Trường Học Phù Thủy

Chương 15


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 15

Yêu tinh Siren-ma nữ chuyên quyến rũ.
CHƯƠNG VII: PHÙ THỦY NƯỚC – MẢNH GHÉP THỨ NHẤT.( P.1)
Học sinh kinh hãi, giáo viên bàng hoàng. Tooya đanh mặt gọi to.
– NANAMI..MI…MI…
Cùng lúc ấy, một bóng người vụt tới, lao thẳng xuống sông. Honso cả tiếng thét lớn.
– Riuzo điện hạ…
Rồi anh chàng cũng định nhảy theo, nhưng bị người khác ngăn lại. Không khí căng như chảo dầu. Nami vẫy vùng, khoang miệng căng phồng, hô hấp khó nhọc, màng mắt cay xè. Cô…không thở được. Cô buồn ngủ quá. Ý thức dần mất đi, Nami gượng chống chọi.
– Đến với ta… mau đến với ta…
Lại là giọng nói ấy, giọng nói đã suýt lôi cô đến âm ti vào hơn một tháng trước, nó xuất hiện rồi, chủ nhân giọng nói… đã xuất hiện. Ả đẹp đến choáng váng, mái tóc hạt dẻ xõa dài hai vai, đôi đồng tử xanh biếc nhìn cô mị hoặc, bàn tay ả vuốt ve làn tóc đen nhánh của cô, thổi vào tai cô những lời quyến rũ tới khó khước từ. Ả là một…mỹ nhân ngư.
Phừng… nước sôi sục đặc mùi hỏa khí. Riuzo biết, nếu sử dụng hỏa lực dưới này chắc chắn sẽ thua cô ta – một quái vật đội lốt người đẹp. Tụ khí tạo thành chùm sáng chói lọi, Riuzo hét lên, đẩy quả cầu ánh sáng về chỗ ả.
Ả không ngu gì mà đứng đó chịu đòn. Ném Nami ra làm lá chắn, ả thu hồi yêu pháp, lặn khỏi lòng sông.
Riuzo cười khẩy, chùm sáng vừa nãy chính ra kết giới bảo về Nami nhưng thời gian chỉ có hạn trong vòng một phút. Nhanh mình bơi tới chỗ Nami, cậu đưa tay vỗ vỗ má cô. Cô vẫn không tỉnh. Có lẽ là bị yếm khí. Ngay lập tức, Riuzo đặt môi cậu lên đôi môi cô, dùng chiếc lưỡi rắn chắc, cạy hàm răng cắn chặt của cô, thổi vô đấy một ô xi lớn.

Nami bừng tỉnh, mắt mở trợn ngược khi thấy lips mình dính chặt với lips một chàng trai tóc vàng, mắt cô rất cay, cô không thể nhìn rõ. Nhưng lưỡi của cô đang bị lưỡi anh ta chi phối. Rất ấm, rất nóng và rất ngọt ngào.
Năm phút sau, Nami được Riuzo đưa lên bờ dưới cái thở phào của tòan thể học viên cùng giáo sư nhà trường. Honsu lo lắng chạy tới, trên tay là hai cái khăn bông to.
– Cậu không sao chứ?
Riuzo một chân duỗi thẳng, một chân co lên, tay đặt đầu gối, nhìn Nami thở dốc cũng chả khác gì mình. Tóc cậu ướt nhẹp, khóe mắt đỏ hoe nhưng thái độ vẫn điềm nhiên như không xảy ra chuyện gì.
Nami ôm bụng, đầu môi hơi sưng.
Cô vẫn sống, cái mạng rẻ mạt mà mẹ kế khinh bỉ do chính tay Riuzo nhặt về. Và lần đầu tiên ( ý nói nụ hôn ấy nhá, cấm suy nghĩ bậy bạ) của cô đã dành cho cậu.
***
Kết thúc một đêm kinh hoàng, tất cả học viên đều nhìn Nami bằng cặp mắt khác.
Về phòng, Ayane ôm chầm Nami khóc sướt mướt. Không ngờ cô nàng đanh đá này cũng có lúc rơi lệ. Ayane nấc lên.
– Nami à, mình xin lỗi. Tại mình mà bạn suýt mất mạng.
Nami cười hiền, cốc yêu vào trán cô nàng.

