Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 114: Phản Công
Bùi Văn Tuyên đã nghĩ kĩ rồi, thật ra đối với Lý Minh mà nói, mọi thứ ông ấy làm, mục đích cuối cùng không gì khác ngoài việc để thử hắn.
Ông đang hoài nghi sự trung thành của Bùi Văn Tuyên, nếu Bùi Văn Tuyên thuận theo ý ông, Lý Minh muốn hòa li, hắn liền hòa li, như vậy dù có thế nào, Lý Minh đều sẽ mãi hoài nghi.
Vậy không bằng đảo khách thành chủ, lấy thủ để công.
“Ngươi có ý gì?”
Lý Minh nhíu mày, “Ngươi muốn hòa ly với Bình Lạc? Nữ nhi của trẫm có gì không tốt, ngươi thế nhưng muốn hòa li với con bé?!”
Lý Minh càng nói càng tức giận, nâng tay đập mạnh bàn quát, “Bùi Văn Tuyên ngươi thật to gan!”
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh nói vậy, vội vàng dập đầu, “Bệ hạ bớt giận, nhưng Văn Tuyên…!Văn Tuyên cũng là…”
Bùi Văn Tuyên dường như có chút khó xử, hắn dứt khoát đứng dậy, vạch một phần quan bào ra để lộ vô số dấu vết trên người.
Trên đầu vai là vết cắn cơ hồ sâu đến xương, thêm chi chít những vết cào khắp người Bùi Văn Tuyên khiến ai nhìn đến cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Lý Minh không khỏi ngẩn người, “Đây là?”
“Bệ hạ…”, Bùi Văn Tuyên lộ ra vẻ bi phẫn, “Đây đều là dấu vết do Công chúa đêm qua đánh vi thần!”
Lý Minh nghe thế nhất thời có chút xấu hổ, ông không khỏi thuận theo lời Bùi Văn Tuyên hỏi, “Các ngươi sao lại đánh nhau? Còn đánh đến nông nỗi nghiêm trọng như vậy?”, Lý Minh chợt nghĩ đến một chuyện, “Ngươi không đánh con bé đó chứ?”
“Điện hạ kim chi ngọc diệp, vi thần không dám”
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh hỏi, sắc mặt càng lạnh hơn.
Lý Minh biết Lý Dung không chịu thiệt liền yên lòng, “Mọi chuyện sao lại thế này, nói một chút trẫm nghe xem?”
“Bệ hạ…”, Bùi Văn Tuyên đầu tiên từ trong tay áo lấy ra một lá bùa, “Mọi việc đều bắt nguồn từ lá bùa này.
Đêm qua Điện hạ sau khi từ hoàng cung về, vi thần vốn đi đón Người, kết quả vừa đến cửa cung, Điện hạ lại đưa lá bùa cho thần, trách thần sao có thể tùy tiện viết bùa chú ở bên ngoài, suýt chút nữa hại Người trúng kế Nhu phi”
Nghe vậy Lý Minh nhíu mày, nhưng ông không ngắt lời Bùi Văn Tuyên, tiếp tục để Bùi Văn Tuyên nói, “Sau khi vi thần xem qua lá bùa này, dám chắc chắn đây không phải là bút tích của vi thần”
“Đây không phải do ngươi viết?”, Lý Minh nghiêm túc hỏi lại một lần, Bùi Văn Tuyên lắc đầu, “Bệ hạ có thể mời đại sư đến phân biệt, đây không phải bút tích của vi thần.
Bệ hạ hẳn cũng biết, lá bùa này cực kỳ khó cầu, vi thần ngày thường công vụ bận rộn, làm gì có thời gian làm mấy chuyện này?”
Lý Minh không nói gì, chỉ cho người nhận lại lá bùa, thấp giọng phân phó, “Đi kiểm tra đi”
Nói xong, Lý Minh quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, “Nếu lá bùa là giả, vậy cớ gì Bình Lạc lại thừa nhận là thật? Còn nói là các ngươi cùng đến miếu xin nữa?”
Nhu phi lên án Lý Dung và Bùi Văn Tuyên lén liên hệ pháp sư Hoằng Đức nhằm nói dối giúp Lý Xuyên, để cậu không cần thành hôn, còn dùng lá bùa làm chứng cứ, chứng minh Bùi Văn Tuyên từng liên hệ Hoằng Đức.
Lý Dung cũng nói, tuy lá bùa là thật nhưng lại được lấy từ miếu ra, nhằm phản bác lời nói dối của pháp sư Hoằng Đức.
Nhưng nếu lá bùa này là giả, vì sao Lý Dung không nói thẳng ra? Hay nên nói Lý Dung chỉ mượn một cái cớ để lấp liếm, mà trên thực tế, nàng thật sự từng lén liên hệ pháp sư Hoằng Đức, giúp đỡ Lý Xuyên hoãn lại hôn sự?
