Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 4: Xuân Yến
Khi Lý Dung cho người đến âm thầm theo dõi Bùi gia, Bùi Văn Tuyên đang đứng cạnh chậu nước rửa mặt, lặng lẽ quan sát dung mạo của bản thân.
Hắn thế nhưng đã trọng sinh.
Nhìn bản thân chỉ vừa ở tuổi hai mươi, hắn có chút không tin vào mắt mình song cuộc sống nhiều năm chốn quan trường đã dạy hắn cách khống chế cảm xúc.
Chính vì thế, dù hiện tại trong lòng hắn đang ầm ầm giông bão, trên mặt vẫn như cũ trấn định.
Nô tài Đồng Nghiệp đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn Bùi Văn Tuyên lí nhí hỏi, “Công tử, ngài vẫn khỏe chứ?”
Buổi sáng từ lúc tỉnh dậy, sau khi hỏi cậu “hôm nay là ngày mấy”, hắn liền bần thần ngẩn ngơ đến tận bây giờ.
Ngày thường tuy Bùi Văn Tuyên không thích nói nhiều nhưng hiếm khi trầm mặc đến mức độ này.
Đồng Nghiệp không khỏi có chút hoảng sợ, cậu tiếp tục nói, “Công tử, nếu ngài không khỏe, để nô tài di mời đại phu”
Bùi Văn Tuyên nghe thế cuối cùng cũng nâng mắt, sau khi nói “không cần”, hắn rửa mặt, bước thẳng ra khỏi cửa.
Bùi Văn Tuyên đi về phía đình viện, Đồng Nghiệp ngay lập tức đuổi theo sau.
Qua một hồi kiềm nén, cậu cuối cùng vẫn lên tiếng, “Công tử, nếu có chuyện gì ngài đừng cứ giữ trong lòng mà hãy nói ra đi, có lẽ sẽ khuây khỏa đôi chút.
Chuyện Tần tiểu thư hồi hôn, cũng không thể trách tiểu thư được, tiểu thư thật lòng với ngài, chỉ là…”
“Không cần nói nữa”
Bùi Văn Tuyên thấy Đồng Nghiệp càng ngày càng nói nhiều hơn liền dừng bước, quay đầu ra lệnh, “Chuyện này, về sau cũng đừng nhắc lại”
Nói rồi, hắn luồn hai tay vào tay áo, đứng bên ngoài đình nhìn về phía ngọn tháp cao nơi kinh thành xa xa.
Đỉnh tháp khuất trong mây, ngói vàng sơn đỏ, dưới hiên còn treo rất nhiều chuông đồng, mỗi khi gió thổi qua sẽ vang lên những tiếng “đinh đang”.
Tất cả đều giống hệt với ký ức của hắn.
Năm đó, ở phủ Tể tướng, mỗi lần có chuyện phiền muộn, Bùi Văn Tuyên đều thích đứng trong đình ngẩng đầu nhìn ngọn tháp ấy.
Đến bây giờ, thói quen này vẫn chẳng thay đổi.
Hiện tại nhìn ngọn tháp, trong lòng Bùi Văn Tuyên đã bình tĩnh ít nhiều, hắn bắt đầu nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.
Hắn nhớ vào năm hai mươi tuổi, sau đợt thủ hiếu từ quê trở về Hoa Kinh, nhị thúc của hắn đã nắm toàn bộ Bùi gia.
Mẫu thân lại quá nhu nhược, cuối cùng bà chọn cách giả bệnh tránh họa.
Tuy Bùi Văn Tuyên vẫn là người có khả năng kế tục cao nhất của Bùi gia nhưng sau khi chịu đựng đủ loại bài trừ, một đích trưởng tử của một danh gia vọng tộc như hắn lại chỉ có thể làm tên canh ngục nhỏ nhoi ở Hình bộ.
Khoảng thời gian này hẳn là lúc hắn vừa bị hồi hôn.
Ngày xưa, khi phụ thân còn sống, ông đã định một mối hôn sự cho hắn và Tần Chân Chân của Tần gia.
Lúc đó cả hai còn rất nhỏ, họ chẳng thông qua nghi thức trang trọng nào, chỉ trao cho nhau ngọc bội liền tính là đã đính ước.
