Bạn đang đọc Trường Hận Động Đình Hồ – Chương 28: Những Chuyện Kinh Hồn Bạt Vía
Phó Thiên Lân từ chỗ khâm phục sinh kính trọng từ chỗ kính trọng sinh yêu thương, cho nên chàng đã vô tình siết chặt vòng tay ôm Cổ Phiêu Hương…
Trái lại Cổ Phiêu Hương thì lo sợ Phó Thiên Lân và mình không kềm hãm nổi tình cảm rung động mà sa thân vào vòng tội lỗi, bại hoại thân danh thì còn mặt mũi nào mà nhìn Nhân Thu Thuỷ nữa! Cho nên nàng vội vàng cắn môi dãy rằng khỏi vòng tay ôm siết của Phó Thiên Lân, đưa tay sửa mái tóc mây, rồi mỉm cười tiếp tục nói:
– Vì vậy, tỉ tỉ hy vọng, trong kỳ đại hội luận kiếm này làm thế nào cho sư phụ tỉ tỉ bị một phen thất bại nặng nề. Lúc đó tỉ tỉ sẽ ở bên cạnh khuyên can may rằng có thể làm cho người thu nhụt tráng chí, phải lạt hùng tâm, mà nhìn thấu nếp phù phiếm danh lợi giang hồ:
bước ra khỏi vòng tranh đoạt để tiêu giao hải ngoại, vui hưởng chuỗi ngày tháng thần tiên…!
Phó Thiên Lân đoán hiểu thâm ý của Cổ Phiêu Hương trong cử chỉ bỗng nhiên dãy ra khỏi vòng tay ôm siết của mình bất giác chàng lại càng lại đem lòng kính trọng thương yêu nàng hơn lên, do đó chàng lại nắm chặt hai bàn tay ngọc của Cổ Phiêu Hương định ngỏ thầm mấy lời an ủi.
Nhưng Cổ Phiêu Hương là cô gái thông minh tuyệt vời, chỉ bằng ánh mắt tiếp xúc của Phó Thiên Lân, nàng đã đoán hiểu tâm trạng của chàng nên nàng vội cố nén cảm xúc nở nụ cười gượng nói tiếp:
– Phó đệ không cần phải bận lòng an ủi hay thương xót tỉ tỉ làm chi! Cổ Phiêu Hương tuy si tình và Phó Thiên Lân chẳng phải vô tình nhưng tiếc rằng họ gặp nhau quá muộn, đành cam tâm với mệnh bạc, chớ biết oán trời hay trách ai bây giờ? Nếu may ra tìm gặp được gặp “Thần Điêu” chúng ta sẽ cùng nhau đến Vô Sầu Cốc hoặc núi Võ Đang, cầu thỉnh Bách Cầm Tiên Tử Công Tôn Đỉnh hoặc Bách Điểu Tiên Nhân Đỗ Vô Sầu, đến Hoàng Sơn hiệp trợ quần hào chính phái. Còn vạn nhất không gặp linh điểu, Cổ Phiêu Hương cũng nguyện đem cổ để uy hiếp năn nỉ sư phụ trở về Đông Hải không nên tham dự Đại Hội Hoàng Sơn hầu giảm bớt một tay kình địch cho quần hiệp chính phái! Ví bằng lúc đó, ân sư tỉ tỉ vẫn cố tình không lay chuyển ý định thì tỉ tỉ sẽ lập tức giải thoát kiếp tàn sinh này bằng lưỡi kiếm “Thiên Lam”.
Phó Thiên Lân vốn biết Cổ Phiêu Hương là người có tính cương quyết vô cùng hễ đã nói là dám làm, nên bất giác chàng cau mày khuyên can:
– Cổ tỉ tỉ đã có ý nghĩ như vậy, đã chứng tỏ tấm lòng trung thành hướng thiện trước trời đất quỷ thần, bất tất tỉ tỉ phải hành động như thế làm chi cho uổng mạng! Vì người lành sẽ gặp may, trên thế gian, bất luận việc gì tới lúc cuối cùng lẽ phải cũng vẫn thắng! Hiện thời chánh phái tuy có hơi kém thế, nhưng cũng còn ba ngày nữa mới tới kỳ Đại hội biết đâu trong thời gian đó, Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Ngân chẳng kịp thời trở về, hoặc có sự chuyển biến bất ngờ khác…
Nói tới đây, bỗng nghe có mấy tiếng chim kêu “Quác quác”, nét mặt Phó Thiên Lân liền lộ vẻ hớn hở, cùng Cổ Phiêu Hương ngẩng đầu nhìn lên không, quả nhiên thấy một cặp quái điểu màu vàng đang chao liệng chung quanh một mỏm núi cao phía tây nam.
Nhìn kỹ đôi chim, Phó Thiên Lân mừng rỡ gọi Cổ Phiêu Hương:
– Cổ tỉ tỉ, chúng ta mau chạy theo đôi quái điểu đuôi dài, màu hoàng kim đó đi vì đúng là cặp “Thần điểu” của hai vị tiền bối Bách Cầm Tiên Tử và Bách Điểu Tiên Nhân nuôi dưỡng.
Hai tiếng “Thần điểu” vừa dứt thân hình Phó Thiên Lân đã lao vùn vụt sang ngọn núi cao phía Tây nam, Cổ Phiêu Hương cũng lắc mạnh thân hình nhảy theo, như một đoá hồng vân.
