Trường Học Phù Thủy

Chương 26


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 26

VỀ NHÀ (P.5)
Chẳng biết tại đang mùa xuân hay là mùa hè, tiết trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, cây cỏ đua nhau hưởng thụ cái mát từ làn gió núi. Dưới bảng thông báo học viện Witchcraft, học viên thi nhau chen lấn, xô đẩy để dành được vị trí đứng tốt nhất ình, xem đối thủ sẽ chiến đấu với mình vào ngày mai là ai. Các cặp thí sinh bốc thăm trúng nhau sẽ được nhà trường dán danh sách lên bảng tin tức. Ayane lôi Nami xềnh xệch từ kí túc xá bay đến đây, nhờ vô cái danh hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh, cô nàng nhanh chóng giải tán đám đông, một mình một chỗ đứng tốt. Chơi kiểu này hình như không đẹp, nhưng chả sao, chỉ cần tiết kiệm được thời gian và công sức, bảo nàng ta dùng chổi thần khua hết học viên về lớp, Nami cá chắc, nàng ta sẽ làm. Thách ai chớ đừng có thách Ayane Miyamito, cô nàng vốn dĩ là bạo chúa của nữ sinh, nỗi lo sợ của nam sinh. Nói chung, nơi nào có công lí, nơi đó có Ayane, nghe cứ như quảng cáo siêu nhiên Gao ý.
Dò la một hồi, Ayane đột nhiên thét toáng lên, quàng lấy cổ Nami nhảy nhót sung sướng.
– A…a…a…a… Nami ơi, bạn đấu với mình là con nhỏ yếu nhất lớp đấy. A…a…a…a – Thế là một tràng chữ “a” lại ngân dài bên tai Nami, chợt, Ayane khựng lại giây lát, quay qua Nami hỏi – Này, đối thủ bạn là ai vậy?
Nami bỗng dưng quên béng mất mình tới đây làm gì. May có Ayane thà quên niềm vui chứ không quên bạn nhắc nhở, cô nhanh tay tra khảo dãy ban ánh sáng. Mất một phút đêt tìm ra tên cô. Nami cười nhẹ liếc mắt qua đối thủ, dòng chữ Mitsuke Honso rõ to đập vô võng mạc cô. Nami dụi mắt… vẫn là cái tên ấy… dụi mắt tập hai… cái tên không hề thay đổi.
Đoàng…
Như tin sét đánh ngang tai, Nami bàng hoàng đến níu cả lưỡi, khuôn mặt đờ đẫn cắt không giọt máu, hình ảnh Honso nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến Nami không rét mà run. Mitsuke Honso, cậu ta thực sự là đối thủ của cô. Kẻ mạnh nhất lớp ánh sáng quí tộc chính là bạn đấu với cô, lần này… cô chết là cái chắc. Bái bai ước mơ bằng giỏi, bái bai thân thể lành lặn, thứ lỗi vì cậu ta mạnh hơn cô rất nhiều.
Vỗ vai cô bạn an ủi, Ayane dìu Nami còn đang chết lâm sàng chưa tỉnh về phòng. Thật tội nghiệp, nhìn người bé tí tẹo mà phải cưỡi chổi oánh nhau với Honso X-Men, coi bộ phần thắng chỉ có thể là… 0%. Xin lỗi do đây là sự thật. Hu hu hu.
Chán nản xới tung đống nước trong hồ chứa, Nami ê a nằm bẹp xuống bãi cỏ xanh rì, đôi mắt đổi đỏ xa xăm dịch chuyển lên những đám mây nô đùa trên trời. Có trách cũng trách số cô cục than, xui xẻo bốc trùng thăm với Honso. Ngó cái bộ dạng đa nhân cách của cậu ta, Nami tin chắc Honso sẽ chả nương tay đâu, có khi còn dập cô te tua ấy chứ. Nguy hiểm, thực là nguy hiểm.