Lý Minh thầm cân nhắc trong lòng, Bùi Văn Tuyên cung kính nói, “Bệ hạ, thay vì cứ mãi đắn đo chuyện lá bùa này là giả nhưng Công chúa vẫn thừa nhận là thật, sao ngài không tự hỏi xem, cớ gì pháp sư Hoằng Đức lại dùng lá bùa nhân duyên giả do thần viết để chứng minh Công chúa vì chuyện của Thái tử mà gây áp lực cho gã?”
“Lá bùa nhân duyên này, dù có thật là do thần viết đi chăng nữa cũng không chứng minh được Công chúa từng gặp pháp sư Hoằng Đức, cũng không chứng minh được Công chúa nhờ pháp sư Hoằng Đức giải quyết vấn đề liên quan đến Thái tử.
Chính vì thế, Công chúa dù có công nhận nó hay không đều chẳng chứng minh được gì.
Quan trọng là, vì sao Hoằng Đức lại muốn nói như thế?”
Lý Minh nghe vậy, sắc mặt không chút biến đổi nhưng trong lòng lại tức khắc sáng tỏ.
Là bùa nhân duyên giả vốn không chứng minh được gì, vậy hành động dư thừa này của Hoằng Đức nhằm mục đích gì?
“Thật ra, về rất nhiều chuyện, trong lòng Bệ hạ đã sớm có kết luận, thần cũng không dám nhiều lời.
Về điểm này, Công chúa và vi thần đều hiểu rõ”
Ví dụ như, ông vốn đã hoài nghi Lý Dung và Lý Xuyên nên sớm theo bản năng nhận định Lý Dung sẽ vì giúp Lý Xuyên mà liên hệ pháp sư Hoằng Đức.
Chính vì vậy, ông mới hoàn toàn không phát giác được, sự xuất hiện của lá bùa này quá mức vô lý.
Mà hiện nay cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh việc này.
Lý Dung lúc biết được việc này, theo lẽ thường chắc chắn sẽ hoảng hốt, đồng thời khi đối diện với những lời vu cáo, việc dựa theo ý thức phản bác mọi chứng cứ, cũng hoàn toàn hợp lý.
Lý Minh hiểu được ý của Bùi Văn Tuyên, hắn tuy không trực tiếp giải thích lý do Lý Dung nói dối nhưng cũng đủ để khiến Lý Minh đoán được nguyên nhân.
“Từ khi vi thần được thăng lên chức Lại bộ thị lang đến nay, vi thần và Công chúa liền như đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều dè dặt cẩn thận, chỉ sợ vô ý làm sai chuyện gì liền bị người khác nắm được điểm yếu”
“Thế gia không thích, Thái tử chán ghét, sau lưng cũng không biết là ai, trước dùng vị trí Lại bộ thị lang này để đẩy thần và Công chúa vào hố lửa, sau đó còn lợi dụng pháp sư Hoằng Đức hãm hại chúng thần.
Bây giờ còn thêm chuyện lá bùa giả, Điện hạ và thần tuy đều không hiểu mục đích của Hoằng Đức lắm, nhưng lại hiểu rất rõ mục đích của bọn chúng là gì.
Vì thế, trong lúc sốt ruột, vi thần nhất thời tức giận, quở trách Điện hạ sơ suất, những thứ mình không biết rõ sao lại dám nói bậy”
“Mà Điện hạ trong khoảng thời gian qua cũng đã sớm bất mãn với vi thần, vì vi thần xuất thân nghèo khó, tiền đồ lại chẳng có, Điện hạ từ đó bị nhiều quần thần cùng nhóm công chúa sau lưng bàn tán, dị nghị.
Vi thần kiến nghị Công chúa lập Đốc tra ti phân ưu với Bệ hạ khiến hiện tại có rất nhiều triều thần bất mãn với Điện hạ.
Thái tử và Điện hạ đã trở nên xa cách, Hoàng hậu cũng chán ghét Điện hạ.
Cho nên đêm qua…!Điện hạ và vi thần không tránh khỏi xảy ra tranh chấp”
“Điện hạ trong cơn tức giận, mắng vi thần ti tiện, thậm chí còn không bằng những con hát trong Nam phong quán, vì thế Người mang theo nhóm con hát lên thuyền hoa du hồ cả đêm.
Vi thần dưới tình thế cấp bách đã bắt cóc Điện hạ, vốn muốn chậm rãi khuyên bảo, lại bị Điện hạ đánh chửi la mắng.
Bệ hạ…”, Bùi Văn Tuyên ngồi dậy, vẻ mặt đầy bi phẫn, “Vi thần xuất thân nhà nghèo, nhưng cũng là nam nhi thân cao bảy thước, dù Điện hạ có là Công chúa cao quý nhưng sao có thể nhục nhã vi thần như thế? Vi thần nghênh thú Điện hạ, vốn cũng chỉ là phụng mệnh Bệ hạ, làm trọn lòng trung thành của một thần tử.
