Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 20: Nếu anh ấy có bề gì, tôi sẽ giết cô!!!
Nó thấp thởm ngồi đứng ngồi không yên ngoài phòng khách. Đáng lẽ người bị đánh là nó, đáng lẽ hắn không nên xuất hiện lúc đó, đáng lẽ nó không nên bước vào khu rừng đó, đáng lẽ… đáng lẽ… hàng ngàn từ đáng lẽ quay mòng mòng trong đầu nó khiến nó phát điên lên. Hắn không thể có chuyện gì được! Nhất định nó sẽ làm tất cả mọi thứ để hắn khoẻ lại…
_Anh Yoon Min… – Eun Hye chạy đến, vẻ mặt lo lắng cùng Mi Sun đứng đằng sau đang trợn mắt nhìn nó. Tự nhiên bao nhiêu ai oán từ trước đến giờ đột ngột bùng phát. Nó nhào đến như một con chó vồ lấy một con mèo, nó tức giận nắm lấy áo, ép Mi Sun vào tường:
_Mẹ kiếp! Chính mày! Chính mày muốn giết tao. Nếu không phải mày thì Yoon Min bây giờ sẽ không phải nằm trong đó. Con khốn, mày hại tao chưa đủ sao?
Nó hét lên trong vô thức, tại sao nó lại lớn tiếng như thế? Lần đầu tiên nó **** tục trước mặt mọi người. Nhưng nó thật sứ muốn giết con nhỏ đang đứng trước mặt nó ra thành trăm mảnh. Nó đang phát điên, tại sao nó lại thế? Nó nghiến răng câm hận nhìn Mi Sun, một bàn tay trắng giữ tay nó lại:
_Ji Min! Bình tĩnh đi! – HinDu giữ tay nó lại dẫn nó đến ghế ngồi, dỗ dành nó.
Nó hít sâu, hơi thở nó run run. Lỡ mà Yoon Min có chuyện gì, thì nó biết phải làm sao?
_Ji Min! Ji Min! – Phu nhân sau khi nghe tin liền bay qua Pháp tìm nó. Ánh mắt nó mệt mỏi nhìn bà, bà ôm chầm lấy nó:
_Con ổn chứ? Con không sao chứ?
Nó chỉ im lặng chỉ vào phòng cấp cứu của Hoàng Gia Pháp. Bà vút tóc nó:
_Đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi, Hoàng Hậu cũng không trách con đâu!
Nghe thế nó cũng bớt lo hơn nhưng sao đã 2 tiếng rồi mà bác sĩ vẫn chưa ra?
Sau đóc bà cũng bỏ ra đón tiếp Hoàng Hậu…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Thời gian trôi qua thật dài, mỗi một giây nó cảm thấy mình thêm mệt mỏi vì run sợ. Nó đừng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đẩy hết tức giận bằng ánh mắt nhìn Mi Sun. Mi Sun cũng không hơn gì nó, nhưng ả cứ lắc đầu chối ngoay ngoảy rằng ả không hề muốn giềt nó. Những lúc đó nó thấy con thú trong người nó nổi dậy muốn đập chết con nhỏ đang đứng cạnh Eun Hye. Còn Eun Hye thì không nói gì chỉ nhìn nó như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
“Cạch”
Nó giật mình nhào tới cửa phòng dồn dập bám lấy bách sĩ:
_Sao rồi? Anh ta sao rồi? Ông đã làm gì anh ta?
Cả Hoàng Hậu cĩng lo lắng hỏi dồn bác sĩ. HinDu giữ nó lại, nhẹ nhàng hỏi:
_Sao rồi bác sĩ?
_ Nothing serious, just a minor injury should only fainted, we have carried out X-ray but did not detect any injury in the brain. When he woke up, every body can visit him. (Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là trấn thương nhẹ nên ngất đi thôi, chúng tôi đã tiến hành chụp X-Quang nhưng không phát hiện ra sự trấn thương nào ở não. Khi nào Thái Tử tỉnh dậy thì các vị có thể vào thăm.)
Tim nó như ngừng đập vì vui mừng, may quá. May quá. Hoàng Hầu cầm lấy tay bác sĩ:
_Thank you! (Cảm ơn ông.)
Ông ấy gật đầu rồi đi mất