– Ngốc quá đi. Đâu phải lỗi của bạn. Là do tai nạn thôi.
Ừ thì biết là tai nạn, nhưng Ayane vẫn thấy áy náy. Nếu lúc đó Riuzo không nhảy xuống,có lẽ Nami giờ đã giống cái xác kia. Nghĩ đến chuyện này, Ayane bội phần bức rứt lương tâm. Cô chỉ đi lòng vòng hiện trường, đứng cách cổng chính tới tận ba mét nhưng không ngờ vẫn bị thứ tiếng quái quỉ đấy lôi cuốn. Cũng may là có Nami tương cứu, chứ là kẻ khác còn lâu họ mới làm vậy.
“Cốc cốc cốc”, cửa phòng mở, thầy hiệu trưởng uy nghi bước vào, nhưng thần thái lại thay đổi một cách kì lạ, chiếc áo sơ mi của thầy khi nãy ướt sũng, đôi môi trắng bệnh, huyết sắc không còn sức sống, chắc thầy ấy đứng ngoài đó đã lâu.
Thấy thầy Miyamoto, Nami đứng chào cung kính. Thầy nhìn cô mỉm cười hiền hậu, rồi tiến đến bên giường Ayane, khẽ hôn lên trán cô nàng.
Nami bất động vài giây. Ayane thút thít, song cũng xà vào lòng thầy rống lên.
– Cha…
Thầy hiệu trưởng vuốt tóc con gái, âu yếm dỗ dành Ayane như một đứa trẻ.
Lần này thì Nami đơ toàn tập. “Cha”? Thầy Miyamoto là cha của Ayane? Đúng rồi, Ayane Miyamoto, đấy là họ và tên đầy đủ của nàng, vậy mà trước giờ cô chưa từng để ý. Hóa ra là phụ tử tình thâm, thảo nào lúc ở sông tử thần, ngài hiệu trưởng lại đích thân ra tay ứng cứu. Tất cả đều vì Ayane, hổ dữ không ăn thịt con, triết lý quả là triết lý.
Ra khỏi phòng để hai cha con họ thoải mái trò chuyện, Nanami rảo chân về phía hồ chứa nước. Cô đứng trước đấy, nhìn chằm chằm vào mặt hồ, hai tay vung lên, ngay khi ấy, toàn bộ nước trong hồ bỗng dựng đứng, hành động theo ý nghĩa của cô. Nami cười thầm. Bài học thứ nhất… hoàn thành.
Đêm xuống. Bóng tối bao trùm cả mái trường cổ kính, tạo nên vẻ tĩnh mịch, âm u đến rợn người. Tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến các học viên đều chìm trong tâm trạng hoang mang.

