Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 49: Tôi đùa đấy!
Jea Joong cúi xuống nhìn nó bằng ánh mắt tổn thương:
_Đến phút cuối, em cũng chỉ yêu hắn… dù tôi có làm gì cũng không thể khiến em hạnh phúc như ở bên hắn sao?
_Yu Mi! Em đừng như thế. Em không được chết!
Nó vẫn chỉ im lặng. Trong tim nó muôn ngàn vết cắt, lòng quặn đau đến tột đỉnh. Có lẽ kiếp này nó không được ở bên cạnh Yoon Min rồi, không thể tiếp tục chăm sóc Woo Chin nữa…
_Hahaha… một cặp ngu xuẩn!
Nó và Jea Joong lườm mắt nhìn Mi Sun. Nó phải giết cô ta trước khi chết, như vậy nó mới yên lòng nhắm mắt.
Chợt Jea Joong bật cười:
_Tôi đùa đấy!
Mọi người lại đưa mắt sang nhìn Jea Joong. Hắn tỏ ra rất vui vẻ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
_Sao? Các người tưởng thật ư?
_Jea Joong? Ý anh là sao? – Woo Chin ngạc nhiên lên tiếng.
_Các người vẫn không hiểu à? Tôi chỉ muốn thử xem Yu Mi yêu hắn đến thế nào. Không ngờ em cũng tình cảm đến thế, tôi tưởng em chỉ biết nói những lời chua cay, nào ngờ hôm nay em cũng biết nói mấy câu tình cảm quả nhỉ?
_Anh…
Nó trợn mắt lên không thể tin nổi, rốt cuộc hắn đang
suy nghĩ gì vậy?
_Trò chơi hôm nay vui thật đấy! Em giúp tôi mở mang được đầu óc mình hơn đấy. Em yên tâm đi, tôi không thể lấy một người con gái mít ướt như em đâu! Hahaha… không cần lo về thỏa thuận.
Hắn thở dài bước nhanh ra ngoài:
_Trò chơi xong rồi, ai nấy về nhà nghỉ hết đi!
Mọi người đều thẫn thờ nhìn theo bước chân hắn. Đôi môi nó khẽ mấp máy:
_Jea…Jea Joong…
Woo Chin vội cởi trói cho Yoon Min, hắn nhanh chân đến ôm Yu Mi Vào lòng:
_Cảm ơn… cảm ơn vì em vẫn yêu tôi.
Nó ôm chặt lấy Yoon Min nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía cửa, trái tim nghe thổn thức lạ thường.
Woo Chin bước lại chiếc bàn, giọng vui vẻ:
_Có vẻ, chúng ta nên đưa người này đi với vật này rồi đấy!
Cả nó và Yoon Min cùng quay lại. Đó là chiếc hộp mà bố để lại. Nó vui sướng chạy đến cầm lấy chiếc hộp:
_Cuối cùng, chúng ta cũng có thể minh oan cho bố mẹ rồi!
_Phải!
Woo Chin đang vui vẻ chợt nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi:
_Chi! Làm sao chị biết tụi em ở đây?
_Là tôi nhờ KL đưa cô ấy đến đấy!
Không biết từ lúc nào, Charlie xuất hiện ngay cửa khẽ mỉm cười rồi rời khỏi đó, không quên để lại câu nói:
_Xem như em trả ơn cứu mạng lần trước cho chị nhé! Yu Mi!
Sau khi Charlie khuất bóng, Woo Chin khẽ nhíu mày khó hiểu:
_Cứu mạng?
Nó xoa đầu em nó khẽ mỉm cười:
_Chuyện đó đã lâu rồi, có một lần vô tình chị đã cứu cậu ấy.
Woo Chin trầm ngâm ngắm nhìn chiếc hộp, trong lòng khẽ rung lên hàng ngàng cung bậc cảm xúc. Cả hai chị em đều vui vẻ, chỉ riêng Yoon Min đưa mắt nhìn về phía cánh cửa:
“Có thật là anh chỉ muốn đùa thôi không? Jea Joong?”
*********
“Tối hôm qua, theo bộ điều tra hoàng gia, vụ mưu sát Tiên Đế mười lăm năm trước được lật lại. Căn cứ theo di vật của Tướng Quân Hwang để lại, kể chủ mưu không ai khác chính là Go Kang Gook…”
Chưa bao giờ lòng nó thấy thanh thản như bây giờ. Mục đích cuối cùng nó đã đạt được rồi. Nó nên vui hay nên buồn? Nó xoay ghế lại phía sau mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt. Phải rồi, không còn ai đó chia sẻ những suy nghĩ của nó nữa. Jea Joong… rốt cuộc anh đang ở đâu? Nó không biết hắn ở đâu cũng phải thôi. Từ trước đến giờ, nó chưa từng một lần quan tâm đến hắn, chưa một lần nào. Chợt nó cảm thấy lòng buồn man mác… trống rỗng vô cùng.
Suy nghĩ miên man đưa nó đến trước tập đoàn CS. Phải rồi, chỉ cần hỏi ông ấy thì sẽ rõ nhưng… nó sợ… sợ thỏa thuận đó, nó sợ không thể tự do ở bên Yoon Min như bây giờ. Bước chân vừa bước lên nó lại rụt xuống, nó không đủ can đảm bước vào, đành quay về vậy.
Từng bước đi của nó nặng như chì. Tại sao nó lại thấy nhớ hắn quá nhỉ? Nhớ những lúc hắn làm tất cả vì nó, cả những lúc hắn ở bên lau nước mắt cho nó. Nó khẽ lắc đầu xóa bỏ những hình ảnh ấy đi và bước tiếp. Trong đầu nó rối bời, phải làm gì, phải làm gì đây?
_Jea Joong! Anh phải xuất hiện trước mặt tôi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ cho anh biết tay.
Nó vừa đi, vừa đưa nắm đấm lên ra lời đe dọa nhưng rồi lại bỏ tay xuống thở dài.
Đằng xa, một thanh niên đang ngắm nhìn nó, mái tóc dài hơi xoăn, đôi tay thon nhỏ, trắng muốt đung đưa trong không khí, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào khẽ mấp mấy. Đẹp quá! Nó rất đẹp trong bộ trang phục xanh lam đó. Chàng thanh niên khẽ khàng tiến về hướng nó, trái tim chàng trai đập nhanh không thể tả, lần đầu anh gặp một người xinh đẹp đến thế. Hít một hơi thật sâu, anh lấy hết can đảm gọi nó:
_Này cô ơi!
Nó giật mình quay lại, đôi mắt đen lấy ngạc nhiên nhìn hắn khiến tim anh càng đập mạnh hơn. Anh cố gắng nói thành hơi:
_Cô… cô… có thể… chỉ giúp tôi… đường đến… ga tàu điện ngầm… không?
Nó nhìn qua nhìn lại, nơi đây là đâu nó còn không biết, huống hồ chi tới chỉ đường cho chàng trai trẻ kia. Nó mỉm cười khẽ lắc đầu:
_Xin lỗi, quả thật tôi cũng không rõ.
Anh nhìn những cử chỉ thanh tao của nó, quả là một mĩ nhân. Nó định quay đi nhưng anh vội vàng chụp lấy cánh tay nó:
_Khoan đã! Cô có thể… uống nước cùng tôi được không?
Anh chàng này, đang muốn làm quen với nó à? Nó cười thầm trong bụng, một con nhạn quá ngây thơ