Điện hạ ngày thường ngang ngược kiêu căng, ngạo mạn vô lễ, thậm chí trong lòng còn nhớ nhung người khác.
Những việc này vi thần đều có thể nhẫn nại bỏ qua, vi thần tự hỏi, làm trượng phu, vi thần không có nửa điểm vượt quá giới hạn, nhưng Điện hạ còn mướn thuyền hoa du hồ cả đêm, còn gọi mấy chục…”
Bùi Văn Tuyên nhất thời không nói tiếp được nữa, hắn hít sâu một hơi, quỳ rạp trên đất, cung kính nói, “Bệ hạ, vi thần tự biết có tội, cô phụ quân ân, nhưng vẫn mong Bệ hạ nể tình trước đây phụ thân của thần trung tâm cống hiến nửa đời, cũng như lòng trung thành của vi thần, xin để vi thần và Điện hạ hòa ly đi…”
Bùi Văn Tuyên thanh âm khàn khàn, gần như muốn khóc thành tiếng, “Vi thần thật sự sống không nổi nữa…”
(Tây: vỗ tay, vỗ tay ????????????????)
Nghe Bùi Văn Tuyên trần thuật một phen khiến Lý Minh nhất thời không nói được gì.
Đều là nam tử, nỗi khuất nhục trong lòng Bùi Văn Tuyên, Lý Minh sao có thể không hiểu?
Bùi Văn Tuyên dù muốn diễn cho ông xem, cũng không đáng để Lý Dung đi gọi nhiều con hát như thế…
Lý Minh trong lòng tỉ mỉ cân nhắc những lời của Bùi Văn Tuyên, không khỏi xuất hiện một suy nghĩ khác.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thật ra những lời Bùi Văn Tuyên nói đã thức tỉnh ông, từ chuyện Lại bộ thị lang đến chuyện pháp sư Hoằng Đức, như thể mỗi lần Lý Dung và Bùi Văn Tuyên được lợi gì đều sẽ bị ông phát hiện, nên ông vẫn luôn hoài nghi sự trung thành của hai người.
Nhưng nếu đổi một góc độ khác xem xét thì sao? Nếu chuyện Lại bộ thị lang đến chuyện pháp sư Hoằng Đức đều do có người cố ý thiết kế, vậy bọn họ rốt cuộc đang thiết kế cái gì?
Trước đây không biết, nhưng hiện tại xuất hiện lá bùa này, ông còn không biết sao?
Lá bùa kia, thứ vốn không chứng minh được quan hệ giữa Lý Dung và Thái tử, bị bọn họ dùng để lừa Lý Dung thừa nhận, cuối cùng lại nói với ông, nó chính là thứ chứng minh tình cảm phu thê giữa họ cực kì thắm thiết.
Mục đích của chuyện Lại bộ thị lang chính là khiến ông bắt đầu lo lắng về quyền thế của Lý Dung.
Chuyện pháp sư Hoằng Đức là để ông lo lắng quan hệ giữa Lý Dung cùng Lý Xuyên.
Mà chuyện lá bùa nhân duyên, chính là vì muốn ông lo lắng việc Bùi Văn Tuyên và Lý Dung phu thê đồng lòng.
Vì sao ông lại lo lắng chuyện này? Bởi vì sâu trong nội tâm ông đã e ngại quyền thế của Lý Dung quá lớn, đã cấu kết với Lý Xuyên, hiện giờ nếu lại cùng Bùi Văn Tuyên phu thê một lòng, thế thì còn gì nữa?
Như vậy, kẻ phía sau thật sự từng bước đánh vào nhân tâm, mà người bị tính kế không phải Lý Dung và Bùi Văn Tuyên, mà là ông!
Lý Minh nội tâm không ngừng dậy sóng, nhưng ngoài mặt lại chẳng thay đổi gì.
Dù sao đây chỉ là lời nói từ phía Bùi Văn Tuyên, ông không thể hoàn toàn tin tưởng.
Vì thế ông dựa theo những gì Bùi Văn Tuyên nói mà hỏi, “Nói như vậy, Dung Dung quả thật quá mức kiêu căng.
Nếu ngươi có ý định hòa ly, trẫm cũng sẽ không cưỡng cầu.
Ngươi đi về trước đi, trẫm sẽ soạn thánh chỉ, được không?”
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên cực kì kích động, cung kính nói, “Tạ bệ hạ! Bệ hạ thánh minh!”
Lý Minh nhìn bộ dáng sung sướng không thể nào che giấu kia của Bùi Văn Tuyên, nội tâm phức tạp không thôi.
