Bạn đang đọc Trường Học Phép Thuật: Cố gắng
Hu hu bây giờ tôi chỉ có một, duy nhất một điều phải làm : LUYỆN TẬP. Tôi không hiểu, hoàn toàn không hiểu làm sao để điều khiển được . Không phải là tôi không cố gắng, tôi đã thử bao nhiêu cung bậc cảm xúc để kiềm chế những ngọn lửa rực lên trên bàn tay tôi. Và giờ đây, tôi phải có mặt ở một căn phòng sáng trưng, nơi có một bà cô son môi đậm choét ngồi gãi cằm, chăm chú nhìn vào một hướng vô định, một học sinh gương mẫu đeo mắt kính dày cộm, chăm chút nhìn vào một quyển sách dày cộm đang mở trong hàng loạt quyển khác bày la liệt trên bàn và một con ngố cứ nhìn chằm chằm vào họ ( vâng, là tôi đấy ạ!). Không có âm thanh nào ngoài tiếng quạt vù vù và sột soạt lật từng trang sách.
“Reng”- chiếc điện thoại của tôi có một tin ngắn mới.
“Shhhhhuuuụyyytttt”- hai người kia lườm tôi
“Á!!! Xin lỗi, vâng vâng…”- Tôi vội tắt tiếng, mở hộp thư thì nó ghi như thế này:
Có một người bạn bí ẩn tên bắt đầu bằng chữ T đã thích bạn từ lâu giờ gửi tặng bạn một bài hát. Nhấn ____ để nghe…….
Thật là vớ vẩn. Mấy cái tin rác này ngày nào cũng gửi với hàng loạt “người bạn bí ẩn” bắt đầu bằng abcd…. Rõ ràng đã chặn rồi mà!!! Nhưng nhờ cái tin nhắn này mà tôi mới nhớ lại vì sao phải vào đây. Bật dậy hăng hái, tôi lùng từng quyển sách. Đây rồi!!!!!
Hỏa không phải là một nguyên tố dễ để học. Mọi người cho rằng hỏa là phải giận dữ nhưng nghĩ vậy là sai hoàn toàn. Tiết sư phải tìm một cảm xúc trung hoà bản thân mình, nói chung là phải trở thành chính bản thân mình….
Thật là, nói như vậy làm sao tôi hiểu. Thất vọng não nề, tôi rầu rũ vè phòng.
Nỗ lực làm cháy những mẩu giấy nhỏ. Mai thi đấu rồi!!!