Bạn đang đọc Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật: Chương XIX: Người Cansakty
Chương 19
Người Cansakty
Nó xách lại túi đồ trong tay, vừa bước về phía cảng vừa không thể rời mắt khỏi những chiếc thuyền Septuship. Bốn chiếc thuyền tuyệt vời đó thật sự đang neo đậu ở hai bên cây cầu gỗ lớn kéo dài từ trong khu đất trống của nhà cảng ra khá xa, đủ để người ta có thể đi dọc theo chiều dài của hai chiếc Septuship.
Đây là lần đầu tiên nó được tận mắt nhìn thấy một chiếc Septuship “bằng gỗ bằng sắt” gần đến như thế này. Ngày nó còn ở nhà, nó thường rất thích sưu tầm những bức ảnh về chúng và nó luôn ao ước một ngày nó có thể đặt chân lên trên đó dù chỉ với tư cách một công nhân vệ sinh tàu cũng sẽ là một niềm hạnh phúc lớn lao. Nhưng hôm nay, nó có thể đàng hoàng bước lên đó với tư cách một học viên hay có thể gọi là vị khách hàng đích thực.
Người ta thường gọi chúng là những con “quái vật của biển cả” nhưng riêng nó, nó thích cái tên gọi những “lâu đài trên biển” hơn. Đó quả thực là những tạo tác tuyệt vời với chiều cao chừng bốn mươi mét, dài gần một trăm mét, lớp vỏ bọc ngoài bằng những loại gỗ quý hiếm vùng Brons được mài nhẵn, quét sơn sáng bóng chống nước làm nổi rõ những đường vân tinh tế, đều tăm tắp nhìn giống như một bộ váy gen hàng hiệu khoác trên mình một người mẫu sáng giá. Có tất cả sáu cột buồm lớn chia đều gắn sang hai bên nhưng hiện giờ chúng vẫn đang được cuốn gọn lớp vải lại quanh những thanh cột gỗ để xếp vừa khít vào những rãnh to đã được chế tác khéo léo và chính xác trên thân thuyền. Ngay bên dưới những rãnh xếp buồm đó là bốn dãy dài dạng lượn sóng với những ô trống hình tròn, to bằng cả một cái cửa sổ trong quán rượu lão Gerdy, cách đều nhau, lối tiếp xuống tới tận mặt nước. Bên trong mỗi ô người ta đặt vào đó bốn tầng cánh quạt, hai cái chính ở giữa và hai cái nhỏ hơn ở hai bên làm từ kim loại, sáng bóng, xếp chồng lên nhau quanh một trục quay. Trên cao, gần sàn thuyền, có rất nhiều những ô kính vuông nhiều màu sắc như những ô cửa sổ của một đoàn tàu hoả nhưng nhỏ hơn, chia thành 5 hàng tương ứng với năm tầng. Nó đếm được có: 11 ô ở hàng cao nhất, 14 ô ở hai hàng tiếp theo, 8 ô ở hàng thứ ba và 2 ô ở hàng cuối cùng. Người ta còn khéo léo trang trí viền ngoài của những ô cửa ấy bằng nhiều đường hoa văn, có lẽ làm từ bạc hoặc thiếc, sáng chói lên dưới ánh mặt trời đang dần nhô cao hơn. Một dòng chữ “SHINE” màu vàng đắp nổi xuất hiện gần phía mũi tàu ngay sát một bức tượng khắc gỗ cầu kỳ, tỉ mỉ có hình một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, đang đội chiếc vương miện ngọc trai và trên lưng có một đôi cánh mỏng manh với nhiều đường gân đang rang rộng, ôm sát vào thân thuyền phía sau. Ba đường lằn màu đỏ với kích thước khác nhau chạy dọc thân thuyền như để phân biệt với những cái khác ngoài việc dùng tên gọi của chúng.
– Đẹp thật đấy! – Giọng Jack trầm trồ thán phục phát ra từ sau lưng nó.
– Đúng thế! – Và Brandon tán thành.
– Sao mày nói không muốn đi thuyền lần nữa? – Danton hỏi lại ngay.
– Lúc đó mày không nói thuyền đó là Septuship! – Brandon trả lời mà vẫn không rời mắt khỏi SHINE.
– Lúc đó tao cũng không biết có chúng mà! Tao chỉ thấy mấy cái thuyền cảnh vệ nhỏ ngoài kia thôi!
– Thực ra chúng không chỉ là thuyền cảnh vệ! – Một giọng nói lạ lẫm phát ra từ sau lưng làm chúng giật mình quay lại.
