Trường Học Phù Thủy

Chương 24


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 24

VỀ NHÀ (P.3)
Suria tức giận phóng tia sét vào những món đồ ngáng mắt mụ ta. Siren đã chết, quả cầu thủy tinh của nữ hoàng sáng hơn rất nhiều, không ngờ bọn học viên Witchcraft lại bản lãnh như vậy, chỉ trong một khắc mà tiêu diệt được yêu nữ ngàn năm mụ ta nuôi dưỡng. Dám chống lại Suria, chỉ có con đường chết.
Phụt… Choang…
Và tấm kính đi-op vỡ tàn tành. Đứa con trai cứng đầu này lại làm trái ý mụ. Hoàng tử, người thật bất hiếu.
– Nam công tước. – Suria hét lên đầy uy quyền.
Ngay lập tức, phía cửa chạy vào một thân ảnh đen kịt, ông ta mặc áo choàng đen, chân đi giày bó, mái tóc vuốt ngược và khuôn mặt hung tợn. Khụy xuống một gối, ông cung kính.
– Vâng, thưa pháp sư.
– Hãy cho người theo dõi hoàng tử.
– Vâng, nhưng thưa pháp sư, vậy còn cậu Akito…
– Tên đó không đáng tin cậy.
– Dạ, thần tuân mệnh.
Quay người bỏ đi, Nam công tước không khỏi thở dài. Người đàn bà độc ác này, mưu sát nữ hoàng Maria, giam lỏng đức vua Joshep và giết hại không biết bao nhiêu phù thủy giỏi. Ông chịu phục tùng bà ta như bây giờ cũng chỉ chờ ngày công chúa điện hạ trở về.
Công chúa …rốt cuộc người đang ở đâu? Chúng thần đã đợi suốt năm trăm năm rồi, xin người mau chóng về với thần dân vương quốc pháp thuật. Xin người đó…

***
Tỉnh dậy trong cơn mê man, Nami ngờ ngợ như nghe được tiếng ai đấy đang gọi mình, có lẽ lại là một giấc mơ nhưng giấc mơ này, sao mà mơ hồ quá.
– Nanami…min…mi… bạn tỉnh rồi ư? Trời ơi là trời, lạy chúa bạn tỉnh lại rồi. Bạn có biết mọi người lo lắng cho bạn lắm không? Hức… hức… – Ayane thét lên, nhảy chồm tới ôm chầm Nami, nước mắt nước mũi chảy ròng như thác.
Gắng gượng ngồi dậy, Nami nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả đều quen thuộc, từ mấy bức tranh trung cổ Châu Âu mà Ayane treo cho đến cái giá sách do Nami tự chế, rồi cả chỗ cô đang nằm nữa, là khu kí túc xá sao?
Thấy bạn mình ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Ayane hoang mang ngừng khóc, đưa một tay sờ lên chán Nami. Không sốt, thân nhiệt rất bình thường, bộ mặt Nami, chả nhẽ cô mất trí nhớ?
Aiza, nhỏ này suy nghĩ lung tung.
– Nami, mình là ai? – Vừa nói, Ayane vừa nhoẻn miệng cười, tự chỉ vô nhan sắc nàng.
Nami điềm nhiên đáp.
– Ayane Miyamoto, cậu bị sao hả?
– A…a…a…a…a – Và lần này là nàng ta hét toáng lên, lắc la lắc lư bờ vai Nami vui sướng – Ôi, thật may quá, bạn không sao thì tốt rồi.
Cạch… cửa phòng chợt mở, thầy hiệu trưởng cao quý bước vào. Ông nhìn con gái âu yếm, sau đó quay sang Nami còn nằm trên giường. Cô ái ngại toan đứng dậy, hiệu trưởng nhã nhặn đưa tay lên tiếng.
– Không sao, em đang bị bệnh, cứ nằm thoải mái. – Song lại gần Ayane thì thầm – Ayane, con ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói với Hagasawa.
Cô nàng nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng, để lại mình cô, mặt đối mặt với THẦY HIỆU TRƯỞNG. Bữa trước đáng lẽ Nami phả gặp ngài ấy sớm hơn, nhưng vì công tác đột xuất nên buổi gặp bị hoãn lại.