Nhưng đến khi hai người vừa vất vả chạy được tới phía sau ngọn núi thì cặp “Thần điểu” đã bay đi chỗ khác mất dạng khiến Phó Thiên Lân phải dậm chân thở dài tiếc rẻ vô cùng.
Thấy vậy, Cổ Phiêu Hương khẽ lắc đầu mỉm cười an ủi:
– Phó đệ chớ nên quá lo lắng làm chi, theo tỉ tỉ biết thì từ đây tiếp tục đi về hướng Tây nam độ hơn một dặm nữa, một vùng địa thế không rộng lắm nhưng nhiều cây cổ thụ um tùm rậm rạp, biết đâu đôi linh cầm chẳng đến ẩn núp trong rừng rậm ấy, chúng ta thử đến đó tìm kiếm xem sao?
Nghe nói Phó Thiên Lân cũng rất hy vọng đôi chim đến tại khu rừng đó, nên chàng vội vàng cùng Cổ Phiêu Hương lại tiếp tục đuổi theo về hướng Tây nam!
Quả nhiên chạy được một lúc đã thấy xuất hiện trước mắt một cánh rừng già rậm rạp. Nhưng khi hai ngườivừa tơi bìa rừng chưa phát hiện tung tích cặp thần điêu, thì đã nghe trong rừng già có những tiếng động rất kì dị!
Tiếng động phía bên hữu văng vẳng như tiếng động rất kì dị !
Tiếng động phía bên tả như tiếng thở hổn hển lẫn tiếng gào thét thê thảm do một người bị thương sắp chết phát ra có lúc gần như không thành tiếng!
Nghe tiếng động Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều nhìn nhau lộ vẻ ngạc nhiên.
Họ vội vàng cùng nhau lẹ làng xen vào cánh rừng phía trước để xem nhân vật nào đã kêu thảm thiết như thế?
Khi hai người tiến vào được chừng sáu bảy trượng, tiếng kêu la rên rỉ, mỗi lúc một rõ và có khi vượt qua mấy hàng cổ thụ nũa thì bắt gặp một cảnh tượng kỳ dị ghê rợn, khiến họ phải giật mình nhắm mắt kinh hãi.
Thì rằng chỗ này là một cụm rừng, cây cối hơi thưa dưới mặt đất có một người mình mẩy đất cát lem luốc đang cấu xé kêu gào rất thảm thiết. Lúc đó Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương vừa tới nơi, thì gã này đang ôm một gốc cổ thụ, há miệng gặm lấy gặm để.
Tất cả miệng mũi, mắt tai của người này đều rớm máu đen, cả lớp da mặt cũng bị cào rách hết không còn phân biệt được diện mạo ra sao nữa?
Nhưng đến khi Phó Thiên Lân nhìn thấy người này bị cụt mất một bàn tay, và một góc vạt áo còn lộ màu sắc sặc sỡ, thì chàng bỗng nhớ tới một người vội ghé tai Cổ Phiêu Hương khẽ hỏi:
– Cổ tỉ tỉ hình như người này là môn hạ của Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, tên gọi ” Thái Y” Ma Mật Ngạn, đã bị tỉ tỉ dùng Thiên Lam Kiếm chặt cụt một bàn tay, lúc y cùng Vô Mục Tiên Cơ Phùng Tiểu Thanh ra Đông Hải thách đấu với tỉ tỉ lúc trước thì phải, xem thảm trạng đau đớn của hắn hiện tại, nếu không bị trọng thương, thì cũng bị trúng một chất gì đang hành hạ trong thể xác.
Nghe nói, Cổ Phiêu Hương mới chú ý nhìn kỹ và nhận rằng quả đúng tên này là Thái Y Ma Mật Ngạn nhưng nàng không hiểu tại sao hắn lại đau đớn rên rỉ đến như thế?
Giữa lúc, hai người còn đang ngạc nhiên không rõ nguyên do thì bỗng dưng thấy nơi bụng Ma Mật Ngạn tự nhiên có một chỗ nổi cao lên khoảng hai ba tấc hình như có vật gì đang định xé da chui ra.
Lúc đó, Ma Mật Ngạn lộ vẻ đau đớn vô cùng chỉ thấy hắn gào lên một tiếng thảm thiết, rồi há mồm cạp mạnh một miếng vào gốc cây dựt ra một mảnh vỏ nhai “Sồn sột” và đồng thời hai chiếc răng hai cửa của hắn cũng bị gãy theo, máu chảy ròng ròng đầy miệng.
Lúc ấy, cục thịt lồi lên ở bụng hắn cũng đã từ từ xẹp nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại tự động nổi lên ở một nơi khác bên cạnh, cách chỗ cũ độ hai tấc về phía bên tả khiến Mật Ngạn vừa nhả khỏi miệng một đống vỏ cây nhai cùng hai chiếc răng gãy máu me đỏ lòm, thì lại phải gào một tiếng đau đớn khác nhưng vì hai chiếc răng cửa đã gãy, không còn gặm được vỏ cây để nhai, nên hắn đập đầu vào gốc cây vang lên những tiếng ” Kình kịch”.
Nhìn thảm trạng trước mắt. Phó Thiên Lân đã kinh hãi toát cả mồ hôi, chàng khẽ hỏi Cổ Phiêu Hương:
– Cổ tỉ tỉ hình như trong bụng hắn bị một con rắn độc khoét tim gan thì phải?
Cổ Phiêu Hương cũng gật đầu khẽ đáp:
– Cứ xem tình trạng thì quả đúng trong bụng Ma Mật Ngạn đang có một giống gì đục khoét? Nhưng xưa nay thầy trò Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử vốn giỏi nghề nuôi dưỡng rắn độc, tại sao hôm nay học trò y lại bị hại bởi chính những con vật của y như thế?
