Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Chương 5: Câu chuyện về Tướng Quân Hwang


Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 5: Câu chuyện về Tướng Quân Hwang

Nó ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, một tay nâng niu ly nước, một tay cầm remote dò kênh. Thật hả hê, thật sảng khoái. Từ trước đến giờ không ai qua mặt được nó cả. Nó cười thỏa mãn dưới ánh nhìn tò mò của phu nhân:
_Ji Min! Có chuyện gì vui sao?
_Hùm… con vừa cho tên Thái Tử một bài học.
_Ý con là… Lee Yoon Min sao?
_Nguyên cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc
này chỉ có mình hắn là Thái Tử, không hắn thì còn ai vô đây nữa?
Chợt gương mặt phu nhân trở nên sắc lại:
_Ta cấm con… không được gây sự với Yoon Min.
Nó bất ngờ, có bao giờ mẹ phản đối những việc nó trả đũa người khác đâu:

_Tại sao vậy mẹ? Hắn đã từng hạ nhục con, nếu lúc đó con không nhanh trí thì đã mất mặt trước bao nhiêu người.
_Ta nói không là không. Ji Min, từ khi con về đây, con bắt đầu cãi lời ta. Ta thất vọng về con quá! Hãy chuẩn bị đi, chiều nay ta và con sẽ viếng thăm Hoàng Hậu. Con hãy cẩn trọng lời nói của mình đấy!
Nó xong, bà bỏ vào phòng mặc nó ngồi đó với hàng tá câu hỏi. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nói thất vọng về nó. Đôi mắt nó lại thoáng chút buồn nhưng mau chóng đanh lại lạnh lùng như thường.
*********
Lại một lần nữa nó được nhìn ngắm vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của Hoàng Cung. Những con đường trải cỏ hai bên và những lính gác xếp hàng nghiêm chỉnh.
_Mời phu nhân và công tử đi lối này. – Một cing nữ cuối đầu, đưa tay chỉ hướng. Nó và phu nhân đi trên mãnh đất của Hậu Cung, nơi chỉ cách phòng của Hoàng Hậu vài mét.
Cung nữ cẩn mật đứng ngoài cửa nó vọng vào:
_Thưa Hoàng Hậu, có Tể Tướng phu nhân và công tử Han Ji Min cầu kiến ạ!
_Mời vào đi!
Lập tức cung nữ đẩy cửa nhường đường cho nó và phu nhân bước vào. Hoàng Hậu là một phụ nữ đẹp lộng lẫy, nó tròn mắt nhìn bà ấy rồi cúi đầu hành lễ:
_Hạ thần xin thỉnh an Hoàng Hậu.
_Ồ, ngồi đi ngồi đi! Lâu rồi ta không gặp ngươi Tể Tướng phu nhân.
_Vâng, lâu rồi thần không gặp người, người vẫn trẻ đẹp như xưa.
_Hi hi, ngươi quá lời rồi. Cậu đây la công tử của Tể Tướng Han sao?
_Vâng thưa Hoàng Hậu.

_Trông phong độ và đẹp trai quá! – Bà cười hiền hậu nhìn nó, nó mau miệng:
_Làm sao sánh được với Thái Tử ạ? – vừa nó xong câu đó, nó như muốn nôn ra.
_Hi… hi… Chà… Tể Tướng Han lại có một đứa con trai cao to đẹp trai như thế này. Chẳng hay thời gian qua phu nhân và công tử đây đã sinh sống ở đâu?
_Sau biến cố năm đó, chúng thần sang Mĩ sinh sống, bây giờ trở về Hàn Quốc mà chưa kịp thỉnh an Hoàng Hậu. Mong người bỏ qua cho.
Nó hết nhìn Hoàng Hậu rồi lại quay qua nhìn phu nhân nãy giờ cứ cúi đầu mãi. Nó thắc mắc không biết biến cố năm đó nghĩ là gì?
_Hài… chã là ta rất tiếc… cái ngày mà Tể Tướng Han và Tiên Đế bị mưu sát… ta đây lại vô tâm không hề hay biết Tể Tướng Han lại có một công tử… nếu ta biết thì công tử đâu phải chịu cực khổ như thế này.
Chợt gương mặt của phu nhân trở nên xanh mét khi Hoàng Hậu nhắc đến cái chết bị mưu sát. Nó tròn mắt nhìn Hoàng Hậu kinh ngạc. Từ trước đến giờ nó chưa từng nghe đến vụ mưu sát này.
_Đó là những chuyện cũ, xin người đừng nhắc lại ạ!
_Chả là ta thương cho cả nhà Tướng Quân Hwang, phải chết một cách oan uổng. Nếu năm đó ta đừng nóng vội, cố làm sáng tỏ sự việc hơn thì đâu có thảm kịch như bây giờ… hai đứa con của Tướng Quân Hwang đã thoát chết, ta muốn tìm chúng để bù đắp cho nỗi đau mất mát của chúng… nhưng đến giờ vẫn không biết chúng ra sao? – Đôi mắt bà ấy rưng rưng, phu nhân càng run sợ nhìn nó. Nó chẳng hiểu gì về chuyện này cả, nhưng nó biết có cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó, và trong vô thức, như một thối quen từ nhỏ, nó lại cố không nghĩ đến thứ đang len lỏi đó. Nó cũng chẳng biết tại sao nó lại có thối quen đó, nhưng tâm trí nó mách bảo rằng đó là những kí ức đã bị xóa!!!
Thì ra là bố nó và Tiên Đế bị ám sát… và một bi kịch là… cả nhà Tướng Quân Hwang bị chết oan uổng. Phu nhân chưa từng kể cho nó biết. Chợt nó cảm thấy hận… hận kẻ đã giết chết bố nó… ngay lúc đó nó biết rằng nó sẽ làm gì : TRẢ THÙ!
_Xin Hoàng Hậu…

Nó chưa nói được nửa câu thì phu nhân cắt lời nó:
_Cũng đã muộn rồi, chúng thần xin lui trước thưa Hoàng Hậu.
_Ờ… khi nào rãnh lại ghé thăm ta nhé!
Mẹ nó kéo tay nó đi trong vội vã. Nó luyến tiếc vì câu chuyện còn đang giở dang. Cứ thế nó và phu nhân chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chợt phu nhân lên tiếng:
_Những chuyện ngày hôm nay… sau này ta sẽ nói rõ hơn với con.
_Nhưng con muốn biết ngay bây giờ.
_Bây giờ chưa phải lúc. Dạo gần đây con thay đổi nhiều quá!Con luôn cãi lại lời ta. Có lẽ về Hàn Quốc là một sai lầm.
Nó lại im bặt, nó rất thắt mắc, rất tò mò…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.