– Em rất dũng cảm. – Giọng hiệu trưởng khàn khàn.
Nami ngượng nghịu, không biết nên cười thật tươi hay lạnh thật lạnh. Bỗng, thầy trầm ngâm nói tiếp.
– Cảm ơn em vì đã cứu cả trường và cứu con gái ta.
– D… dạ? – Nghiêng đầu ngơ ngác, Nami hơi ngạc nhiên. Thầy hiệu trưởng đang nói cảm ơn cô, chưa ai cảm ơn cô bao giờ, và điều này làm cô vô cùng hạnh phúc. Cô cứu Ayane, tại nàng là người bạn đầu tiên của cô. Tiêu diệt Siren vì ả dám quấy rối “ngôi nhà” mang đến cho cô niềm vui. Hơn hết, tất cả những gì cô làm, đều chỉ là tình cờ mà ra.
– Nếu em cần gì, có thể nói với ta.
– V…vâng ạ.
Chẳng biết nên nói gì cho cam, Nami đành ậm ừ qua loa. Chợt, cô nhớ tới quyển sách vàng trong thư viện Witchcraft bữa trước, cô thực rất tò mò, nhưng đó là sách cấm. Mà từ từ… cần gì thì nói với ngài hiệu trưởng?
– G…giáo sư … – Nami ấp úng trong họng.
Miyamoto toan đứng dậy ra về, nghe cô gọi, ông ngoái đầu trở lại ghế cạnh giường Nami.
– Có chuyện gì ư?
– Dạ, thật ra… chuyện này…
– Em cứ nói.

– Em muốn mượn một cuốn sách trong dãy sách cấm ở thư viện nhà trường.
Thầy hiệu trưởng kinh ngạc, sách cấm của trường học viên vốn không được mượn, thậm chí là không thể chạm vô. Cô gái này yêu cầu mượn sách, chứng tỏ quyển sách chắc chắn không tầm thường. Nhưng vì đã đồng ý giúp đỡ những gì cô cần nên ngài Miyamoto gượng gật đầu. Nami mỉm cười mãn nguyện. Cô nhìn hiệu trưởng đầy cảm tình, song lấy ra viên ngọc trai Nước Mắt, đặt vào tay ngài.
– Cô Pele muốn em giao lại nó cho người cô yêu nhất.
Vừa nói, Nami vừa vui vẻ gập bàn tay giữ viên ngọc của hiệu trưởng. Cô tin chủ nhân viên ngọc tinh tế chính là cha Ayane – ngài Miyamoto Kazuo.
Hiệu trưởng cảm động muốn rơi nước mắt. Pele, người vợ ông yêu nhất, người đã ban tặng cho ông một thiên thần xinh đẹp, suốt thời gian qua, từng giây từng phút, ông đều nhớ bà, nếu năm đó Suria không hạ độc nữ hoàng, nếu Pele chịu đi theo Kanto, thì hắn đã không ra tay tàn nhẫn. Cái chết của Pele một phần cũng tại ông, chỉ cần Pele rời xa ông, chắc chắn bà không phải chết.
– Chủ nhân viên ngọc, không phải ta.
– Dạ?
– Người Pele yêu nhất… là con gái ta, Ayane.
Là Ayane? Tình yêu của một người mẹ. Mẹ Ayane là phù thủy hoàng gia, bà ấy rất đẹp. Và Ayane cũng vậy, một vẻ đẹp thanh khiết giống nước. Nami hiểu, mẹ là người cô thương yêu, mặc dù thời gian bên bà rất ngắn ngủi nhưng tình cảm cô dành cho bà là vô hạn.
Chấm dứt buổi thăm hỏi, hiệu trưởng báo với cô, trong đầu tuần tới, ban giám hiệu sẽ cấp bằng chứng chỉ tốt nghiệp sơ đẳng cho cô, như vậy là hết bị khinh đi cửa sau, từ nay, Nami cô có thể đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế học sinh lớp quí tộc ánh sáng. Cái danh con người thấp hèn cuối cùng cũng bị gỡ xuống, giờ đây cô đã chính thức trở thành một phù thủy thực sự.
Bài học về Water… đã kết thúc.
***
Đông qua xuân tới, muôn hoa khoe sắc, cây lá đâm chồi nảy lộc, trời xanh mây trắng, chim ca hót cả ngày. Nhờ chiến công của Nami, cổng chính trường Witchcraft có thể tự do đóng mở, sông tử thần cũng trở nên trong vắt, lung linh tuyệt đẹp.
Ba tháng lặng lẽ trôi đi, Nami luôn chăm chỉ gia tăng sức mạnh nước, học cách kiểm soát và nâng cao tầm điều khiển. Cuối xuân cũng là lúc kì thi pháp thuật tận sức, tức thi học kì bắt đầu, Nami bận rộn suốt ngày, trong năm học, cô chỉ chăm chăm vào việc khống chế và tìm ra năng lực nước, còn kiến thức ban ánh sáng, cô hoàn toàn mất căn bản.
Ngồi thẩn thờ trên chiếc xích đu ở hoa viên nhà trường, cô cố gắng tạo ra những chùm sáng nhỏ nhất.

