Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Chương XXVI: Bất ngờ trong buổi lễ


Bạn đang đọc Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật: Chương XXVI: Bất ngờ trong buổi lễ

Chương 26
Bất ngờ trong buổi lễ
Sáng hôm sau là một buổi sáng sương mù dày đặc với làn không khí lạnh buốt của những ngày cuối tháng mười. Sân gà càng trở lên ảm đảm khi chuyến tàu sáng bắt đầu lăn bánh sau nhiều hồi còi hú hú ầm ĩ và nhả khói um xùm. Carl đứng một mình trên sân ga, giáng nhìn theo mẹ nó qua ô cửa kính khoang tàu mờ mờ đục đục. Bà vẫy tay chào tạm biệt và nó cũng vậy, cố gắng giữ mọi cảm giác trở lên thật đơn giản và không có gì.
Mãi tới khi con tàu khuất sau những hàng cây rậm rạp ở phía cuối nhà ga nó mới hạ tay xuống, cảm giác giá buốt tràn ngập khắp buồng phổi khiến nó cảm thấy khó thở. Kéo cao cổ áo, nó quay lưng rời khỏi nhà ga để trở về căn phòng trọ, hằng mong sẽ có thể để lại tất cả những phiền muộn theo những đường ray ngoằn nghèo, lắt léo dẫn ra khỏi Mindi.
Trở về phòng trọ, nó nằm vật xuống giường, những suy nghĩ ập đến nhưng rồi mọi thứ cũng mau chóng qua đi khi nó nhận ra mình đang chìm dần vào trong bóng đêm mịt mù tăm tối. Rồi nó bắt đầu cảm nhận được hương vị của thịt dê nướng mà mẹ đã làm cho nó hồi tối qua rồi đến hình ảnh bố bế nó trong lòng bàn tay, cuộn lại trong lòng một chiếc ghế êm ái vào một ngày mùa đông ướt át lúc nó còn là một cậu bé 5 tuổi. Ở đó, ông đã cho nó xem những quả cầu lửa tuyệt đẹp, cháy xì xèo trong lòng bàn tay cùng những niềm cảm hứng tuyệt diệu về công việc Vệ Thần. Tiếng nó cười vui sướng như còn vang mãi trong đầu cho đến khi mọi thứ lại trở về với màn đêm đen đặc rỗng tuếch. Mọi thứ lại bắt đầu hiện ra trở lại, từ xa nó nhìn thấy những dáng người trong bóng tối lờ mờ của một khu rừng nhợt nhạt với những thân cây cao và thô cứng. Khung cảnh ấy hiện rõ dần lên, những tiếng gươm đao vang lên khắp nơi, máu chảy, lửa cháy, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng. Khắp nơi, mọi thứ bỗng chốc trở lên hoang tàn, nó đứng ngay đó, suy sụp và đớn đau. Một lưỡi gươm chém ngang màn đêm khiến nó choàng tỉnh giấc với cảm giác hoảng hốt và lo sợ.
Nó nhìn ra ngoài, trời đã ngả vàng, chiếc đồng hồ để bàn báo hiệu 4h chiều. Cơn ác mộng vừa trải qua khiến tim nó quặn thắt, mồ hôi túa ra ướt đầm. Nó đứng dậy, vơ một bộ đồ xuề xoà trong tủ, nó bước vào nhà tắm để rũ sạch sẽ những phiền muộn.
Nó trở ra với một cái bụng đói cồn cào thôi thúc nó bước ra khỏi nhà để đi ăn cái gì đó. Lần này nó không thấy cái bóng đen theo dõi ngoài cửa sổ nữa. Mọi thứ vừa qua với nó như là một giấc mơ kinh khủng, khi nó quyết định mở mắt thì mọi thứ coi như chấm hết. Nó biết sự thật không phải thế nhưng nó cứ tự cho là thế cũng đâu có tổn hại gì.
