Đọc truyện Trường Dạ Dư Hỏa – Chương 17
Phòng này phải rộng gấp ba lần nhà anh ta, trong cùng có đặt một bàn làm việc quét sơn màu nâu đỏ và hai giá sách khá lớn.
Bên bức tường bên trái ở gần cửa có tất cả ba cái bàn, đều có màu đen, trông khá cũ.
Khu vực giữa phòng và bên phải đảm nhận nhiệm vụ làm “phòng khách”, có một bộ sô pha vải đầy vết xước rách, một chiếc bàn trà, bốn ghế bành, hai băng ghế dài và bốn ghế đẩu.
Lúc này, một người phụ nữ ngồi ở chỗ ghế sô pha đơn đứng lên, nhìn ra phía cửa.
Cô ta chừng hai mươi tuổi, cao tầm gần một mét tám, tỉ lệ cơ thể rất chuẩn, làn da màu hơi ngăm đen, buộc tóc đuôi ngựa.
Khác với những cô gái bình thường ở Khu Sinh hoạt, cô ta mặc đồng phục của Bộ phận An toàn, vải có nền màu xám, đính họa tiết ngụy trang, trông khá là oai phong.
Mà khuôn mặt mày rậm, mắt to trông đầy khí khái của cô ta cũng phù hợp với trang phục như vậy.
“Các anh chính là thành viên mới?” Cô gái này nở nụ cười tươi như ánh sáng mặt trời, nhưng giọng có vẻ hơi to.
“Đúng, đúng vậy.” Long Duyệt Hồng thấy cô gái xinh đẹp có khí chất không hề bình thường thế này, nhất thời làm cho anh ta có chút câu nệ.
Cô gái khẽ nhíu mày, nói: “Nói to hơn chút.”
Giọng cô ta có cảm giác trong vắt khó có thể nói rõ thành lời, hiển nhiên không phải người vừa nói câu “mời vào” ban nãy.
Long Duyệt Hồng giật nảy mình, cho rằng mình không biết sao mà đã đắc tội thủ trưởng rồi.
Thương Kiến Diệu tiến lên một bước, nói to: “Đúng!”
Giọng hắn vang vọng khắp căn phòng, truyền ra cả ngoài hành lang.
Cô gái kia lại nở nụ cười, rồi chỉ vào tai mình: “Không phải nói to đến mức đấy đâu, tôi chỉ có chút vấn đề về thính lực, chứ không phải điếc hẳn.”
Long Duyệt Hồng nhìn theo ngón tay của cô ta, thấy trong tai cô ta có đeo một đồ vật kim loại màu trắng bạc.
“Ốc tai.” Cô gái thản nhiên nói.
Cô ta chợt nghiêm mặt lại, dùng âm lượng lớn hơn người bình thường không ít nói:
“Xin tự giới thiệu, tôi là tổ trưởng của các anh, Tưởng Bạch Miên. Nói là tổ trưởng, thực ra tôi chưa tới cấp D7, hiện tại mới cấp D6 mà thôi.”
“Vâng, tổ trưởng.” Long Duyệt Hồng lớn tiếng đáp lại.
“Chào tổ trưởng.” Thương Kiến Diệu có vẻ rất vui.
Tưởng Bạch Miên chỉ vào chỗ ghế sô pha dài: “Cô ấy là một thành viên khác của tổ, Bạch Thần.”
Bạch Thần cao chừng có mét sáu, tuy cũng mặc đồng phục nền xám họa tiết ngụy trang, nhưng so với Tưởng Bạch Miên thì trông cô nhỏ nhắn hơn rất nhiều.
Trên cổ cô ta có quấn một chiếc khăn quàng cũ kỹ, mái tóc đen dài vừa qua tai, khuôn mặt cũng coi như xinh xắn, làn da hơi sần sùi như thường xuyên phải chịu gió táp mưa sa.
Khác với đôi mắt nâu sậm của Tưởng Bạch Miên, mắt của Bạch Thần càng gần màu nâu nhạt hơn.
“Chào các anh.” Bạch Thần chào hỏi bằng giọng nói có vẻ hơi khàn khàn.
“Chào cô.” Long Duyệt Hồng vẫn có chút câu nệ.
“Xin chào!” Thương Kiến Diệu vẫn nói rất to như trước.
