Bạn đang đọc Trường Học Phép Thuật: Kì lạ
Thấy Tuấn có vẻ không tin, cô ta đưa bức ảnh chụp 3 đứa trẻ.
“Đây ……là em….là anh nè!!”
Tuấn tất nhiên là không tin rồi, Tiểu Anh siêu cấp dễ thương của anh sao có thể bôi son trát phấn thế này!!
Tuấn hất tay.
“Anh!!!”-Tú Anh kêu gọi thảm thiết đằng sau nhưng chẳng có tiếng trả lời.
***
Tối đó, ở một ngôi biệt thự hoành tráng, Anh Tuấn nằm trên chiếc giường kingsize thoải mái mà vẫn không ngủ được. Anh đập đầu vào chiếc gối mềm mại, tự ngẫm lại, nói một mình :
” Hình như mình chưa khi nào hỏi Diệp Anh có phải là bé con của mình không?”
Bỗng, lông mày anh nhíu lại:
” Khoan đã, Tiểu Anh là mộc sư mà!!”
*** Trở lại với hiện tại***
Tôi vùng chăn, bật dậy. Giấc mơ vừa rồi thật kinh khủng!! Lắc lắc cái đầu cố quen đi những hình ảnh đáng sợ. Trẻ em, người già, phụ nữ chết ở khắp nơi. Mọi vật trở nên hoang tàn trong nháy mắt, chất đầy thi thể những nạn nhân vô tội. Nước mắt tuôn rơi, tôi lặng lẽ khóc…
Chợt, phòng tôi xuất hiện vài vệt trăng trắng, tròn tròn kì dị lơ lửng giữa không trung. Những đốm sáng đó không ngừng chuyển màu. Có một giọng nói phát ra:
” Lại đây!!”
Nghe thấy tiếng động lạ, bệnh sợ ma của tôi lại tái phát :Điếng người, sợ đến nỗi run bần bật, răng đánh vào nhau:
” Cháu…C..h.. áu……kh… ô…ng… là..m… gì…c… ả!!! Xin…x….in… diêm vương….đừ…ng giết cháu… ,tội nghiệp” T.T .
“Ta bảo ngươi đến đây!!!” – Giọng nói rất bực bội.
Tôi bàng hoàng nhận ra giọng nói này rất quen, hình như…. là ở trong giấc mơ.
Đứng dậy một cách cứng ngắt, tôi chầm chậm bước đến, động tác không thua gì một con rùa.
” Nhanh lên ”
“V…â…ng ạ!”
Chạm tay vào những đốm sáng thì:
“Bịch”
Một quyển sách dày cộp không biết từ đâu rơi xuống nền gỗ nghe tiếng vang thật to. May mà nhanh chân né, chút xíu xiu nữa là thảm rồi