Trưởng Công Chúa

Chương 111: Thuyền Hoa


Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 111: Thuyền Hoa


Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Bùi Văn Tuyên không kịp nghĩ nhiều, cầm kiếm lao ra khỏi phòng.

Hắn chạy đến chuồng ngựa giật lấy một con, tung thẳng người lên lưng ngựa sau đó chạy thục mạng về phía hồ.

Bùi Văn Tuyên không tin Lý Dung sẽ thật sự làm gì đó, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đều phải cản nàng lại.

Hắn không thể để mặc Lý Dung, vào giây phút lửa giận bốc cao khiến đầu óc lú lẫn này mà gây ra chuyện gì được.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện Lý Dung có thể làm ra, hắn liền thấy hoảng loạn, dó đó hắn cứ thế phóng ngựa lao nhanh trên đường, và căn bản đã chẳng màng ánh nhìn của người khác.
Đường đến hồ không ngắn, Lý Dung ngồi trên xe ngựa ổn định phút chốc, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn.

Nàng có chút mệt, không muốn tiếp tục nghĩ về việc cãi nhau với Bùi Văn Tuyên nữa, nên bắt đầu vu vơ suy ngẫm về hàng loạt những việc làm của Nhu phi.
Từ việc cố ý đưa Bùi Văn Tuyên lên chức Lại bộ thị lang, đến việc pháp sư Hoằng Đức, và cả lá bùa nhân duyên kia nữa, mục đích của tất cả hành vi này của Nhu phi, đều đang nhắm thẳng vào sự tín nhiệm mà Lý Minh dành cho nàng.
Nàng lập Đốc tra ti cũng vậy, Bùi Văn Tuyên lên chức cũng thế, nền móng của tất cả mọi chuyện đều được đặt hết vào Lý Minh.
Đối với nàng và Bùi Văn Tuyên, Lý Minh vừa thương vừa sợ, cho nên ông không chấp nhận được một chút sai lầm nào.

Sau một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra, dù nàng có giải thích hợp lý thế nào đi chăng nữa cũng sẽ khiến nội tâm Lý Minh bồn chồn, lo lắng.
Lý Minh muốn thử Bùi Văn Tuyên, và hòa ly chính là một bước đi tất yếu.

Song với tính cách của Bùi Văn Tuyên, hắn vốn đã không mấy tin tưởng nàng, hiện lại biết được việc Tô Dung Khanh cũng trọng sinh, chưa kể hắn còn là người xem trọng tình cảm.

Đủ loại yếu tố chồng chất, hắn nhất định sẽ không chấp nhận hòa ly.
Mà kẻ đứng phía sau mọi thứ, cũng sớm đã lường trước được điều này.
Dù là việc không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở Lý Minh, khiến Lý Minh sinh lòng hoài nghi, hay việc chủ động lộ ra việc mình có thể cũng là trọng sinh để chọc giận Bùi Văn Tuyên, từng bước từng bước một, đều là bẫy rập.
Tất cả chỉ để khiến Bùi Văn Tuyên tự mình nhảy vào bẫy.
Mà Bùi Văn Tuyên thật sự nguyện ý làm vậy.
Lý Dung nhắm mắt lại, cảm thấy có chút kiệt sức.
Người nọ quá hiểu nàng, cũng quá hiểu Bùi Văn Tuyên, y vốn am hiểu thao túng lòng người, hiện tại, họ cũng là con mồi của y.
Bùi Văn Tuyên đương nhiên cực kì thông minh, nhưng về chuyện tình cảm, hắn vẫn quá nặng lòng.

Một khi nặng lòng liền sẽ trở thành một sự uy hiếp, mất đi sự bình tình, bị người khác nắm thóp, dắt mũi kéo về phía trước đến tận khi không còn cơ hội xoay người mới thôi.
Nàng không thể để mặc Bùi Văn Tuyên tùy hứng như vậy được.
Lý Dung sau khi thầm suy tính trong lòng một chốc, không khỏi có chút mệt mỏi.

