Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 52: Gây Khó Dễ
Nói xong, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nhìn Lý Dung rồi quay người lại.
Thượng Quan Húc đi đến trước mặt Lý Dung, sau khi hành lễ, ông không thèm nhìn Bùi Văn Tuyên một cái mà chỉ nói, “Điện hạ có thể cùng lão thần tìm một nơi nói chuyện?”
“Cậu khách sáo rồi!”
Lý Dung mỉm cười, xoay sang nói với Bùi Văn Tuyên, “Chàng trước đến cổng chờ ta đi”
Bùi Văn Tuyên chắp tay đáp một tiếng, hành lễ với Thượng Quan Húc xong hắn liền rời đi.
Lý Dung quay đầu, nhìn về phía Thượng Quan Húc hỏi, “Cậu muốn về phủ hay muốn đi quan sở?”
“Lão thần dự định hồi phủ, Điện hạ muốn xuất cung sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi”
Thượng Quan Húc nâng tay, thỉnh Lý Dung đi ra ngoài.
Hai người cùng bước ra ngoài, Lý Dung tay cầm quạt xếp, sau khi ra khỏi Đại điện, nàng nghe thấy Thượng Quan Húc chậm rãi nói, “Điện hạ, vì sao lần này Người lại đột nhiên muốn nhúng tay vào chuyện của Tần gia?”
“Không phải ban nãy ta đã nói qua sao?”, Lý Dung từ tốn đáp, “Tần tiểu thư tìm ta, ta không đành lòng nhìn thấy Tần gia bị hàm oan”
“Điện hạ đã gả chồng”, Thượng Quan Húc thở dài, “Hà tất quản nhiều như vậy?”
“Cậu…”, Lý Dung do dự quay đầu sang, “Ý ngài là ta không cần xen vào?”
“Lần này việc ở Tây Bắc”, Thượng Quan Húc và Lý Dung đi xuống bậc thang, “Vốn là cục diện rối rắm Bệ hạ cố ý giao cho Thái tử.
Lão thần lo cho Điện hạ mới liên hệ vài vị thân tộc, nghĩ hết biện pháp mới có thể bình ổn Tây Bắc.
Trước khi đại thắng, Bệ hạ lại đột ngột đổi tướng lĩnh, một mực để Tiêu Túc trở thành chủ tướng.
Bản danh sách xin ban thưởng mà Tiêu Túc dâng cho Bệ hạ có rất nhiều vấn đề, về điểm này, không biết Điện hạ có biết không?”
Lý Dung hơi cúi đầu, “Xin lắng nghe kĩ càng”
“Trong danh sách đó có phần lớn là hàn tộc.
Các con cháu thế gia lần này, trên cơ bản không hề nhận được phong thưởng.
Cho nên trong triều mới nổi lên tranh luận.
Điện hạ muốn đòi lại công đạo cho Tần gia, lão thần hiểu rõ, song công đạo của lão thần…”, Thượng Quan Húc nhìn Lý Dung, thần sắc mang theo vài phần áp bức, “Không biết Điện hạ dự định xử lý thế nào?”
Lý Dung lẳng lặng lắng nghe, có một khoảnh khắc, nàng phảng phất cảm nhận được nội tâm của Lý Xuyên khi vừa đăng cơ ở kiếp trước.
Muốn quản bọn họ, nhưng những người này không chỉ là thân tộc mà còn là ân nhân.
Mặc kệ bọn họ, họ lại không kiêng nể gì.
Lý Dung trầm mặc, sau hồi lâu, nàng chậm rãi hỏi, “Vậy Tần gia rốt cuộc có tội hay không?”
Thượng Quan Húc không nói gì, hai người cùng đi trên quảng trường, Lý Dung nâng mắt nhìn cửa cung ở nơi xa, lại nhìn những chú chim tung cánh bay qua dãy tường cao đỏ chói, nàng nhẹ giọng nói, “Ta biết cậu quan tâm ta và Xuyên nhi, hai người bọn ta, cũng nhớ ơn cậu.