Mười hai giờ. Ánh đèn vàng vọt tỏa sáng khuôn mặt kiều diễm của cô gái đang say giấc trên giường, vài lọn tóc vàng rủ hờ bên mắt, đôi môi cô hơi cong, làm người ngắm cứ ngỡ là cô cười khi ngủ.
Nami vươn vai, ngáp một cái dài sau một ngày mệt mỏi. Đưa tay vặn nắm đấm cửa, cô chợt khựng lại. Ở trong …có người.
– Thứ lỗi cho tôi, Ayane. Tôi không thể bảo vệ em. – Ánh mắt tím nhìn Ayane trìu mến. Nói đoạn, anh đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rối trên trán cô nàng rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa.
Nami lưng tựa thành tường, chân không mang dép, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng giống Riuzo mọi ngày. Honso có chút ngạc nhiên, nhưng cậu nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên ấy, quay sang cô cười toe toét.
– Tôi tới thăm Ayane.
Nami lạnh lùng nhả từng chữ.
– Cậu – thích – cô – ấy.
Rất nhẹ nhàng nhưng có thể khiến Honso đa nhân cách bất động vài giây. Cậu bẻ gãy thái độ lúc mới gặp, chuyển sang tâm trạng đơn phương lạnh lẽo. Đôi mắt tím ánh lên tia sắc nhọn, cậu phủ định.
– Tôi không thích Ayane.
– Nhưng ánh mắt cậu lại nói lên điều đó. – Nami cãi lại, bộc lộ tính cách ngang tàn.
Honso im lặng một lúc, song không nói gì nữa. Cậu liếc cô, một cái liếc phủ đầy băng tuyết.
Trở về kí túc xá nam, Honso ngước mặt nhìn trời. Phải, cậu thích Ayane, nhưng thích thì có ích gì. Cậu sinh ra là để chết đi, nối tiếp sứ mệnh cao cả của cuộc đời cha và chết trong vinh quang như cha. Đó là nhiệm vụ của “kẻ dẫn đường”.
***

Những ngày sau đấy, Ayane trở lại bình thường, cả nhóm bốn người, Nami, Riuzo, Honso và Ayane thường xuyên đi chung, kể cả giờ lên lớp hay tiết giải lao. Nami xuất sắc vượt qua bài kiểm tra định kỳ, cả lớp không còn ai nhắc đến chuyện cô là con người nữa, điều này khiến Nami vui, ít ra cô cũng đã tìm được vị trí của mình trong ngôi trường Witchcraft xa lạ.
Hôm nay cô bắt đầu bài tập mới với việc kìm hãm dòng chảy, rồi thao túng nước để tạo thành mưa, chỗ thực hành là thác nước sau trường, nơi học hành của các phù thủy quí tộc hệ thủy. Vì đang mùa thi môn điều chế dược liệu nên học viên sẽ không đến đây, giáo sư Sena muốn cô phải tranh thủ hoàn thành bài học sau mùa thi của lớp hệ thủy, tức là hai tuần, thời gian quá ngắn, Nami cần chăm chỉ hơn. Tuần thứ nhất trôi qua, cô vận dụng hết những kiến thức đọc từ sách vở Ayane ượn nhưng nước, vẫn chảy o o, chúng không nghe lời cô.
Tuần thứ hai cũng chấm dứt. Nami mệt mỏi thở dài, vắt vẻo người trên chiếc xích đu cạnh thác. Rồi cậu ta lại xuất hiện, khiến tim cô bỏ lỡ một nhịp.
– Tôi vẫn không hiểu, vì sao cô học ban ánh sáng nhưng lại muốn điều khiển nước, còn to gan đặt chân vô cấm địa phù thủy hệ thủy quí tộc.
Anh nói, chất giọng thâm trầm xen lẫn hàn khí. Gió ùa qua, thổi cao bộ đồng phục nam sinh trường Witchcraft cậu mặc, suýt xoa khuôn mặt đẹp trai coldboy đúng nghĩa. Nami đung đưa đôi chân trần, mắt khẽ liếc nhìn cậu, chiếc váy nữ sinh nhẹ phe phẩy vì gió.
– Anh cũng đang xâm phạm cấm địa đấy.
Riuzo chợt cười, một nụ cười ma mãnh làm Nami thoáng ngượng. Rồi tia nhìn cậu di chuyển dần dần xuống cổ áo cô ( cấm nghĩ bậy), dừng lại ở sợi dây chuyền có luồn chiếc nhẫn mà cậu… bỏ đi.
Một tiếng pháo nổ lớn đánh động bầu trời trong lành. Cô và cậu lại đồng hướng nhìn. Không biết chuyện gì xảy ra nữa, ôi cái trường học này chả khác gì hắc lao ở Châu Phi, hở cái là chết bất cứ lúc nào không hay.
Nami nhướn cằm.
– Đi không? – Và lần này là cô hỏi.
Cậu không trả lời nhưng bước chân lại nối theo cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.