Nghe nói, Phó Thiên Lân bát giác lộ vẻ cảm khái lắc đầu chép miệng than:
– Cổ tỉ tỉ thủ nghĩ xem, thiên lý báo ứng thực là rõ rệt. Khi xưa Ma Mật Ngạn dùng ngãi độc dấu trong trống đồng ám hại “Vạn Bác Thư Sinh” Bành Hàm, khiến ông ta phải chiu đựng cảnh thống khổ kỳ dị, xem ra còn thua cảnh đau đớn như bây giờ hắn đang phải chịu đựng. Chuyện ác mới làm chưa được bao lâu, đã báo ứng trước mặt kể ra cũng đáng làm gương cho người đời, nếu chuyện này được lan truyền rộng rãi về sau. Thôi bây giờ chúng ta cũng nên bắt chước hành động của Nhân Thu Thuỷ hiền muội hôm xưa đã làm, mà ra tay giải thoát cho hắn khỏi cảnh đau đớn hành hạ thể xác, muốn chết không xong này.
Vì đã được nghe Thu Thuỷ kể lại chuyện nàng ra tay giải thoát cho “Vạn Bác Thư Sinh” Bành Hàm tại Ma Vân Bích, nên Cổ Phiêu Hương cũng lặng lẽ gật đầu dơ hai ngón tay bên mặt búng nhẹ ngoài không khí một cái, phát ra một luồng kinh phong với tiếng kêu”Veo veo” xoáy thẳng vào buồng tim Ma Mật Ngạn! Luồng chỉ phong vừa chạm nơi ngực, Ma Mật Ngạn đã thét lên một tiếng hãi hùng rồi nằm im tắt thở.
Phó Thiên Lân liền khẽ bảo Cổ Phiêu Hương:
– Cổ tỉ tỉ chúng ta thử lại xem vật lạ gì đã đục khoét trong bụng hắn như thế ?
Cổ Phiêu Hương vốn là người hiếu kỳ, nên khi nghe nói, nàng vội cùng Phó Thiên Lân chạy đến chỗ xác chết Ma Mật Ngạn.
Vì không nỡ mổ bụng xác kẻ đã chết, nên hai người đang phân vân suy nghĩ chưa biết làm cách nào để tìm xem cái gì đang ở trong bụng Ma Mật Ngạn, thì bỗng nhiên nơi bụng xác chết, lại nổi lên một cục như lúc nãy, và lần này lại nổi cao hơn lần trước mà hình như da bụng đã bị xẻ rách máu chảy thấm ướt cả làn áo chỗ đó!
Phó Thiên Lân vội vàng đưa tay rút thanh “Vô Danh Kiếm” của Bách Cầm Tiên Tử Công Tôn Đỉnh mới tặng, rồi mừng rỡ nói với Cổ Phiêu Hương:
– Cổ tỉ tỉ, mau chuẩn bị “Thiên Lam Kiếm” sẵn đi, con vật trong xác chết sắp chui ra rồi đó…
Phó Thiên Lân chưa nói hết câu, bỗng nghe phía sau có mấy tiếng chim kêu “Quác, Quác…” Chàng vội quay đầu lại nhìn quả nhiên bắt gặp hình dáng chiêc đuôi dài ngũ sắc của cặp Thần điêu vừa thoáng hiện bìa rừng hai người vừa đứng núp. Lúc này Phó Thiên Lân đâu còn lòng dạ nào xem quái vật trong bụng xác chết là gì? Chàng hấp tấp lớn tiếng gọi:
– Cổ tỉ tỉ, Cổ tỉ tỉ, mau chạy theo tiểu đệ đi tìm linh điểu!
Theo tiếng gọi, thân hình đã nhanh như điện chớp lao về cánh rừng phía Đông bắc!
Nhưng, dù thân pháp của Phó Thiên Lân có nhanh đến đâu cũng không bằng linh điêu được! Hơn nữa, rừng cây lại rậm rạp, quanh co, rất khó đi lại. Cho nên khi chàng và Cổ Phiêu Hương chạy đến khu rừng có bóng chim vừa thoáng hiện, thì nó bặt mất dạng không thấy gì nữa.
Phó Thiên Lân bực mình dậm mạnh chân một cái chưa kịp nói, chàng bỗng nhiên lại nghe đằng sau có tiếng “Soạt”, và tiếp theo một mùi hôi tanh nồng nặc xông vào lỗ mũi.
Cổ Phiêu Hương vì có kinh nghiệm giang hồ dày dặn hơn Phó Thiên Lân, nên khi vừa ngửi thấy mùi tanh, nàng đã biết ngay vật đằng sau là một loại độc xà kỳ dị nàng đã kịp thời phản ứng không dám quay đầu lại, mà vội vàng lớn tiếng dục Phó Thiên Lân:
– Phó đệ chớ nên quay đầu lại vội, nguy hiểm lắm! chúng ta hãy nhảy tránh lên ngọn cây cổ thụ phía trước kia rồi hãy tính.
Nàng vừa nói, vừa kéo tay Phó Thiên Lân nhảy bay lên ngọn cây cổ tùng cao khoảng bốn trượng, rồi mới cùng chàng quay lại nhìn, quả nhiên phía sau đã xuất hiện quang cảnh kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ.
Nguyên từ trong bụng xác chết Thái Y Mật Ngạn có một con rắn kỳ lạ đang từ từ trườn ra.