Nàng vén màn lên, nhìn ra phía ngoài xe, lúc này mới phát hiện đường phố có chút khác với ngày thường.
Nam nữ chen chúc, người qua kẻ lại, so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đến tận khi đến được hồ, điều đó càng thêm rõ rệt.

Bờ hồ bình thường có thể xem là thoáng đãng, hiện đã chen chúc đầy các cỗ xe ngựa.

Lý Dung xuống xe, không khỏi nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi, “Tại sao lại đông đúc thế?”
“Bẩm Điện hạ…”, thị vệ đi theo Lý Dung lập tức tiến lên đáp, “Hôm nay là lễ hội đèn lồng, người xấu người tốt lẫn lộn, xin Điện hạ cẩn thận”
Lý Dung nghe vậy mới sực nhớ ra, thì ra hôm nay chính là hội đèn lồng mà lúc trước Bùi Văn Tuyên từng nói đến.
Lý Dung vừa nhớ đến Bùi Văn Tuyên, trong lòng liền trào dâng vài phần chua xót.

Nàng xoay đầu đi, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Thuyền hoa chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ, những người đến biểu diễn đều rất kín miệng, xin Điện hạ mang khăn che mặt lên, thuộc hạ lập tức dẫn Người đến đó”
Lý Dung đáp một tiếng, sau đó dưới sự hộ tống của người hầu, nàng đi về phía thưa thớt người, bước xuống thuyền hoa.

Hôm nay người nhiều, mặt hồ lúc nhúc những chiếc thuyền lớn nhỏ, bên bờ có rất nhiều trai gái, nhân lúc đèn vẫn chưa được thả liền thả hà đèn xuống hồ.

Trên mặt hồ, hà đèn tựa như vô số ánh sao lấp lánh, cứ thế xuyên qua khe hở của những chiếc thuyền lớn nhỏ…
Chiếc thuyền của Lý Dung không lớn không nhỏ, so với những chiếc thuyền ở đây cũng không quá bắt mắt.

Sau khi Lý Dung lên thuyền, chiếc thuyền liền chèo thẳng về phía giữa hồ, người hầu vừa dẫn Lý Dung xuống khoang thuyền vừa giới thiệu, “Hôm nay, các nơi thích hợp ngắm đèn lồng đều bị đặt trước, họ còn bảo gia nô chèo thuyền ra sẵn vị trí.

Chúng ta đến muộn nên chỉ có thể cùng dân chúng chen chúc trong hồ, có lẽ sẽ có chút ồn ào, mong Điện hạ đừng trách tội ạ”
“Không sao”, Lý Dung nhàn nhạt đáp, “Tìm được người là được”
Người hầu đẩy cửa khoang thuyền ra, tiếp đến Lý Dung liền nhìn thấy bên trong, một loạt nam tử thanh tuấn đang quỳ hai bên.

Khi nhìn thấy Lý Dung tiến vào, họ đồng loạt dập đầu, cung kính nói, “Tham kiến đại tiểu thư”
Lý Dung đương nhiên sẽ không dùng thân phận thật sự để gặp gỡ nhóm con hát này.

Chính vì thế, nàng bịa ra một thân phận đại tiểu thư sau đó gọi người đến đây.
Cảnh tượng rầm rộ như hiện tại, trước đây Lý Dung không phải chưa thấy qua, nhưng đây có thể xem là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh.

Những nam nhân này, vẻ ngoài đều kém xa Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh, những người sở hữu tướng mạo đứng đầu, nhưng họ lại hơn ở số lượng.

Một người xinh đẹp đứng trước mặt, thứ cảm thấy chỉ là đẹp.
Nhưng khi một nhóm người đẹp đứng trước mặt, đó mới là bữa tiệc thị giác.
Tuy đến đây vì mục đích riêng, nhưng vào giây phút nhóm mỹ nam quỳ trên đất, nâng đầu thâm tình lại chân thành nhìn mình, trái tim Lý Dung không khỏi hơi nhảy lên.

