Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 41: Điều ước giữa bầu trời đêm
Bên ngoài không khí bắt đầu se lạnh. Một bàn tay ấm đặt lên vai nó, nó giật mình rời mắt khỏi đôi nam nữ đang tiến đến. Jea Joong liếc nhìn cặp nam nữ đó rồi cuối nhìn nó:
_Trời lạnh lắm, chúng ta vào trong thôi!
Nó gật đầu bước đi không dám quay lại nhìn Yoon Min thêm lần nữa. Cảnh tượng một người con trai khoác người con gái ấy làm cho tim Yoon Min nhói lên. Đến khi nào thì trò chơi đuổi bắt này mới kết thúc?
Chiếc bàn tròn là trung tâm của những cô cậu quý tộc đang vui vẻ dùng bữa cùng nhau. Một cậu tóc vàng có gương mặt tỏa sáng đứng lên mỉm cười:
_Cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ thời gian đến đây dùng bữa cùng tôi. Chúng ta
cùng nâng ly cho buổi tối ngày hôm nay.
Nói xong, tất cả mọi người đều vui vẻ đưa ly rượu của mình ra phía trước. Đôi mắt nó vẫn không rời khỏi Yoon Min một giây, tay cầm ly rượu đưa về phía trước một cách vụng về. Thấy thế, Mi Sun cụng mạnh vào ly nó khiến ly rượu rớt xuống đĩa đồ ăn, vỡ tan tành. Miểng ly văng tung tóe khiến nó giật mình rụt tay lại. Jea Joong vội trách:
_Có sao không? Phải cẩn thận chút chứ!
_Thật là… cô có làm sao không? Cho tôi xin lỗi nhé! Tôi thật vô ý quá.
Mi Sun cười ẩn ý nhận lỗi. Jea Joong vội rút khăn trong túi ra lâu tay cho nó:
_Phải cẩn thận hơn chứ!
Bỗng nhiên không khí trong phòng trở nên rất căng thẳng, gương mặt Yoon Min đanh lại nhìn chấm chầm vào bàn tay nó đang bị Jea Joong nắm. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nó, bỗng nhiên chuông điện thoại reo, mọi ánh lại đổ dồn về nơi phát ra tiếng điện thoại: Mi Sun. Cô ta cười vẻ hối lỗi với mọi người rồi nhanh chóng bắt máy:
_Alô?
_Mẹ ạ! – Cô ta liếc nhìn nó vẻ lém lỉnh rồi cười tươi nói chuyện điện thoại.
_Sao ạ? Con biết rồi, mẹ không cần lo cho con nhiều quá.
_Mẹ là nhất rồi, con nhớ rồi.
_Hi hi, mẹ thật là… con sợ bị người khác ganh tị vì không có người mẹ tuyệt vời như mẹ.
Mi Sun được dịp đá mắt sang nó khiến vết thương trong lòng nó như bị khoét sâu thêm. Nó tức tối trợn mắt nhìn cô ta, trong mắt nó nổi lên nhiều vết nức bởi những đường máu nổi lên.
Mẹ ư? Người mẹ đã cho nó cuộc sống này. Người mẹ đã đưa nó từ cõi chết trở về. Cả hai người… chẳc phải chính con Mi Sun đó đã cướp đi mất rồi sao? Nó hận cô ta, hận thấu xương. Gương mặt nó đanh lại lạnh lùng, đôi mắt sắc lẻm nhìn cô ta:
“Go Mi Sun! Tôi sẽ khiến cô sống không được, chết cũng không xong. Kết quả của cô sẽ còn bi thảm hơn tôi ngày hôm nay. Cô tưởng không có chiếc hộp đó thì tôi không thể làm gì được cô sao? Cô sai rồi, tôi sẽ khiến cô không còn người thân nào trên thế gian này nữa… Go Kang Gook đang trong tù… vậy thì bắt đầu từ người đàn bà mà cô gọi là mẹ nhé!”
Nó liếc cô ta một cách chua ngoa. Đôi mắt nó lướt nhanh qua gương mặt không có biểu cảm của Yoon Min rồi dừng lại ở Woo Chin. Woo Chin cũng đang nhìn cô ta với ánh mắt hận thù. Nó không thể kéo Woo Chin vào những chuyện nguy hiểm mà nó sắp làm được, không bao giờ nó có thể… đẩy em nó vào chỗ chết được.
_A ha ha… xin mời mọi người tiếp tục dùng bữa…
Charlie cố gượng cười phá tan bầu không khí. Nó vờ chóng mặt về trước vì có ngồi đó cũng ăn không ngon nữa.
*********
_Em không sao chứ?
Jea Joong ngồi xuống cạnh nó, vút nhẹ mái tóc mượt của nó. Sau khi rời khỏi nhà hàng, tâm trạng nó nặng nề vô cùng, vì thế nó tìm một nơi có thể nhìn thấy toàn bầu trời để ngắm vẻ lấp lánh của muôn vì sao.
Jea Joong nhìn nó hồi lầu rồi ngước lên trời:
_Em biết vì sao người thường ví những điều ước như những ngôi sao không?
_Tại sao?
_Cuộc sống như bầu trời màu đen, chính những điều ước mang cho chúng ta những hi vọng để vươn lên, để tìm thấy hạnh phúc… chính nó đã làm cuộc đời thêm màu sắc cũng như những vì sao làm bầu trời thêm huyền dịu…
Nó ngã người nằm xuống:
_Những điều ước… mơ mơ, ảo ảo… – nó đưa tay lên nắm lại một vì sao rồi đưa tay xuống mở ra – tưởng đã nắm được nó nhưng vốn là không thể… thật kì diệu khi cả đời người… được hạnh phúc trong một thời gian ngắn ngủi… nhưng họ không biết quý trọng… để khi hạnh phúc vỡ tan thì chỉ còn là quá khứ…
*********
Nó ngồi trong phòng, đôi mắt nhìn xa xâm wa bức tường kính. Cả thành phố về đêm thu gọn trong bức tường kính đó. Nó lắc lắc cái điện thoại trên tay suy nghĩ một lúc thì có tiếng gõ cửa. Bằng giọng lạnh lẽo nó lên tiếng:
_Vào đi!
Một chàng trai cao tôi, mặt bộ đồ màu đen bóng bước vào. Trên gương mặt điển trai có một vết sẹo to tọa lạc trên má, đôi mắt hung tợn nhìn nó:
_Tôi đã đến đây!