Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 25


Đọc truyện Trường Dạ Vị Ương – Hiểu Cừ – Chương 25

“Cảm ơn học trưởng ạ! Cám ơn anh rất nhiều, anh bận bịu như vậy mà còn phiền anh đưa tụi em về, thật ngại quá.” (học trưởng = đàn anh đàn chị khóa trên)

Tiểu Viên cảm ơn Hạ Trọng Ngôn không ngớt, Tiểu Chung cũng đứng cạnh cúi đầu khom lưng.

Hoạt động đi câu cá vốn rất đơn giản, nhưng sự xuất hiện của Hạ Trọng Ngôn lại làm kế hoạch rối tung cả lên. Chỉ có sáu, bảy người tham gia buổi đi câu, mà ai cũng là sinh viên nghèo rớt, cho nên cả bọn không đủ tiền thuê xe. Theo như lời tường thuật của Tiểu Chung thì cậu chàng “vô tình” gặp được chủ tịch Hạ, chủ tịch Hạ liền chủ động ngỏ ý cho mượn chiếc minivan của công ty. Đương nhiên Tiểu Chung phải bày tỏ tình hữu nghị rồi, vì vậy cậu ta liền tiện thể mời Hạ Trọng Ngôn đi câu cá, ai dè chủ tịch Hạ vô cùng hân hạnh, tuy bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn có thể “bớt chút thời gian” tới góp vui cùng. Thế là buổi đi câu đáng lẽ rất thú vị lại trở thành dịp để Tiểu Viên dốc toàn tâm toàn lực gắn kết Tưởng Tiệp và Phó Văn Du, còn Tiểu Chung lại cứ túm lấy cậu nhằm phía Hạ Trọng Ngôn mà đẩy. Ở những nơi công khai thế này Hạ Trọng Ngôn luôn tỏ ra đường hoàng, lãnh đạm, tuyệt đối không bộc lộ bất cứ cử chỉ thân thiết nào. Nhưng nếu đã không có ý định bồi đắp tình cảm với cậu ngày hôm nay thì sao Hạ Trọng Ngôn phải đến, anh ta đến là để theo dõi cậu và Phó Văn Du? Tưởng Tiệp biết thừa điều đó, phải diễn kịch với nhau thế này khiến cậu và Hạ Trọng Ngôn không quen, hai bên đều tỏ ra khách sáo. Tiểu Viên và Tiểu Chung thì giận dỗi nhau, cặp vợ chồng này quả đúng là một đôi trời sinh, ai cũng hết lòng vì sự nghiệp “làm mai dắt mối”. Đám còn lại thì chẳng câu được con cá nào, thi nhau đổ tại vợ chồng nhà kia cãi nhau ầm ĩ làm cá to sợ chạy biến hết. Rốt cuộc khi trời sụp tối, cả lũ chán nản ra về.

Tưởng Tiệp gọi điện về nhà, ba cậu khăng khăng muốn tới đón, bảo cậu đứng ở đầu đường đợi. Mùa hè ban ngày rất dài, lúc này là tám giờ tối vậy mà những tia nắng vẫn còn lờ mờ thưa thớt. Tay và mặt cậu có lẽ đã phơi nắng rất lâu, ran rát như kim châm. Tưởng Tiệp cầm chai nước ngọt mát lạnh lăn qua lăn lại trên mặt, từng cơn gió thổi qua làm nước trên mặt bốc hơi, mang đến cảm giác mát rượi thấm sâu vào da thịt, lỗ chân lông cũng trở nên thông thoáng. Tưởng Tiệp hít một hơi thật sâu, quăng tuốt mọi ưu phiền hôm nay ra đằng sau. Phó Văn Du nghĩ gì sao cậu lại không biết? Những mánh khóe nhỏ của Hạ Trọng Ngôn cũng không qua nổi mắt cậu, chỉ là, cậu đã quyết kiên định với lòng mình, cậu biết rõ cậu muốn gì, cậu đang chờ đợi điều gì, đâu là thứ có thể khiến cậu cả đời này phải tiếc nuối. Trong lòng cậu không còn chỗ trống cho những thứ khác nữa, cho dù những người kia không ngừng lượn lờ xung quanh cậu, thì bọn họ cũng không thể tiến vào lòng cậu, và cũng đừng mong khiến cậu phiền lòng.