Tách…tiếng búng tay vang lên nhẹ nhàng, một tia sáng xuất hiện rồi vụt tắt. Đây đã là lần thứ năm mươi bảy, ngón tay cô sưng húp, đỏ dập, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Thức nguyên đêm đọc sách, thần chú cũng thuộc làu làu nhưng sao áp dụng lại vô hiệu thế này. Chả nhẽ cô không có năng khiếu ban ánh sáng. Đúng rồi, cô điều khiển nước rất thạo nhưng ánh sáng thì chả có ảnh hưởng gì.
Ngẫm nghĩ một hồi, Nami thở dài chán nản, đôi mắt hiện lên tia đỏ li ti sinh động.
Chợt…
– Không làm được ư? – Một thanh âm quen thuộc hòa vào không khí, rất dịu dàng và đầy trìu mến.
Nami ngạc nhiên ngẩng mặt. Thân ảnh cao lớn của Tooya lọt vô nhãn quang, dưới cái nắng nhè nhẹ, cơ thể anh phát sáng như một vị thần cao quý, chiếc áo choàng phù thủy phất phơ giữa gió, mái tóc vàng rực nổi bật hơn cả. Anh nhìn cô, mỉm cười thân mật. Thực ra anh đã đứng đây hai tiếng đồng hồ, từ lúc thấy cô cực khổ luyện tập cách triển khai ánh sáng cho tới khi cô mệt mỏi ngồi nghỉ. Nami của anh thực đáng yêu, vừa thông minh lại vừa ngốc nghếch, quan sát cô thực hành, anh chỉ muốn bật cười vì… động tác cơ bản của cô sai hoàn toàn. Thảo nào làm không được là phải rồi. Nếu anh còn tham lam ngắm cô mà không ra mặt giúp đỡ, e rằng cô sẽ ngồi đây hết ngày. Nghĩ một chập, Tooya bỗng lóa lên một kế hoạch, một kế hoạch có thể khiến cô ở bên anh hằng ngày.
– Nhìn cho kĩ nhé. – Nói đoạn, Tooya búng tay cái tách, một chùm sáng chói bỗng chốc hiện ra. Nami tròn mắt trầm trồ. Cô tự hỏi bản thân, sao cô lại không là được nhỉ?
Như nhận ra ý nghĩa trong đôi mắt thán phục của Nami, Tooya khúc khích, sau đó bất ngờ nắm lấy tay cô. Nami bàng hoàng rụt lại, nhưng lực cánh tay anh rất chắc và bàn tay cô không đủ sức chống cự. Tooya nheo mày.
– Em phải làm như vậy này. – Đi kèm lời nói, anh khẽ xếp hai ngón tay đỏ tấy ở Nami thành một chụm hình nón đều, xong xuôi, anh lại lên tiếng. – Em thử đi.
Thế là …Tách… Y rằng một chùm sáng mãnh liệt xuất hiện. Nami sung sướng nhoẻn miệng cười tươi rói, nụ cười có khả năng hút hồn bao nhiêu trái tim. Tooya đơ như trái bơ, thẫn thờ nhìn cô không chớp mắt. Tim anh… đập nhanh quá. Nami vừa cười, chỉ đơn giản là cười thôi, nhưng sao lại ấm áp tới vậy. Thang bậc tình yêu anh dành cho cô tiếp tục tăng vọt, nó không thể dừng và không có khả năng dừng. Rốt cuộc con tim này cũng bị cô đốn mất. Nụ cười Nami thật uy lực, kiểu này chắc phải cấm cô cười ở những nơi công cộng quá, nếu không tỉ lệ nam sinh tranh dành phòng y tế sẽ rất cao đây.
Lời đề nghị dạy kèm cho Nami của Tooya được cô đồng ý chấp nhận, kế hoạch tiếp cận cô thành công rực rỡ, anh vui sướng tới mém phát điên. Ngược lại với tâm trạng Tooya, từ phía xa sau gốc cây hoa anh đào, tồn tại một chàng trai tóc vàng, khuôn mặt mỹ nam thoáng nét u buồn, ánh mắt vốn lạnh lẽo giờ đã trở nên âu yếm, lặng thinh nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt. Cô ấy cười rất đẹp, cậu yêu vẻ hồn nhiên đó. Không chỉ vậy, cậu còn yêu cả chủ nhân của vẻ hồn nhiên. Nhưng người cậu phải lấy…lại là công chúa.
Trong bức tranh mùa xuân tuyệt diệu, vẽ lên ba con người, hai kẻ đi trước một người ở sau. Tuy yên bình nhưng không trọn vẹn. Vẫn thiếu… một tình yêu hoàn chỉnh… cô gái ấy…sẽ hướng về ai? Anh hay cậu?
(Sorry nk, cục sạc hỏng mà máy hết pin, phải sài tạm đầu DVD để sạc)
Đọc truyện vui vẻ. Đón đọc phần 4: Tỏ tình ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.