Con dị xà này mình nhỏ bằng ngón tay có vẻ mềm mại vô cùng, nhưng chiều dài có tới hai trượng toàn thân màu xanh đỏ trông rất đẹp trên đầu có bảy con mắt tia ra những luồng ánh sáng lóng lánh, và bày thành hàng thứ tự như bảy ngôi sao bắc đẩu.
Thoạt mới nhìn con rắn năm màu Phó Thiên Lân đã mang máng nhớ hình như có nghe nói đến giống rắn này ở đâu. Tới khi phát hiện trên đầu quái xà có bảy con mắt như hình sao bắc đẩu, thì chàng chợt nhớ ra bèn nhìn sang Cổ Phiêu Hương chép miệng than.
Quả thực là “Ác giả ác báo, dưỡng hổ tác hoạ”. Con vật lạ này tên gọi “Thất Tinh Hồng” toàn thân mềm dẻo đao kiếm không chặt đứt tên Thái Y Ma Mật Ngạn đã ăn cắp của sư phụ hắn là Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử định sửa soạn đem ra Đông Hải tìm tỉ tỉ để trả mối thù Thiên Lam Độc Kiếm chặt cụt bàn tay của hắn dạo trước.
– Dưt lời chàng liền kể cho Hồng Y La Sát nghe câu chuyện chàng đã cùng con Anh Vũ Bích Linh ở trong một dãy núi vô danh vùng Vân Nam, nghe lỏm hai tên Mật Ngạn và Mạnh Vũ nói chuyện với nhau, về việc chúng ăn cắp của sư phụ chúng một con ác thú “Tam Trảo Kim Ngao” và một con độc xà “Thất Tinh Hồng” đem đến ẩn cư trong đãy núi vừa kể để điều dưỡng và cùng nhau bàn định sắp ra đại hội nhưng bị con Anh Vũ Bích Linh của chàng dùng lời hăm dọa, lừa bịp, khiến cả hai đều tức giận ứa gan nửa khóc nửa mếu, mà không làm gì nổi con Bích Linh phải rủ nhau chui vào hang lẩn tránh.
Trong lúc Phó Thiên Lân kể chuyện thì con quái xà Thất Tinh Hồng cũng đang từ trong bụng xác chết Ma Mật Ngạn vừa chui ra, vừa cất cao chiếc đầu có bảy con mắt, tia ánh sáng lóng lánh và lắc la lắc lư. Như có vẻ rất đắc ý. Nhưng đến khi quái xà chui rằng khỏi bụng xác chết được chừng một trượng bảy, trượng tám thì bỗng thấy hình như nó đã bị đứt một khúc gần đuôi.
Phó Thiên Lân vội chú ý nhìn kỹ chỗ đứt khúc thì thấy chỗ này ló rằng một cục thịt đỏ lòm như máu và hình như vết đao kiếm chặt đứt, thì bất giác chàng lấy làm lạ mà lẩm bẩm:
– Quái thực, theo võ lâm đồn đại thì con quái xà “Thất Tinh Hồng” này chẳng những toàn thân mang chất kỳ độc không có thuốc nào chữa trị được, mà còn mềm dẻo rắn chắc vô cùng, dù gặp bảo đao, bảo kiếm sắc bén cũng không mảy may phương hại. Tại sao nó lại bị..
Giữa lúc chàng chưa nói hết lời thì bỗng nhiên lại nghe tiếng chim kêu “Quác, Quác…” phát xuất từ cánh rừng bên tả và bóng chiếc đuôi chim dài sặc sỡ cũng chỉ thoáng hiện một cái rồi biến mất. Quái xà Thất Tinh Hồng thấy bóng địch xuất hiện nó liền khẽ cong mình như cây cung rồi bắn vọt theo như một chiếc cầu vồng bảy màu.
Phó Thiên Lân biết rõ quái xà mang chất kỳ độc thì hốt hoảng suýt buột miệng kêu thành tiếng vì lo sợ thay cho cặp “Thần Điêu” mà chàng đang khổ công tìm kiếm, không đủ sức địch lại.
Không ngờ, giữa lúc đó bên cánh rừng phía hữu bỗng nhiên nổi lên mấy tiếng “Quác, Quác” rồi cũng có bóng một con thần điêu đuôi dài xuất hiện. Quái xà “Thất Tinh Hồng” thấy vậy, nó vội lắc đầu vọt trở lại như luồng điện chớp, thần điểu chưa tới địch thủ nó đã phùng mang phun ra một luồng không khí mờ mờ như đám mây ngũ sắc.
Nhưng con thần điểu này vừa thấy quái xà quay đầu lại thì đã vội lẩn vào tàn cây rậm rạm mất hút để cho con thần điểu ở rừng bên tả lại hiện thân và cất tiếng kêu vang như chọc tức địch thủ.
Hai con thần điểu thay nhau biến hiện dụ địch, làm cho quái xà tức giận, bảy con mắt chớp chớp như những ánh sao, miệng phun hơi độc toa? mờ mịt cả một vùng rộng hàng hai, ba trượng.
Phó Thiên Lân thấy cặp linh cầm có oai lực bá đạo như thế mà cũng phải sợ sệt trước oai lực của quái xà, thì chàng cũng thấy sờn lòng ghê sợ. Tuy nhiên, chàng cũng nực cười thầm vì thái độ bị khiêu khích tức giận lao tới, vọt lui của quái xà.
