Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 27: Được! Chúng ta thoản thuận như thế nhé!
Bước chân vào ngôi trường mới, hình dạng nó khác hoàn toàn: Mái tóc dài uốn nhẹ mềm mại (Tóc giả o.0), gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đảo mắt nhìn xung quanh một cách khinh bỉ. “Một ngôi trường tồi tàn! Nước Đại Hàn Dân Quốc lại chứa chấp một ngôi trường như thế này sao?”
Nó tiến thẳng về lớp học, không quên đảo mắt tìm kiếm Choi Eun Cho. Có rất nhiều học sinh ngưỡng mộ trầm trồ to nhỏ, số ít ghen tỵ nói xấu nó. Mặc kệ họ, dù sao nó sẽ tìm một học bổng nào đó thích đáng để đưa Choi Eun Cho ra khỏi trường này, lúc đó nó không cần phải đặt chân vào cái nơi bẩn thiểu này nữa.
_Bạn Hwang Yu Mi học trường Hoàng Gia bắt đầu từ nay sẽ học cùng lớp với chúng ta. Các em hãy làm quen với bạn ấy!
Nó lạnh lùng nói gỏn lọn:
_Tôi tên Hwang Yu Mi, mong được làm quen!
Thầy giáo hài lòng vỗ vai nó rồi xếp nó ngồi một mình ở bàn cuối cùng. Bắt đầu từ hôm đó, bàn cuối ấy do nó độc chiếm, không ai được ngồi cạnh nó cả (Chả là chỵ ý có chút vẻ coi thường học sinh ở đây nên kín nghị thầy để chỵ ý ngồi 1 mỳn ý mò!).
*********
Vừa tan học, nó đã có mặt tại một trong số toàn nhà cao nhất Seul: Tập đoàn CS theo như cuộc hẹn mà tên quản lý sắp xếp cho cô qua điện thoại trưa hôm nay.
_Tôi là Hwang Yu Mi, muốn gặp chủ tịch.
_Xin lỗi cô có hẹn trước chưa ạ?
_Rồi!
_Phiền cô chờ chút! – Cô thư kí mỉm cười dịu dàng nhấc điện thoại lên thông báo. Sau khi cúp điện thoại thì có một tên bảo vệ đến đưa cô đến phòng của chủ tịch.
Phòng chủ tịch nằm ở lầu ba, không gian thoáng đãng không có chút gì u ám như người ta thường nghĩ về trụ sở của băng xã hội đen cả. Thông tin vị chủ tịch này nó nắm rất rõ, ông ta tên Kim Chang Min, 52 tuổi, là một trong số các doanh nhân thành đạt nhất nước Đại Hàn Dân Quốc, số tài sản của ông ta không nhỏ. Ông ta còn có 1 cậu quý tử Kim Jea Joong 17 tuổi, mẹ cậu ta mất năm cậu ta 4 tuổi do bị các băng phải khác trả thù, tình cảm giữa hai cha con họ hình như không tốt lắm.
“Cốc cốc”
_Vào đi!
Nó bước vào, căn phòng tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông trung niên đang cậm cụi viết gì đó ngẩng đầu lên nhìn nó. Trông ông ta rất chính chắn, thẳng thắng không có vẻ là một tay chùm xã hội đen. Ông ta đứng dậy mỉm cười:
_À thì ra là Tiểu Thư Yu Mi! Xin mời ngồi!
Nó nở một nủ cười xả giao không khách khí ngồi xuống:
_Cảm ơn ông! Cho tôi xin một ly nước cam!
_Ồ! Được! – Ông ta quay sang nó với anh bảo vệ lúc nãy đang chờ ngoài cửa phòng – Gọi cô Lee làm giúp tôi ly nước cam!
Dù ngoại hình rất thân thiện và hòa nhã nhưng nó vẫn không quên đề phòng, chọn lọc từng chữ để nói:
_Tôi có một số biệc muốn bàn với ngài không biết là có làm phiền ngài không?
Ông ta nhìn đồng hồ rồi mỉm cười với nó:
_Ừm… cô có 30 phút đấy!
Nó nhường mày vẫn giữ nguyên nụ cười hình bán nguyệt trên môi:
_Được! Tôi cũng xin nói vào vấn đề luôn. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi bảo toàn tính mạng ột người, ý ông thế nào?
Ông ta cười nhẹ:
_Đối với CS chúng tôi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng mà tiểu thư à! Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thế nào? Cô đổi cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng tôi?
_Bất cứ thứ gì ông muốn nằm trong khả năng của tôi. – Không chút do dự nó đáp một cách nhanh chóng, thẳng thắng.
_Được! Rất tốt! Một mạng người đổi lấy một mạng người. Cô thấy thế nào?
Nó bất ngờ liếc nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn giữ nự cười bán nguyệt, nâng ly nước lên uống một ngụm.
_Ông có thể nói rõ chút được không?
_Tập đoàn chúng tôi rất cần một người quyết đoán và tài giỏi như cô. Vậy chúng ta có một thỏa thuận nhé! Chúng tôi sẽ chắc chắn người của cô luôn luôn an toàn trong 24/24 giờ. Ngược lại. Cô sẽ trở thành con dâu của tôi. Cô thấy thế nào?
Gương mặt nó thoáng chuyển thành màu xanh, nụ cười đóng băng trên mặt nó nhưng rồi là trở lại gương mặt trước đó. Nó lại nâng ly nước cam lên uống thêm ngụm nữa rồi hít một hơi sâu:
_Người tôi muốn bảo vệ là Choi Eun Cho, học trường CheongDam. Có lẽ ông là người hiểu nhất về chuyện của mười năm trước. Và ông cũng biết Choi Eun Cho là ai chứ?
Ông ta bật cười gật gù:
_Phải, phải! Mười năm trước… Sau khi biết tin Tể Tướng phu nhân mất, tôi đã đoán được cô sẽ tìm ra cậu ta.
_Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nếu ông giúp tôi bảo vệ Choi Eun Cho cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi sẽ cưới con trai ông!
_Rất tốt! Nếu một trong hai phá vỡ thỏa thuận này?
_Người đó sẽ phải chết! – Nó cười như không cười nhìn ông ta.
Ông ta lại gật đầu trước phong cách lạnh lùng của nó:
_Rất tốt! Ngày mai ta sẽ phái người đến, hết 30 phút rồi, tôi sẽ cho xe đưa cô về.
_Không cần đâu! Hẹn gặp lại! – Nó bắt tay ông ấy rồi ung dung đi ra khỏi phòng. Kim Chang Min nhìn dáng người và bước đi tự tin của nó: “Quả là rất có tố chất, rất giống với em ngày xưa đấy!” Rồi ông ta mở hộc tủ ra nhìn người phụ nữa trông bức ảnh.