Vì đây là đường một chiều, Tưởng Tiệp lại đứng ngược hướng, cho nên khi trông thấy Lâm Nguyên vẫy vẫy tay với mình, cậu vội vàng lách qua dòng xe cộ chạy đến bên đường đối diện.

“Sao lại là anh? Ba bảo đến đón em cơ mà.”

“Tiểu Mẫn nhờ anh đưa giùm mấy thứ cho ba, ban nãy anh gọi điện về nhà, ba bảo muốn tới đón em, anh thấy mình cũng tiện đường nên qua chở em về luôn.”

“Ừm, giờ mọi người yên tâm để hai chúng ta ở riêng với nhau rồi hả?”

Tưởng Tiệp vừa thắt dây an toàn vừa dùng giọng cười đùa hỏi. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa cậu và gia đình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng với sự nhạy cảm của mình cậu vẫn có thể nhận ra cả nhà không biết vô tình hay cố ý luôn tìm cách tách cậu và Lâm Nguyên ra.

“Giờ anh lên chức cha rồi, còn nghi với chẳng ngờ gì nữa? Chuyện kia vốn dĩ chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Đúng vậy,” Tưởng Tiệp phụ họa theo, “Em cũng chỉ nói đùa thôi mà, anh đâu cần phải nghiêm túc thế?”


“Anh đâu có,” Lâm Nguyên quyết định chuyển đề tài, “Sao mặt em đỏ rực lên vậy?”

“Thật hả?” Tưởng Tiệp lật tấm chắn trong ô tô ra, đằng sau có một chiếc gương nhỏ, cậu nhìn tới nhìn lui, “Là tại em phơi nắng đấy, đúng là đỏ thật, chết rồi ngày mai còn phải đi làm nữa!”

“Ngủ một giấc là ổn thôi,” Lâm Nguyên nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiệp một cái, hai má cậu hồng hồng, trông giống như đang xấu hổ, “Nghe Tiểu Mẫn nói dạo này em rất bận.”

“Không bận bằng anh. Gần đây có vụ án lớn nào phải không? Nghe nói anh toàn phải tới đường Guise xử lý công việc.”

“Ờ, có một vụ cần anh hợp tác.”

“Xong vụ này chắc anh lại được thăng chức nhỉ? Anh cũng sắp lên đến chức cao nhất rồi còn gì. Sau này được làm tổng chỉ huy thì phải tính sao đây?”

“Ha ha, làm gì dễ dàng thế?”

“Mà anh đang điều tra về ai vậy?” Tưởng Tiệp hỏi bâng quơ, nhưng cũng rất trực tiếp, khiến Lâm Nguyên không hề có thời gian cân nhắc câu trả lời. “Em biết nếu là án nhỏ thì hoàn toàn không cần đến sự can thiệp của anh.”

“Việc này không thể nói được, đây là vụ điều tra bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.”

“Ừ, chỉ cần không phải em là được rồi, ha ha.”

Tưởng Tiệp phơi mình dưới ánh nắng chói chang suốt từ sáng đến tối, lúc này thái dương giật giật đau nhức. Lâm Nguyên thấy bộ dạng mệt mỏi của cậu liền hỏi:


“Em đau đầu à? Để anh tắt điều hòa mở cửa sổ, hóng chút gió trời xem có đỡ hơn không.”

Tưởng Tiệp gật đầu, rồi ngả đầu vào chỗ tựa của ghế ô tô, không nói gì thêm. Xe ngoặt một vòng, lao đi vun vút trên con đường cao tốc ven hồ. Hai chữ “Phần Dạ” được thắp đèn rực rỡ bỗng lướt nhanh qua trước mắt cậu. Chiếc xe của Lâm Nguyên đi theo hướng ngược lại, Tưởng Tiệp cố dằn lòng xuống thật lâu, con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn hậu ô tô đỏ chói phía trước không dứt, cửa sổ xe vẫn mở, làn gió đêm mang theo hơi nước từ mặt hồ rộng thổi tới, làm tóc trên trán bay bay, vài sợi tóc rối lòa xòa xung quanh mắt cậu. Thấy ngưa ngứa, Tưởng Tiệp dùng tay gạt tóc sang một bên, đúng lúc này đôi mắt cũng không nhịn được liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, vừa nhìn, hình bóng của tòa lâu đài màu ngọc bích tráng lệ nguy nga kia đã lập tức khắc sâu vào tâm khảm cậu: Tên thợ săn ngang ngược hống hách nóng nảy kia của em, có phải giờ này anh đang ngồi giữa không gian tràn ngập ánh đèn trong đó, vẫn còn cô đơn, hay đã có đôi có cặp rồi? Cái đồ nhẫn tâm vô tình bạc bẽo nhà anh, anh thật sự không nhớ em sao? Thật sự không nhớ em chút nào sao?***