Giữa lúc ấy chàng bỗng nghe Cổ Phiêu Hương nói nhỏ bên tai:
– Xem ý cặp thần điểu những chỉ nhằm dụ địch, mà hình như chúng còn có ý dụ cho quái xà phun bằng hết khí độc khí rồi mới hạ thủ cũng nên? Lúc nhỏ tỉ tỉ thường được nghe nói năng lực và trí tuệ mà các loài cầm thú đôi khi còn thông minh hơn loài người, lúc bấy giờ tỉ tỉ không tin lắm, đến nay thì mới biết quả thực vũ trụ bao la vô cùng những sự kỳ là của muôn vật, đâu có phải là một đời ngắn ngủi trong mấy chục năm mà đã có thể biết được một cách tường tận.
Nghe những lời cảm khái của Cổ Phiêu Hương, Phó Thiên Lân sự nhớ tới một bậc kỳ nhân có tấm nhận thức hiểu biết bao la vô cùng, hầu như không sót một việc gì là “Vạn Bác Thư Sinh” Bành Hàm, thì bất giác chàng cũng phải thở dài ngậm ngùi, nói:
– Loài người tuy khôn hơn muôn vật nhưng kẻ nào biết nhiều cũng bị tạo hoá ganh ghét. Câu nói ngu si hưởng thái bình của cổ nhân có lẽ cũng rất đúng.
Nghe nói, Cổ Phiêu Hương cũng mơ màng nhắm mắt khẽ gật đầu ngậm ngùi than:
– “Trí giả ít sống lâu, Hồng nhan thường bạc mệnh” không biết Lân đê…..
Tới đây nàng lại thở dài một tiếng, rồi ngừng lời, nghẹn ngào Phó Thiên Lân thấy mình vô tình nói mấy câu đã khiến cho Cổ Phiêu Hương cũng phải xúc động mà than thân trách phận thì bất giác chàng cũng lộ vẻ tự trách đang định tìm lời an ủi nàng nhưng, giữa lúc đó, bỗng từ cánh rừng hai bên tả hữu đều vang lên những tiếng chim kêu đinh tai nhức óc và con quái xà đã quay mình, quay đầu định lao theo, nhưng bỗng hai Thần điểu đều lạng bay vọt ra phía ngoài rừng với một tốc độ ghê hồn chưa từng thấy. Rồi, thừa lúc quái xà còn đang do dự chưa biết đi về hướng nào thì hai con chim tinh khôn này đã quay lại dùng chiếc mỏ sắt cặp chặt mỗi con một đầu quái xà, với một thủ pháp nhanh nhẹn và bộ vị chuẩn xác dù cho một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh cũng không thể so sánh bằng được, giữa lúc Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều cảm thấy hồi hộp nín thở thì hai con thần điểu đã mỗi con cặp chặt một đầu quái xà, vỗ cánh bay về hai hướng khác nhau.
Cổ Phiêu Hương tuy đã từng trải giang hồ biết nhiều hiểu rộng, nhưng nàng chưa được chứng kiến cảnh xà điểu tương tranh kỳ dị như lần này bao giờ, nên nàng đã quên hết phiền muộn mà khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn Phó Thiên Lân, nói:
– Quả đúng như lời tỉ tỉ nói, hai con thần điểu đã cố dụ địch thủ và xem ý hình như chúng định kéo đứt đôi quái xà cũng nên.
Chỉ thấy hai con thần điểu chia nhau bay về hai hướng càng lúc càng xa, mà con quái xà “Thất Tinh Hồng”, vốn dĩ đã nhỏ như ngón tay càng bị kéo càng nhỏ và dài theo. Kỳ quái nhất là con rắn vốn chỉ dài có hơn một trượng hay đã bị kéo dài tới gần bốn trượng, chẳng những không bị đứt mà năm màu trên thân rắn, lại càng trở nên tươi thắm hơn.
Cảnh tượng kỳ dị đó đã khiến Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương kinh ngạc vô cùng.
Hai thần điểu hình như cũng có vẻ kinh sợ trước hiện tượng kỳ dị của quái xà, nên chúng đồng thời nhả bỏ, rồi kêu lên mấy tiếng biến mất vào rừng rậm.
Riêng con quái xà khi vừa rớt xuống đất, nó đã lập tức khôi phục nguyên trạng, cất cao chiếc đầu quái dị tia ánh mắt sáng quắc để tìm dấu vết địch thủ.
Phó Thiên Lân kinh hãi, đưa tay lau mồ hôi trán khẽ nói với Cổ Phiêu Hương:
– Con quái xà “Thất Tinh Hồng” này quả thực lợi hại vô cùng. Chẳng trách võ lâm thiên hạ đã coi Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử như một con cọp dữ. Đừng nói gì khác, chỉ với một con độc xà quái dị này, sức người cũng đã khó địch rồi.
Tới đây Phó Thiên Lân sực nhớ đến những lời nói của con Anh Vũ Bích Linh, nên chàng lại tiếp lời:
– Nhưng trời sinh muôn vật, thường có sự tương khắc nên con độc xà “Thất Tinh Hồng” tuy lợi hại như thế mà rất kỵ “Phân khổng tước”, chỉ cần dính một chút ít toàn thân đã thối nát, bỏi vậy mỗi khi độc xà nhìn thấy hoặc nghe tiếng Khổng tước kêu là lập tức hồn phi phách tán. Tiếc rằng, Khổng Tước tuy không phải loại chim hiếm có nhưng lúc này dễ có mà kiếm được một con…
Nào ngờ, chàng vừa kể chuyện tới đây, bỗng nhiên từ trên không rớt xuống một con chim khá lớn mà con chim này lại đúng là con chim “Khổng Tước” mà Phó Thiên Lân đang mong mỏi, khiến chàng quá mừng rỡ suýt nữa lại buột miệng kêu lên thành tiếng.
