Đọc truyện Trường Dạ Dư Hỏa – Chương 4: Kiểm Tra Lại (2)
Đây là thang máy đưa thẳng tới “Khu Nghiên cứu”.
Trong tòa nhà dưới lòng đất tới từ thế giới cũ, để đề phòng hỗn loạn và điều bất trắc, thang máy của “Khu Sinh hoạt” thông với “Khu Nhà xưởng”, “Khu Nghiên cứu” và “Khu Nội sinh thái” khá chật hẹp được tách riêng biệt, nằm ở một khu vực khác biệt của tầng lầu.
Mà “Khu Quản lý”, “Khu Năng lượng” và “Khu Nghiên cứu” thì nằm chung một chỗ, chính là phải quẹt thẻ điện tử, xác định quyền hạn thì mới có thể tới đó.
Thương Kiến Diệu chờ một lúc, rồi bước vào thang máy ở chính giữa, rồi tiện tay bấm vào nút ghi số “21”.
Bởi vì đang trong giờ làm việc, thang máy không ngừng lại mà vững vàng đi xuống.
Trong quá trình này, Thương Kiến Diệu đột nhiên rút thẻ điện tử quẹt vào khu vực tương ứng.
Sau đó, hắn ấn sáng nút kim loại đại diện cho tầng 3.
Thang máy tiếp tục đi xuống, qua một lúc sau mới ngừng lại.
Thương Kiến Diệu đi ra thang máy, rẽ vào phía bên trái, nhìn thấy một chiếc cửa kim loại mở ra hai bên cỡ lớn đang đóng kín. Bên ngoài cửa có bốn nhân viên bảo an võ trang đầy đủ, mặc trang phục màu rắn mối đứng gác, trông hệt như những bộ giáp sống vậy.
Cuối hành lang có vài căn phòng kế tiếp nhau, nhưng đều không có số nhà.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu xuống, Thương Kiến Diệu gõ một cánh cửa ở góc khuất.
“Mời vào.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Thương Kiến Diệu vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào, thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng.
Cô ta ngồi sau một cái bàn màu gỗ thô, trông tầm ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng.
Tóc cô ta cuộn lại gọn gàng, chỉ rủ xuống vài sợi tóc.
“Là cậu à.” Cô ta liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, rồi mỉm cười chỉ vào chiếc ghế bành đối diện bàn: “Ngồi đi.”
Thương Kiến Diệu ngồi xuống, cười nói thoải mái hệt như về nhà:
“Chào buổi chiều, bác sĩ Lâm.”
“Chào buổi chiều, Tiểu Thương.” Bác sĩ Lâm gạt góc lên, cầm một tập tài liệu bên cạnh sang rồi mở ra trước mặt.
Sau đó, cô ta ngắm nghía chiếc bút máy màu đen, rồi như tùy ý hỏi:
“Dạo gần đây cảm thấy thế nào?”
“Sức ăn có vẻ nhiều hơn một chút, giấc ngủ bình thường, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.” Thương Kiến Diệu vừa nói vừa động tác gồ cơ bắp tay.
Bác sĩ Lâm gật đầu:
“Tôi đã xin từ bỏ thông nhất hôn phối cho cậu rồi, cậu thấy kết quả chưa?”
“Vâng, cảm ơn.” Thương Kiến Diệu cười nói: “Tôi có thể hát một bài cảm ơn cô không?”
“Không cần.” Bác sĩ Lâm lắc đầu không chút do dự.
Cô ta lập tức chọc chiếc bút máy:
“Thực ra tôi rất tò mò, vì sao cậu nhất định phải từ bỏ thông nhất hôn phối? Tình hình của cậu cũng không coi là quá nghiêm trọng.”
Thương Kiến Diệu nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
“Vì cứu vớt nhân loại.”
“…” Bác sĩ Lâm nhấc bút máy, khoanh tròn một chỗ trên tập tài liệu kia.
Trong vòng tròn kia có một dòng chữ:
“Rối loạn tâm thần mức độ vừa phải (nghi ngờ mắc chứng hoang tưởng, chờ quan sát thêm).”
Bác sĩ Lâm khoanh xong, nhấc bút máy lên, nhìn Thương Kiến Diệu rồi cười ha ha nói:
“Đây hình như là sửa đổi dựa trên khẩu hiệu của bên phía “Cứu Thế Quân”?”