Hôm sau khi thức dậy, hậu quả do phơi nắng để lại trên mặt vẫn không đỡ hơn chút nào, hai gò má đỏ ửng, nhìn như đánh má hồng. Tưởng Tiệp thở dài, vác cái bộ dạng này đi làm chẳng phải sẽ bị mọi người cười ư? Thôi thì mặc xác nó.

Lúc bước vào cầu thang máy Tưởng Tiệp bắt gặp Jenny – thư kí điều hành của Shankin, Jenny nhìn Tưởng Tiệp cười nói:

“Coi bộ vừa mới trải qua một dịp cuối tuần vui vẻ ha! Nhưng vẫn còn một tuần dài dằng dặc đang đợi chúng ta ở phía trước đó.”

Khi đến phòng làm việc Tưởng Tiệp mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Jenny. Shankin vốn định chuyển trụ sở công ty từ Chicago đến New York, hình như vì có vấn đề gì đó nên ông ta phải bay tới New York xử lý, cuối tuần này mới về. Công việc của Shankin ở đây đều do mấy trợ lý chia nhau đảm đương, câu đầu tiên Shankin nói trong buổi họp trực tuyến lúc 10 giờ sáng nay là:

“Jay, cậu không cần tham gia buổi họp hôm nay.”

Tưởng Tiệp thu dọn đồ định rời đi, khách hàng của Shankin có thân phận đặc biệt, ông ta muốn giữ bí mật với thực tập sinh cũng là điều có thể hiểu được. Thế nhưng Shankin lập tức nói tiếp:

“Bởi vì 11 giờ tôi có một vị khách cực kì cực kì quan trọng, tôi cần cậu đi tiếp anh ta hộ tôi. Bây giờ ở đấy đang là 10 giờ 10 phút sáng phải không? Cậu có năm mươi phút chuẩn bị.”

Toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía Tưởng Tiệp, dường như Shankin cảm thấy áp lực dành cho cậu vẫn chưa đủ, lại bồi thêm một câu:


“Chúng ta có gánh vác nổi văn phòng ở New York hay không thì còn phải chờ xem cậu có thể lấy lòng được vị khách hàng này không đấy. Jay, có bao nhiêu kĩ xảo thì tung hết ra đi!”

Trên màn hình lớn, Shankin cầm cây bút máy chĩa chĩa vào Tưởng Tiệp đang ngồi trong góc phòng. Tưởng Tiệp cảm thấy hai má vốn đã đỏ rực của mình càng nóng dữ dội hơn. Tim cậu đập thình thịch liên hồi, việc này không phải quá gấp rút sao? Năm mươi phút thì làm được cái gì? Ngay cả vị khách kia họ gì cậu cũng chẳng biết! Hơn nữa một khách hàng quan trọng như vậy sao có thể giao cho một thực tập sinh như cậu được! Đúng là vô trách nhiệm! Tưởng Tiệp nghĩ thầm, sếp cứ chuẩn bị tinh thần dựng lều bên lề đường New York mà làm việc đi!

“Jenny, chị chuẩn bị hộ em tất cả tài liệu về vị khách đến lúc 11 giờ! Tất cả! Mười phút sau mang đến phòng của em!” Tưởng Tiệp nói với Jenny đang ngồi nhấm nháp tách cà phê bên bàn làm việc.

“Cậu giết chị đi! Mười phút? Mười phút sao mà tìm hết được?”

“Không tìm hết được thì chị cứ việc giết em, chị biết vì sao không?” Tưởng Tiệp học theo điệu bộ chỉ tay của Shankin, “Vì nếu không em sẽ giết chị!”

