Trưởng Công Chúa

Chương 1: Giết Nhau


Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 1: Giết Nhau


Trời đang cuối đông, chính là thời khắc lạnh nhất của Hoa Kinh.

Băng tuyết đã dần tan đi, đem theo từng đợt hàn ý.
Trong phủ trưởng công chúa, Lý Dung nằm trên giường, nàng đắp một tấm chăn gấm cực dầy, trong phòng cũng đang đốt rất nhiều lò than khiến nhiệt độ trong phòng cực cao, chẳng khác gì ngày hè oi bức.
Xung quanh có rất nhiều người đang đứng nhưng không ai nói một lời.

Lý Dung nửa tỉnh nửa mê, cảm giác này tuy không mấy dễ chịu nhưng còn đỡ hơn trạng thái lúc lạnh lúc nóng, ho không ngừng nghỉ của mấy ngày trước.

Bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi!
“Thay cái khăn khác đi”
Giọng nói nhã nhặn của một nam nhân vang lên, tỳ nữ bên cạnh “dạ” một tiếng liền có tiếng nước vang lên.
Sau đó, Lý Dung cảm thấy có người đang giúp mình lau mồ hôi trên trán.

Động tác của người đó rất nhẹ nhàng chẳng khác gì đang lau một con búp bê sứ, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ khiến nó bị vỡ.
Lý Dung hoảng hốt mở mắt, và thứ lọt vào mắt nàng chính là hình ảnh một bạch y nam tử.
Nam nhân đó vừa qua 40 tuổi, khí chất thanh cao, gương mặt tuấn tú ôn hòa, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều vô cùng nho nhã.

Chỉ dựa vào những thứ này thôi cũng thấy y đẹp đến nhường nào.
Phát giác nàng đã mở mắt, y cũng nâng mắt nhìn nàng.

Khi thấy Lý Dung mãi nhìn mình, y hơi ngẩn ra, lát sau liền cười ôn hòa nói, “Công chúa tỉnh rồi sao?”
Nghe thấy câu này, Lý Dung hoảng hốt hồi lâu.

Nam nhân đó vươn tay ra đỡ nàng dậy và chêm thêm gối đỡ sau lưng nàng.

Y đón lấy chén canh lê hầm nấm tuyết từ tay thị nữ, đưa đến bên môi nàng rồi nhẹ nhàng nói, “Người trước uống cái này để dịu cổ họng”
Y vừa nói vừa múc từng muỗng đút nàng.

Khi nuốt vào nước canh ngọt thanh ấy, nàng dần dần tỉnh táo lại.

Nàng cuối cùng nhận ra người trước mặt mình là ai, đó là quản sự phủ công chúa đã hầu hạ nàng nhiều năm, Tô Dung Khanh.
Y là tham mưu nàng tín nhiệm nhất và cũng là người thân cận với nàng nhất.
Lý Dung đang muốn nói gì đó thì bỗng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

Nàng đẩy tay đang đút canh của y ra, dùng khăn bịt chặt miệng rồi bắt đầu ho khan dữ dội.
Tô Dung Khanh vỗ nhẹ lưng giúp nàng dễ chịu hơn, sau đó rất lâu khi nàng đã dừng ho, vừa mở miệng liền hỏi ngay đến chuyện triều chính, “Việc chọn người kế vị sao rồi?”
“Vẫn đang tranh chấp”, Tô Dung Khanh bình tĩnh nói ra chuyện nàng lo lắng, “Bùi Tể tướng không chịu nhượng bộ, nhất quyết muốn chọn Đại hoàng tử làm người kế vị.

Thần đã nắm thóp được chuyện xấu của thủ hạ đại hoàng tử, ngày mai sẽ tấu lên trên”
“Hắn quả thật không chịu bỏ cuộc”, khi hô hấp của Lý Dung đã bình thường trở lại, Tô Dung Khanh để nàng dựa lên người mình.


Cảm nhận hơi ấm từ y, nàng nhẹ nhàng nói, “Hắn muốn đưa Lý Bình lên không phải chỉ vì Tần Chân Chân sao? Người cũng đã chết lâu như vậy rồi, ấy vậy vẫn sống chết nhớ nhung.