Vì thế từ nhỏ, Bùi Văn Tuyên và Tần Chân Chân đã rất thân thiết, hắn luôn một lòng một dạ muốn cưới nàng, ai ngờ lại phát sinh biến cố.
Phụ thân hắn qua đời quá sớm, mà Tần gia hiện tại đang rất thân thiết với nhị thúc Bùi Lễ Hiền của hắn.
Chính vì thế chuyện Tần Chân Chân hồi lại mối hôn sự này cũng là điều dễ hiểu.
Năm ấy, thủ tục đính ước không đủ trang trọng, hiện tại khi hồi hôn rồi cũng rất đỗi đơn giản.
Thậm chí một bức thư cũng chả có, nhà bên ấy chỉ trả lại mảnh ngọc bội và một ít ngân lượng liền xem như xong.
Đương nhiên hắn không trách Tần Chân Chân, bản thân đã chẳng có năng lực thì làm gì có tư cách trách cứ nữ tử nhà người ta?
Sau đó thì sao?
Bùi Văn Tuyên cố gắng nhớ lại.
Sau đó, Hoàng thượng nhìn trúng thân phận éo le này của hắn và được ông gả Công chúa cho.
Dựa vào thân phận của Lý Dung hiện tại, nếu gả nàng cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi, Hoàng thượng xem như mất hết mặt mũi, bị thế nhân dị nghị.
Nhưng nếu gả nàng vào một danh gia, vậy càng như hổ mọc thêm cánh, Hoàng đế không thể không dè chừng.
Còn như hắn, một kẻ tuy thân phận cao quý nhưng thực tế chẳng có chút tiền đồ, lại là một lựa chọn vô cùng hoàn hảo.
Khi có được chức Phò mã, Bùi Văn Tuyên mới bắt đầu được xem trọng, mới bắt đầu có nơi để dựa dẫm trên triều.
Thời gian tiếp đây, chiếu thư ban hôn chắc chắn rất nhanh sẽ được mang đến.
Lại một lần nữa, hắn sẽ phải lấy Lý Dung.
Nghĩ đến đó, Bùi Văn Tuyên không khỏi cười khổ.
Hắn và Lý Dung kiếp trước chính là oan gia.
Hợp tác cả một đời, nghi kị cả một đời, vốn tưởng dù không có tình cảm phu thê, Lý Dung cũng xem hắn là bạn.
Ai ngờ được cuối cùng, khi đứng trước quyền thế, nàng lại có thể trơ mắt xuống tay giết hắn.
Song dù hắn chết rồi, nàng cũng không thể sống tiếp.
Nàng cho hắn một đao, hắn liền đáp trả nàng một chén thuốc độc.
Bọn họ chưa từng mắc nợ nhau, mạng sống cũng thế.
Ân oán giữa con người, chẳng qua xuất phát từ những điều bất công song suốt ba mươi năm sống với nhau, giữa bọn họ chẳng có gì bất công cả.
Lòng hắn có chủ, bên cạnh nàng cũng có người khác; nàng tặng hắn một kiếm, hắn liền cho nàng độc dược.
Khi nghĩ như vậy, dù nàng đã giết hắn, Bùi Văn Tuyên cũng không oán hận gì nhiều.
Bây giờ khi được trọng sinh, nghĩ đến việc phải cưới Lý Dung lần nữa, hắn thế nhưng chẳng thấy phẫn nộ.
Thậm chí, hắn không khỏi có một suy nghĩ.
Lý Dung năm mười tám tuổi vẫn còn là một cô nương ngây thơ lương thiện, khi nhìn hắn thỉnh thoảng còn đỏ mặt.
Vào cái ngày Bùi Văn Tuyên vén hỉ khăn, Lý Dung ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn với nụ cười mang theo vài phần nghiêm túc, chân thành, nàng nâng chén rượu giao bôi nói, “Bùi Văn Tuyên, bất luận vì sao chúng ta phải ở cạnh nhau, nhưng nếu đã thành phu thê, ta vẫn hy vọng được sống cạnh chàng suốt đời”
Nếu như cả đời, Bùi Văn Tuyên không để Lý Dung phát hiện ra bản thân quan tâm đến Tần Chân Chân, hoặc giả sử hắn không quan tâm Tần Chân Chân nữa, nàng sẽ không nổi cơn thịnh nộ, sẽ không rời xa hắn, cũng sẽ không quen biết Tô Dung Khanh…
Có lẽ, họ đã có thể trở thành một đôi phu thế bình thường, sống đến bạc đầu.
