Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 58


Đọc truyện Trường Dạ Vị Ương – Hiểu Cừ – Chương 58

Mũi kim tiêm dài mảnh xuyên qua làn da tái nhợt, chích vào tĩnh mạch xanh xao của Tưởng Tiệp. Bác sĩ tập trung quan sát ống truyền dịch, dòng chảy của dung dịch bên trong ống không được thuận lợi cho lắm, bèn duỗi tay búng vài cái, đến khi chất thuốc nước lưu thông theo mũi kim tiến vào cơ thể cậu mới ngồi xuống phía đối diện:

“Không ngờ cậu chính là tên nhóc Tưởng Tiệp khiến lão Chu tới mạng cũng chẳng thiết, bằng mọi giá phải đi gặp cho được!”

“Thôi ngay!” Chu Chính đang ngồi bên cạnh Tưởng Tiệp, sầm mặt vào quát, “Ai cần cậu nhiều chuyện hả?”

“Có gì mà phải giấu? Anh vì cậu ta suýt nữa đánh mất luôn cái mạng tốn bao công sức mới nhặt được về, hôm nay nếu em không kéo anh lại, anh lại chẳng lao xuống nước theo? Anh mà đâm đầu xuống thật, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi…”

“Mẹ kiếp cậu tưởng cứu tôi một mạng là tôi sẽ để yên cho cậu huyên thuyên cả ngày? Cút mau! Để tôi với Tưởng Tiệp yên tĩnh một lát.”

“Ơ hay, đúng là làm phúc phải tội. Cậu ta thiếu anh thì không sống nổi, anh thiếu cậu ta cũng chẳng buồn sống, không bằng hai người hãy sống khỏe mạnh vì nhau. Giờ tình trạng của cả hai thế này, muốn sống tiếp thì phải nghe lời bác sĩ.”

“Phải, nhưng bác sĩ thì bọn tôi cần, chứ thím già lắm lời thì không.”

“Được, vậy thì em làm bác sĩ. Anh,” gã chỉ thẳng vào Chu Chính, “lập tức đi uống thuốc, em còn phải kiểm tra xem vết thương của anh có bị Tưởng Tiệp đấm rách không, về phần Tưởng Tiệp, phải nhanh nhanh đưa vào viện, đống thuốc ở đây không chữa được bệnh của cậu ta.”

“Tôi không đi.” Tưởng Tiệp ngồi im lặng một bên nãy giờ bất ngờ lên tiếng, “Tôi không đi đâu hết.”

“Cậu đang sốt cao ba chín độ, ho ra niêm dịch dính máu, khả năng nhẹ nhất là bị xuất huyết niêm mạc phổi, vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, nhưng nếu trì hoãn nhập viện, bệnh rất có thể sẽ trở nên nghiêm trọng.”

“Bệnh thì cũng đã mắc rồi, chữa sớm hay muộn thì cũng thế.” Tưởng Tiệp ương ngạnh độp lại một câu.

“Cái cậu này sao không chịu nghe lời hả?”

Bác sĩ giận quá đứng bật dậy, quan sát Tưởng Tiệp từ trên xuống dưới. Cậu thanh niên này người gầy như cái que, song đôi mắt lại rất đẹp, tròng mắt to hơn người bình thường, dưới ánh đèn đen nhánh lên như viên đá quý, trông càng thêm cuốn hút. Gương mặt nhỏ cỡ chừng một bàn tay toát ra vẻ ương bướng cứng cỏi, đúng kiểu ưa thích của lão Chu. Tới khi cậu ta bình phục rồi, hẳn là vẻ đẹp ấy sẽ càng trở nên xuất sắc, hèn gì….Trong lòng hắn cười thầm một tiếng.

Đúng lúc đấy Giang Sơn bước vào phòng, tay cầm theo cả thuốc của Chu Chính và bát cháo chuẩn bị riêng cho Tưởng Tiệp.

“Chỉ có mỗi tẹo thế này thôi?” Chu Chính uống thuốc, nhìn bát cháo nhíu mày.