Ngôn Nhi là nhi tử do chính cung hoàng hậu sinh ra, nói về kế vị, nào đến lượt Lý Bình?”
“Chính người cũng đang nói lẫy đó thôi”
Tô Dung Khanh khẽ cười, y nhấc tay xoa hai huyệt thái dương cho Lý Dung.

Nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lý Dung tựa vào người Tô Dung Khanh, nghe đối phương nhẹ nhàng nói, “Bùi Văn Tuyên muốn phò tá đại diện hạ đương nhiên bản thân cũng có ý đồ.

Bên nhà ngoại của đại hoàng tử không lớn mạnh, từ nhỏ lại có giao hảo với Bùi Văn Tuyên.

Sau này nếu đại điện hạ làm vua rồi, chỉ có thể dựa vào hắn.

Đối với Bùi Văn Tuyên mà nói, hắn lại có thể tiếp tục tay nắm đại quyền, sống an nhàn đến già”
“Bệ hạ bây giờ ra sao?”
Nghe những lời Tô Dung Khanh nói, Lý Dung đã bình tĩnh lại ít nhiều, y nói tiếp, “Bệ hạ vẫn như cũ hôn mê không tỉnh, sợ rằng chống cự chẳng được mấy ngày nữa.

Hôm qua hoàng hậu trong cung truyền tin đến, muốn người sớm có chuẩn bị, chuyện chọn người kế vị không thể trì hoãn thêm nữa”
Lý Dung vẫn im lặng tựa vào người y, rất lâu sau, nàng mới chầm chậm nói, “Dung Khanh”
“Vâng?”, Tô Dung Khanh đáp, Lý Dung lại trầm mặc, sau hồi lâu nàng mới nói, “Ta cảm thấy mình cũng chẳng chống cự được bao lâu nữa đâu”
Bàn tay đang ấn huyệt vị của Tô Dung Khanh khựng lại, Lý Dung vẫn im lặng.
Nàng thật sự cảm thấy sáng nay khi mở mắt ra, sức khỏe đã không ổn rồi.
“Thật ra cuộc đời này của ta, sống như vậy là quá đủ”
Lý Dung chầm chậm cất tiếng, “Ta chỉ lo lắng cho Hoàng hậu và Tín nhi mà thôi.

Nếu ta mất đi, Bùi Văn Tuyên sẽ một tay che trời, bọn họ e rằng đấu không lại hắn”
“Xin người đừng lo lắng”, Tô Dung Khanh trầm giọng nói, “Nếu người mất, hắn cũng không thể sống tiếp được.

Thần sẽ giết hắn, bồi táng cùng người”
Nghe được những lời như thế của Tô Dung Khanh, Lý Dung nở nụ cười nhạt.

Nàng ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt y.
Thật ra năm nay y đã hơn 50 tuổi rồi, nhưng hoàn toàn không có chút gì gọi là già cả.

Nếu không phải giữa trán phất phơ vài sợi tóc bạc thì căn bản không nhìn ra được tuổi thật của y.

Khi y bước ra đường, vẫn như cũ là bộ dáng khiến nhiều cô nương yêu thích.


34 năm trước, Tô Dung Khanh, đích trưởng tử tuổi còn nhược quán (20 tuổi) của Tô gia, là tình lang trong mộng của biết bao nữ tử trong Hoa Kinh.
Hiện tại, dù đã có tuổi nhưng y vẫn là giấc mộng cũ của bao người.
“Ta thế nhưng không biết đấy”, Lý Dung cười nhìn y, “Tô đại nhân của chúng ta, sẽ có lúc nổi giận”
“Có rất nhiều chuyện sẽ khiến thần nổi giận”, Tô Dung Khanh cười rộ lên, đang muốn nói thêm gì đó bỗng nghe thấy tiếng thông báo của thị nữ bên ngoài, “Điện hạ, Bùi tể tướng cầu kiến”
Nghe thế, Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh một cái, cảm thấy có chút kì lạ, “Sao hắn ta lại đến vào lúc này?”
“Điện hạ nếu không muốn gặp”, sắc mặt Tô Dung Khanh rất bình tĩnh, “Có thể không gặp”
Lý Dung suy nghĩ một chốc sau đó cười nói, “Bỏ đi, dù sao cũng là phu thê, vẫn nên gặp một lần.

Không chừng lần gặp mặt này còn là lần cuối thì sao?”
Tô Dung Khanh không nói gì, y chỉ im lặng ngồi đó.