Lý Dung đột nhiên cảm thấy quả nhiên mình đã chọn đúng, nàng mỉm cười, đi vào bên trong, phất tay nói, “Các vị đứng lên đi”
Lý Dung đi thẳng đến vị trí chủ tọa, sau khi nàng ngồi xuống, những nam nhân kia cực kì hiểu chuyện, nhanh chóng tiến đến rót rượu, đấm vai cho Lý Dung.
Họ không biết điểm giới hạn của Lý Dung là gì cho nên cũng không dám làm ra hành động gì quá mức.

Lý Dung vung tay, ném vài mảnh bạc vụn xuống đất, hất cằm nói, “Ai biết đánh đàn thì đánh đàn, ai biết hát thì hát, ai biết múa thì múa, nếu không biết làm gì thì ngồi một bên hầu hạ cũng chẳng sao.

Làm không khí náo nhiệt một chút là được”
Lý Dung đã nói vậy, còn cho bạc, mọi người tức khắc phấn khởi, trong khoang thuyền chớp mắt đầy tiếng cười nói, thuyền cũng chậm rãi tiến ra giữa hồ.
Trong không khí vui tươi rộn ràng đầy tiếng đàn sáo ấy, Lý Dung nghiêng nửa người vào gối dựa, mỉm cười tủm tỉm nhìn đám đông trước mặt, hết nhấp một ngụm rượu, ăn một quả nho được người khác đút cho, đến nghe các con hát pha trò, nổi giỡn, lửa giận trong lòng nhất thời tiêu hao không ít.
Nàng cũng không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện của Bùi Văn Tuyên nữa, dù sao tin tức nàng lên hoa thuyền, ngày mai chắc chắn sẽ truyền vào cung.

Bùi Văn Tuyên chỉ cần bình tĩnh lại, nhất định sẽ mượn cái cớ này, đến tìm Lý Minh kể lể chuyện tình cảm giữa họ không quá tốt đẹp.
Nếu không bình tĩnh nổi, hắn có lẽ sẽ thật sự muốn hòa ly với nàng.
Cũng tốt thôi.
Như vậy sẽ không gián đoạn tiền đồ của hắn.
Lý Dung vừa nghĩ vừa vỗ tay, cao giọng nói, “Hay lắm, thưởng!”
Vừa dứt lời, người đang trình diễn bỗng lui xuống, thay bằng một người khác tiến lên.

Lý Dung đang cúi đầu ăn quả nho do con hát bên cạnh đút cho mình, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười có chút quen thuộc truyền đến, “Điện hạ, tại hạ không biết đánh đàn, khiêu vũ, không bằng kể một câu chuyện cho Người nghe?”
Lý Dung nghe được thanh âm này, cảm thấy dường như nghe qua ở đâu đó, lòng cảnh giác đột nhiên dâng cao.

Khi nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y, mặt mày như ngọc đứng đó, đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
Lý Dung vừa nhìn thấy đối phương liền sợ đến mức quả nho nghẹn giữa cổ họng, không ngừng ho sặc sụa.

Nàng vừa chỉ vào hắn vừa ho nói, “Ngươi…!Ngươi…”
Nụ cười của người thanh niên vẫn như cũ, tựa hồ biết Lý Dung đang sợ hãi chuyện gì.