– Em sợ Honso? – Tooya từ đâu bước đến, anh ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng thơm lên mái tóc dịu hương ô liu.
Nami gượng ngùng ngổm dậy. Anh luôn bên cô khi cô gặp khó khăn. Người anh sặc mùi nắng mới, bộ đồng phục nam sinh phẳng lì không một nếp nhăn, anh vắt áo choàng ngang bắp tay, hai ống áo trắng xăn lên tận cùi chỏ, trông rất phong trần nhưng không kém phần lịch lãm. Mới đi ra khỏi phòng hội học sinh, anh đã nghe người ta rỉ tai nhau chuyện huyền thoại Nanami và cao thủ ánh sáng Honso quyết đấu. Biết Nami của anh thế nào cũng ra đây giải sầu, anh liền ba chân bốn cẳng phóng đi. Hiện giờ cô đang cần một lời khuyên, tự đầu hàng hay tự rút lui, xin hãy chọn một trong hai. Nhưng cả hai đều mang ý nghĩa giống nhau: là kẻ thua cuộc trước khi chiến đấu. Cô thà chịu chết chứ không chịu nhục, cơ mà… nếu chịu nhục sẽ không phải chết. Như vậy cũng huề nhau cả. Haiz…
– Em muốn bỏ cuộc sao? – Thấy Nami mãi trầm ngâm u sầu, Tooya lo lắng lên tiếng.
Nami lắc đầu phủ định. Chẳng hiểu tại sao cô lại hành động vậy, nhưng nói túm lại, cô vẫn muốn thử sức. Cùng lắm là thua trong vinh quang còn hơn thua trong nhục nhã.
Đoán chắc cô không từ bỏ, Tooya cười khích lệ, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên lồng ngực anh.
– Hãy ghi nhớ, sức mạnh đến từ con tim ta. Chỉ cần ta tập trung và hướng về nó, sức mạnh sẽ tự động tới bên ta. Nami, em giỏi hơn em nghĩ rất nhiều, tin anh, tuyệt đối không được nản lòng, sử dụng đầu óc và cảm tính, không khéo người thắng lại là em. Đừng quá bi quan thế chứ. – Nháy mắt động viên cô, Tooya lại mỉm cười.
Nami lặng lẽ nhìn anh không chớp, bất giác, cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ.
– Cảm ơn. – Và một nụ cười sát thương lại xuất hiện trên khóe môi cô.
Tất cả đều vì anh. Nụ cười cô cất giấu bấy lâu nay là dành tặng riêng anh.