Đối với những tranh chấp, nghi ngờ ở kiếp trước, Bùi Văn Tuyên cảm thấy quá mệt mỏi.
Nếu có thể, hắn cũng muốn có một gia đình bình thường, an ổn sống qua một kiếp này.
Còn về phần Tần Chân Chân…
Kiếp trước vì không có được nên Bùi Văn Tuyên đã bảo vệ nàng cả đời.
Sau khi đi qua một kiếp người, trách nhiệm đã lớn hơn ái tình, hối hận đã lớn hơn nhớ nhung.
Nếu số phận đã không cho họ ở cạnh nhau thì chỉ đành từ bỏ.
Nghĩ thông suốt được những điều này, Bùi Văn Tuyên dần bình tĩnh lại.
Hắn quay đầu, lạnh nhạt nói với Đồng Nghiệp, “Về thôi”
Bây giờ Bùi Văn Tuyên không cần làm gì cả, chỉ cần đợi thánh chỉ ban hôn.
Tuy thế hắn ở nhà đợi mấy hôm, thánh chi ban hôn chưa thấy đâu mà chỉ có một tấm thiệp mời tham gia xuân yến của Bình Lạc công chúa gửi đến phủ.
Bình Lạc là phong hiệu của Lý Dung.
Nhìn tấm thiệp mời sặc sỡ lòe loẹt ấy, trong lòng Bùi Văn Tuyên bỗng thấy bất an.
Hắn chau mày, không kiềm được nhớ lại chuyện kiếp trước, lúc đó mình có tham gia xuân yến của Lý Dung ư? Là do hắn già cả sinh mất trí, hay hiện thực đã không còn giống ký ức nữa?
Khi Bùi Văn Tuyên ở nhà vẫn không ngừng trăn trở đợt xuân yến này rốt cục là sao thì trong cung, Lý Dung đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị xuân yến.
Nàng rất thích những dịp náo nhiệt.
Lúc còn trẻ Lý Dung cảm thấy chúng quá ồn ào, nhưng đến khi lớn tuổi rồi nàng mới biết, người già lại rất thích nhìn sự náo nhiệt ấy của những thanh thiếu niên.
Điều này khiến nàng cảm thấy khí huyết sôi sục.
Ngoài việc chuẩn bị xuân yến, Lý Dung còn làm rất nhiều chuyện khác.
Trước tiên nàng sàng lọc lại toàn bộ y phục của mình, đem tất cả những bộ có màu đen trắng hoặc tối màu để dưới đáy tủ, sau đó đặc biệt may những bộ quần áo sáng màu diễm lệ.
Khi Lý Dung khoác những bộ y phục ấy lên, nàng trở nên rực rỡ vô cùng, khiến người khác vừa nhìn liền rung động.
Tiếp đến Lý Dung thực hiện lại từng bước trong quy trình dưỡng nhan ở kiếp trước.
Mỗi ngày từ sáng đến tối, hết ngâm nước ấm rồi lại thoa kem, nàng không bỏ sót một chi tiết nào mà hưởng thụ lại hết thảy những điều tốt đẹp khi còn làm Công chúa.
Cuối cùng, vào những lúc rảnh rồi, nàng mới nghe Tịnh Lan báo cáo về quá trình theo dõi bốn vị công tử kia.
Lư Vũ hằng ngày đều ở trong nhà ngồi đếm kiến, đã đếm xong được hai cái tổ và kết thêm được vài người bạn kiến.
Gần đây Dương Tuyền đều đánh nhau ở bãi luyện binh, khiến ba vị đồng liêu phải vào y quán.
Sau đó gã bị cha mình đánh cho một trận, đến nay đã nằm liệt giường được hai ngày.
Thôi Ngọc Lang dạo này đều ở thanh lâu, sáng tác ba mươi bài thơ, cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Còn về Bùi Văn Tuyên, mỗi ngày đều đặn đi làm, luyện chữ, tuy còn trẻ nhưng đã ra dáng một lão quan trên triều.
Chỉ có một chuyện kì lạ đó là hằng ngày hắn đều đứng trước cổng như đợi gì đấy.