“Phải tuân theo khẩu phần chuyên gia dinh dưỡng quy định. Tưởng Tiệp mới khỏe lại một chút, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, với lại dạ dày cậu ấy bị teo nhỏ, bác sĩ đề nghị ăn ít đi nhưng nhiều bữa, từ từ rồi sẽ khôi phục như bình thường.”

Vừa nói Giang Sơn vừa liếc nhìn Tưởng Tiệp đang ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt chăm chăm dán vào Chu Chính không dời, tay níu chặt lấy một góc tay áo của anh.


“Ăn xong thì để Tưởng Tiệp đi ngủ, cậu ấy không thức khuya được.”

Đi ra khỏi phòng Chu Chính, Giang Sơn rảo bước trên hành lang hai vòng, rồi dừng lại tại ban công sân sau. Trên trời lửng lơ vầng trăng sáng tỏ tròn vành vạnh. Hôm nay đã mười lăm rồi? Hắn khoanh tay đứng dưới ánh trăng một lát, bầu không khí se sắt trong veo, lẫn trong cái lạnh buôn buốt là hơi ấm mùa xuân đưa tới. Dưới vầng trăng sáng soi, trong tâm trí Giang Sơn hiện lên một gương mặt mơ hồ, hắn cố tươi cười với khoảng không phía trước, mới đầu có đôi phần gượng gạo, nhưng khi thấy gương mặt người kia dần dần bừng lên rạng rỡ như ánh dương, cuối cùng hắn cũng có thể tự nhiên, thành tâm mà nở nụ cười.

“Vị bác sĩ kia và Thẩm Binh có quan hệ gì vậy?” Tưởng Tiệp hỏi.

“Đúng là không thể qua được mắt em.” Chu Chính tán thưởng cúi đầu nhìn Tưởng Tiệp, “Thẩm Trạch là anh trai Thẩm Binh, vào tổ chức muộn hơn Thẩm Binh một chút. Nhưng hai anh em họ chẳng có nét nào giống nhau cả, sao em nhận ra hay vậy?”

Tưởng Tiệp tựa vào người Chu Chính, khó giấu nổi vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt: “Dáng điệu cử chỉ khi nói chuyện của bọn họ rất giống nhau.”

“Sao em lại có thể mẫn cảm đến thế nhỉ?” Cánh tay Chu Chính ôm chặt Tưởng Tiệp hơn. “Đi ngủ thôi! Mí mắt em không nhấc lên nổi rồi kìa.”

“Không ngủ.” Tưởng Tiệp khẽ xoay mình, rúc đầu vào lồng ngực Chu Chính, “Em không dám ngủ.”

“Em còn sợ anh chạy mất sao?” Chu Chính bật cười nói.

Ai ngờ cái đầu trong lòng lại gật gật, âm thanh bị khoang ngực bít lại nghèn nghẹt thoát ra:

“Sợ khi tỉnh dậy rồi tất cả đều sẽ biến mất.”

Chu Chính cảm thấy ngực mình nhói đau, bàn tay xoa xoa mái đầu đen của Tưởng Tiệp, “Em bị ngốc rồi à! Cũng có phải mơ đâu mà nói biến mất là mất luôn được?”

Tư thế của Tưởng Tiệp không thay đổi, một lúc lâu qua đi, Chu Chính cúi xuống kiểm tra, quả nhiên là cậu đã ngủ. Anh gắng nghiêng mình qua rút kim tiêm truyền dịch cho cậu, dùng hai tấm chăn bọc lấy người cậu, hi vọng cậu sẽ ra chút mồ hôi để cơn sốt giảm bớt. Thế nhưng Tưởng Tiệp vẫn ngủ không yên, tới nửa đêm thì bắt đầu ho khùng khục, rõ ràng đang cố hết sức kìm lại, dường như không dám ho bật ra tiếng. 

“Ngoan, đừng chịu đựng, cứ ho ra đi! Như vậy sẽ dễ chịu hơn.”