Lý Dung dù sao cũng là nữ nhi của ông, bị người khác ghét bỏ như thế, trong lòng ông nhất thời có chút phiền muộn.
Ông khẽ phất tay, nhàn nhạt nói, “Đi xuống đi”
Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ xong liền lui xuống.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Chờ hắn ra khỏi Ngự thư phòng, tiểu thái giám đi theo hắn, tiễn hắn ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên lạnh mặt bước đi, lúc sắp đến cửa, hắn thấp giọng nói, “Để Bệ hạ tra ra được lý do pháp sư Hoằng Đức vào cung”
Tiểu thái giám không nói gì, nhưng rõ ràng nghe được.
Sau khi tiễn Bùi Văn Tuyên ra cửa cung xong, tiểu thái giám nhanh chóng quay về.
Khi Bùi Văn Tuyên đang trên đường từ Ngự thư phòng về công sở, trong Tô phủ, một thanh niên đang một tay cầm sách, một tay cầm cờ tự mình đánh.
Bên cạnh y, một nữ tử đang quỳ, tư thế đối phương dùng chính là cách quỳ lạy trong cung.
Nữ tử nhìn qua như thể rất trấn định, song trong ánh mắt lại mang theo vài phần bất an.
“Nương nương nói, lá bùa kia là giả, đã bị Bình Lạc Điện hạ mang đi, nếu họ cầm đi nghiệm chứng thì phải làm sao ạ?”
Tỳ nữ kia có chút hoảng loạn, “Hiện tại Hoằng Đức cũng đã bị bắt đi, đại nhân, nếu gã ăn nói lung tung, người bị liên lụy chính là nương nương đó ạ”
“Gã không có cơ hội nói lung tung đâu, cứ bảo nương nương yên tâm”, vị công tử kia tiếp tục đánh cờ, thần sắc bình tĩnh, tỳ nữ nghe vậy, lập tức hiểu được ý của đối phương, trong lòng không khỏi yên tâm một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp, “Vậy lá bùa kia phải giải quyết thế nào ạ?”
“Nếu Công chúa Điện hạ đã thừa nhận thì dù có kiểm tra ra là giả cũng đã làm sao? Nếu họ nói với Bệ hạ Công chúa nói dối, vậy Công chúa vì sao phải nói dối? Trong thâm tâm Bệ hạ vẫn sẽ tồn tại sự nghi ngờ, đương nhiên như cũ sẽ đi thử Bùi Văn Tuyên và Công chúa.
Mà Bùi Văn Tuyên không thể nào vượt qua được sự khảo nghiệm của Bệ hạ”
“Sao đại nhân có thể chắc chắn như vậy ạ?”, tỳ nữ kia nhíu mày hỏi, “Việc Bùi Văn Tuyên đồng ý hòa ly không phải là không có khả năng”
“Hắn sẽ không đồng ý”
Thanh niên buông quyển sách, bắt đầu dọn dẹp bàn cờ, giọng điệu chậm rãi, “Hắn không dám, sẽ không làm, cũng không muốn”
“Đại nhân vì sao chắc chắn như vậy?”
“Ai cũng có nhược điểm”, thanh niên đặt từng quân cờ vào hộp, “Người như Bùi Văn Tuyên, nếu muốn đẩy ngã hắn ngay trên phương diện chính trị sẽ không hề dễ dàng, hắn vốn quen với việc tự giữ mình trong sạch, lại giỏi lung lạc nhân tâm, tài năng thủ đoạn cũng không ít.
Hiện tại hắn lại thu phục được cả Bùi gia, được trưởng bối yêu quý, nếu trực tiếp động vào hắn, cái giá phải trả sẽ rất lớn, cũng rất khó thành công”
“Nhưng hắn lại xem trọng tình cảm, cũng quan tâm đến Điện hạ”, thanh niên rũ mắt, che giấu đi cảm xúc sâu bên trong, “Đây là nhược điểm của hắn, hắn sẽ không vì chuyện tranh quyền đoạt thế mà hòa ly với Điện hạ.
Chỉ cần hắn không hòa ly, sự hoài nghi của Bệ hạ sẽ vẫn tồn tại, từ đó hắn liền rất khó xoay người”
“Nếu hắn đồng ý hòa ly thì sao?”, thị nữ kiên trì hỏi tiếp, thanh niên nghe vậy động tác hơi chững lại, sau hồi lâu, y nhíu mày nói, “Vậy thì hắn đáng phải chết”
“Những kẻ cô phụ Điện hạ…”, giọng người thanh niên rất nhẹ, nhẹ đến nỗi người khác không thể nghe thấy.
Y khẽ ngẩng đầu, nhìn con bướm đầu xuân bay xuống đình viện, trong đôi mắt trống rỗng mang theo vài phần trào phúng, “Đều đáng chết”.