Đọc truyện Trưởng Đích – Chương 47: Tình cờ gặp gỡ
Quan trọng nhất là nữ nhân trong phòng của Phó Kỳ Huyền không ít, thường ngày có mình nhìn còn đỡ, tuy rằng bên ngoài ông ta có uống rượu mua vui, nhưng có hầu gia, ông ta không dám mang về, nhiều nhất cũng chỉ ở bên ngoài, nhưng nếu mình bị nhốt trong Phật đường thì những người này còn có thể thành thật sao?
Tề thị mắng cả nửa ngày, hỏi Phó Kỳ Huyền ở đâu?
Hạ nhân nói ông ta chưa trở về nhà.
Tề thị xoa mắt, không chút nghĩ ngợi muốn tìm Phó Nghi Cầm giúp đỡ.
Tốt xấu gì hôm nay mình và Phó Nghi Cầm cũng cùng một phe, chẳng hiểu tại sao Bạch thị lại dằn mặt mình, cầu bà ta cũng không sai.
Đi đến viện của Phó Nghi Cầm, nghe nói cô nãi đã bị phu nhân gọi qua, sao Tề thị dám đến viện của Bạch thị, đợi lúc lâu cũng chưa thấy Phó Nghi Cầm trở về, cũng chỉ có thể ảo não mà quay về.
Buổi tối, Phó Minh Hoa nghe nói Bạch thị phái người đi nhìn Tề thị thu dọn quần áo, nước mắt lưng tròng đi đến Phật đường nam viện mới khẽ cười.
Nàng tắm rửa xong, Bích Vân vắt tóc cho nàng, trên kháng bày bàn cờ, lúc này bàn cờ còn đang đánh dở, nàng khéo tay cầm quân cờ, vừa nghe Bích Lam nói chuyện.
Bích La thu dọn xiêm y sau khi nàng tắm đem ra ngoài, Bích Thanh bưng trà đến nói: “Nếu Giang ma ma quay lại thấy buổi tối mà nương tử còn đọc sách lại đau lòng.”
Giang thị là nhũ mẫu của Phó Minh Hoa, từ lúc nàng còn chưa ra đời, Tạ gia đã chọn trúng lúc bà ấy vừa sinh xong, đưa đến bên người mình.
Phó Minh Hoa vừa sinh ra đã uống sữa của bà, tình cảm Giang ma ma dành cho nàng so với con trai ruột còn nhiều hơn, bình thường chăm sóc nàng vô cùng chu đáo.
Lần này nghe nói con trai của Giang ma ma bệnh nặng, suýt nữa thì mất, bà mới xin trở về xem thế nào.
Bích Thanh nhắc đến Giang ma ma là mong nàng ngưng chơi cờ.
Chung quy các nàng cũng sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, bình thường rất sợ nàng quá mức hao tâm tổn sức.
Phó Minh Hoa đưa tay để quân cờ xuống, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, nhưng chắc hẳn cửa nội viện còn chưa khóa lại.
Hôm nay Bạch thị hỏi nàng sao biết thân thể Phó Minh Hà không khỏe, nàng cố ý nói “Nghe nói”, theo tính cách của Bạch thị nhất định sẽ hiểu lầm Tề thị không biết tốt xấu mà nói với nàng.
“Điểm tâm hôm nay không tệ, đưa đến phòng của ngũ nương tử đi.” Phó Minh Hoa phân phó, Bích Lam phục hồi tinh thần lại nói: “Nương tử lo lắng Tề di nương cho người mật báo với thế tử gia, để thế tử gia cứu ả ta?”
“Đó không phải là lo lắng.” Phó Minh Hoa chậm rãi sửa lại, tay dựa lên bàn thấp: “Nhất định ả ta sẽ làm vậy.”
Mà nàng cho người đem điểm tâm đến cho Phó Minh Sa, nhất định Hà thị sẽ biết. Chỉ cần Hà thị để ý nhất định sẽ nghĩ cách quấn lấy Phó Kỳ Huyền.
Vì sao chọn Hà thị, vì bà ta có vị trí thấp trong Phó phủ.
Sinh cho Phó Kỳ Huyền một nữ nhi nhưng không có được danh phận, bởi vì không sinh được nhi tử, nên sau này Hà thị sẽ không có chỗ dựa.
Chẳng qua chỉ là thông phòng, bà ta thấy Phó Minh Sa càng lúc càng lớn, sau này lúc xuất giá, một nữ nhi thứ xuất sẽ khó tìm được gia đình tốt.
Một khi Phó Minh Sa gả đi, dựa theo tính cách bạc bẽo của Phó Kỳ Huyền, nếu bà ta an phận thủ thường, nghiêm ngặt làm tròn bổn phận, dù tương lai sẽ chết già trong hậu viện cũng là may mắn rồi.
Nhưng trước kia Hà thị chọn trở thành thông phòng của Phó Kỳ Huyền đã chứng minh bà ta không phải người an phận, chắc chắn bà ta không cam lòng để cả đời bị hủy như vậy.
Có dã tâm, có dục vọng, khi phát hiện cơ hội mới nắm chặt được.