Triều đình thu thuế liền miễn thuế các thế gia, Thượng Quan gia ở U Châu, đất sở hữu hơn nửa, thu nhập mỗi năm, thậm chí còn nhiều hơn tiền thuế triều đình thu được.
Trừ bỏ miễn thuế, còn có các đặc quyền như luyện thép”, Lý Dung mỉm cười, “Nhưng khi biên cảnh nhiễu loạn, lại gặp thiên tai, vào lúc triều đình không thể lo liệu hết chuyện ở hai nơi, Phụ hoàng muốn cưỡng ép các thế gia đóng thuế cũng là lúc Xuyên nhi vì nhớ ơn cậu mà ra mặt thương nghị, thuyết phục Bệ hạ”
Những lời này của Lý Dung nghe vô cùng nhẹ nhàng, như thể chưa nói gì nhưng sắc mặt của Thượng Quan Húc lại trầm xuống.
Ông ta nghe được ẩn ý phía sau lời nói của Lý Dung.
Thế gia được miễn thuế lại có vô số đặc quyền, lượng thuế trong triều không đủ, người ít tiền thiếu.
Khi Nhung quốc xâm phạm, các thế gia lại tránh phía sau triều đình, nhìn triều đình ra tiền.
Triều đình gửi tiền đến biên cảnh, biên cảnh lại do Dương gia, gia tộc cùng thế gia một giuộc, trấn giữ.
Dương gia sợ bản thân suy yếu liền làm ra mấy chuyện hoang đường như tiêu tiền mua địch quốc cùng mình diễn trò.
Thượng Quan gia nâng đỡ Lý Xuyên, mà Lý Xuyên nhất định phải bảo vệ Thượng Quan gia, dù các loại tệ nạn của thế gia chồng chất, Lý Xuyên cũng phải tiếp tục bảo vệ họ.
“Chiến tranh ở biên cảnh Tây Bắc diễn ra thế nào, ta quả thật không rõ lắm.
Nhưng theo những hiểu biết phiến diện của ta, triều đình phụ trách vận chuyển hết thảy, tuy nói Nhung quốc là nước nhỏ nhưng nhất định cũng liên lụy rất nhiều người.
Cậu là Thượng thư tỉnh Tả bộc dạ, vất vả nhiều nhất công lao cũng lớn nhất.
Ấy vậy mà Phụ hoàng lại chưa từng thông cảm, là Phụ hoàng không đúng”
“Điện hạ quá khen”, Thượng Quan Húc máy móc đáp, Lý Dung rõ ràng nói thông cảm nhưng ý ngầm, ông đã hiểu được.
Dựa theo cơ chế vận hành của toàn bộ triều đình, nếu không phải các thế gia ở giữa gây ra nhiều ngăn trở, trên dưới đồng lòng tấn công Nhung quốc, vấn đề này thật sự không lớn.
Chỉ là mọi người đều có tính toán của chính mình, cho nên đến tận hiện tại, từ việc quyết định ứng chiến, trù bị quân lương, cung cấp, vận chuyển lương thảo…!đều phát sinh hàng loạt vấn đề.
Lần này nếu không phải Thượng Quan gia thuyết phục các thế gia, hứa hẹn cho họ những thứ tốt, mọi chuyện cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Cục diện Tây Bắc rối rắm, cục diện Hoa kinh cũng rối rắm chẳng kém.
Nhưng sự rối rắm này vốn là do các thế gia gây nên.
Thượng Quan gia ra mặt sắp xếp thật sự có công nhưng họ cũng là một trong những người khởi xướng.
Thượng Quan Húc siết chặt thẻ chầu, chặt đến độ khớp xương đều trắng bệch.
Lý Dung nhất thời không đành lòng, khi gần đến cửa cung, nàng đột nhiên gọi một tiếng, “Cậu!”