Tưởng Tiệp cuộn tròn trong lòng Chu Chính hệt như con tôm, hai cánh tay ôm siết lấy anh như đang bấu víu lấy tấm ván gỗ cứu mạng.

“Đừng bắt em đi! Em không muốn đi đâu hết, để em ở lại đây với anh.”

“Rồi, rồi, sẽ không bắt em đi đâu hết.”

Nhưng tiếng ho vừa bật ra, lại không tài nào dừng lại được, mỗi đợt ho là một lần ho đến muốn tắt thở. Chu Chính nghe mà ngực còn đau hơn cả khi anh phải trải qua cuộc phẫu thuật mở ngực ngày hôm ấy. Vừa vỗ vỗ lưng Tưởng Tiệp để hô hấp lưu thông, anh vừa thì thầm bên tai cậu những lời êm dịu, cho đến khi giấc ngủ của cậu dần trở nên an lành. Cả đêm trải qua ba bốn lần như vậy, tới lúc bình minh thì những cơn ho dai dẳng mới hoàn toàn chấm dứt, Tưởng Tiệp hít thở đều đều, đôi má ửng hồng hơi mướt mồ hôi dụi vào ngực anh ngủ say như một đứa trẻ.***


Khi Chu Chính tỉnh dậy, liền chạm ngay cặp mắt Tưởng Tiệp đang chăm chú nhìn mình, anh giật mình rụt đầu về sau một chút:

“Em dậy từ khi nào thế? Giờ là mấy giờ rồi?”

Tưởng Tiệp nhoẻn miệng cười, bên má trái hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ,

“Đã quá trưa rồi, đồ heo lười biếng!”

Chu Chính dụi mắt, “Sao em không gọi anh dậy?”

“Mải nhìn trộm anh nên quên mất đấy.”

“Hả? Thế nhìn trộm được cái gì rồi?”

“Cái gì nhìn được đều đã nhìn hết rồi.” Đôi mắt Tưởng Tiệp sáng lên trong veo, “Anh gầy đi.”

“Này, trông em chẳng khác nào xác ướp, còn dám chê anh gầy sao?”

“Ai giống xác ướp hả?”

“Em, đã từng giống. Giờ thì hết rồi, cả người đều ngập tràn sức sống. Tối hôm đấy đến thăm em, cánh tay em bé tí như thế này này.” Chu Chính cong ngón cái và ngón trỏ khép lại thành một vòng tròn.

“Lúc đấy trông em xấu xí lắm phải không?”

“Không, Tưởng Tiệp của anh chưa bao giờ xấu cả, chỉ là anh rất sợ, nhìn thấy em trong bộ dạng thoi thóp hơi tàn, không thiết sống, anh không chịu nổi, tim đau muốn chết quách đi.”

Cả hai người bất chợt lặng im, bàn tay đan chặt, vòng tay cũng ôm ghì lấy người kia.

“Hôm qua em đánh anh bị thương sao?” Tưởng Tiệp chạm lên khóe miệng xanh tím của Chu Chính, “Em thấy trên ngực anh có vết thương.”

“Em không thấy anh chỉ lo che chỗ đó à! Lúc khỏe mạnh em còn không làm gì được anh, huống hồ là bây giờ?”


“Vậy sao anh không đánh trả? Bình thường đánh nhau với em, anh cũng đâu có nhường em.”

“Lần này anh thiếu em một món nợ lớn, nếu để em đánh hai ba cái mà xóa sạch được, thì anh thật sự quá lời!”

“Ừ, Chu Chính,” ánh mắt Tưởng Tiệp hơi dè dặt, “Em nói với anh chuyện này, anh đừng nổi giận.”

“Hừm, biết anh sẽ giận sao còn nói?”

“Vậy anh có nghe không?”

“Lại còn phải hỏi, đã nói tới nước này, còn có thể không nghe sao?”

“Bệnh kén ăn, ban đầu là do em cố tình.”