Thương Kiến Diệu “ừm” một tiếng, nghiêm túc đáp:
“Bác sĩ Lâm, tôi cảm thấy hình như cô có chút hiểu nhầm về tình trạng của tôi, coi mấy chuyện bình thường thành chứng cứ sinh bệnh.”
Bác sĩ Lâm khẽ ngồi thẳng lưng lên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên ý cười:
“Cậu cảm thấy hiểu nhầm về mặt nào?”
Thương Kiến Diệu im lặng hai ba giây như tổ chức lại câu từ rồi mới đáp:
“Cô không thể hiểu được cái tình cảm sâu sắc đầy cao thượng và thuần túy này, không hiểu rõ thế nào là một người thoát khỏi sự thú vị cấp thấp.”
Bác sĩ Lâm mím chặt môi, dường như phải gắng sức lắm mới khiến bản thân cô không phì cười ra tiếng.
Cô ta đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, khẽ hít vào một hơi rồi từ từ thở ra:
“Đúng thế thật. Ở thời đại này, làm gì có không gian cho người theo chủ nghĩa lý tưởng sinh tồn? Ngay cả “Cứu Thế Quân” cũng sa đọa rồi.”
Vị bác sĩ này ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Tôi có thể thử việc thấu hiểu cậu, nhưng cậu bắt buộc phải nói cho tôi biết, cậu nảy sinh ra ý tưởng tương tự như thế nào? Là chuyện gì khiến cậu có dạng xúc động như thế này?”
“Không có chuyện gì cả, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.” Thương Kiến Diệu thở dài, nở nụ cười nói: “Bác sĩ Lâm, cô là người phụ nữ dịu dàng nhất, khí chất nhất mà tôi từng gặp, tôi có một câu muốn nói với cô.”
Bác sĩ Lâm khẽ nhướng lông mày, nói:
“Tôi có…”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời thì Thương Kiến Diệu đã kịp nói tiếp:
“Tôi vốn cảm thấy cô có thể trở thành người mẹ về mặt tinh thần của tôi, nhưng giờ tôi mới phát hiện, tư tưởng của chúng ta nằm ở hai thế giới khác biệt, đúng là một điều đáng nuối tiếc.”
“Khụ khụ khụ.” Bác sĩ Lâm như bị sặc bởi chính nước bọt của mình.
Cô ta lập tức cầm lấy chiếc cốc sứ bên cạnh, uống hai hớp nước, lẩm bẩm như đang tìm chuyện để nói:
“Haiz, lại uống hết lượng lá trà được phân phối tháng này rồi.”
Không chờ Thương Kiến Diệu tiếp tục lên tiếng, cô ta hạ nhỏ giọng hỏi một cách đầy thần bí:
“Gần đây cậu có nghe thấy âm thanh gì mà người khác không nghe thấy, có nhìn thấy thứ gì mà người khác không nhìn thấy không?”
Thương Kiến Diệu lắc đầu đầy dứt khoát: “Không.”
Bác sĩ Lâm quan sát nét mặt Thương Kiến Diệu giây, rồi chuyển sang hỏi chuyện khác.
Qua mười mấy phút đồng hồ sau, tất cả các tầng đồng loạt vang lên một giọng nữ ngọt ngào:
“Bây giờ là báo giờ chẵn.
Thời gian hiện tại là sáu giờ chiều.”
“Tiếng đài báo thời gian.” Chờ khi âm thanh kia lặp đi lặp lại ba lần rồi ngừng, bác sĩ Lâm day day trán: “Hôm nay chúng ta đến đây thôi.”
Cô ta suy tư một chút rồi nói tiếp:
“Cậu đã không có vấn đề gì về giấc ngủ, cũng không phát hiện mình nhìn thấy thứ mà người khác không thấy, vậy tôi sẽ không kê đơn thuốc nữa. Bằng giờ này tuần sau tới kiểm tra lại.”
“Vâng, bác sĩ Lâm.” Thương Kiến Diệu đứng lên, quay người đi ra cửa.
Hắn mở cửa phòng ra xong, đột nhiên xoay người lại nói: “Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm.”
Bác sĩ Lâm cười đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
Chờ khi Thương Kiến Diệu ra ngoài, và cũng đã đóng cửa phòng lại, bác sĩ Lâm thở dài, cười cười lẩm bẩm: “Thật là lịch sự.”