Bữa ăn tối sớm hôm đó chỉ có mình nó. Nó chọn ình cái bàn nằm khuất sâu trong một góc ở tầng hai cửa quán ăn Bobby ngay đối diện. Mọi thứ thật đơn giản và nhanh chóng trước khi nó trở về phòng trọ và tự nghĩ rằng sẽ thưởng thêm ình một giấc ngủ dài trên chiếc giường đệm êm ái. Nhưng khi nó vừa đặt mình xuống giường thì có tiếng gõ dồn dập lên cửa. Nó nhận ra Danton, thằng bạn hăng hái bước vào nhà bất chấp sự chưa chào hỏi. Nó ngồi phịch xuống ghế ngoài phòng khách, hăm hở hỏi han:
– Cô Edna đâu rồi?
Carl thực tình không hề muốn ủ giũ khi nó thành thật trả lời:

– Mẹ tao cũng có lệnh triệu tập, bà vừa rời thị trấn sáng nay!
Danton tỏ rõ sự ngạc nhiên đan xem với lỗi niềm thấu hiểu sâu sắc. Nó động viên Carl:
– Coi nào! Mẹ mày đi làm nhiệm vụ chứ đi đâu mà mặt mày kinh khủng thế kia?
Carl không nói gì, nó chỉ cố lảng đi chỗ khác. Danton liền đứng phắt dậy, nó đề nghị:
– Sao mày không đến Khu Tổ Chức với tao luôn nhỉ? Tao chọn sẵn ghế ày ở hàng đầu rồi! Nhanh lên!
Chưa kịp để Carl phản ứng, Danton tức tốc kéo nó đứng lên khỏi ghế, phóng ra khỏi phòng và đi thẳng tới Khu Tổ Chức nằm chơi vơi trên tầng bốn – tầng cao nhất của thị trấn. Những bậc thang bằng đá trắng nhẵn nhụi với hai hàng cột điêu khắc tỷ mỷ mở ra một sân có mái che rộng lớn, thắp đèn sáng lung linh. Hai hàng khán đài xếp cong cong quanh một sân tròn rộng. Phía còn lại, ngay đối diện với các khán đài là nơi dành ột cái cây vô cùng to lớn với nhiều những tán cây nhẵn nhụi toả ra che khắp một khoảng rộng phía dưới. Trước đây nó chỉ nghĩ đó là cái cây bình thường nhưng giờ thì nó biết, đó là một nhánh của đại thụ Feety – sinh vật canh giữ nguồn phép thuật quan trọng của Lithendu. Ở đây người ta cũng hay gọi nó là Cây Lớn.
***
Trên này hiện giờ đã đông người, đa phần là những người tới tham dự. Họ xúng xính trong những bộ đồ choàng ánh kim lấp lánh cùng với váy xoè cách điệu hoặc áo choàng dài cổ với những đường gấp nhăn độc đáo. Một số ít còn lại là người tham gia chuẩn bị cho buổi lễ, họ đang tất bật với những dây đèn, những tràng hoa, những tượng sáp nhỏ, những duy-băng… Mọi thứ được điều khiển nhịp nhàng bằng những cái hất tay chính xác. Một dãy dài những con bướm bằng phép thuật hiện ra trên những bệ hoa bằng xứ xếp quanh sân tròn sáng lấp lánh. Những chiếc đuốc tạo hình từ nước cũng vừa được thắp lên bởi những thợ thần xung quanh khán đài. Họ cũng tất bật trang trí những dãy hoa kết dài cứ chốc chốc lại nở ra rồi chụm lại, trông rất vui nhộn và lạ mắt.
Danton dẫn nó đến Khu Chuẩn Bị, ngay phía sau khán đài bên phải. Gia đình Danton đã họp mặt đông đủ ở đây từ khi nào, họ đang rối rít vây quanh anh chàng 15 tuổi với mái tóc vàng đang mặc bộ áo choàng lễ phục màu trắng với những viền xanh sáng mà Danton giới thiệu với Carl là Bill – cậu em họ của em gái mẹ nó. Trông thành bé có vẻ khá ổn, thứ duy nhất cần phải trấn tĩnh tinh thần là mẹ của Bill. Trông bà có phần vui mừng và hạnh phúc hơi quá mức bình thường khi cứ không ngừng căn chỉnh lại chiếc thắt lưng cho Bill khiến thằng nhỏ trở nên bực mình hết sức với gương mặt ngại ngùng nhìn chúng bạn.

