Trường Học Phép Thuật

Bệnh viện


Bạn đang đọc Trường Học Phép Thuật: Bệnh viện

Khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, tôi không xác định được mình đang ở đâu. Loáng thoáng nghe thấy tiếng động, tôi bất giác nhắm mắt, giả vờ ngủ.Giọng Nam:
“Mình đã làm gì thế này, thật là ngu xuẩn. Vì sao không thể biết đây là trò đùa của Anh. Cô ta cũng thật là không biết quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả. Tại sao lại cảm thấy bức rức thế này!!! Hay là mình….”
Mình với cậu gì, tôi chỏng tai lên nghe : * không một tiếng động*
” Bậy, vậy còn Thanh thì sao??”

Tôi lại nhướn người lên nhưng Nam đã bỏ đi.
***
Tôi phải nằm lại bệnh viện ít nhất 1 tuần mới có thể đi học được.
Chán quá đi mất!!! Bốn người: Thanh, Tuấn, Nam, Khang lần lượt đến thăm tôi. Nhóc Khang rống lên lo lắng, khóc như mưa.

Dù vậy, tôi có cả khối thời gian rảnh. Lâu lâu cũng phực một ngọn lửa nhỏ, lâu lâu cũng làm cháy chăn, cháy gối, nước phun ướt phòng. Vâng ngoài những sự kiện dở khóc dở cười đó thì tôi chả có việc gì làm cả.
Cái điện thoại thân yêu đã bị tịch thu với lý do hết sức củ chuối của Tuấn : THÍCH. Dã man!!! Tôi lại không thể cãi lại được. Vì sao??? Ai đó đã và đang bực mình chuyện tôi giả trai đi thi đấu. Và tôi đây, đường đường là một thiên kim tiểu thư, là người thừa kế một sức mạnh cực kì to to to lớn, là học sinh giỏi toàn diện đang ngồi đây, nhìn chằm chằm vào….. bức tường.
Thật thảm mà! >•Phải cố gắng, phải cố gắng chịu đựng!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.