Con hát bên cạnh thấy Lý Dung mắc nghẹn, vội vã vỗ lưng cho nàng, nôn nóng hỏi, “Điện hạ, Người sao vậy ạ?”
“Ra…!ra ngoài…”, Lý Dung nhanh chóng phất tay, la lên, “Lui xuống hết đi”
Con hát ngẩn người, khẽ nhìn Lý Dung, lại khẽ nhìn vị thanh niên mặc bạch y đứng ở trung gian, một lát sau, nhóm con hát mới do dự đứng dậy, lục tục lui xuống.
Đợi mọi người đi hết, Lý Dung mới bình ổn lại hơi thở, thanh niên mặc bạch y chậm rãi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xổm xuống, nâng một ly trà, ý cười dịu dàng nói, “Điện hạ, uống chén nước?”
Lý Dung không nhận, sau khi bình ổn một chốc, nàng mới quay sang, nhíu mày hỏi, “Sao ngươi lại đến đây?”
Khi chiếc thuyền nhỏ của Lý Dung chạy về phía giữa hồ, Bùi Văn Tuyên đã chạy đến bên hồ.
Bùi Văn Tuyên đến tìm gia đinh của phủ Công chúa phụng mệnh canh giữ ở bến thuyền, thở gấp nói, “Điện hạ đâu rồi?”
Nhóm gia đinh nhìn Bùi Văn Tuyên, như thể không ngờ hắn sẽ đến, ai nấy đều cứng đờ người, cũng chẳng biết có nên nói thật không.
Bùi Văn Tuyên thấy gia đinh vẫn còn sững sờ liền biết họ đang suy nghĩ có nên lấp liếm giúp Lý Dung không, hắn khắc chế cảm xúc nói, “Ta biết Điện hạ gọi người của Nam Phong quán, ta không phải đến gây chuyện với nàng ấy, bọn họ đâu rồi?”
Gia đinh không đáp, chỉ là như ám chỉ mà cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm Bùi Văn Tuyên đang cầm trong tay.
Dù nhìn thế nào cũng không phải là đến nói chuyện bình thường.

Bùi Văn Tuyên nhận thấy được tầm mắt của nhóm gia đinh, cũng không định dây dưa thêm, hắn trực tiếp kề kiếm lên cổ một gia nô quát, “Nói!”
Gia nô lần này xác định, Phò mã thật sự đến liều mạng, hắn không dám che giấu, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói, “Phò mã, thuyền của Công chúa đã đi rồi ạ”
“Là chiếc nào?”
“Là, là chiếc có hai tầng vẽ hoa trang trí bên ngoài, ngay giữa hồ ạ”
Gia nô nâng tay, chỉ ra phía giữa hồ.

Bùi Văn Tuyên nghe vậy cũng chẳng màng quan tâm đến đối phương, hắn nhanh chóng chạy đến bên hồ, tìm người mình vốn đã sắp xếp từ trước, hỏi thẳng, “Thuyền của ta đâu?”
“Công tử, ngài đi một mình ạ?”
Người chèo thuyền nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, kỳ quái hỏi, “Không phải nói mang theo phu nhân sao?”
“Giữa chừng có thay đổi, ta tự mình đi là được”
Bùi Văn Tuyên nhảy lên thuyền, người chèo thuyền tháo dây thừng, lo lắng nói, “Công tử biết chèo thuyền sao?”
Bùi Văn Tuyên không đáp, treo kiếm bên eo, hắn huơ mái chèo, thuyền cứ thế lướt về phía giữa hồ.

Khi Bùi Văn Tuyên đang ra sức chèo thuyền, Lý Dung nhìn người thanh niên nửa ngồi xổm trước mặt, nghe đối phương có chút bất đắc dĩ nói, “Hạ quan từ lâu đã muốn nói chuyện với Điện hạ, ngặt nỗi mãi chẳng có cơ hội.

Hôm nay thấy Điện hạ đến du hồ, nhanh chóng đi theo nhóm người kia, trà trộn lên đây, không ngờ thật là Điện hạ mở tiệc.