“Cái gì?” Lông mày Chu Chính nhíu chặt lại.

“Là em cố tình tuyệt thực không ăn uống gì để bác sĩ nghĩ rằng em mắc chứng biếng ăn, lúc đó em nghi ngờ anh vẫn còn sống, nhưng đợi mãi mà anh vẫn không xuất hiện, Giang Sơn lại không chịu hé một lời, bởi vậy em liền đánh cuộc. Nào ngờ về sau em không kiểm soát nổi cơ thể mình nữa, bệnh tình chuyển biến trầm trọng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của em, hơn nữa em cũng không hề lường trước, tới tận lúc nguy kịch anh mới lộ mặt.”

“Không phải anh vừa xuống giường được là chạy ngay tới thăm em sao?” Chu Chính lập tức bạo phát, nhưng rồi kìm ngay lại, nhìn chằm chằm Tưởng Tiệp, “Nếu như anh không đến, có phải em sẽ bỏ cuộc, mặc kệ mình chết luôn không? Vậy thì anh còn sống làm gì nữa? Còn trở về tìm ai? Anh nói cho em hay, sau này em còn dám làm như thế nữa, xem anh trừng trị em thế nào!”

“Em một câu cũng không trách anh, sao anh lại trách em?” Tưởng Tiệp nhỏ giọng lầm bầm.

“Anh bất đắc dĩ mới phải làm thế, còn em là cố ý làm hại chính mình, hai cái giống nhau sao? Với cả, em vẫn chưa biết đầu đuôi mọi chuyện đã chấp nhận tha thứ cho anh, em không sợ sau này sẽ hối hận?”

Tưởng Tiệp lắc đầu, “Em biết vị trí của mình trong tim anh.”

“Này! Thế con báo con hôm qua quơ đấm túi bụi vào người anh là ai hả?” Chu Chính cũng cười, bẹo bẹo gò má chả có tí thịt nào của Tưởng Tiệp, “Nhưng quơ đấm vẫn còn hơn khóc lóc. Em nói xem anh bắt nạt một tên đàn ông đến phát khóc, anh đúng là một tên khốn nạn mà!”

“Thế anh vẫn nghĩ anh là người tốt hả?” Tưởng Tiệp đấm một cái vào vai Chu Chính.***

Giang Sơn ngồi trước mặt Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp vừa mới tắm xong, đã thay một chiếc áo len khác, lúc này đang yên lặng ngồi ăn cháo.

“Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này tôi đích thân nói với cậu vẫn tốt hơn.”

Giang Sơn day day trán, sắp xếp lại những lời mình định nói, bắt đầu:

“Khi Thẩm Binh còn sống, Chính ca đã cân nhắc chuyện rút lui không chỉ một lần. Thẩm Binh từng đề xuất dùng thủ đoạn giả chết đổi thân phận mới, nhưng lúc ấy đường dây móc ngoặc vì lợi ích chung mà Chính ca dính líu tới quá lớn quá phức tạp, không tiện bàn kĩ, mãi sau này khi Thẩm Binh mất rồi, tôi mới phát hiện ra cậu ấy đã âm thầm dồn không ít tâm lực, chuẩn bị nhiều thứ cho kế hoạch này. Việc Chính ca bị phục kích là do phía bọn tôi sơ suất, hoàn toàn nằm ngoài dự tính, nhưng lại vô tình trở thành tiền đề thúc đẩy kế hoạch của Thẩm Binh. Sau khi cậu ấy mất đi tình hình thực sự không sáng sủa, bệnh viện của Thẩm Trạch chính là quân bài bí mật của Chính ca, không ai biết quan hệ giữa hai người họ là gì. Khi đó Thẩm Trạch nói với tôi, khả năng cứu sống Chính ca chỉ khoảng ba phần trăm, còn không nổi một phần mười. Căn bản là không cứu nổi. Vào lúc ấy tôi nghĩ nếu đã không có hi vọng gì, chẳng bằng liều một phen, trước tiên tuyên bố tin Chính ca mất, sau đấy nếu anh ấy có thể vượt qua, thì sẽ dùng thân phận mới bắt đầu một cuộc sống mới, nếu như anh ấy quả thực không thể, vậy coi như anh ấy không có duyên với cuộc sống này. Thi thể của Chính ca chỉ là một người khác được phẫu thuật chỉnh hình thế vào, bình thường cũng chỉ có vài ba người thật sự từng gặp và tiếp xúc thân cận với Chính ca, thân phận của họ cũng không phải tầm thường nên không dám đích thân tham gia tang lễ, cùng lắm là gửi điện chia buồn, cử người thay mặt mình đến viếng mà thôi. Vì thế ngoài cậu ra, không ai có thể phát hiện ra điểm sơ hở. Tôi đã đánh giá thấp mức độ đả kích của việc này đối với cậu, thật sự không lường trước được cậu lại suy sụp đến nỗi suýt mất mạng như thế. Sau cuộc phẫu thuật ghép động mạch chủ, Chính ca vẫn luôn hôn mê, tới khi cậu nhập viện không lâu vì chứng biếng ăn thì anh ấy mới tỉnh. Tôi không dám nói với anh ấy rằng cậu đổ bệnh, chỉ sợ anh ấy liều mạng chạy đi gặp cậu. Cậu biết vì kế hoạch này chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, Chính ca tỉnh lại được quả thật là việc không dễ dàng, tôi không muốn tất cả nỗ lực và may mắn ấy đổ sạch xuống sông xuống bể. Chỉ đến khi bác sĩ nói với tôi cậu không trụ được lâu nữa, tôi nghĩ nếu không để Chính ca gặp mặt cậu lần cuối, hậu quả sau này tôi không gánh nổi, vì vậy cuối cùng tôi cũng quyết định nói với Chính ca. Chính ca bấy giờ vừa mới xuống giường được, như phát điên lên mà đòi đi gặp cậu. Thẩm Trạch nói anh ấy không được đi lại, không thể để tâm trạng bị kích động, không cho phép anh ấy đi. Chính ca ngồi hút thuốc một ngày một đêm trong phòng. Cuối cùng Thẩm Trạch hết cách, cho dù không cho Chính ca đi thì anh ấy cũng sẽ hút thuốc đến chết, cuối cùng hôm ấy tôi và Thẩm Trạch đành phải đưa Chính ca đi gặp cậu. Quả nhiên sau khi trở về, anh ấy ngã quỵ, sốt cao liên miên nhiều ngày không giảm, tình trạng vết thương chuyển biến xấu, phải nằm trên giường hai tuần mới khỏi. Lúc ấy bệnh tình của cậu cũng bắt đầu có dấu hiệu tốt, Chính ca rốt cuộc cũng không cần phải quá lo lắng nữa. Vốn bọn tôi định đợi tới lúc tôi lo xong thân phận mới cho anh ấy, anh ấy có thể đi ra ngoài thì mới nói với cậu, nhưng chẳng ngờ vẫn không thể lừa được cậu, cuối cùng anh ấy vẫn bị cậu ép phải lộ mặt ra.”


Giang Sơn nói liền một mạch, kết thúc bằng tiếng thở dài, “Vậy nên tất cả nguồn cơn của chuyện này đều là do tôi, nếu cậu muốn trách thì cứ trách tôi.”

Tưởng Tiệp đặt bát sang một bên, đáy mắt chứa đầy cảm kích:

“Lúc đấy tôi nghĩ mình sắp chết, tôi đã nói với anh ‘Cám ơn anh đã làm tất cả vì tôi, vì Chu Chính.’ Bây giờ tôi vẫn muốn nhắc lại lời ấy. Dù quá khứ trải qua bao nhiêu ân oán, bao nhiêu nợ nần, nhưng khi đem ra đặt bên cạnh sự sống chết của Chu Chính, chúng quả thực đều quá bé nhỏ. Tôi chỉ cảm thấy ông trời đã nhân từ tới vậy, còn điều gì có thể oán trách nữa đây…”

“Tưởng Tiệp…”

“À, có việc này thì tôi nhất định phải trách anh.” Đuôi mắt Tưởng Tiệp cong lên, hiển hiện nét cười láu cá, “Anh có thể kiểm tra cái thực đơn kia không, bao giờ tôi mới được ăn đồ ăn thật sự đấy hả? Bụng tôi biểu tình rồi đây này!”