Quả nhiên chim Khổng tước chưa rớt tới đất, mà con độc xà “Thất Tinh Hồng”đã sợ hãi cuộn tròn thành một cục; bảy con mắt trên đầu quái xà cũng trở nên lờ đờ, mất hết vẻ tinh sáng, cả thân hình cũng run lên bần bật. Nếu không nhìn thấy tận mắt thì chắc không ai có thể tin được rằng một con quái xà toàn thân co rút lại như sợ hãi cực độ khiến phải cau mày lấy làm lạ lùng!
Vì Khổng tước đã khắc tinh của quái xà thì tại sao cũng lộ vẻ sợ hãi như vậy, chẳng lẽ thiên hạ truyền thuyết không đúng sự thực?
Đến khi nhìn kỹ chàng mới chợt hiểu con chim này là Khổng tước thực, nhưng chỉ là con chim đã chết đâu có công dụng làm cho địch sợ, nhưng không có sức làm địch phải chết, Phó Thiên Lân thầm nghĩ, chắc là cặp “Thần điêu” thông linh, cũng biết rõ Khổng tước là vật kỵ của quái xà, nên chúng mới tìm cách bắt một con đem đến, nhưng chúng không ngờ con Khổng tước này quá sợ hãi mà chết ngay sau khi bị chúng bắt đi.
Giữa lúc Phó Thiên Lân đang nhìn Khổng tước suy nghĩ bỗng nhiên bảy con mắt kỳ dị của quái xà lại dần trở nên sáng quắc, chàng vừa khẽ kêu một tiếng:
“Không xong!” thì con quái xà đã cất đầu uốn khúc như một chiếc cầu vồng rực rỡ, rồi rúc vào xác con Khổng tước, chỉ trong chớp mắt đã mất hút!
Nhìn cảnh tượng diễn biến, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều chợt nhiên tỉnh ngộ, và cùng tưởng tượng lúc quái xà rút vào bụng Thái Y Ma Mật Ngạn, chắc cũng ghê rợn như vậy. Nên họ đã nhìn nhau lộ vẻ kinh hãi tột độ! Giữa lúc ấy hai con thần điêu lẳng lặng từ trong rừng bay ra cắp xác con Khổng tước rồi vỗ cánh biến mất trong mây mờ.
Cổ Phiêu Hương ngửa cổ nhìn theo đến lúc cặp thần điểu mất dạng, nàng mới lẩm bẩm nói:
– À, thì ra chim Khổng tước tuy đã chết, mà còn công dụng đến như thế? Tại sao lúc đầu chúng ta không nghĩ đến mưu kế nầy của cặp thần điểu. Chẳng lẽ ta lại thua kém loài chim đến thế ư?
Nghe nói, Phó Thiên Lân cũng bật cười, về ý nghĩ của Cổ Phiêu Hương. Nhưng bỗng nhiên lại thấy chàng đập hai bàn tay vào nhau tự trách:
– Hừ! Thực là uổng quá, tại sao mình lại hồ đồ đến như thế.
Thấy thái độ của Phó Thiên Lân. Cổ Phiêu Hương khẽ cau mày lại, mỉm cười hỏi:
– Có phải Phó đệ đang tự trách mình đã đi tìm linh điểu đến khi bắt gặp chúng lại dương mắt để cho chúng bay đi chứ gì?
Phó Thiên Lân thấy ý nghĩ của mình lại được Cổ Phiêu Hương đoán trúng thì bất giác chàng cũng phải buột miệng khen:
– Tiểu đệ rất bội phục cề sự nhận xét tinh tế của Cổ tỉ tỉ. Chúng ta quả thực vô ý hết sức, đã tốn công khó nhọc mới theo kịp dấu vết đôi chim đến đây, lại để chúng bay mất mà không gọi lại.
Cổ Phiêu Hương lại nhoẻn miệng tươi cười nói:
– Phó đệ hãy cứ yên tâm,vì cặp thần điểu đã xuất hiện từ cánh rừng này thì nhất định lại sắp trở về đây,chứ không bay đi đâu xa mà lo, chẳng hay Phó đệ có cùng một nhận xét như tỉ tỉ chăng?
Cổ Phiêu Hương lại đưa cặp mắt long lanh nhìn người yêu rồi đưa tay vốt mớ tóc mây loà xoà trước trán, miệng mỉm cười nói tiếp:
Bây giờ, chúng ta hãy lẻn sang cánh rừng phía tả, xem luồng kiếm phong được phát xuất do cuộc ác đấu của hai bậc võ lâm cao thủ nào?
Phó Thiên Lân gật đầu đồng ý rồi cùng Cổ Phiêu Hương tung mình từ trên ngọn cây xuống đất, sóng bước đi nhè nhẹ về phía rừng bên tả. Vì cả hai người đều biết, trong khu rừng này thế nào cũng có những tay võ lâm cao thủ ẩn nấp nên họ đều phải cẩn thận từng bước sợ gây tiếng động, khó tránh khỏi tai mắt của người khác.