Sự phong lưu của Điện hạ, thật khiến lệnh quan mở rộng tầm mắt”
Thanh niên vừa nói vừa ngồi xuống, Lý Dung nhìn hành vì càn rỡ của hắn, cười lạnh thành tiếng, “Đã biết là Bổn cung còn không thèm hành lễ, Thôi Ngọc Lang, ngươi to gan thật đấy”
“Điện hạ không muốn để lộ thân phận, hạ quan chẳng qua chỉ đang tôn trọng ý của Điện hạ mà thôi”
Thôi Ngọc Lang phe phẩy quạt, trả lời vô cùng thong dong, Lý Dung cũng không muốn nhiều lời nên hỏi thẳng, “Tìm Bổn cung có chuyện gì?”
“Muốn cầu xin Điện hạ làm một việc”
Thôi Ngọc Lang nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Hạ quan muốn thay một người bạn tốt của mình, học sinh của Thanh Thành, Trần Hậu Chiếu cầu một sự công bằng”
“Công bằng gì…”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Mà phải đến tìm Bổn cung?”
“Trần Hậu Chiếu là bạn tốt lúc trước của hạ quan, cực kì tài hoa, lần khoa cử này, hắn vốn đạt được hạng nhất trong kỳ thi hương, trở thành sĩ tử hương cống, vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân.

Không ngờ Tiêu Bình Chương, một hương thân* địa phương cấu kết quan phủ, gạch bỏ tên của hắn, làm Tiêu Thuận Văn, con trai của ông ta trở thành hương cống, tham dự kỳ thi mùa xuân.

Người bạn tốt này của thần đến kinh thành cáo trạng, trên đường đi lại bị đuổi giết, sau khi đến kinh thành lại không có quan viên nào chịu nhận vụ án này.

Hạ quan từ lâu đã được nghe thanh danh của Điện hạ, biết Điện hạ hào hiệp trượng nghĩa, thiện ác phân minh, vẫn xin Điện hạ hãy làm chủ cho bạn thân của thảo dân!”
(Gốc, 乡绅, một giai cấp những người có học thức ở nông thôn nhằm quản lý chuyện trong thôn)
Lý Dung nghe thôi Ngọc Lang nói xong không đáp lời ngay.


Những vụ án không rõ ràng, nàng sẽ không tùy tiện cho đáp án.

Trong lúc nàng cẩn thận suy tư giá trị của vụ án này liền thấp thoáng nghe được bên ngoài truyền đến những tiếng động ầm ĩ.
Lúc này chiếc thuyền nhỏ của Bùi Văn Tuyên đã ngừng bên cạnh chiếc thuyền hoa của Lý Dung, nàng sớm đã tìm được vị trí neo thuyền hợp lý, cho nên hắn chỉ cần dựa thuyền nhỏ sát vào, sau đó trực tiếp nhảy lên thuyền hoa.
Thị vệ canh gác ở đầu thuyền nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, sắc mặt đột ngột thay đổi, vội la lên, “Phò mã…”
“Tránh ra!”
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng đẩy thị vệ ra, xông thẳng vào trong khoang thuyền.

Người hầu cuống quít ngăn cản Bùi Văn Tuyên, khi nhìn thấy cục diện trước mắt, nội tâm hắn càng thêm hoảng loạn, hắn dứt khoát rút kiếm, chỉ vào đám đông gầm lên, “Tránh ra!”
Thấy được khí thế của Bùi Văn Tuyên, chưa kể hắn còn là Phò mã, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể để Bùi Văn Tuyên vào khoang thuyền, lên thẳng lầu hai.
Lý Dung đang đắn đo những gì Thôi Ngọc Lang nói, Thôi Ngọc Lang thấy Lý dung do dự, hắn mỉa mai cười một tiếng, thản nhiên nói, “Có phải Điện hạ cảm thấy, vụ án này không có lợi ích gì không ạ?”
Lý Dung nâng mắt nhìn về phía Thôi Ngọc Lang, không khỏi bật cười, “Sao nào, ngươi còn có lợi ích gì cho ta à?”
“Thứ Thôi mỗ có thể cho Điện hạ, Điện hạ đại đa số đều chướng mắt.