Lý Dung xoay đầu sang nhìn y, nghi hoặc hỏi, “Dung Khanh?”
Dường như Tô Dung Khanh chợt hồi thần, y đứng dậy cung kính nói, “Vậy thuộc hạ đi mời Bùi tể tướng”
Nói rồi, y dìu Lý Dung dựa vào gối, sau khi vén chăn ngay ngắn giúp nàng mới đứng dậy đi ra.
Lý Dung sai người mang gương đồng đến để chỉnh trang lại nhan sắc.

Không lâu sau, Lý Dung cho người vời Bùi Văn Tuyên vào.
Bùi Văn Tuyên vẫn còn đang mặc triều phục màu đen, tay rộng bó eo, hoa văn hình vân mây màu đỏ in trên tay áo phối hợp với áo trong màu đỏ càng khiến hắn thêm gầy gò.

Lúc còn trẻ hắn trông vô cùng tuấn mỹ, nay tuy đã đến tuổi 50, vẻ ngoài không còn được như xưa nhưng vẫn mang theo vài phần trầm ổn thuở thiếu niên khó có được.
Hắn bước vào phòng, cúi đầu hành lễ với Lý Dung.

Mỗi cái nâng tay nhấc chân của hắn đều mang theo một mùi hương thanh mát, tùy theo từng động tác mà bay đến.

Lý Dung không kiềm được lại nhìn hắn thêm chốc lát, con người Bùi Văn Tuyên vốn chừng mực, từ bao giờ lại mang túi thơm nồng nặc thế này?
Tuy trong lòng nàng đầy nghi vấn nhưng không hề hiện lên nét mặt.

Hai mày nàng hơi nhướn lên, khi vừa muốn cho hắn ngồi xuống thì không kiềm được ho vài tiếng.
Tô Dung Khanh vội vàng tiến lại giúp nàng vỗ lưng, Bùi Văn Tuyên chỉ lạnh nhạt đứng một bên nhìn.

Sau hồi lâu, Lý Dung mới dừng lại được, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên cười nói, “Không chuyện không đến điện Tam Bảo (ý nói không có chuyện không bao giờ đến), Bùi tể tướng đã nhiều năm không về phủ Công chúa, hôm nay tới đây nhất định là có chuyện quan trọng”
Bùi Văn Tuyên vẫn im lặng, hai mắt lặng lẽ nhìn vào Tô Dung Khanh, Tô Dung Khanh vờ như không thấy tiếp tục đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Sau hồi lâu, cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng mở miệng lạnh lùng nói, “Bảo y ra ngoài đi”
Khi nghe vậy Lý Dung cũng không lấy làm lạ.

Bùi Văn Tuyên vốn không thích Tô Dung Khanh, hắn không mắng đuổi y ra ngoài đã nể mặt nàng lắm rồi.

Hiện tại nàng và Bùi Văn Tuyên trên danh nghĩa vẫn còn là phu thê, cho dù sớm đã đường ai nấy đi nhiều năm nhưng cũng tính là đồng minh.


Vì thế nàng không làm khó dễ hắn, nàng nâng mắt lên nhìn Tô Dung Khanh như khuyên nhủ nói, “Dung Khanh, ngươi ra ngoài đợi đi”
Lý Dung vừa lên tiếng, Tô Dung Khanh liền hành lễ chào hai người rồi đứng dậy lui ra.
Y vừa rời khỏi, những người trong phòng liền tục tục đi theo, chỉ còn Lý Dung cùng Bùi Văn Tuyên.

Lý Dung khẽ ho, Bùi Văn Tuyên trầm mặc không nói, một lúc sau, Lý Dung mở lời, “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi”
“Là về chuyện lập người kế vị”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, vừa mở miệng liền nói chính sự, “Hôm nay ta đến tìm là để thương lượng chuyện đó”
“Thương lượng cái gì chứ?”, Lý Dung vờ như không hiểu chuyện triều chính, nàng hờ hững nói, “Tín nhi do chính cung hạ sinh, hiểu tình đạt lý, tài giỏi ôn hòa, có gì cần bàn thêm nữa?”
“Chúng ta hợp tác đã nhiều năm, ta không nói vòng vo với cô nữa”, trong mắt Bùi Văn Tuyên mang theo vài phần giá lạnh, giọng điệu cũng nặng nề hơn, “Tam điện hạ tính tình kiêu ngạo phóng túng, không thích hợp làm người kế vị.