Tuy thế, thân hình hai người vẫn di chuyển rất mau, chỉ trong dây lát họ đã vượt qua hơn mười trượng rừng rậm, và tiếng kiếm phong mỗi lúc một rõ hơn, Đồng thời, lại nghe tiếng giọng cười khan nói:
– Lão gù ơi, mi còn dám hung hăng nữa hay thôi? Mi thấy chiêu thức “Đẩu Chuyển di tinh” này của ta có hùng hậu hơn lần trước chăng? Theo ý ta thì mi nên vất binh khí mà nhận thua cho rồi. Nếu không, chỉ trong lát nữa, con “Thất Tinh Hồng” của ta trở về, lúc ấy dù mi có muốn chết một cách nhanh chóng cũng khó lòng mà toại nguyện.
Vừa nghe mấy tiếng ” Lão gù”,..”Thất Tinh Hồng”… cả Phó Thiên Lân lẫn Cổ Phiêu Hương đều bất giác giật mình kinh ngạc.
Thì ra hai người đang giao đấu ác liệt, trong khu rừng này là Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử và Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển.
Vì biết hai người này đều là võ lâm cao thủ, nên Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương lại càng phải nhón bước thật nhẹ nhàng. Khi vượt qua mấy hàng cây nữa, lại nghe tiếng Ông Vụ Viển cười lại, nói:
Mi đừng chọc tức ta vô ích, vi ta đâu chịu mắc mưu của mi. Con tiểu xà của mi đã bị ta chặt một phát đứt làm hai khúc, Dù có không chết, cũng chẳng dám bén mảng đến gần ta trong vòng mười bước nữa.
Nghe nói, Phó Thiên Lân mới chợt hiểu ra, thảo nào mà con quái xà chẳng phải cụt mất một khúc đuôi. Thì ta nó đã gặp phải thanh ” Chu Hồng” đệ nhất danh kiếm của Bạch Y Đà Ông chém đứt.
Giữa lúc ấy, lại có tiếng Tiêu Giao Tử cười hăng hắc nói:
– Tao đâu thèm chọc tức mi làm chi? Chẳng lẽ, với con “Đảo Câu Thiết Tuyến Linh Xà” này mà ta không thắng được mi hay sao?
Ông Vụ Viển cũng cất tiếng cười ha hả đáp:
– Hừ! Thắng đâu được! Mi nói nghe dễ quá nhỉ? Lão gù nầy đã đấu với mi từ Kỳ Liên Sơn đến đây thử hỏi mi đã dùng võ học chân thực thắng ta một chiêu nào chưa?
Cuộc đấu nầy, thế nào cũng phải có kẻ chết mới xong. Mà kẻ chết ư, ta đã tính đi tính lại, có lẽ thuộc về phần mi nhiều hơn.
Hai người từ Kỳ Liên Sơn đến đây, đã ác đấu hơn mười trận, tuy đôi bên đều bị thương tổn, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, cho nên lúc nào họ đều định dùng lời lẽ chọc tức nhau để phân tán tâm thần đối phương đặng thừa dịp nắm lấy ưu thế. Cuộc đấu nầy quả thực nguy hiểm bội phần vì ngoài hình thức thi sức họ còn đấu cả về tâm tín. Nhưng Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương thì lại thầm cho là lạ, không hiểu tại sao hai người đều là những nhân vật võ lâm nổi tiếng một thời, mà trong khi động thủ giao đấu, lại lên tiếng nói móc châm chích nhau như thế?
Cổ Phiêu Hương vừa nhón bước đi tới vừa ước lượng thấy khoảng cách chỉ còn một cụm rừng nữa là tới chỗ hai người so đấu thì nàng lộ vẻ nghi ngại vì thấy họ đều là võ lâm cao thủ hạng nhất, nếu muốn xem trộm, cũng phải đặc biệt cẩn thận mới được.
Cho nên nàng vội dơ tay rằng dấu cho Phó Thiên Lân đứng lại hội ý một lát, rồi mới lại tiếp tục bước đi. Lúc này phải cận thận hơn cả đến việc hô hấp cũng phải sử dụng bằng phép nội ma qui thức để gây tiếng động.
May thay, lúc ấy lại gặp được phía trước có một cây cổ thụ lâu đời to bằng mấy vòng người ôm. Và khi hai người vừa bước đến sát thân cây thì đã nghe Bạch Y Đà Ông khẽ “Hừ” một tiếng nhảy lùi về phía sau mấy bước, hình như vừa bị một đòn của Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử ?
Đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì bất giác họ dều giật mình kinh hãi, không thể tượng tưởng…
Thì ra hay tay võ lâm đệ nhất cao thủ đã cùng bị thương thảm trọng, không người nào còn được phong thái như lúc trước nữa.
Mảnh đạo bào màu trắng của Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử đang mặc thấm máu đỏ lòm, năm chòm râu dài xơ xác trên khuôn mặt gầy đét quỷ quyệt vẫn còn nở nụ cười nham hiểu, độc ác. Tay mặt hắn cầm một con quái xà màu đen nhỏ bằng ngón tay và dài hơn một trượng từng lớp, từng lớp vảy dương lên cụp xuống không ngừng, khiên ai nhìn thấy cũng phải kinh hồn đáng tởm. Còn tay tả hắn đã bị cụt đến tận cùi chỏ đầu vai cũng bị mấy nhát kiếm thương khiên da thịt bầy nhầy, máu tươi chảy ròng trông ghê sợ.
Phủ trên thân mình Bạch Y Đà Ông Ông Vụ Viển cũng vẫn manh áo dài cũ đã từ mày trắng ngà ngả sang màu tro và hình như cả năm chẳng được thay giặt một lần.