Chỉ còn một thứ phải xem lại xem Điện hạ có muốn hay không?”
“Ngươi nói thử xem?”
Lý Dung nhướng mày, Thôi Ngọc Lang khẽ cười, rướn người về phía trước, vừa đến gần Lý Dung, vừa cởi đai lưng, thấp giọng nói, “Điện hạ quyền cao chức trọng, hiện tại ban đêm dạo chơi trên thuyền hoa, phải chăng vì thiếu một người kề cận*? Nếu Điện hạ không chê, Ngọc Lang xin nguyện tự đề cử mình…”
(Gốc, 入幕之滨, nhập mạc chi tân)
Còn chưa dứt lời, liền nghe cửa bị người một chân đá văng, thôi Ngọc Lang cùng Lý dung đồng thời quay đầu lại, liền thấy Bùi văn tuyên dẫn theo kiếm đứng ở cửa.
Thôi Ngọc Lang cùng Lý Dung đều sửng sốt, tay của Thôi Ngọc Lang hãy còn đặt trên chiếc đai lưng vừa cởi được một nửa, vạt áo vốn đã lỏng lẻo cũng vì hắn cúi người mà đã thẳng một đường từ đầu vai trượt xuống.
Bùi Văn Tuyên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi giận đến phì cười.

Tuy cuộc đối thoại chỉ nghe được một nửa nhưng hắn đã hoàn toàn hiểu được.
“Thiếu người cận kề, tự mình đề cử…”
Bùi Văn Tuyên lặp lại một lần, cười lạnh thành tiếng, “Thôi Ngọc Lang, ngươi giỏi lắm!”
Vừa dứt lời, Bùi Văn Tuyên nâng cao tay, thanh kiếm thẳng tắp chém về phía Thôi Ngọc Lang.
Lý Dung phản ứng cực nhanh, nàng vội la lên, “Mau ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại ngay!”
Bùi Văn Tuyên bị người khác giữ lại, Thôi Ngọc Lang sợ tới mức lăn một vòng khỏi vị trí ban đầu, nhanh chóng cột lại đai lưng.

Bùi Văn Tuyên đuổi theo Thôi Ngọc Lang, vung kiếm chém lung tung khắp nơi, Thôi Ngọc Lang cuống quít nói, “Phò mã, ngươi nghe ta giải thích…”
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, một mực đuổi chém Thôi Ngọc Lang, trong phòng một mảng gà bay chó sủa.

Lý Dung cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nàng không thể rối lên, nàng phải bình tĩnh.

Nàng hít sâu một hơi, hét lớn, “Dừng lại hết cho ta!”
Nghe được nàng hét lên, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc dừng lại.

Lý Dung hít vài hơi, đang muốn nói chuyện lại thấy Bùi Văn Tuyên như chợt ý thức đến chuyện gì đó, hắn nhanh chóng tiến lên, đột nhiên túm lấy tay nàng, kéo nàng ra ngoài.
Lý Dung không muốn để người ngoài chứng kiến chuyện khó coi trong nhà, nàng để mặc hắn kéo mình xuống lầu, cứ thế đi khỏi thuyền hoa.

Thời điểm sắp bước ra ngoài, Lý dung có chút luống cuống, vội la lên, “Bùi Văn Tuyên, có chuyện gì cứ nói thẳng trên thuyền đi! Ngươi buông ta ra! Buông…”
“Lên thuyền!”
Bùi Văn Tuyên kéo thẳng nàng về phía chiếc thuyền mình thuê, sau đó ép nàng xuống đó ngồi.
Mọi người bị khí thế của Bùi Văn Tuyên dọa một phen, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Bùi Văn Tuyên kéo Lý Dung vào khoang thuyền, nàng bắt đầu giãy giụa, phẫn nộ quát, “Bùi Văn Tuyên ngươi nổi điên gì vậy hả…”
Vừa dứt lời, kiếm của Bùi Văn Tuyên chợt “keng” một tiếng, rớt cạnh tay Lý Dung.

Hắn chẳng khác gì một con sói nhìn chằm chằm vào nàng, cảnh cáo, “Nếu nàng còn muốn làm loạn, đêm nay hoặc nàng hoặc ta, nhất định sẽ có một người phải chết”
“Ngươi…!ngươi điên rồi”
Lý Dung sợ tới mức nói lắp.
Bùi Văn Tuyên đứng dậy, cuốn mành lên sau đó đi ra ngoài.

