóng tối, tiếng gào thét đan xen nụ cười tà độc.
Một thân ảnh phất phơ giữa tòa chính điện, chiếc quyền trượng ngọc bích đổi màu đen, bà ta ngước mắt nhìn tấm hình khổng lồ trước mặt, trong tấm hình đó, tồn tại một người phụ nữ tóc vàng mắt đỏ, cơ thể lấp lánh như một vì sao. Kẻ cầm quyền trượng phóng ra một chùm sức mạnh, bức ảnh tan thành trăm mảnh, vụn nát. Bước chân kẻ ấy chà đạp lên những mảnh vụn, bà ta cười cay độc, chĩa chiếc quyền trượng về phía Nanami.
Cô vùng mình tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi, cả cơ thể đau nhức. Đặt chân xuống giường, Nami quan sát xung quanh.
Tất cả chỉ là một màu đen u tối, không tiếng động, cũng chẳng ánh sáng. Nami bình tĩnh, cất giọng âm trầm.
– Có ai không?
Vẫn là màn đêm im ắng. Cô nuốt nước bọt, lấy tinh thần, cất giọng tập hai.
– Cho hỏi có ai ở đây không?
“Phụt”
Từ trong đêm đen, ánh lên một ngọn lửa nhỏ, vàng rực và đủ để cô thấy đường. Nami hoảng sợ, thụt lại về sau vài bước.
Cầm trên tay cây nến trắng, chàng trai mắt tím đem theo ánh lửa tiến đến gần cô. Khuôn mặt cậu lạnh băng, phần tóc mái đen rủ hờ một mắt. Cậu lên tiếng.
– Xin đi theo tôi.
Nanami ngơ ngác, mắt chớp chớp liên tục. Anh chàng đó, đẹp trai quá. Nước da hồng hồng dước ngọn đèn, đôi lông mày đen láy, dày rậm, sống mũi cao thon, bờ môi cong khuyết hoàn hảo, đặc biệt hơn hẳn là tròng mắt anh ta, chúng có màu tím. Lần đầu tiên cô thấy một người có đôi mắt tím, lại còn đẹp trai ngất ngưởng, nhưng giọng nói của anh… lạnh quá.
– Trưởng lão đang đợi, mời theo tôi. – Thấy cô vẫn bất động trên giường, chàng trai quay lại, thái độ lạnh lẽo.
Nami ngu ngơ à ừ vài cái, rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Ra khỏi căn phòng tối, Nami xém chút nữa là há mồm rộng tới rớt quai hàm. Cảnh tượng trước mắt cô, thật không thể tin nổi. Đây là một tòa lâu đài trung cổ khổng lồ, với vô số tòa tháp cao thấp khác nhau, trông thật hiên ngang và hùng dũng làm sao. Băng qua hành lang dài, là một cái sân rộng, có bãi cỏ xanh mướt và vài ba cây anh đào ngập lá non.
Đằng xa, một cô gái xinh đẹp, sở hữu mái tóc vàng hoe, trên tay lăm le cây chỗi chỉ vào mấy tên con trai đang quì dưới đất run rẩy. Thấy Nami và anh chàng đẹp trai đi ngang, cô gái giơ tay vẫy vẫy.
– Honsu…
Chàng trai vẫn lạnh lùng bước tiếp, mặc kệ có người gọi anh. Nami tròn mắt, hết nhìn cô gái rồi lại nhìn chàng trai. Tên anh ta là Honsu ư?
Quẹo trái, chàng trai tắt nến dừng lại, vì mãi suy nghĩ lung tung, Nami đụng phải lưng anh. Cô lùi lại, lấy tay xoa chán.
Anh chàng mắt tím xoay người.
– Trưởng lão đang đợi bên trong. Mời cô vào. – Vừa nói, anh vừa đẩy cánh cửa.
Tiếc nuối nhìn anh, cô khẽ nhón chân đi vào.