***
Môn thi cuối cùng bắt đầu, cả trường vang lên những tiếng hò reo, la hét cổ vũ từ các bạn học viên. Trận này nối tiếp trận khác, gãy xương, bể đầu, ngã từ chổi ngã xuống không thiếu thể loại gì. Đây chính là dịp để các y bác sĩ phù thủy trổ tài dao kéo. Hiệp đấu Nami sắp tới, diễn ra gần gốc anh đào rụng cánh.
Ayane dễ dàng đánh bại cô bạn cùng lớp trong khoảng thời gian khá ngắn, rồi đi với Nami thăm hỏi bạn đấu. Y rằng ở đâu có Honso ở đó có Riuzo. Cậu ta mặc đồng phục trường, áo choàng vắt trên vai, đôi mắt nhắm nghiền, lưng dựa gốc cây, suy tư ngẫm nghĩ.
Honso ăn bận khá giống Riuzo, chỉ khác cậu không đeo khuyên tai và vẻ mặt lại trở về con nít, tí tớn chọc điên Ayane. Nami bụm miệng cười khúc khích nhìn theo dáng điệu của đôi thanh mai trúc mã đang vần nhau ngoài nắng, mà không biết từ xa, có ai đấy ngơ ngác ngắm cô không chớp, tia nhìn đan xen vô vàn cảm xúc hỗn tạp. Riuzo cụp mày nhắm lại, cậu cứ như thế thì làm sao quên được cô. Tự nhủ bản thân, Riuzo búng tay độn thổ lặn mất. Nami thấy chán vì hơn hai mươi phút nữa mới đấu, cô toan quay sang bắt chuyện với cậu nhưng cậu đã biến mất tự lúc nào không hay. Tên này, ma không ra ma, quỉ không ra quỉ, đã lạnh lùng rồi còn kiêu căng. Con trai chung tình như cậu ta, quả chỉ xứng với công chúa pháp thuật. Cô ấy… thật may mắn.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Nami trấn an tinh thần sau câu cửa miệng: “cố lên “, song leo lên chổi bay vụt trên không trung. Honso nhẹ nhàng hơn cô, cậu có vẻ nhàn nhã và không cảm thấy hồi hộp. Nhắm hờ mắt, đến khi tiếng còi Fighting vang dội, Honso chợt bật mi mắt, đồng tử tím được bao bọc bởi một lớp băng, tỏa ra hàn khí khiến mọi người phía dưới đang hè mà run. Nami nuốt nước bọt đánh ực, kiên định chống chọi lại Honso bằng con mắt sắc bén. Cậu rút đũa thần, khơi mào trận chiến. Nami bám chặt thân chổi, đề phòng mình “không cánh mà bay”.
Ayane run run quan sát Nami mà miệng không kịp ngáp. Riuzo từ phía xa, lặng lẽ chĩa đôi mắt xanh lá về thân ảnh nhỏ nhắn đang vờ cứng rắn nương mình trên chổi. Để xem, rốt cuộc cô thắng hay Honso thắng.
Dạo đầu cuộc chơi, Honso thong thả ném từng túi ánh sáng về Nami. Còn tình hình của Nami lúc này, vô cùng cực khổ. Chưa có ai dạy cô cách vừa bay vừa chiến đấu, ngồi còn chả vững chứ huống chi là phản công. Vì vậy, giờ đây, cô chỉ biết ôm chặt lấy thân chổi, né, né và né.
Các học viên phía dưới có vẻ không thích hành động hèn nhát của Nami, đồng loại gào thét.

– Mau phản đòn đi.
Ừ thì phản đòn, nhưng phản kiểu gì? Vừa rơi tự do vừa phản à?
Đột nhiên, Nami nhớ đến cây đũa thần thủy tinh. Từ đầu năm tới giờ, cô toàn sài nhờ đũa của Ayane hoặc Honso, vì bà cụ bán đũa đã dặn, không cần thiết thì không được sài, nhưng nếu là thi cử, chắc sẽ cần thiết lắm đây. Thế là Nami quyết định … rút đũa. Chỉ có điều, cô phải dùng tay nào để rút đây? Cả hai tay cô đang bận…ôm chổi. Liều mạng giữ thăng bằng bằng một tay, Nami thành công việc rút đũa thần trong áo. Nhưng còn làm sao để tấn công đối phương, đó mới là điều quan trọng.
Theo luật chơi, ai ngã chổi trước người đó sẽ thua.
Nắm chắc phần thắng trong tay, Honso không tốn quá nhiều công sức để xô ngã Nami, nhưng cậu vẫn muốn chơi đùa với cô một lát. Thời gian nô đùa kết thúc, Nami không hề ra một đòn nào, cô im ru bám dính cây chỗi, mồ hôi hột đua nhau nhỏ xuống. Honso nhếch môi, đứng trên thân chổi nhỏ xíu, hai tay áp vào đũa phép, đọc câu thần chú chấm dứt trò chơi. Bất giác, một luồng ánh sáng bỗng vây quanh cô.
Cả trường hò hét khi chứng kiến màn thăng bằng trên chổi của Honso, cậu là kẻ mạnh nhất ban ánh sáng, lần này Nami thua là cái chắc. Những lời phán xét trận đấu ngày một vang to. Ayane lo đến đứng không nổi, Riuzo nhếch môi, băng lãnh nhả từng từ.
– Game… over.
Vòng sáng quanh cô dần dần khép lại, Honsu lạnh lẽo không ngừng đọc thần chú. Ánh mắt giết người của cậu nhằm vào cô, cậu cho cô hai cơ hội, một là nhảy xuống và thua cuộc, hai là ngồi im và để vòng sáng ép chết. Honso ra tay, có chút tàn nhẫn rồi đấy.
Nami hoang mang, ý trí mách bảo, nửa muốn nửa không, nếu cô rơi xuống, ở độ cao ba mét rưỡi không tàn phế cũng bị gãy xương. Nhưng nếu cô rơi xuống mà không chạm đất, có nghĩa là cô chưa thua. Một ý tưởng mới bỗng lóe lên trong đầu, rơi và niệm chú, sau đó lấy gậy ông đập lưng ông. Cách này tuy rất mạo hiểm nhưng trước sau gì cô cũng rớt xuống, thà cứ cố gắng, còn nước còn tát, cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải thử.
Nami nhìn bên dưới, ước lệ khoảng cách chổi với khoảng cách đất, cô cần rơi một phần hai quãng đường, mất hai giây niệm chú, tổng cộng là sáu giây. Nghĩ đoạn, Nami thả mình, nhảy từ trên chổi nhảy xuống.

