Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 44: Tôi không mong là giống như tôi tưởng tượng..
Cả hội trường náo động lên, nó ôm lấy Hindu bật khóc:
_Hindu! Hindu! Làm ơn mở mắt ra đi mà!
Lúc này Yoon Min đẩy nó sang một bên vội vàng bế Hindu lên chạy về hướng cửa. Nó vừa lo sợ vừa chạy theo, Woo Chin cũng không kém lo lắng đi theo chị mình. Chợt Jea Joong giữ nó lại:
_Chúng ta có việc phải làm rồi!
_Buông tôi ra! Tôi không cần biết việc gì cả!
_Đi với tôi, tôi sẽ giúp em làm rõ vụ này!
_Tôi không cần biết, BỎ RA! Anh không nhìn thấy sao? Hindu vì ai mà như thế hả? Tất cả là lỗi tại tôi, tôi phải đi theo anh ấy, buông tôi ra!
Nó vùng tay ra khỏi bàn tay của Jea Joong rồi chạy đi mất hút. Hắn ta đứng đó thẫn thờ, tâm trạng đau khổ tột cùng: “Tại sao? Tôi hi sinh cho em nhiều như vậy mà chưa lấy một lần em nói cảm ơn tôi, xin lỗi tôi… giờ đây em lại chạy theo một thằng con trai khác chỉ vì hắn đỡ đạn cho em sao?”
_Anh Jea Joong!
Hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
_Woo Chin?
_Hãy dẫn em theo, em muốn làm rõ chuyện này.
Hắn ta đâm chiêu một lúc rồi ra hiệu cho Woo Chin đi theo.
Trong không khí hỗn loạn ở hội trường, một chiếc xe màu đen xé gió lao ra khỏi cổng và chạy đi mất hút.
*********
Hắn ngồi trên bộ ghế sopha trang trọng, kế bên là Woo Chin đang đắng đo suy nghĩ. Một người tên áo đen mang đầy sát khí bước vào, kính cẩn cuối đầu chào hắn:
_Cậu chủ!
_Ngươi đã nghe qua chuyện lúc sáng nay rồi chứ?
_Vâng!
_Có thông tin gì không?
_Hiện giờ Hoàng Tử Hindu vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, theo điều tra cho biết tên ám sát tiểu thư thuộc băng Fire, dạo gần đây mấy tên phái đi theo dõi Mi Sun báo rằng cô ta có qua lại với băng đản này…
Gương mặt hắn từ từ giản ra, đưa tay cầm lấy ly nước rồi đột nhiên chọi ly nước trên tay xuống đất:
_KHỐN KIẾP! Tại sao không báo với tôi sớm hơn? Ngươi muốn chết hả? CHẾT TIỆT! Một lũ vô dụng, tụi bây biến hết đi, để tao thấy mặt thì đừng hồng có đường về!
_Cậu chủ… cậu chủ… xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội! Chúng tôi hứa lần này sẽ không làm cậu thất vọng… cậu chủ!
Tên áo đen đó vội vã quỳ xuống lấp bấp cầu xin. Woo Chin hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng quan sát vẻ mặt của hắn. Vẻ mặt từ tức giận chuyển sang nham hiểm:
_Được! Vậy tao có một nhiệm vụ… giao cho bọn bây, nếu làm không xong thì… chỉ có một con đường là chết thôi!
_Cậu chủ cứ giao ạ! bọn em sẽ làm tốt, bằng mọi giá!
_Bắt cóc Lee Yoon Min
Gương mặt tên áo đen đó nhanh chóng biến sắc:
_Sao ạ?
_Mày không làm được à?
_Dạ không phải, nhưng mà… đó là Thái Tử, muốn bắt hắn thì phải thông qua cả đội ngũ an ninh của triều đình…
_Ngươi không phải lo… chỉ cần làm theo kế hoạch của ta là được.
_Kế hoạch ạ?
_Ngày mai ta sẽ cho ngươi biết, bây giờ thì lui đi!
_Vâng cậu chủ!
Hắn cẩn trọng bước ra khỏi phòng, Woo Chin ngồi cạnh cũng không khỏi run sợ về con ngươi này, trong đầu toan tính nhiều thứ nhưng không thể hiểu hắn tính là gì:
_Anh tính làm gì?
_Cậu nghĩ xem chẳng phải mọi chuyện đều xuất phát từ tên Thái Tử đó hay sao? Ngay từ đầu, nếu không phải vì tên đó thì Mi Sun đâu có ganh ghét với Yu Mi? Nếu không phải vì hắn thân thiết với Yu Mi thì cô ta đâu có ra tay với Yu Mi. Từ đó xảy ra biết bao nhiêu chuyện khiến Yu Mi dần trở thành một con người hoàn toàn khác… mọi chuyện đều xuất phát từ hắn ta, nếu bây giờ ta giải quyết cả hắn lẫn Mi Sun, chẳng phải mọi chuyện sẽ yên ổn, Yu Mi sẽ có một cuộc sống tốt hơn sao?
Woo Chin suy nghĩ một lát rồi lại lên tiếng:
_Anh… yêu chị tôi?
Hắn nhìn Woo Chin với đôi mắt kiên định:
_Phải!
_Đến mức nào?
_Vậy theo cậu là đến mức nào?
Woo Chin bật cười, đứng dậy bước đi rời khỏi phòng:
_Tôi không mong là giống như tôi tưởng tượng…
“Tôi không mong là giống như tôi tưởng tượng? Ý cậu ta là sao? Cậu ta không thể nhìn thấy điều đó ở mình sao? Mình sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng, chính cậu ta cũng đã nhìn thấy điều đó rồi mà… hay là…???”
*********
Nó thẫn thờ ngồi ở ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, Yoon Min ngồi cạnh nó khẽ lên tiếng:
_Đừng lo, Hindu rồi sẽ ổn thôi!
Nó không khóc nổi nữa, từng giờ trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim gan nó, chính nó đã làm cho người mà nó từng yêu dở sống, dở chết… Ông trời ơi, tại sao ông luôn đẩy nó vào những đau th7ơng như thế này? Nó bật khóc nức nở, Yoon Min ôm lấy nó vào lòng, bàn tay vút nhẹ lưng nó mang cho nó một cảm giác bình yên khó tả…