Hơn nữa, nhà ngoại của điện hạ quá mạnh, nếu hai chúng ta có chuyện gì, triều đình ngày sau sợ rằng áp chế không nổi ngoại thích*”
(*Gia tộc bên nhà ngoại)
“Ngoại thích hay ta với ngươi có gì khác biệt đâu?”, Lý Dung cười mỉa mai, “Ngươi nói mấy lời quang minh chính đại như thế, vì lý do gì trong lòng ngươi tự hiểu rõ! Ngươi bảo muốn thương lượng với ta, không bằng nói thẳng, dù ta không đồng ý ngươi vẫn sẽ làm đi?”
“Cô nhất định muốn Lý Tín đăng cơ?”
“Phí lời!”, Lý Dung cao giọng nói, “Tín nhi do chính cung sinh ra, chẳng lẽ lại phải nhường ngôi vị cho con của một phi tần sao?”
Bùi Văn Tuyên im lặng, sau hồi lâu, hắn mới nói, “Chẳng lẽ cô còn ghi hận Chân Chân?”
“Ngươi có thể gọi một tiếng Tần quý phi không?”
Lý Dung không kiềm được nhắc nhở, “Cái tên Chân Chân này, ngươi có thể gọi sao?”
Bùi Văn Tuyên lại im lặng, ít lâu sau hắn đứng dậy, “Cô vẫn còn có thể lớn lối thế này, sức khỏe chắc chắn không vấn đề gì.

Nếu cô đã không đồng ý vậy thôi bỏ đi.

Ngày sau mỗi người tự ai có thủ đoạn của người nấy, đừng trách ta không nhắc nhở trước”
Nói rồi Bùi Văn Tuyên xoay người rời đi.

Lý Dung nhìn theo bóng lưng của hắn, khí huyến bất ngờ dâng lên, nàng lạnh lùng nói, “Ta lại rất muốn biết, thủ đoạn mà ngươi nói là thủ đoạn thế nào”
“Cô thấy như thế nào”, Bùi Văn Tuyên vẫn quay lưng về phía nàng lạnh giọng đáp, “Thì chính là thế đấy”
Lý Dung không nói mà chỉ cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết ta sao?”
“Người nghĩ ta không thể à?”
Bùi Văn Tuyên xoay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần sát khí khiến Lý Dung bỗng cảm thấy có chút hốt hoảng.
Ánh mắt ấy quá lạnh lẽo khiến cả người nàng nhất thời tỉnh táo.

Bùi Văn Tuyên là kẻ để đạt được mục đích, cái gì cũng dám làm.

Vốn dĩ giữa bọn họ chẳng có tình cảm, chỉ là sự ràng buộc phu thê trên danh nghĩa và hợp tác với nhau mà thôi.
Khi còn cùng chung lợi ích, Bùi Văn Tuyên cái gì cũng có thể nhẫn nhịn nàng.

Nhưng nay hai người đã thành đối địch, việc hắn sẽ không từ thủ đoạn chẳng có gì lạ lạ cả.
Lý Dung nhìn hắn tông cửa ra ngoài, bỗng nhiên hô hấp trở nên dồn dập.

Tô Dung Khanh bước vào, thấy nàng hít thở khó chọc liền vội vã giúp nàng vỗ lưng và sai người bưng thuốc đến.

Y vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vừa nói, “Hắn đến chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì rồi, Người đang bệnh còn gặp hắn làm gì?”
Lý Dung im lặng không nói, dựa vào người Tô Dung Khanh mà ho.

Thị nữ mang thuốc đến, sau khi xác định không có độc, Tô Dung Khanh mới bưng cho nàng uống.
Lý Dung uống xong một ngụm, đang muốn nói gì đó nhưng bụng liền quặn đau dữ dội.


