Bạn đang đọc Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật: Chương III: Có kẻ khác phá luật đêm nay
Chương 3
Có kẻ khác phá luật đêm nay
Tháng đầu tiên ở học viện Morgus gần như đã trôi qua một cách êm thấm với Carl. Ít ra thì nếu không kể đến vụ suýt làm cháy cả phòng khi luyện tập tạo ra lửa khi ngồi ngay trên giường và không ngờ rằng kết quả lại đến một cách cực kỳ bất ngờ và trở thành lỗi kinh hoàng với nó nhiều ngày liền với mái tóc bị cháy xém một vài chỗ.
Vào tối thứ bảy cuối cùng của tháng, khi Carl đang ngồi thơ thẩn, hai chân gác lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm đã thưa thớt sao với một thứ ánh sáng yếu ớt mờ nhạt toả ra từ vầng trăng cuối mùa. Jack (một bạn cùng phòng với Carl) thì đang cặm cụi làm lốt một bài luận về loài Kỳ Nhông Konora trong lớp Sinh Vật Phép Thuật, chốc chốc nó lại dú ầm lên vì tội viết sai một thứ tên loằng ngoằng nào đó xuất hiện trong bài làm của mình. Danton (một người bạn cùng phòng khác) vẫn đang ăn mừng thành quả của mình trong việc nó đã thành công khi đóng băng hẳn hoi một cái cốc đầy nước rồi lại biến miếng băng trong cốc đó trở về thành nước với câu thần trú khá là khó phát âm “Sanaparotium” – Thứ mà Carl đã cố thủ cả chục lần vẫn chưa thể nào thành công.
Tuy thế, những giây phút bình yên như vậy đôi khi lại quá mong manh. Cánh cửa phòng bỗng dưng bị đẩy tung ra với một sức mạnh làm rung chuyển cả sàn nhà. Sau đó liên tiếp kéo theo những hệ luỵ xảy ra khiến mọi thứ trở lên náo động với nhiều âm thanh, hình ảnh và những cung bậc cảm xúc lẫn lộb.
Hành động chen ngang thiếu lịch sự vừa rồi khiến Danton bị sao nhãng, nó đã mất kiểm soát trong việc biến nước thành đá và hậu quả là cái cốc bị vỡ tan tành, nước trong cốc văng tung toé khắp sàn nhà và cả trên bộ quần áo ngủ mà nó đang mặc. Bình mực đang mở đặt trên bàn, cạnh bài luận của Jack cũng theo đà rung của sàn nhà tác động lên cái bàn mà đổ gềnh ra, mực vương vãi, tràn ra quá nửa bài luận khiến Jack không thể kìm nổi một tiếng thét kinh hoàng đầy đau đớn. Carl bị hất văng xuống khỏi bệ cửa sổ, mông nó tê đi vì chạm đất ở vị trí tương đối. Cả ba nạn nhân mắt trợn trừng giận giữ nhìn chằm chằm vào kẻ vừa gây ra những chuyện vừa rồi. Nhưng hắn vẫn đứng đó, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Cả ba đứa cùng đồng thanh:
– Brandon! Mày đang làm cái quái gì vậy?
Brandon mặt không biến sắc, nó đóng sập cảnh cửa lại lần nữa, thững thờ bước đến chỗ cái bàn giữa phòng – nơi Jack đang giận giữ, một mắt lườm Brandon, một mắt thương xót bài luận. Nó kéo ghế ngồi xuống, ngó trừng trừng từ Jack rồi đến Carl và vòng lại Danton. Nó bình thản nói:
– Tao có tin vui cho tụi mày đây!
Jack cáu tiết, nó ném bài luận ra giữa bàn, răng nghiến chèo chẹo:
– Đây là tin vui đó phải không?
Carl và Danton cũng đã ngồi xuống hai cái ghế còn lại, gương mặt của hai đứa trông cũng chả khá hơn Jack là mấy.
Có vẻ Brandon đã nhận thấy lỗi lầm nghiêm trọng của mình, nó xuống tông, giọng nhẹ nhàng như để chuộc lỗi:
– Tao xin lỗi! Nhưng tao vừa phát hiện ra một thứ rất thú vị để làm vào tối mai!
– Chả có gì quan trọng hơn bài luận của tao hết! – Jack nhấn mạnh vấn đề của nó.
Brandon xuề xoà:
– Được rồi! Tao sẽ làm lại ày… Nhưng phải đợi sau khi trở lại trường đã!
Lời nói của nó thực sự hiệu quả, ba đứa kia xúm lại, mặt hết bay sự nóng giận. Carl hỏi:
– Ý mày là sao khi nói trở lại trường?
Brandon đáp ngay, giọng còn nhỏ hơn lúc trước:
– Tao vừa tìm hiểu được… ở sau trường có một đường hầm bí mật!
Danton hỏi, giọng nó bây giờ cũng gần như thì thầm:
– Đường hầm á? Nó dẫn đi đâu?
– Tất nhiên là ra khỏi trường!
Jack chợn chừng hai mắt, trông nó lúc này không khác gì loài tắc kè. Nó hỏi:
– Phá luật hả?
Brandon dò hỏi:
– Mày sợ à?
– Tất nhiên là không! – Jack nói, mặc dù biểu cảm gương mặt chả có gì là thể hiện điều đó.
Danton hỏi ngay:
– Vậy là… ta sẽ ra khỏi trường… vào tối mai?
– Và trở về vào sáng hôm sau! – Brandon nói thêm.
Carl và Danton nhìn nhau bằng ánh mắt nghe-được-quá-chứ-hả trước khi hai đứa thực hiện một cái đập tay hoàn hảo. Carl nói:
– Vậy kế hoạch thế nào?