Trên chiếc sofa đồ sộ đỏ sẫm, một người đàn bà lớn tuổi, mái tóc trắng xóa, đang chăm chú vô cuốn sách dày cộp. Nghe tiếng động lạ, bà ngước mắt.
Cô gái bé nhỏ bước đến gần bà, khuôn mặt trắng trẻo mập mờ sau ánh đèn bàn yếu ớt, đôi mắt tinh anh toát lên vẻ linh động, cái mũi thanh cao cùng đôi môi không son mà đỏ, đã nói lên phần nào nét đẹp trong Nami, mà từ trước tới giờ cô không để ý.
– Ta cá chắc cháu vẫn còn bàng hoàng sau những chuyện vừa xảy ra. – Lật qua một trang sách, bà không nhìn cô nói.
Nami im lặng vì không biết mình nên nói gì. Bà cụ tiếp tục lật sách.
– Chúng ta là những phù thủy.
– P..phù thủy? – Nami kinh ngạc tới muốn ngoáy lỗ tai.
Bà ta nói “chúng ta”, nghĩa là trong đó có cô. Cô.. là một phù thủy? Không thể như thế được, trên đời này làm gì tồn tại ba thứ vớ vẩn đấy, thà kêu tổng thống Mĩ chết còn dễ tin hơn. Vậy những việc vừa diễn ra với cô, chả nhẽ là mơ.
– Ta muốn cháu đến học tại trường Witchcraft, nơi đào tạo những phù thủy vĩ đại. – Không nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Nami, bà cụ vẫn ôn tồn, vừa nói vừa đọc sách.
Nami chau mày, sắc mặt hơi nhăn.
– Tại sao cháu phải học ở đó? Cha cháu sẽ không cho phép.
– Ông ta sẽ cho phép, vì cháu… là một phù thủy, không ai có thể phủ nhận điều đó. – Nói đoạn, bà gập rầm cuốn sách, bay đến cạnh Nami, vuốt ve mái tóc, chạm nhẹ vào mặt hình xăm trăng khuyết sau gáy cô.
Nami không run sợ, cô nhìn bà cụ chằm chằm, như để dám chắc là mình không nằm mơ. Những lọn tóc bạc của bà cọ nhẹ vô má Nami, cô nhồn nhột lùi vài bước.
Nắm lấy đôi tay nhỏ, bà khẽ thủ thỉ giống một lời thuyết phục.
– Chẳng lẽ cháu muốn tiếp tục sống với mẹ con Kiyomi, suốt đời chịu đựng? Nanami à, cháu thuộc về Witchcraft, về thế giới phù thủy của chúng ta. Tương lai cháu không nằm ở nơi đó, cháu là….
Tới đây, bà cụ bỗng ngập ngừng. Nami nghiêng đầu nhìn vào mắt bà. Hơi thở dài trút ra cùng nỗi phiền muộn, bà cúi mặt đi về chỗ ghế.
– Ta sẽ tìm cha cháu và bàn bạc kĩ hơn chuyện này. – Nói đoạn, bà kêu lớn – Lency, giúp ta đưa cô bé về nhà an toàn.
Dứt lời, từ trong tủ bay ra một tấm thảm lớn màu nhung nước biển. Bà vỗ nhẹ lên tấm thảm thần, song quay sang cô.
– Lency là tấm thảm bay tàng hình, sẽ không ai phát hiện ra cháu. Cháu có thể đi rồi. Và hãy nhớ suy nghĩ về lời đề nghị của ta.
Lại một cái búng tay nhẹ của bà cụ, tấm thảm bất ngờ xộc tới nhấc cô ngồi lên trên. Nami ngú ngớ, lòng có chút sợ hãi, nắm chặt hai góc vải. Cô cúi đầu lễ phép.
– Cháu về ạ.
Bà mỉm cười gật đầu. Tấm thảm vẫy vùng bay ào ra cửa, rồi lao tót lên trời. Nami nhắm mắt thở dốc. Khi nào cũng vậy, mới tí áp lực không khí mà cô đã không chịu nổi, sau này thì làm phù thủy kiểu gì… Haiz…