Hắn cầm mái chèo lên, ra lệnh cho thị vệ đang đứng trên thuyền, “Ta sẽ mang người đi, ngươi đến bờ đông tìm Đồng Nghiệp, hắn sẽ sắp xếp”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên huơ gậy trúc một cái, chiếc thuyền nhỏ mang theo Lý Dung nhanh chóng lướt đi, hướng thẳng về phía sâu nhất giữa hồ.

Hắn không quay về khoang thuyền, đứng bên ngoài chèo thuyền.

Lý Dung phát hiện tiếng trò chuyện xung quanh càng ngày càng nhỏ, dần dà chỉ còn lại mảng âm thanh hỗn tạp của tiếng côn trùng, tiếng chim chóc và tiếng nước rào rạt, điều đó khiến nội tâm nàng không khỏi luống cuống.
Nàng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chiếc thuyền này không lớn nhưng bố trí vô cùng ấm áp, trên chiếc bàn nhỏ tinh xảo đặt một bó hoa tươi, trà, rượu, điểm tâm, chăn…!có đầy đủ mọi thứ.
Trên vách thuyền hai bên có hai chiếc cửa sổ lớn đang mở toang, từ đó nàng không chỉ có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, còn có thể rõ ràng nhìn thấy được xung quanh càng ngày càng hoang vắng, thuyền cách bờ cũng càng ngày càng xa.
Lý Dung tự nói với mình, nàng phải bình tĩnh, Bùi Văn Tuyên là một người có chừng mực, dù có điên lên hắn cũng sẽ suy xét đạo lý các thứ.

Đêm nay dù hắn có điên đến độ muốn cùng nàng đồng quy vu tận, vậy cái “đồng quy vu tận” đó cũng sẽ diễn ra theo một trình tự nhất định.

Nàng không cần hoảng loạn, trước rót ly trà, uống chút rượu, ăn chút điểm tâm, bình tĩnh một chút.
Nàng vừa suy ngẫm vừa ăn, hành động này phân tán sự chú ý của nàng, giúp nàng bình tĩnh lại, tự hỏi ý đồ của Bùi Văn Tuyên.
Nàng gọi người của Nam Phong quán đến chính là để kích thích hắn.
Bùi Văn Tuyên tuy rằng ngày thường quen cúi đầu khom lưng, nhưng trong xương cốt hắn cực kì kiêu ngạo.

Nàng nhục nhã hắn như vậy, hắn cũng sẽ không ăn vạ mặt dày cầu xin nàng quay lại, ngày mai chỉ cần Lý Minh thử, hắn nghẹn một bụng lửa giận, cứ thế đồng ý thì quá tốt.
Nhưng hôm nay hắn thế nhưng tự mình tới, không chỉ vậy còn kéo nàng lên thuyền giam lại, đây là muốn làm gì chứ?
Hay là nàng làm quá đà? Nhưng việc nàng gọi người của Nam phong quán cùng du hồ cũng không phải lần đầu tiên mà, kiếp trước cũng chẳng khác gì hiện tại, sao hắn lại kích động đến vậy?
Lý Dung vừa suy tư, chờ xem Bùi Văn Tuyên sẽ làm ra chuyện gì, vừa nhấm nháp bánh hoa mai.
Đây là điểm tâm nàng thích ăn nhất, nếm vị bánh, đây hẳn được mua ở tiệm điểm tâm nàng thích nhất.
Lý Dung không kiềm được cắn thêm một cái, vừa lúc Bùi Văn Tuyên bước vào, Lý Dung nhanh chóng ngẩng đầu.