Brandon lấy từ trong túi áo ra một cái mà nó tạm gọi là tấm bản đồ Morgus được vẽ tay một cách cẩu thả. Nó nói:
– Thầy giám thị sẽ đi thăm dò từng phòng vào lúc 9h từ tầng trên xuống tầng dưới. Phòng của bọn mình ở ngay đầu tầng ba. Như vậy, thời gian thầy đến đây sẽ vào khoảng 9h15. Ông ta sẽ mất gần ba mươi phút nữa đi xem xét đến tầng một. Như vậy, trong khoảng thời gian đó, cổng ký túc cá sẽ mở và ông ta sẽ luôn bận rộn để đi lại trong các hành lang và xem xét. Và chúng ta cũng chỉ có vỏn vẹn 30 phút để trèo ra ngoài rồi đến được toà lâu đài kịp lúc ông ta bước xuống sảnh tầng một nếu không muốn bị bắt gặp.
Jack thăm dò:
– Có nguy hiểm quá không?
Brandon đập một cái đau điếng lên đầu Jack. Nó nhấn mạnh:
– Không nguy hiểm thì không gọi là phá luật!
Jack nhìn Carl với ánh mắt ái ngại kiểu cầu xin một sự tán đồng nào đó dù chút ít thôi cũng được. Nhưng Carl nói, chặt đứt mọi hy vọng của nó:
– Đó không phải là nguy hiểm! Mà là tuyệt vời!
Danton hỏi ngay:
– Vậy đường hầm đó ở đâu?
Brandon chỉ ngay vào một ô tròn đánh dấu x, nằm cạnh một ô vuông, bên trong có ghi chữ Tháp Đông. Nó tiếp tục trình bày kế hoạch:
– Chúng ta sẽ đi đến hồ nước, vòng qua khu Thực Hành Phép Thuật rồi thẳng đến Tháp Đông. Ta sẽ đến đó lúc gần 9h30 và hy vọng sẽ đào tẩu chót lọt lúc 10h. Hiểu chưa?
Carl và Danton thẳng thừng gật đầu. Một thoáng do dự án ngữ trên thái độ của Jack làm Brandon khó chịu, nó nói:
– Mày có thể ở lại nếu không muốn đi!
Jack phản đối ngay:
– Ở lại để nếu thầy giám thị đi qua và phát hiện có mình tao trong phòng thì tao biết trả lời thế nào? Nếu chết thì chết chung!
Brandon lại đập một cái vào vai Jack:
– Good boy!
– Nhưng ta sẽ đi đâu khi ra khỏi trường? – Danton hỏi.
– Có một quán trọ cách đó trừng nửa dặm, ở đó người ta sẽ phục vụ cả đồ uống có cồn – Nó nhấn mạnh hai từ cuối kèm theo một nụ cười bí ẩn. – Và có cả những tay kể chuyện giật gân nữa. Đặc biệt là họ còn bán thêm những món đồ phép thuật thú vị! – Brandon luôn hứng thú với những thứ đó. – Hỏi gì nữa không?
– Không! – Carl và Danton đồng thanh.
Rồi cả đám quay qua Jack chờ đợi. Thằng bạn giật nảy mình, nó gắng gượng ra một nụ cười tươi nhất có thể:
– Không! Tất nhiên!
***
Hôm sau là một ngày có nắng mặc dù những cơn gió lạnh bất thường tràn về có hơi phần làm mọi thứ trở lên bị trì trệ. Cả bốn đứa ở lì trong phòng, mong chờ cho đến 9h nhưng Carl có cảm giác cái đồng hồ trong phòng tụi nó như bị cái gì kéo chậm lại. Tuy thế, khi trời đã tối thì bóng đêm lại lan ra nhanh chóng một cách thần kỳ. Đúng như dự tính, thầy giám thị gõ cửa phòng tụi nó lúc 9h13, ông cẩn trọng xem xét mọi thứ và yêu cầu chúng không ai được phép ra khỏi giường như thường lệ. Đợi ông đi qua được chừng mười phút và tiếng đế giày vang lên trên những bậc thang tầng ba, chúng mới đẩy cửa sổ trèo ra ngoài.
Cơn gió đêm lạnh khiến tay nó buốt cứng khi phải men theo những đường ống sắt để trèo xuống tầng một. Nhiều phòng còn sáng đèn khiến chúng phải thật sự đề phòng những ánh mắt nhòm ngó đâu đó trên những ô cửa sổ vòm san sát.
Bước đầu coi như hoàn tất khi tụi nó chót lọt vượt qua cánh cổng khu ký túc xá và điên cuồng chạy theo hành lang đá dẫn đến sảnh phụ- phía sau lâu đài. Trời khá tối, chúng phải dò dẫm từng bước khi đã vào được trong hành lang tầng một. Mọi thứ vẫn rất suôn sẻ khi chúng vượt qua đại sảnh để ra ngoài, băng qua hồ nước với đầy dẫy những tượng đã đặt xung quanh. Vòng qua khu thực hành phép thuật, chúng đến Tháp Đông ngay sau đó.
Tuy nhiên khi Carl hớn hở bước đến vị trí cửa hầm của lối đi bí mật, nó bất ngờ bị Brandon kéo dạt vào lấp sau toà tháp cùng Danton và Jack. Nó đang định hỏi điều gì khiến chúng phải dừng bước thì nó bị Brandon cản lại. Brandon đưa một ngón tay lên miệng với tiếng suỵt khẽ rồi chỉ về hướng có lối đi bí mật.
Lúc này thì Carl đã hiểu lý do. Nó nhìn thấy, ngay đó, chỗ đặt nắp lối đi, năm người chùm áo choàng đang lén lút trèo lên một cách đầy bí ẩn.