Một anh chàng trẻ tuổi, cao to với mái tóc màu vàng nhạt trong bộ đồ thuỷ thủ đoàn màu đen pha thêm một số chi tiết màu xanh biển đang bước về phía chúng. Trên ngực áo anh ta có in hình biểu trưng của Septuship. Anh ta nói khi đã bước tới và cách chúng chỉ một bước chân:
– Chúng còn là thuyền của đội quan sát biển, nhân viên phục vụ, đội chăm sóc y tế, đội xử lý kỹ thuật và đội thông tin liên lạc đi theo Septuship!
Chúng tròn mắt sau mỗi cái tên anh ta kể ra. Carl tỏ rõ sự kinh ngạc không giấu giếm của nó:
– Phải đến cả trăm người đi theo phục vụ mỗi chuyến đi của Septuship?
Anh ta gật đầu:
– Chính xác là 86 người ỗi chiếc chưa kể đội vận hành và điều khiển trực tiếp trên thuyền!
– Vậy anh làm trong đội nào vậy? – Jack hỏi.
– Anh là Lucas! Hướng dẫn viên phụ trách trên thuyền ROYAL DIAMOND đằng kia! – Anh ta chỉ tay về con thuyền có đường lằn màu xanh biển nằm ngoài cùng bên tay phải. Anh ta giới thiệu tiếp:
– Thuyền đó hôm nay giành cho học viên năm nhất! Mà hình như các em là lính mới phải không?
Khi nhận được những cái gật đầu xác thực của tụi nó, anh Lucas hào hứng hẳn lên, xung phong đi trước dẫn đường:
– Đi nào mấy đứa! Theo anh!
Chúng bước theo sau anh Lucas băng qua một con thuyền có lằn vàng được gọi là SUNNY, nằm đối diện với SHINE phía bên kia. Carl nảy ngay ra một thắc mắc về những cái cánh quạt bốn lớp trong những ô tròn trên thân tàu mà nó rất khoái khi vừa đi ngang qua:
– Những cánh quạt này để làm gì vậy anh?
Anh Lucas vui vẻ trả lời:
– Một lát nữa, khi nhổ neo xong, lúc ra đến nơi có độ sâu thích hợp, người ta sẽ bơm nước vào những bể chứa khổng lồ trong Septuship. Lúc đó, các cánh quạt này sẽ chìm xuống biển và giúp thuyền tăng tốc!
Cả bốn đứa ồ ra cùng một tiếng ngạc nhiên xen lẫn sự kính lể tài năng của những nhà thiết kế. Jack hỏi đúng thắc mắc của Carl:
– Vậy ai thiết kế ra tất cả mọi thứ vậy anh?
– Không phải ai mà là những ai! – Anh Lucas chỉnh lại trước khi đưa ra câu trả lời – Họ là những thợ thủ công người Cansakty. Nhìn thấy bức tượng cô gái dưới mũi thuyền không? – Anh chỉ về bức tượng ngay dưới mũi thuyền SHINE trước khi nói tiếp – Một phụ nữ Cansakty điển hình đó!
– Họ có cánh sao? – Jack lại thắc mắc.
– Một đôi cánh mỏng và mềm rũ, không để bay mà chỉ dùng như kiểu áo choàng của chúng ta thôi!
– Anh đến đó bao giờ chưa? – Danton nhập cuộc.
Anh Lucas như nhớ lại:
– Hồi còn là hướng dẫn viên thực tập ở trường đào tạo.
– Trông họ thế nào vậy anh? – Carl hỏi.
– Họ xinh đẹp, thông minh nhưng ai cũng cao tới hơn hai mét. Và đặc biệt yêu thích công nghệ!
– Công nghệ? – Chúng đồng thanh hỏi lại.
– Ừ! Một thứ có thể khiến những con thuyền này hoạt động. Nói chung nó cũng như là một loại phép thuật nhân tạo nhưng họ hoàn toàn phủ nhận điều đó. Họ nói đó là sản phẩm của bộ óc con người, của khoa học. Do vậy chúng ta ít dùng tới những phát minh của họ.
– Vì sao? – Jack lại thắc mắc lý do.
– Bởi vì công nghệ hay phép thuật cũng chỉ là công cụ giúp con người thích nghi tốt hơn với tự nhiên mà thôi! Một cái phát triển thì một cái sẽ mất đi! Hai thứ với cùng mục đích sống sẽ không thể tồn tại trong cùng một xã hội. Đó là một quy luật!
– Vậy công nghệ có thể làm được những gì nữa hả anh? – Carl hỏi như kiểu một đứa bé mười tuổi thắc mắc về lý do vì sao chúng phải ăn rau trong khi thịt ngon hơn nhiều.