Mọi người nín thở, Ayane ngồi xụp trên đất, hai mắt dần đỏ hoe. Honso cười lạnh, thu hồi pháp thuật. Ngờ đâu pháp thuật vừa dứt, từ dưới bỗng bắn lên một tia sáng chói. Honso mất đà rơi tự do, câu toan nắm lấy cán chổi nhưng cơ thể hoàn toàn bất động. Là ám khí ánh sáng quí tộc, người dính phải ám khí này sẽ phi cử động trong vòng một phút, và giờ thì có trời mới cứu được cậu. Khi thân thể chạm đất, cũng là lúc phép thuật hết tác dụng. Honso đứng dậy phủi quần áo, sau đó liếc mắt tìm Nami. Cô ta rớt vô xó nào rồi. Đáng nhẽ cậu không được quá khinh xuất, Nanami này cũng bản lĩnh thật, biến thua thành hòa. Nhưng cậu đã sai, không có kẻ hòa, chỉ có người thua và người thắng trận đấu chính là Nami, cô cưỡi chỗi bay từ trên cao đáp xuống, nghiêng đầu nhìn cậu cười. Honso kinh ngạc trợn tròn con ngươi, nét mặt lạnh băng hình sự khi nãy, giờ đã trở nên bàng hoàng, ngơ ngác. Chợt, cậu mỉm cười thở dài, nụ cười khiến đám nữ sinh không thẹn mà hét toáng tên cậu.
– Tôi thua rồi. – Honso đưa tay ra trước mặt Nami.
Cô thân thiện đáp trả cậu. Hai bàn tay nắm chặt, vô tình siết vào nhau. Honso tiếp tục nói, đôi mắt tím tuyệt đẹp ánh lên tia thán phục.
– Lần sau tôi sẽ phục thù.
Nami nổi da gà, còn đòi lần sau nữa sao? Một lần đã muốn ép chết cô, thôi cho cô xin, cô không dám. Chiến thắng đợt này chỉ là may mắn. Nhưng cô vui lắm, vì chiếc bằng loại E nay đã thuộc về tay cô.
Tòa thể học viên cùng các giáo sư đồng loại vỗ tay tán thưởng cô gái chiến thắng. Ayane thở phào phóng tới ôm Nami. Còn Riuzo, cậu không cười không nhìn, mà chỉ lẳng lặng bỏ đi, Nanami, quả thực là một phù thủy giỏi
Năm học kết thúc, cũng đến lúc trở về nhà rồi nhỉ? Biệt thự Hagasawa.
(Tình hình là t/g mất ngủ nên ra chap ăn khuya. Cả nhà đọc truyện vui vẻ ^^)
Đón đọc phần 6: Trở về


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.