Giang Sơn nhìn Tưởng Tiệp toét miệng cười, nụ cười ấy giữa không gian rực rỡ nắng ban trưa, sao mà chói mắt đến thế.***

Vào buổi sớm trong lành vương chút hơi lạnh của hai ngày sau, Tưởng Tiệp rời khỏi đảo. Trước khi đi, Chu Chính khép chặt áo măng tô của cậu, kéo lấy chiếc khăn cậu choàng rồi áp chặt môi mình lên môi cậu.

“Anh không thể tiễn em được, bảo bối. Bệnh của em phải đi khám bác sĩ. Còn nữa, Giang Sơn đã nói với anh về chứng bệnh kia của em, đây là chuyện cả đời, không thể chữa trị chậm trễ được.”

“Em không đi không được sao? Chu Chính? Em không muốn đi.”

“Anh biết, anh cũng không muốn em đi. Nhưng anh cũng không ở chỗ này lâu nữa, có lẽ sắp phải chuyển tới nơi mới rồi. Em hãy tin anh, đợi Giang Sơn hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục, anh lập tức đi tìm em, tất cả mọi chuyện em phải nghe Giang Sơn sắp xếp.”

“Nếu nhỡ có chuyện gì đó khó xử lý, anh cũng đừng biến mất, chúng ta có thể di cư, hoặc là đi ở ẩn…Đừng bắt em đợi quá lâu, em sẽ không nhịn được mà suy đoán, tự dọa chính mình.”

“Với thực lực hiện tại của Giang Sơn, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể làm được. Anh không muốn em cùng anh trải qua một cuộc sống chốn chui trốn lủi, anh không muốn em vì theo anh mà phải ép buộc bản thân, che lấp đi ánh hào quang em có. Tưởng Tiệp, em là một viên kim cương, mà anh, muốn nó mãi mãi có thể tỏa sáng một cách đường hoàng. Em phải nhớ kĩ điều này, Chu Chính anh chắc chắn làm được!”

Tưởng Tiệp chớp khẽ đôi mắt to, hàng mi dài rung động mấy cái, môi dẩu lên:

“Đã nói thì nhất định phải làm! Em không chấp nhận mấy lời hứa suông ngon ngọt này đâu.”

“Em nghĩ anh nói được mấy lời bùi tai như thế? Đều là học lỏm thôi. Ha ha, còn em, về phải vỗ béo thêm hai cân thịt nữa, người ngợm gầy đến thảm thương rồi!”

“Ừ, em biết, còn muốn dặn gì em nữa không?”

“Phải quản lý tốt đống tiền của chúng ta! Sau này dưỡng già trông cậy cả vào em đấy.”

“Vậy nửa đời còn lại anh phải làm bồ nhí cho em nuôi thôi!” Tưởng Tiệp rướn người hôn chóc cái nữa vào miệng Chu Chính, “Em phải đi đây, Giang Sơn sốt ruột lắm rồi.”

Cánh quạt máy bay xoay tít tạo ra luồng gió thốc phần phật, làm những sợi tóc của Tưởng Tiệp thi nhau bay toán loạn. Cậu túm chặt áo khoác, vừa chạy về phía trực thăng vừa ngoái đầu nhìn bóng người thấp thoáng sau tàng cây, cậu biết, Chu Chính chưa rời đi, anh vẫn đứng yên nơi ấy lặng lẽ dõi theo cậu. Không hiểu sao đôi mắt Tưởng Tiệp bỗng dưng xon xót, cậu ra sức vẫy mạnh tay về phía đám cây kia. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.