Jenny nhướng mắt, cái tên nhóc Trung Quốc này, những lúc quan trọng đúng là không thể đùa với cậu ta được!

Quả nhiên mười phút sau, Jenny bước vào phòng, nhưng trong tay không hề cầm theo tài liệu:

“Khách hàng tới rồi. Anh ta đang đợi cậu tại phòng họp tầng trên cùng.”

Tưởng Tiệp nhìn đồng hồ, mới mười giờ hai mươi mấy phút mà!

Jenny có chút hả hê nói tiếp:

“Chị biết chưa đến giờ, nhưng anh ta bảo trưa nay có việc nên muốn gặp cậu sớm hơn!”

Người này cũng mắc bệnh ngôi sao quá đấy. Thay đổi lịch hẹn cũng không thèm thông báo trước với đối tác sao? Tưởng Tiệp không còn thời gian nghĩ ngợi nữa, thôi cứ lên đó gặp mặt rồi tính sau vậy!

“Jenny, chị mau mang tài liệu đến phòng họp hộ em. Mà thôi, buổi họp của chú Shankin vẫn còn đang diễn ra, có lẽ chị có thể giải thích với chú ấy một chút.”


Tưởng Tiệp vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, cà vạt ngay ngắn, sơ mi phẳng phiu. Cậu nhìn bản thân qua cửa kính của cầu thang máy:

Được rồi, Tưởng Tiệp, cố lên!

Ngoài cửa phòng họp có vài vệ sĩ đứng canh, ở trong nhà mà bọn họ cũng đeo kính râm, nếu không phải giữa mắt kính còn loáng thoáng lộ ra đôi mắt thì mấy người này trông thật sự rất khinh người. Trong số các khách hàng của Shankin có hoàng tử Ả Rập Saudi, triệu phú Nam Mỹ, diễn viên nổi tiếng Hollywood, còn có cả người thừa kế món tài sản kếch xù hàng trăm triệu đô của gia đình, càng những ai lắm tiền thì tính tình càng quái gở, vị khách hôm nay rốt cuộc là thần thánh phương nào, không biết lại khó xơi theo kiểu nào đây. Tưởng Tiệp đứng trước cửa hít thật sâu, đang định giơ tay lên gõ cửa, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra qua khe cửa khép hờ, nếu như đó không phải tiếng Trung thì tai Tưởng Tiệp cũng không mẫn cảm đến thế.

“Anh đừng có giở cái tính khí đại ca ra ở chỗ này! Em nói với anh rồi, hợp đồng cần đích thân anh ký, thời gian gặp mặt cũng đã sắp xếp theo yêu cầu của anh, anh còn muốn sao nữa? Dù gì Shankin cũng là ông lớn trong giới đầu tư, anh cứ trưng bản mặt cau có như vậy, em thật sự rất khó xử!”

“Cậu lắm lời thế! Nếu đơn giản như vậy thì cứ mang hợp đồng về cho anh ký không được à?”

Cơ thể Tưởng Tiệp như bị trúng phải ma thuật, cứng đơ tại chỗ không thể nhúc nhích. Giọng nói kia cậu đã thầm ôn đi ôn lại trong lòng không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa lần nào chân thực như ngày hôm nay. Phải chăng những tưởng niệm cậu ôm ấp bấy lâu đang tác oai tác quái, phải chăng vì cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu nên ảo giác mới trỗi dậy? Tưởng Tiệp nâng tay lên, nhưng lại không đủ dũng khí gõ cửa, cậu thà sống mãi trong giây phút này, nếu như phía trước không phải là đáp án cậu mong muốn, vậy đừng bao giờ công bố cho cậu biết cũng được.

Cuộc trò chuyện bên trong tạm dừng rồi lại tiếp tục:

“Em phải giải thích thêm bao nhiêu lần nữa hả? Cái này cần luật sư và cả hai bên có mặt thì mới hợp pháp!”

“Thôi thôi, anh biết rồi! Rõ phiền.”

“Cả thế giới đều lấy anh làm trung tâm mà quay rồi, anh còn thấy phiền ư?”

“Mấy giờ rồi thế? Sao người phía bên kia vẫn chưa tới?”

Tưởng Tiệp cũng không thể tiếp tục đứng đờ ra nữa, cậu cố nén chặt mọi cảm xúc, đẩy cửa bước vào. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.