Bạn đang đọc Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử): Chương 10: Kẻ thù thật sự
Sau vụ nó bị nhấn nước, đêm nào nó cũng mơ thấy ác mộng về con bé Yu Ri. Nó khổ sở ngăn dòng nước mắt của mình. Và cũng từ hôm đó nó làm một bộ mặt khác với tên Thái Tử thúi kia. Nó luôn giúp đõ quan tâm = bộ mặt xoay chuyển 180 độ, và tên Thái Tử kia không lấy làm khó chịu cũng chẳng tỏ thái độ gì càng khiến nó bất an.
Còn Hea Mi sau vài tuần nhập viện lại tiếp tục trận chiến với cái đuôi kiêu ngạo. Nó chỉ biết thở dài ngao ngán lướt nhanh mỗi khi đụng mặt hai cái đuôi. Còn về phần Hoàng Tử, anh ấy vẫn lạnh nhạt với nó, cứ như chưa từng quen vậy, nó chỉ biết thất vọng bỏ đi.
_Thái Tử Min! Anh cũng ở đây à? – Nó bước vào sân Tennis mỉm cười với tến đó. Hắn quay lại nhìn nó rồi lại quay đi chẳng nói lời nào.
“Hứ, đã có lòng chào hỏi mà ngươi dám đối xử với ta như thế. May cho ngươi là ngươi biết bí mật của ta, nếu không ta đã bầm mi ra trăm mảnh cho con chó ngoan nhà ta ăn rồi.”
Nhưng nó đâu biết biểu hiện của tên đó lại mang một ý nghĩa khác… phải… anh ấy thích chị ấy đấy các bạn ạ! Lúc anh ấy quay người đi không nói là vì muốn giấu cái mặt đỏ như gấc đang ngất ngây vì nụ cười của nó. Nó lại cố làm thân một lần nữa:
_Thái Tử và tôi là một đội nhé?
_Tùy công tử…
Hắn nói nữa câu rồi đưa đưa mặt sát vào nó cảnh cáo:
_…tôi cũng không thích công tử giở trò banh xoáy đâu đấy…
Chợt nó nhìn thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, thấy mình bất ổn, hắn liền xoay đi vớ cây vợt:
_Xuống sân đi, Tea Kill và Joong Huk đấu với tôi và công tử Ji Min!
Nghe được lệnh của hắn, hai người đó mặt xanh lét. Cũng phải thôi, nó là vô đối rồi, gặp tên Thái Tử kia trình độ cũng đâu có kém, hai tên đó đánh xong cú này bảo đảm không chọt cũng què. Nhưng ngoài hai đứa đó ra cũng chẳng còn tên nào có trình độ khá khẩm hơn cả.
Nó tự tin cầm chặt cây vợt đợi hai tên kia phát bóng.
_Cậu đứng đằng sau đi! – tên Thái Tử liếc nhìn nó
_Không, cậu đứng đằng sau mới đúng.
_Buồn cười vừa thôi, tôi chưa bao giờ đứng sau cả?
_Vậy thì bây giờ đứng cho biết hơhơhơ… – Nó cười đắc ý. Hắn không thể thắng “võ mồm” với nó đành đi ra đằng sau vẻ rủ rượi. Cả sân Tennis xì xào bàn tán ầm ĩ lên:
_Thái Tử đánh sân sau kìa!
_Cậu công tử Ji Min này lợi hại thật…
…
Nó đắc ý tung những đòn trả đẹp nhất, cú nào nó cũng đỡ thật ngoạn mục. Tên Thái Tử kia chẳng có dịp được đánh trái nào, chỉ biết chóng vợt xuống đất giận dỗi. Cứ như hắn ta chỉ là vật trang trí trên sân cho đẹp thôi. Nghĩ đến đoạn đó, hắn tức tối bỏ vào sân chờ. Chưa có tên nào dám đối xử với hắn như thế.
_Thái Tử Min anh ấy sao thế?
_Tôi không biết…
Nó quay lại nhìn tên đó bước vào sân chờ ngạc nhiên:
_Thái Tử sao thế? Bỏ cuộc à?
_Ngươi im đi… nên nhớ… đừng chọc giận ta… nếu không… – hắn nhướng mày khiến nó giật thốt vội chạy lên sân chờ:
_Này này… bình tĩnh tí… hơhơhơ – nó cười trừ.
_Cậu cũng biết điều đấy. Tôi chưa tính số với… cô… hôm dạ hội đâu… – hắn cố ý nhấn mạnh từ “cô” khiến nó xanh mặt.
“Hớ? Hắn nhớ cả đêm đó sao?
” (Anh này thù dai =]])
_Ơ… cậu… à không Thái Tử nhận ra tôi à?
_Ta đâu phải ngốc đến nổi không nhớ được mặt của một con heo?
Nó giận run mình chỉ tay vào mặt tên Thái Tử thúi. Chợt thấy hành động của mình sẽ mang hậu quả không hay, nó liền bỏ tay xuống:
_…Tôi… tôi không nói chuyện với Thái Tử nữa… tôi đi trước đây. – nói rồi nó chuồn đi một mạch. Để lại tên đó với nụ cười hả hê.
*********
_Công tử, phu nhân gọi người về gấp! – Quản gia cung kính đến trước mặt nó, nó ngạc nhiên. Chưa bao giờ phu nhân gọi nó về khi nó đang học cả. Phải chăng có chuyện không hay?
…
_Ji Min… – bà nhìn nó vẻ lo lắng – ta đã tìm được chân tướng kẻ muốn giết con rồi.
_Sao? Là ai? – nó giận ra mặt hỏi nhanh
_Nghe rõ lời ta đây, dù đi đâu con cũng phải cẩn thận… vì… hắn ta chính là Quan Nhất Phẩm Go Kang Gook…
_Sao? Tại sao ông ta lại…
_Bình tĩnh đi Ji Min. Con hãy để ý đến Go Mi Sun con gái của ông ta. Cô ấy biết thân phận con gái của con đó…
_Sao cơ? – nó thất thần, trời ơi một tên Thái Tử biết là đã đủ lắm rồi, nay lấy đâu ra con nhỏ đó vậy?
_Con yên tâm đi, cô ta không hù dọa con đâu, vì nói ra thân phận thật của con là bất lợi cho cô ta thôi. Trò chơi đã bắt đầu Han Ji Min… đối thủ của con chính là Go Mi Sun, kẻ đã hạ sát con.
Go Mi Sun… – tên này quen lắm, nó như khắc chặt trong tâm trí nó. Nghĩ đến tên đó nó chỉ thấy thù hận bốc ra từ tâm hồn nó mà thôi…
“Go Mi Sun… Tôi và cô chơi một trò chơi nhé!”