Thượng Quan Húc nghe thấy một chữ này liền ngẩng đầu lên.
Lý Dung nhìn ông, chậm rãi nói, “Khi còn nhỏ, cậu vào cung thường mang chong chóng cho Dung nhi, Dung nhi rất thích!”
Thượng Quan Húc có chút sững sờ, Lý Dung nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Húc, nghiêm túc nói, “Dù trước đây hay sau này, cậu vẫn luôn là người nhà của Dung nhi.
Dung nhi hy vọng, người nhà của mình đều được sống hạnh phúc.
Nước chảy ắt sẽ đầy, trăng tròn rồi sẽ khuyết, đạo lý của thánh nhân, mong rằng cậu hãy khắc sâu trong lòng”
Thượng Quan Húc không nói gì, Lý Dung hít sâu một hơi, quay đầu mỉm cười, “Đến cửa cung rồi, không tiễn Thượng Quan đại nhân, Bổn cung đi trước”
Nói xong, Lý Dung hành lễ, quay bước rời đi.
Chờ Lý Dung đi xa, mấy vị đại thần bên cạnh đến gần Thượng Quan Húc vội vã hỏi, “Thượng Quan đại nhân, Điện hạ nói thế nào?”
Thượng Quan Húc trầm mặc, sau hồi lâu, ông chậm rãi đáp, “Vừa rồi Điện hạ nói với ta rất nhiều, với kiến thức của Người, chắc chắn không thể thốt ra được những lời đấy”
Vài người nhìn nhau, một lát sau, Thượng Quan Mẫn Chi chậm rãi nói, “Xem ra chúng ta phải nói một tiếng với Bùi Lễ Hiền.
Đứa cháu kia của ông ta có chút làm càn rồi”
“Người trẻ tuổi…”, Thượng Quan Húc cười một tiếng, “Vẫn là khí thế dồi dào”
Lý Dung tạm biệt Thượng Quan Húc xong, khi đi ra cửa cung, nàng vừa vặn thấy được Bùi Văn Tuyên.
Hắn mặc triều phục màu đen với hoa văn đỏ, đứng bên xe ngựa chờ nàng.
Khi nhìn thấy Lý Dung đi ra, Bùi Văn Tuyên liền mỉm cười tươi tắn.
Con người Bùi Văn Tuyên tuy trong bụng toàn mấy suy nghĩ xấu xa nhưng vì bề ngoài thanh tuấn chính trực, khi hắn mỉm cười liền như làn gió xuân phất qua đồng ruộng tháng tư, ôn nhu lại tràn trề nhựa sống.
Lý Dung thấy hắn mỉm cười tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.
Bùi Văn Tuyên bước đến gần, nhìn nàng cười hỏi, “Cần vi thần dìu Điện hạ sao?”
“Vì sao lại hỏi như thế?”
Lý Dung có chút kỳ quái hỏi, Bùi Văn Tuyên vươn tay ra đáp, “Nếu Điện hạ mệt mỏi thì cứ dựa vào vi thần”
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, nâng tay đặt lên tay hắn, để hắn dìu nàng lên xe ngựa.
Sau khi vào xe, Bùi Văn Tuyên nói, “Chúng ta trước về phủ, khi về đến nơi, thánh chỉ của Bệ hạ cùng lệnh bài hẳn cũng sẽ đến.
Sau đó chúng ta đi Hình bộđiều ra vụ án Tần gia, lại xem xem tình huống của người Tần gia”
Lý Dung đáp một tiếng, cùng Bùi Văn Tuyên trở về phủ.
Nàng ngồi trong phủ chờ chẳng được bao lâu, Thánh chỉ của Lý Minh hạ lệnh để nàng điều tra vụ án Tần gia, trên dưới không được ngăn trở liền đến.
Đến cùng với Thánh chỉ còn có lệnh bài đặc chế cho Đốc tra ti mà Lý Minh ban thưởng.