***
Mọi việc ổn thoả khi gần đến 7h, bên ngoài trời đã tối hẳn và Khu Tổ Chức càng trở lên lung linh và sặc sỡ hơn với những hàng đèn lồng treo dọc quanh những khán đài và tấm thảm đỏ trải dài từ những bậc thang phía dưới tới tận sân tròn phía trong. Một bục cao lưng trừng cũng đã được dựng lên ngay dưới gốc Cây Lớn. Carl nhớ rằng gần một năm trước nó cũng đã đứng ngay đó để nhận Magistry của riêng mình. Nhưng năm nay có vẻ người ta đã thêm nhiều hàng hoa chắp nối quanh những thành cao của chiếc bục hơn khiến nó có phần hơi bị loè loẹt.
Cả cùng gia đình Danton có được chỗ ngồi ngay hàng ghế đầu, nơi có thể chứng kiến mọi thứ một cách rõ ràng nhất. Anh Jim cũng thình lình xuất hiện ngay cạnh nó trước lúc buổi lễ bắt đầu chừng năm phút với bộ dạng thảm hại hết sức. Anh hỏi nó trong lúc chỉnh lại chiếc khăn quàng hiện được quấn cẩu thả:
– Em khoẻ không Carl?
Nó gật đầu đáp:
– Dạ ổn ạ! Còn anh?
– Ừm… Từ hôm qua đến giờ anh phải làm việc gấp đôi để có thời gian đến tham dự lúc này đấy! – Anh Bill trả lời và không quên thăm dò ý kiến của nó – Em thích dự án chứ?
Carl gật đầu đáp:

– Thích ạ, em mong là sẽ trở thành người đầu tiên được chơi thử?
Anh Bill tỏ ra vui mừng hết sức:
– Chừng hai tháng nữa là hoàn thành xong…
Tiếng kèn vang lên làm át đi câu nói của anh Bill. Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đám những cô thần, cậu thần 15 tuổi trong bộ lễ phục, đàng hoàng đĩnh đạc bước lên thảm, tiến vào phía trong khu sân tròn. Gương mặt chúng đều hiện rõ vẻ rạng rỡ và thích thú khi những ánh đèn chiếu thẳng tới chúng và những cánh hoa được tạo ra bằng phép thuật tung lên theo mỗi bước chúng đi.
Mẹ của Bill ngồi cách nó hai người bất ngờ ré lên khi nhìn thấy con mình bước đi ngay hàng đầu, bà đổ gục vào vai chồng mà nức nở:
– Ôi David! Bill lớn thật rồi anh ạ!
Ông David cũng vỗ nhè nhẹ lên vai vợ, sụt sùi:
– Anh đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi!
Carl chợt nhớ về bố mẹ nó, ngày này một năm trước, chắc ông bà cũng đang ngồi đây để ngắm nhìn sự trưởng thành của con mình. Nó thấy trong mắt có cái gì cay cay trước khi nó bị một giọng nói khá quen lôi kéo trở về thực tại:
– Và bây giờ, hãy chào mừng ngài Thống Đốc Moris, ngài Charvon Dechanter!