– Rất nhiều thứ! – Anh Lucas trả lời. – Chẳng hạn như một thứ có thể tạo ra gió từ điện hay một thứ có thể nghiền khoai tây thành bột chỉ trong có 5 giây hay vật có thể giúp người ta nói chuyện từ khoảng cách cả trăm dặm hình như tên nó là điện thoại, vân vân và vân vân.
Brandon nói ngay:
– Tuyệt thật đấy! Khi nào em phải đến đó chơi một lần mới được!
Anh Lucas nhìn nó với vẻ thích thú:
– Vậy thì em nên thi làm hướng dẫn viên như anh.
– Em sẽ cố gắng!
Anh Lucas vỗ vào vai Brandon một cái rất thiện chí kiểu bạn bè đồng môn lâu ngài với gặp nhau trước khi anh tiếp tục giới thiệu:
– Mấy đứa có biết, những con thuyền này làm toàn từ sắt, nhôm, thép và một loại chất dẻo có tên là silicon. Nhưng để được phép nhập khẩu, Hội Đồng yêu cầu mọi thứ phải được ốp lại bằng gỗ để đảm bảo… thân thiện môi trường!
Anh toét ra một nụ cười tinh ý khiến cả đám cũng cười theo. Anh nói:
– Mà người Cansakty họ lạ lắm, lúc nào họ cũng thích số chẵn và tính cặp đôi. Mấy đứa có thấy bức tượng kia không? – Anh chỉ về bức tượng người đàn ông phía dưới mũi thuyền có nằm kẻ xanh dương nằm bên trái chúng, có tên là CROWN – Đó là biểu thị con tàu đực, giống chiếc này – Anh lại chỉ về phía con thuyền DIAMOND nằm phía đối diện – Còn hai cáo còn lại là thuyền cái đấy!
Chúng dảo bước nhanh tới chỗ mấy cái thang dài kéo từ trên sàn thuyền xuống cây cầu gỗ. Đó là những cái thang di-chuyển-tự-động mà anh Lucas giới thiệu với một cái tinh nghe kỳ cục là “thang máy”. Nhưng quả thật đó lại là một phát minh cực kỳ thú vị khác của người Cansakty khi chả cần bước mà mấy bậc thang cứ cuốn lên tới tít cao và tự động đẩy hành khách vào sàn tàu lát gỗ sạch bóng.
Trên đây giờ tấp nập nhiều nhân viên trong những bộ đồ thuỷ thủ giống hệt như của anh Lucas. Họ đi lại, nói chuyện, ghi chép, kiểm tra, hướng dẫn mọi thứ để đảm bảo cuộc ra khơi được hoàn hảo nhất sắp tới. Mọi thứ có vẻ rất khẩn trương và cực kỳ chu đáo.
***
Gần 7h30, các hướng dẫn viên khác cũng đã dẫn tất cả học viên lên trên thuyền. Họ chia chúng thành các nhóm theo đúng số thứ tự trên lưng áo của mỗi đứa với một nhân viên phụ trách riêng. Thật ngạc nhiên, anh Lucas cũng chính là người chịu trách nhiệm của nhóm nó.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một người đàn ông trong bộ trang phục hải quân cao cấp màu trắng xuất hiện cùng 4 cấp dưới trên một lancan nhô ra như tầng hai của mặt thuyền. Ông vẫy tay chào chúng trước khi phát biểu bài diễn thuyết ngắn mà ông đã chuẩn bị sẵn:
– Chào mừng các bạn đến với Septuship N.A.H.Cans-18-07.2013 Royal Diamond. Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Frank Olndee, thuyền trưởng hải đoàn Classify Oceanus 04.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
– Đây là lần đầu tiên chúng tôi hân hạnh được phục vụ các bạn trên hành trình một ngày một đêm đến Mindi. Chúng tôi hy vọng, sự phục vụ nhiệt tình của các nhân viên Septuship sẽ giúp các bạn cảm thấy hài lòng và an tâm… – Ông đảo mắt nhìn một vòng – Cũng giống như nhiều năm trước, trên thuyền giành cho học viên năm nhất, chúng tôi ưu tiên chia nhóm và sẽ có hướng dẫn viên riêng của từng nhóm. Họ sẽ giúp các bạn đi lại, thăm quan và giới thiệu tất cả các tiện ích mà chúng tôi có. Và giờ, hãy làm theo chỉ dẫn của hướng dẫn viên nhóm bạn để chúng ta bắt đầu cuộc hải trình đầy thú vị khi được lướt đi trên những con sóng lớn, cảm nhận những làn gió mát, ngắm nhìn những giọt nắng vàng để lắng nghe tiếng hát ngân nga và giai điệu êm đềm từ trong lòng biển cả bao la!
—-
Khám phá thêm về thế giới của Carl Savior qua trang fb.com/schoolgods