Dấu máu trong áo của Bạch Y Đà Ông xem ra càng nhiều hơn của Tiêu Giao Tử. Tay mặt lão cầm thanh “Chu Hồng Kiếm” một cây kiếm đứng đầu trong hàng ngũ đại danh kiếm võ lâm. Còn tay tả lão cũng bị cụt gần tới cùi chỏ.
Một kẻ liệt danh “Ngoại Vực Tam Hung” một người hiệu xưng “Đệ nhất kiếm khách” cả hai đều là những cao thủ tuyệt thế, nay đã cũng trở thành tàn phế. Cảnh tượng thảm thương này đã khiến Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương phải rùng mình ghê sợ.
Nhưng cảnh tượng sau đó còn làm cho hai người phải ghê sợ hơn nữa. Số là, sau khi Bạch Y Đà Ông khẽ “Hừ” một tiếng, thối lui năm sáu bước thì ánh sáng trên thanh “Chu Hồng Kiếm” trong tay lão ta bỗng loé lên một cái rồi tự quay lại tiện thêm một khúc cánh tay bên tả nữa. Máu tương từ nơi này phun ra như suối, khiến chiếc áo dài cũ kỹ của lão lại tăng thêm nhiều chấm đỏ như những cánh hoa đào mới được vẽ thêm.
Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử cất tiếng cười sằng sặc nói giọng mỉa mai:
– Không biết cánh tay của mi rồi đây còn chặt được mấy đoạn nữa? Chớ hiện giờ cũng chẳng còn dài hơn cánh tay của ta bao nhiêu?
Lúc này, Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương mới biết, Bạch Y Đà Ông vừa bị con “Thiết Tuyến Linh Xà” của Tiêu Giao Tử cắn trúng một phát vào cánh tay cho nên lão ta phải vội vàng dùng bảo kiếm chặt bỏ một khúc cánh tay ấy đi để tránh nọc độc của rắn lan vào mạch máu gây nguy hiểm bất trắc.
Sau khi nghe mấy câu nói mỉa mai khinh mạt của Tiêu Giao Tử, Bạch Y Đà Ông liền vung thanh bảo kiếm “Chu Hồng” thi triển liên tiếp ba kiếm, chiêu tuyệt học:
“Tài vân tiễn nguyệt”, “Luyện thạch bổ thiên” và “Trích trinh hoán cầu” trong pho “Bắc thần kiếm pháp” tạo thành một vầng kiếm ảnh rộng lớn. Kèm theo những tiếng sấm gió đùng đùng, không còn phân biệt kiếm quang, kiếm ảnh, kiếm khí hay bóng người nữa? Chỉ thấy một cơn bão lạnh thấu xương, trông không rõ chống không nổi, tránh không kịp, cuồn cuộn xoáy về phía Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử.
Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, vô tình cho rằng thế nào Bạch Y Đà Ông cũng phải vận khí chỉ huyệt và đắp thuốc vào vết thương, rồi mới giao đấu nữa. Chớ lão ta đâu có ngờ đối phương lại ra tay tấn công mau lẹ như thế? Đến khi luồng gió lạnh buốt vừa xoáy đến sát thân hình thì lão ta biết ngay là nguy hiểm bội phần, vội rống lên một tiếng quái gở xự dụng chiêu thức “Bình Bổ Thanh Vân” vọt lên cao hơn bốn trượng thoát khỏi vầng kiếm khí, nhưng cánh tay của lão cũng đã bị đối phương tiện đứt thêm gần hai tấc nữa.
Lúc đó, đôi bên mới đều ngừng tay, lấy thuốc rịt vết thương đồng thời vận khí chỉ huyết.
Tuy vậy, họ vẫn trố mắt nhìn nhau không chớp, để đề phòng sợ đối phương ra tay bất thình lình, chiếm mất ưu thế.
Núp đằng sau gôc cổ thụ nhìn trộm Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đều vô cùng kinh hãi, khi thấy hai người đã cụt mất gần hết cả một cánh tay. Cổ Phiêu Hương không thể đoán hiểu lý do tại sao Bạch Y Đà Ông lại giao đấu dữ dội với Tiêu Giao Tử như thế? Còn Phó Thiên Lân thì đã biết rõ chuyện này vì trước đây, chàng được chứng kiến Bạch Y Đà Ông ác đấu mấy trận với Tuệ Giác Thần Ni tại Lăng Phong Vân trên đỉnh Lưu Sơn và lão cũng từng bị Ngọc Chỉ Linh Xà cho môn hạ đệ tử lén thả ong độc “Kiếm vĩ kim phong” để ám hại. Nhưng vì sợ nói chuyện gây tiếng động bị lộ hình tích nên chàng không dám hở môi cho Cổ Phiêu Hương biết chuyện mà chỉ lặng im nín thở cùng nàng đứng chờ xem động tĩnh ra sao.
Thực ra lúc vào rừng, tuy Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đã nhón chân nhẹ nhàng, nhưng khi họ vừa đến núp sau gốc cây, thì Bạch Y Đà Ông và Tiêu Giao Tử cũng đã đồng thời phát hiện. Chẳng qua vì đang đối diện với kẻ địch nguy hiểm và lại đều đã bị trọng thương và sắp sửa quyết đâu một sống một chết nên họ không dám phân tâm chú ý đến kẻ mới tới núp sau gốc cây mà thôi. Đến nay, trong lúc tạm ngừng tay, vận công điều tức, họ lại thầm suy đoán để tìm hiểu người ẩn núp đó là ai, thuộc phe phái nào? Bạn hay thù…