Bùi Văn Tuyên nhìn thấy bên khóe miệng Lý Dung còn dính chút mảnh vụn điểm tâm, trong mắt lại mang theo vài phần kinh hoảng nhưng vẫn ra vẻ trấn định nhìn hắn.
Hiện tại thuyền đã đến khu vực giữa hồ mà hắn đã bao trọn, bốn phía trống không, chỉ có duy nhất chiếc thuyền của họ trôi lềnh bềnh.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ cùng màn sương lạnh trôi lững lờ, nhìn qua như thể tự tạo thành một thế giới khác.
Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Lý Dung, Lý Dung cũng nhìn Bùi Văn Tuyên.
Qua hồi lâu, Lý Dung rốt cuộc nuốt miếng bánh hoa mai xuống, nàng duỗi thẳng lưng, ra vẻ bình tĩnh nói, “Phò mã hơn nửa đêm không lo ngồi trong phòng viết đơn hòa ly đi, chạy đến đây tìm ta làm gì?”
Nói rồi, Lý dung nhướng mày, “Chẳng lẽ sau khi suy nghĩ kĩ càng lại phát hiện bản thân chỉ là một tên đê tiện, luyến tiếc ta?”
Lý Dung vừa lên tiếng Bùi Văn Tuyên liền cảm thấy lửa giận mình cố gắng lắm mới đè xuống được, nháy mắt bốc lên cao ba thước.
Hắn nhíu mày, “Nàng có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không?”
“Vậy ngươi đừng nói chuyện với ta là được”, Lý Dung trào phúng nói, “Làm như ta cầu xin ngươi nói chuyện với ta vậy đó”
Bùi Văn Tuyên bị giọng điệu trào phúng kia chọc đến giận sôi máu.

Hắn tự bảo mình phải bình tĩnh một ít, hắn là đến xin lỗi, không phải đến cãi nhau.
Hắn đi về phía trước, ngồi xuống đối diện Lý Dung.

Lý Dung từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, tự mình rót ly trà, ưu nhã nói, “Có gì muốn nói nói nhanh đi, còn có rất nhiều tiểu ca ca đang chờ ta về nữa”
Nghe vậy Bùi Văn Tuyên cảm thấy Lý Dung quả thực đang không ngừng nhảy nhót trên giới hạn cuối của mình, là dạng nhảy tới nhảy lui nhưng vẫn chính xác đạp lên điểm mấu chốt, chỉ sợ hắn không nổi điên.
Hắn tức giận đến bật cười thành tiếng, “Trở về?”
Hắn đột nhiên đoạt lấy ly trà của Lý Dung, một ngụm uống cạn, những mong khiến mình bình tĩnh một ít, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không nhịn được dỗi lại, “Đừng hòng, nàng lo mà từ bỏ giấc mơ hão huyền đó đi!”
“Ngươi…”
“À cũng không đúng”, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung giận đến đứng bật dậy, lập tức sửa lời, “Không phải giấc mơ hão huyền, vì dù là trong mơ nàng cũng đừng hòng có suy nghĩ đó! Sau này nàng hãy ngoan ngoãn ở trong phủ Công chúa, làm đúng chức vụ Bùi phu nhân của mình đi!”
15/9/2022
Tác giả có lời muốn nói
【 Vở kịch nhỏ 】
Những nam nhân khác trong mắt Bùi Văn Tuyên
Tô Dung Khanh: B*tch trà xanh
Thôi Ngọc Lang: Hồ ly tinh
Tô Dung Hoa: Lả lơi ong bướm
Dương Tuyền: Bá đạo tổng tài
Lư Vũ: Ngốc bạch ngọt
Ám vệ: Trung khuyển luôn ngấm ngầm muốn thượng vị
Nam phong quán: Một đám nam nhân không biết xấu hổ, hám giàu!
Bản thân hắn: Một chính thất thích gây chuyện, làm màu, con người đoan trang, hào phóng, thông minh, ôn nhu, thiện lương, thuần khiết, đơn thuần nhưng thể xác và tinh thần đều sạch sẽ, ai không thích hắn thì kẻ đó bị mù!
Những người khác: Ý ẹ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.