Nhận được Thánh chỉ và lệnh bài xong, Lý Dung cùng Bùi Văn Tuyên đi đến Hình bộ.
Nhưng vừa đến cửa Hình bộ, hai người đã bị người ở đó ngăn cản.
Lý Dung rút lệnh bài sáng chói ra trực tiếp nói, “Bổn cung phụng chỉ, đến tìm Thư lệnh sử lấy hồ sơ”
Người của Hình bộ sững ra, rõ ràng còn chưa nhận được thông báo.
Lý Dung nâng mắt nhìn họ, “Sao nào, các ngươi là không tin Bổn cung hay không tin Thánh chỉ?”
“Không dám”, thị vệ giữ cửa vội vàng tránh đi, nói với Lý Dung, “Điện hạ, mời vào bên trong”
Theo lý, những người này nên tự mình mang Lý Dung vào tìm Thư lệnh sử, nhưng nhìn qua không một ai có ý nghĩ này.
Cũng may ở kiếp trước, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đã đi sạch các bộ, nàng lười biếng tranh chấp với họ nên tự mình bước vào, đi thẳng đến nơi cất giữ hồ sơ.
Sau khi đến nơi, Lý Dung bào quan viên cấp dưới gọi trưởng quan đến.
Sau khi đưa Thánh chỉ ra, Lý Dung nói thẳng, “Mang toàn bộ hồ sơ điều tra vụ án Tần ra đây, Bổn cung muốn mang đi”
Nghe thế, sau một chốc do dự, Thư lệnh sử kia mỉm cười nói, “Điện hạ, không phải là hạ quan gây khó dễ Người, chỉ là Hình bộ có quy tắc của Hình Bộ, nếu muốn mang hồ sơ đi vẫn thỉnh Điện hạ lấy được lệnh phê chuẩn”
“Lệnh phê chuẩn? Trên Thánh chỉ có ghi rõ để Bổn cung chủ thẩm vụ án này, trên dưới không được cản trở.
Với phẩm cấp của Bổn cung chẳng lẽ còn yêu cầu lệnh phê chuẩn?”
“Điện hạ”, Thư lệnh sử cười khổ, “Đây cũng là quy tắc, trừ phi Bệ hạ đích thân đến đây, tất cả đều phải có lệnh phê chuẩn.
Cho dù là Thượng thư đại nhân cũng phải làm theo quy tắc”
Lý Dung không nói gì, nàng và Bùi Văn Tuyên đều biết rõ, đây là cấp dưới cố ý gây khó dễ.
Quả nhiên “Diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi”*! Đã nhiều năm rồi Lý Dung không dây dưa với mấy “tiểu quỷ” này, nàng không khỏi mỉm cười hỏi, “Vậy muốn phê chuẩn lệnh này phải tìm ai?”
(*ý chỉ những nhân vật lớn dễ nói chuyện nhưng mấy tên vô danh tiểu tốt lại nơi nơi khó dễ.
Nhớ tiếng Việt mình có câu gì đó để chỉ vấn đề này mà mình quên rồi, có bạn nào biết thì chỉ giáo nha)
“Người đi tìm Cao chủ sự, báo cho ông ấy một tiếng.
Sau khi Cao chủ sự phê xong, ti chức lập tức sẽ giao hồ sơ vụ án Tần gia cho Điện hạ”
“Vậy Cao chủ sự ở đâu?”, Lý Dung tiếp tục dò hỏi, Thư lệnh sử nâng tay nói, “Hẳn đang làm việc trong phòng ở cua quẹo bên trái phía trước, thỉnh Điện hạ đến đó”
“Được”, Lý Dung gật đầu, “Bổn cung đi gặp xem sao”
Nói xong, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đi tìm Cao chủ sự.
Khi đến phòng của ông ta, nàng phát hiện căn phòng trống trơn.
Lý Dung nhướng mày, khẽ liếc nhìn thị vệ trông cửa, “Cao chủ sự đâu?”
