Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 52: Em và Woo Chin cùng thích một người
Hoàng Hậu khẽ hé cửa phòng con trai mình. Đã ba ngày nay kể từ khi nó được tin Yu Mi bỏ đi, nó luôn nhốt mình trong phòng ngồi thẫn thờ như người vô hồn. Bà chỉ khẽ lắc đầu thở dài. Có lẽ chỉ có con bé đó mới khiến nó bình tâm trở lại. Yu Mi, tôi biết tìm cô ở đâu?
Yoon Min cầm tấm hình của nó trên tay, gương mặt không chút biểu cảm, bàn tay lướt nhẹ trên tấm hình:
_Yu Mi… em đang ở đâu?
_Yu Mi…
_Yu Mi…
Hắn lẩm bẩm tên nó như thằng điên, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Hắn không thể kìm được lòng, chỉ biết thốt lên trong vô vọng. Hắn yêu nó, yêu đến mức chỉ một ngày thiếu nó cũng đủ làm hắn phát điên. Tại sao nó lại như thế? Chẳng lẽ nó không muốn gặp hắn nữa sao? Hay là vì… nó không còn yêu hắn nữa? Tại sao?
Hắn chỉ biết lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ xấu xa về nó, chắc chắn không phải thế đâu. Không phải đâu.
*********
Nó bắt đầu với một cuộc sống thật bình dân và yên bình ở một hòn đảo nhỏ. Nơi đây thật yên ả với những đợt sóng biển nhấp nhô ngoài khơi. Nó cảm thấy lòng mình thật thanh thản.
Người dân ở đây rất vô tư, họ làm việc rất chăm chỉ, dù mệt mỏi đến đâu chỉ cần mỉm cười là mọi buồn phiền tan biến. Nó mỉm cười hít một hơi thật sâu:
_Cảm ơn em Charlie! Lần này chị nợ em rồi.
_Không đâu, căn nhà này cũng lâu lắm rồi chưa có ai đến, chị dùng tạm nhé.
Có lẽ đối với nó và Charlie căn nhà gỗ hướng ra biển này thật thô sơ và bình dị, nhưng đối với người dân nơi đây, đây là căn nhà sang trọng nhất vùng. Nó đưa mắt sang nhìn cậu bé, đôi mắt tròn hồn nhiên ngày nào đang ưu tư ngắm nhìn bờ biển, xem ra cậu cũng có tâm sự.
_Em có chuyện gì buồn à?
_Phải!
_Kể chị nghe được không?
Charlie hít một hơi sâu và nói:
_Chị xem em là em ruột chứ?
Nó xoa đầu cậu ấm áp nói:
_Từ lúc đầu em luôn là một người em trai của chị.
_Hơn cả Woo Chin chứ?
_Đối với chị, cả hai đều quan trọng như nhau.
_Vậy được! Chị hứa là không thiên vị nhé!
Nó gật đầu móc nghéo, Charlie cảm thấy yên tâm hơn và bắt đầu kể:
_Em và Woo Chin cùng thích một người.
_Là Hea Mi à?
_Phải! Nhưng em không thể hiểu tình cảm của cô ấy, vả lại… Eun Hye cũng rất thích em, em không biết phải làm thế nào.
Eun Hye thích cậu bé này ư? Thật không thể ngờ tới nhưng… bây giờ cô bé đang rất cô đơn, rất cần một ai đó an ủi.
_Hindu vì chị mà… mất. Chắc chắn Eun Hye rất đau lòng. Nhưng mà… em đừng vì thế mà phá vỡ hạnh phúc của bản thân. Cũng đừng đối xử tệ với Eun Hye… chị ủng hộ em.
Charlie ôm chầm lấy nó:
_Em cảm ơn chị!
Lạ nhỉ, tình cảm của người khác thì nó hiểu, nhưng tình cảm của bản thân thì nó không thể hiểu. Tại sao mỗi khi nó nhắm mắt lại luôn nhớ đến Jea Joong, rõ ràng nó luôn yêu Yoon Min cơ mà. Rốt cuộc là tại sao nó luôn cảm thấy trống vắng và đơn độc thế này?
Nó nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, tôi muốn gặp lại anh Jea Joong.
Bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ làm quen với một cuộc sống mới, không có công nghệ thông tin, không có điện thoại, không có những buổi tiệc lung linh. Nó sẽ học trồng hoa sau vườn.
…
Hai tháng trôi qua…
Không lúc nào trong thâm tâm nó có thể quên gương mặt của hắn. Mỗi giấc mơ nó đều mơ đến hình bóng của hắn, gương mặt của hắn mà lần cuối cùng nó được nhìn thấy.
Nó mở cửa vươn vai đón lấy khí biển. Lại bắt đầu một ngày mới, nó thay đồ chuẩn bị ra chợ.
_Ồ… Yu Mi đi chợ à?
_Vâng, cô có nhờ mua gì không ạ?
_Không, cô phiền cháu một chút được không?
_Cô nhờ gì cứ nói ạ.
Bà hàng xóm chạy vào lấy một gói đồ màu trắng đưa cho nó:
_Cháu đi ngang qua nhà thằng Young Sung đưa giúp cô cái này nhé!
_Vâng cô cứ yên tâm ạ.
_Ừ! Thôi cháu đi mau kẻo nắng lên!
Nó cúi đầu chào rồi bước đi. Gói đồ màu trắng này là gì nhỉ? Nó nhún vai vui vẻ bước tiếp, căn nhà nhỏ dọc bên đườc xuất hiện, nó nhẹ gõ cửa:
_Anh Young Sung!
Một người thanh niên mở cửa ngậc nhiên:
_Ơ Yu Mi! Có chuyện gì thế?
_Bà anh nhờ tôi chuyển cho anh cái này!
Nó đưa gói đồ màu trắng lên cho cậu thanh niên đó, cậu ta vội cầm lấy chạy vào trong:
_Đại ca, có hàng rồi ạ!
Một giọng nói quen thuộc cất lên:
_Sao trễ thế?