Đương nhiên cuối cùng, Bùi Văn Tuyên đã thành công đợi được thiệp mời tham dự xuân yến của nàng.
“Ông trời thật không phụ người có lòng”, Lý Dung ngâm mình trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, nàng nghe Tịnh Lan báo cáo, không nhịn được hỏi, “Lúc đó hắn có kinh ngạc không? Có cảm thấy bất ngờ khi một tên quan bát phẩm như hắn lại nhận được thiệp từ Bình Lạc Công chúa? Chắc hẳn hắn vui sướng đến phát điên nhỉ?”
“Dạ không”, Tịnh Lan bình tĩnh đáp, “Lúc đó sắc mặt của Bùi đại nhân không tốt lắm, còn nô tài Đồng Nghiệp bên cạnh thấy hắn nhận được thiệp liền hỏi có khi nào gửi nhầm người không?”
“Thế hắn nói gì?”
“Bùi đại nhân nói”, mặt Tịnh Lan không chút cảm xúc, “Thiệp mời gửi đến không sai, ngài ấy đẹp như vậy, thiệp này chắc chắn là do Người gửi cho ngài ấy”
Vừa nghe xong, Lý Dung liền không kiềm được phun nước ra ngoài.
Lần đầu tiên Lý Dung mới biết được thì ra Bùi Văn Tuyên tự tin về gương mặt mình đến thế.
Chỉ là… Lý Dung rất nhanh liền thấy nghi hoặc, tại sao Bùi Văn Tuyên biết được nàng thích những người có vẻ ngoài ưa nhìn?
Vấn đề này Lý Dung luôn canh cánh trong lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Lý Dung cảm thấy chỉ vừa thích ứng được với cuộc sống ở cung Trường Lạc thì xuân yến đã đến.
Vào ngày đầu tiên của xuân yến, nàng đã sớm đến trạch viện vùng ngoại ô để tránh trùng với lịch trình ngày mai của các thế gia trong kinh thành.
Sáng sớm ngày thứ hai, các tiểu thư, công tử của những gia đình quyền thế đã nườm nượp kéo đến.
Bên ngoài viện nhất thời đỗ đầy những xe ngựa sang quý.
Xe ngựa nào cũng tinh xảo, người hầu thì tấp nập kẻ trước người sau, nhìn sao cũng thấy vô cùng có mặt mũi.
Chẳng bao lâu sau, có hai cỗ xe ngựa treo rèm ngọc một trước một sau tiến đến.
Cỗ xe phía trước có một chữ “Tô” trên màn lớn, còn cỗ xe phía sau thì có một chữ “Bùi” trên màn che cửa sổ.
Hai đại gia tộc ở Hoa Kinh một trước một sau xuất hiện, mọi người đều lần lượt nhường đường.
Chẳng lâu sau, hai cỗ xe ngựa đều dừng lại.
Đầu tiên, từ cỗ xe ngựa của Tô gia, có một người bước ra.
Người đó mặc cẩm bào màu trắng, đầu đội ngọc quan, mày mắt thanh thú ôn hòa, khí chất nho nhã rung động lòng người.
Y vừa xuất hiện, liền có người vội vàng kêu lên, “Tô công tử, ngài cũng đến ư?”
“Công chúa đã mời”, Tô Dung Khanh cười đáp, “Ta sao có thể không đến?”
Nói rồi, y xuống xe để người hầu đánh xe nhường đường cho xe ngựa phía sau.
Tô Dung Khanh vừa xuất hiện, ai nấy đều tập trung về phía y.
Mọi người nhốn nháo trò chuyện cùng Tô Dung Khanh, nên lúc Bùi Văn Tuyên xuống xe, không mấy ai quan tâm đến hắn.
Khi Bùi Văn Tuyên bước xuống, nghe thấy tiếng Tô Dung Khanh, hắn không kiềm được ngẩng đầu nhìn một cái.
Đây chính là người mà Lý Dung luôn giữ bên cạnh suốt hai mươi năm cuộc đời sau này.
Bùi Văn Tuyên không hề thích y.
Sự chán ghét mà hắn dành cho Tô Dung Khanh, dường như đã trở thành một loại bản năng.