“Cao chủ sự hiện đã ra ngoài làm việc”, thị vệ kia cẩn thận thưa, “Điện hạ…!Bằng không Điện hạ ngày mai lại đến?”
Lý Dung không nói gì, nàng nâng mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên nhìn thị vệ nhàn nhạt hỏi, “Cao chủ sự ra ngoài làm việc gì?”
“Chuyện này…!ti chức không biết ạ!”
Thấy thị vệ lộ vẻ khó xử, Bùi Văn Tuyên bỗng trầm mặc, qua hồi lâu, Lý Dung mới mỉm cười lên tiếng, “Được rồi, vậy Bổn cung ngày khác lại đến”
Lý Dung nói xong liền xoay người đi, cùng Bùi Văn Tuyên đi thẳng ra khỏi Hình bộ.
Vừa bước ra ngoài, Bùi Văn Tuyên liền vội vã nói, “Điện hạ xin đừng tức giận, hôm nay lâm triều việc thành lập Đốc sát ti mới vừa được định ra, e rằng Hình bộ hiện tại còn chưa nhận được tin…”
“Nhận được tin gì?”, Lý Dung khẽ quát, “Đám người này xem Bổn cung như khỉ mà chơi vòng quanh sao? Tìm Cao chủ sự gì chứ, nếu hôm nay Tô Dung Khanh ở đây, ta muốn nhìn xem tên kia còn cần Cao chủ sự hay không?! Rõ ràng là khinh thường chúng ta không hiểu chuyện thôi!”
Bùi Văn Tuyên im lặng nhìn Lý Dung nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hắn đuổi sát theo nàng thấp giọng hỏi, “Điện hạ tính thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Chúng khinh thường ta tuổi nhỏ, ta sẽ cho chúng biết cái gì gọi là tuổi nhỏ!”
Nói rồi, Lý Dung đi đến bên cạnh xe ngựa, nhanh chóng nhảy lên.
Bùi Văn Tuyên thấy nàng buồn bực, sợ nàng vì nhất thời xúc động mà gây chuyện, hắn vội vàng giữ chặt nàng nói, “Điện hạ tính đi đâu?”
“Đi tìm người! Ngươi đừng đi theo ta, đi quân doanh đi, trong nhóm người lúc trước ta chọn được kêu mười tên thân thủ tốt đến đây.
Đợi chốc nữa dẫn đến đó”, Lý Dung chỉ tay về phía trà lâu bên cạnh, “Ta ở đó chờ ngươi”
“Ta đi tìm người, Điện hạ thì sao?”
“Ta…”
Lý Dung chưa kịp nói xong đã nghe thấy thanh âm mang theo vài phần cao hứng của Thượng Quan Nhã vang lên, “Ô kìa, Điện hạ…”, nàng đứng cách họ không xa vẫy vẫy tay, “Thật trùng hợp nha!”
♪Tác giả có lời muốn nói♪
【 tiểu kịch trường 】
Lý Dung, “Ngươi không cần đi theo ta, ta phải đi làm đại sự”
Bùi Văn Tuyên gắt gao kéo Lý Dung không buông, “Điện hạ, Người đừng kích động, phải bình tĩnh! Người không cần xúc động!”
Lý Dung, “Ngươi mau buông tay! Nếu không sẽ không kịp nữa!”
Bùi Văn Tuyên, “Điện hạ có tính toán gì cũng phải nói với vi thần, vi thần mới có thể phối hợp được…”
Thượng Quan Nhã, “Buông tay đi, nàng phải đi đánh vài ván bài lá”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Thượng Quan Nhã, “Thuận tiện gặp mấy anh giai đẹp”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Thượng Quan Nhã, “Buông tay đi”
Bùi Văn Tuyên, “Điện hạ, chúng ta về nhà đi! Đừng chơi với nữ nhân hư hỏng như Thượng Quan Nhã!”
Thượng Quan Nhã, “…”.