Tưởng Bạch Miên chỉ vào bàn trà, nói to: “Tự tìm chỗ ngồi đi, à đúng rồi, tự giới thiệu trước.”
“Thương Kiến Diệu!” Tưởng Bạch Miên vừa nói xong, Thương Kiến Diệu lập tức hô to tên của mình, sau đó tiện tay đóng cửa lại, cầm cặp lồng đi tới ngồi xuống một chiếc ghế bành.
“Tôi là Long Duyệt Hồng, ba tôi họ Long, trong tên mẹ tôi có một chữ Hồng.” Long Duyệt Hồng giải thích sự tồn tại của tên mình trong vô thức, tiếp đó anh ta ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Thương Kiến Diệu.
Tưởng Bạch Miên ngồi xuống, nhìn quanh một lượt rồi cười nói: “Nếu người đã tới đủ, vậy tôi sẽ nói sơ qua tình hình tiểu tổ này của chúng ta.”
“Đến đủ?” Long Duyệt Hồng bật thốt.
Đây mới có bốn người?
Một tiểu tổ của Bộ phận An toàn dù thế nào cũng phải từ hai mươi người trở lên chứ?
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra: “Anh nói gì cơ?”
“Cậu ta bảo là ít người quá!” Thương Kiến Diệu hỗ trợ phiên dịch.
Tưởng Bạch Miên giãn đôi mày đang nhíu lại, mỉm cười nói:
“Chúng ta không phải tổ tác chiến.”
Không phải tổ tác chiến? Long Duyệt Hồng thầm vui vẻ trong lòng.
Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu rồi nói:
“Nhóm này của chúng ta có tên đầy đủ là “Tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt”, gọi tắt là “Tổ điều tra thế giới cũ”. Nhưng chúng ta không phải tổ điều tra thế giới cũ duy nhất, bất kể Bộ phận An toàn hay hội đồng quản trị đều có những tổ điều tra khác, chỉ là không biết chi tiết về nhau mà thôi. Nhớ kỹ, đây là hạng mục công việc được bảo mật trọng điểm!
À, thực ra cũng không cần quá lo lắng những vấn đề bị điều tra chồng chéo, tuy chúng tôi không rõ còn tổ điều tra nào không, tiến độ của họ là như thế nào, nhưng bên trên sẽ chia sẻ manh mối mới nhất có giá trị nhất cho chúng ta.”
Tưởng Bạch Miên nói tới đây thì tạm ngừng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
“So với tổ tác chiến bình thường, nguy hiểm mà “tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt” phải đối mặt có lẽ còn lớn hơn nữa. Tại sao lại có nhiều những tổ nhỏ cùng đảm nhận nhiệm vụ giống nhau? Đó là vì trước kia chỉ có một tổ điều tra thế giới cũ, rất đông nhân viên. Sau đó, trong một lần ra ngoài điều tra, bọn họ mất tích toàn bộ, không một ai quay về, tổn thất là vô cùng nặng nề, khó có thể bù lại.”
Long Duyệt Hồng nghe mà sắc mặt tái nhợt:
“Đây… nguy hiểm như vậy…”
“Anh nói gì cơ?” Tưởng Bạch Miên chỉ thấy miệng Long Duyệt Hồng cử động, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Long Duyệt Hồng theo bản năng quay sang nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện vẻ mặt hắn nghiêm túc, vẫn giữ im lặng, không có ý định phiên dịch giúp mình.
Long Duyệt Hồng hít vào một hơi, hét to:
“Nguy hiểm thế sao?”
Sau khi hét xong, anh ta phát hiện tâm tình mình trở nên dịu đi không ít.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
“Tổ điều tra thế giới cũ có lẽ sẽ xâm nhập nơi hoang dã, điều tra phế tích thành phố, cũng có thể đi sang thế lực khác tìm kiếm manh mối. Chúng ta sẽ gặp đủ loại tình huống, đủ loại kẻ địch. Có thể nói thế này, cho dù là nhân viên thâm niên của Bộ phận An toàn cũng không quá sẵn sàng gia nhập tổ điều tra thế giới cũ.”
Sắc mặt Long Duyệt Hồng lại càng tái đi:
“Sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ?”
Sau khi lẩm bẩm, anh ta thét lên thật to:
“Sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ?”