Dù cho Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đã nói rõ với nhau, tự ai sống cuộc sống của người đó, nhưng từ đầu đến cuối, Tô Dung Khanh luôn là một sự khiêu chiến tôn nghiêm của hắn, chẳng khác gì Tần Chân Chân trong lòng Lý Dung.
Sự chán ghét này không bắt nguồn từ tình cảm mà xuất phát từ lòng tự tôn của Bùi Văn Tuyên.
Nhưng dù sao đó đã là chuyện kiếp trước, Bùi Văn Tuyên cảm thấy nếu cứ so đo với quá khứ sẽ có chút không mấy sáng suốt.
Vì thế hắn nhanh chóng quay đầu đi, mang theo Đồng Nghiệp tiến vào viện.
Tuy đang cùng người khác trò chuyện nhưng bước chân Tô Dung Khanh không hề dừng lại, y cùng Bùi Văn Tuyên một trước một sau đi thẳng vào trong.
Lúc này Lý Dung vừa thức giấc, sau khi trang điểm chải tóc xong, nàng ngáp một cái và bước về phía viện tổ chức xuân yến.
Vừa đi đến cổng, nàng đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Âm thanh ấy so với sau này có chút thay đổi nhưng vẫn như cũ khắc sâu trong lòng nàng.
Lý Dung quá quen thuộc với giọng nói ấy nên trong vô thức liền quay đầu lại.
Sau đó trong tầm mắt nàng xuất hiện hai người.
Một người bạch y mang ngọc quan mỉm cười đứng đó, một người lam y mang kim quan nhìn nàng đến thất thần.
Bọn họ một nhã nhặn ôn nhu, một tuấn tú chính trực.
Cả hai đứng cách đó không xa, có thể nói diễm lệ kinh người.
Lý Dung nhìn bọn họ ngẩn ngơ trong phút chốc.
Chính vào lúc này, Tô Dung Khanh là người đầu tiên hồi thần, y hướng Lý Dung hành lễ, bật ra khỏi miệng câu nói mà năm đó không biết y đã nói qua bao nhiêu lần.
“Vi thần Tô Dung Khanh, tham kiến Công chúa Điện hạ!”
♪Tác giả có lời muốn nói♪
Bây giờ, tui sẽ cho các vị độc giả lựa chọn nhá:
Nếu bạn là công chúa, bạn sẽ:
1.
Chào hỏi Tô Dung Khanh sau đó cùng y nói chuyện
2.
Lịch sự chào hỏi Tô Dung Khanh, tìm Bùi Văn Tuyên nói chuyện.
3.
Không quan tâm ai cả, sau khi lịch sự chào hỏi liền rời đi
Nào, 1 2 3, bắt đầu chọn, lựa chọn nào được nhiều bình luận nhất sẽ là phần mở đầu cho chương sau!
[Trích đoạn nhỏ]
Bùi Văn Tuyên, “Ta là lựa chọn duy nhất của vợ cũ, bây giờ chuyện ta cần làm là ngồi đợi hoảng thượng ban cho mình một thê tử.
Mỗi ngày ngồi đợi trước cửa nhà, là nỗ lực lớn nhất của ta”
Ngày đầu tiên ngồi chờ, lệnh ban thê tử không tới.
Ngày thứ hai ngồi chờ, lệnh ban thê tử vẫn không tới.
Ngày thứ ba ngồi chờ, ….
Người do thê tử phái đến nói, “Xin chào, vé tham dự xuân yến để tranh cử vị trí vị hôn phu của ngài đây ạ”
Bùi Văn Tuyên, “Sao ta phải tham gia vào cuộc tranh cử này chứ?!”
Lý Dung, “Thật ngại quá, ta dự bị ít nhất bốn người nên hãy xếp hàng ngay ngắn, ra sức chiến đấu đi.
Hứa với ta là ngươi sẽ cố gắng nhé?”
♪Góc tám nhảm♪
Cuối cùng anh trai cũng lên sàn rồi, cái ai cảm thấy căm ghét nam chính không? Dù mới vài chương ngắn nhưng Tây thấy nam chính không phải quá vô tình, hơn nữa còn biết ăn dấm chua và hơi bị tự luyến.
Sau này nam chính sẽ thường xuyên được lên sàn, thật mong chờ quá, hihi.
Chúc các bạn đọc truyện vui nhé.