Sau đó mùi máu xộc lên, nàng nắm lấy tay áo của Tô Dung Khanh, cả người đổ về phía trước và nôn ra một ngụm máu.
Sau một phút ngẩn người, Tô Dung Khanh mới chấn kinh thét lên, “Lý Dung!”
Lý Dung nằm bò trên giường thở gấp, bụng nàng đang không ngừng quặn lên từng cơn, Tô Dung Khanh ôm lấy nàng thét lớn gọi ngự y, đồng thời ấn lên mạch cổ tay Lý Dung.
Tay của Tô Dung Khanh bỗng run rẩy
“Là hương mỹ nhân”
Y vô thức bật thốt.

Lý Dung vừa nghe đến tên độc dược này, trong đầu bất ngờ xẹt qua mùi hương ám trên người Bùi Văn Tuyên khi nãy.
Hương mỹ nhân, năm đó Tần Chân Chân trong hậu cung, cũng chết vì loại độc này.
Hương mỹ nhân bình thường sẽ bỏ vào lò đốt hương, qua nhiều ngày tích tụ sẽ khiến người ta trúng độc.

Nhưng có một cách dùng khác đó là sau khi cho ngửi hương mỹ nhân xong sẽ trực tiếp dẫn độc bằng thuốc.
Lý Dung không kiềm được cơn đau bụng, lại tiếp tục nôn ra máu.
Là Bùi Văn Tuyên!
Nàng nghiến chặt răng nghĩ, cái tên súc sinh này, cuối cùng hắn vẫn xuống tay với nàng!
Hắn muốn giúp Lý Bình đăng cơ, hiện nay trên triều, bệ hạ hôn mê sắp du tiên, thủ đoạn của hoàng hậu không bằng hắn, chỉ còn nàng là trở ngại lớn nhất của hắn.
Lúc trước vì e sợ thân phận trưởng công chúa mà hắn nhẫn nhịn nàng nhiều năm.

Nay hoàng thượng sắp băng hà, hắn không cần cái chức phò mã để nhận được sự chiếu cố nữa.

Nàng đã trở thành kẻ địch của hắn, hắn đương nhiên phải trừ khử nàng.
Có thể hạ độc một cách tự nhiên như thế trong chính phủ của nàng, đúng là chuyện Bùi Văn Tuyên nàng quen biết 30 năm có thể làm.

Cho nên mùi hương kì lạ trên người hắn chính là hương mỹ nhân, mà chén thuốc ban nãy e rằng cũng là hắn sai người chuẩn bị.

Nếu vừa rồi nàng chấp nhận, chén thuốc này sẽ chẳng đến tay nàng.
Nhưng nàng không làm thế, cho nên hắn giết nàng.
Hắn thế nhưng thật sự dám giết nàng!
Khi Lý Dung nhận ra điều này lại không cầm được nôn thêm một ngụm máu.

Tuy chỉ thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân của thái y bên ngoài, thế nhưng đầu óc nàng đã phần nào tỉnh táo.
Nàng không thể bỏ qua cho hắn!
Đau đớn càng khiến nàng bình tĩnh hơn….

Cho dù nàng chết, nàng cũng muốn hắn phải bồi táng cùng mình!
“Ngươi cầm lệnh bài của ta”, thái y tiến đến bắt đầu châm cứu, Lý Dung khó khăn nắm lấy tay Tô Dung Khanh gấp gáp nói, “Triệu tập những tinh nhuệ của phủ công chúa, lập tức xuất phát, vay bắt ở hẻm Bạch Y, với tội danh ám sát công chúa, chém đầu Bùi Văn Tuyên”
Máu tươi từ miệng không ngừng tuôn ra, Lý Dung dùng khăn bụm lấy rồi mơ hồ phân phó, “Người của hắn nhất định sẽ điên cuồng phản công cho nên sau khi ngươi làm xong việc hãy thông báo cho tham mưu rồi lập tức trốn đi.

Bùi Văn Tuyên chết rồi, những chuyện còn lại đã có hoàng hậu giải quyết.

Không thể để các ngươi làm lá chắn được”
“Người đừng nói nữa!”, Tô Dung Khanh ôm chặt lấy nàng, run rẩy nói, “Ta biết rồi, ta sẽ xử lý, Người trước cứ khám bệnh đi, Người sẽ không sao, Người sẽ không sao đâu…”
“Nếu ta chết rồi”, trước mắt Lý Dung dần dần chìm vào bóng tối, “Bùi Văn Tuyên cũng không thể sống”
∆Tác giả có lời muốn nói
Mở màn: Double kill!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.