“Chỉ là lần này người đưa Tề di nương đi Phật đường là phu nhân, chẳng lẽ Tề di nương còn tưởng rằng thế tử gia có thể cứu được?”
Lúc đó Tề thị khóc thê lương như vậy, không giống như đánh chủ ý gì đó.
Bích Lam có chút nghi hoặc, Phó Minh Hoa nhắm mắt lại, để cho ngón tay Bích Vân vuốt tóc nàng: “Tà tâm không chết thôi.” Lúc này nước mắt Tề thị rơi còn quá sớm: “Không phải ả ta hy vọng mẫu thân ta có thể gần gũi với Phó Lâm Ngọc sao?” Vậy như mong muốn của ả ta rồi.
* * *
Ngày hai mươi mốt tháng chạp, Âm thị thiết yến trong Tạ phủ, mời những người có thân phận địa vị ở Lạc Dương đến dự tiệc.
Hiển nhiên Bạch thị của Phó gia cũng nhận được lời mời, Tạ thị và Phó Minh Hoa, cùng với Chung thị, và mẹ con Thẩm thị đều đi.
Mặc dù Tạ Lợi Trinh không có làm quan, nhưng ông xuất thân Tạ gia Giang Châu, tên Tạ gia này đủ để cho ông dát một lớp vàng.
Quyền quý ở Lạc Dương đều được gửi thiếp mời, tối ngày hai mươi tháng chạp, Phó Minh Hoa đi đến phòng của Tạ thị, thỉnh bà dẫn theo Phó Lâm Ngọc dự yến hội này.
Ngày mai phải dự tiệc, An ma ma cầm xiêm y của Tạ thị đi xông hương, hai nha đầu nhất đẳng của viện Tạ thị là Tử Oánh và Tử Hương quỳ bên cạnh nhuộm móng tay cho bà.
“Dẫn nó?” Tạ thị dần nhắm hai mắt, trên mặt đắp lớp hương chi thật dày, lúc nói chuyện giọng nói có chút sốt ruột: “Con không phải đã bị Tề thị dụ dỗ đến đầu óc mê muội chứ?”
Gần đây Tề thị đã ba bốn lần đi đến viện của Phó Minh Hoa, trong lòng Tạ thị đều biết nhưng bà lại không nói gì.
Bà không thể che chở Phó Minh Hoa cả đời, nếu ngay cả tính toán của Tề thị cũng không tránh khỏi, lại ngu ngốc như vậy, cho dù sau này bà để lại đồ cưới khổng lồ nó cũng không giữ được.
Phó Minh Hoa mỉm cười đứng trước mặt bà, nghe xong lời này cũng không sợ hãi.
Tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng cũng rất biết kiềm chế.
Tạ thị thở ra một hơi: “Con nên biết nguyên nhân mợ con tổ chức yến hội là gì, nếu con muốn dắt nó đi con cũng nên biết hậu quả thế nào.” Tạ thị lạnh lùng nói, nếu Phó Minh Hoa kiên trì nàng cũng mặc kệ, chỉ là hậu quả sau này bản thân phải gánh nổi.
Phó Minh Hoa gật đầu: “Nữ nhi hiểu rõ.”
Tạ thị không nói nữa, Phó Minh Hoa tạm biệt Tạ thị đi ra ngoài.
Thật ra Tạ thị hiểu, Phó Minh Hoa cũng hiểu, nàng chỉ cần thái độ của Tạ thị mà thôi, về phần Phó Lâm Ngọc, không phải là Tề thị được lợi hay sao?
Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Hoa đã sớm chuẩn bị đi đến viện Tạ thị thỉnh an, mới cùng Tạ thị đi đến viện của Bạch thị.
Tuy nói Âm thị và Tạ thị có quan hệ thân thiết, nhưng Tạ thị đã gả vào Phó gia, tất cả phải lấy nhà chồng làm trọng, cho nên từng nhóm người Phó gia đều đi xe ngựa đến phủ trạch Tạ gia.
Đi tới bên ngoài viện Bạch thị, Phó Minh Hoa dừng bước.
An ma ma đỡ Tạ thị đang dùng khăn che miệng, có chút không kiên nhẫn quay đầu nhìn nàng, đang muốn nói, khăn trong tay Phó Minh Hoa lại rơi trên đất, nàng xoay người lại nhặt, khóe mắt thấy bên kia có người đến.
Ngày hôm nay thật trùng hợp, vừa lúc gặp mẹ con Thẩm thị.
Mặc dù Tạ thị xem thường Thẩm thị, nhưng nếu đã gặp được mà rời đi thì thật thất lễ, chỉ là tuyết lạnh lẽo, An ma ma đỡ Tạ thị đi trên ván gỗ trên hành lang.
Sắc mặt Phó Minh Hà có chút nhợt nhạt, nhưng hôm nay việc trọng đại như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc.
Âm thị đã nói muốn cho hai vị nương tử Âm gia gặp phu gia, hôm nay nhất định các phu nhân ở Lạc Dương sẽ mang nữ nhi theo.
Thẩm thị một lòng muốn tìm mối hôn sự vừa tầm cho nữ nhi, để sau này mình có thể ở trong Phó gia ngẩng đầu, hiển nhiên sẽ không vắng mặt.