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt khi một người đàn ông trong bộ áo choàng màu đỏ tía với những hàng lông trắng dài may cẩn thận theo đường vạt áo xuất hiện sau một làn khói xanh lè xoắn xít. Ông ta đứng trên một tầng lancan được làm nhô ra từ một bên khán đài, đưa cánh tay béo lúc ních vẫy chào quan khách:

– Chào mừng các bạn đến với Mindi! – trước khi ra hiệu im lặng để ông phát biểu bài diễn thuyết thường niên dài ngoằng của mình:
– Kính chào những công dân từ khắp các trấn của Moris, chào mừng các bạn đến với Mindi hôm nay để chứng kiến và công nhận nghi thức trưởng thành của những nam thần nữ thần bên dưới kia. Như các bạn cũng đã biết, Nghi Lễ Trưởng Thành là nghi thức quan trọng mà mỗi các vị thần khi đến tuổi 15 đều cần phải trải qua. Nó không chỉ đánh giấu sự trưởng thành trong con người các bạn mà còn là để nhắc nhở về công lao to lớn của những người lãnh đạo xa xưa. Nó thể hiện sự biết ơn cũng như quý trọng những nguồn lợi phép thuật cao quý mà những thế hệ đi trước đã dày công bảo vệ và phát triển…
Có thứ gì đó ngăn cản ông Thống Đốc tiếp tục với bài diễn thuyết của mình khi người ông ta rung lắc dữ dội. Một vài tiếng la hét bắt đầu vang lên khi Carl nhận ra mặt đất bên dưới bắt đầu rung chuyển, trên những khán đài mọi người đang hoản loạn, ai cũng nhóng người lên để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra bên dưới kia. Những Vệ Thần trong bộ đồng phục xanh xám xuất hiện, họ kêu gọi mọi người giữ bình tĩnh trong khi cố gắng đưa bọn trẻ ra khỏi sân. Không khí bỗng chốc trở nên nhốn nháo với những gương mặt lo lắng và thất thần khi mọi người nhận ra những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên mặt đất và mau chóng nở rộng xuất phát từ gốc Cây Lớn.
Carl bị dòng người xô đẩy, nó mau chóng lối theo sau một vài người khác để chạy xuống khỏi những khán đài tránh. Nó tưởng đang có một trận động đất xảy ra nhưng hình như không phải. Một rễ cây khổng lồ bất nhờ bật lên khỏi một rãnh nứt kéo theo nhiều đất cát văng tung toé, nó quật đổ một khán đài trống trơn trước khi những cái rễ khác trồi lên theo cách tương tự. Mọi người sau một hồi ngạc nhiên thì bắt đầu la hét dữ dội hơn, họ chen nhau chạy xuống khán đài để tránh những cú quất trời giáng của một cái rễ cây to xù bất ngờ bật tung lên khỏi khe nứt nào đó và đập trở lại với một sức mạnh khủng khiếp.
– Cái cây nổi điên rồi!
Một người hét lên khi suýt bị một cái rễ trồi lên rồi đập trở lại mặt đất đánh phải. Cây Lớn đang nhô dần lên, nó như đang muốn đứng dậy khỏi mặt đất.
Bất ngờ, hàng loạt những tiếng rắc rắc của đồ vật đổ vỡ vang lên ngay khi những cái rễ cây cuối cùng cũng đã trồi lên khỏi lòng đất kéo theo nhiều đợt đất cát bắn ra xung quanh làm những bình hoa trang trí vỡ tan tành. Những hàng đèn lồng cũng bị dứt đứt và lớp thảm trải bị hất tung lên, xô lệch vào một góc. Cây Lớn sừng sững đứng những cái rễ to khoẻ và vững chắc với những tán cây không ngừng xoay chuyển trong không khí.
Một thoáng im lặng trước khi Cây Lớn lại quật những cái rễ khổng lồ xuống nền đất cứng để bắt đầu bước đi, ngược hướng so với chỗ mọi người đang đứng để xuống thị trấn bên dưới. Những bước đi khó nhọc in hằn dấu tích đổ nát mỗi khi nó quật những cái rễ cây trắc khoẻ và to lớn để nhấn mình tiến về phía trước. Băng qua một lùm cây rậm rạp bên dưới tầng một thị trấn, cái cây càng sải thêm những bước dài lớn hơn.
Mọi người lúc này đã tụm lại, họ dõi theo bóng cái cây khuất sau những rặng rừng um tùm phía sau Mindi. Những tiếng bàn tán nhốn nháo bắt đầu vang lên, ai cũng hoảng hồn tự hỏi không biết có chuyện gì đang diễn ra và rằng đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử.
Ngay lúc đó, Carl bất ngờ nhận ra cái bóng đen đang hoảng loạn di chuyển sau những bóng cây gần đó. Có vẻ như hắn đã mất giấu nó trong lúc nhốn nháo vừa rồi và đang cố gắng tìm lại nó trong những đám đông bàn tán ngoài kia. Mất chừng vài tích tắc ngắn ngủi trước khi nó nảy ra một ý tưởng táo bạo: nó sẽ săn lại kẻ đang định săn nó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.