Đọc truyện Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo! – Chương 3: Trưởng công chúa giá lâm!
Trưởng công chúa muốn hồi cung, Lãnh Nguyệt Cung lạnh tanh mới có chút sinh khí, hai nha đầu Tiểu Tử và Tiểu Kỳ cũng bận rộn, hết tới Thao Thiết Cung lại là đi Thiên Y Cung, cứ như đang chạy giặc vậy làm cho Lăng Sơ Hạ cũng thấy khẩn trương lên, xem ra những ngày bình yên đã kết thúc.
“Tiểu Tử Tiểu Tử, có việc gì cần ta làm không?”
Hắc Tâm cả ngày không thấy bóng dáng, trong lúc nhất thời Lăng Sơ Hạ trừ quét dọn ra cũng không biết phải làm gì hết, đành phải bắt Tiểu Tử bôn ba khắp nơi lại hỏi thăm.
“À… ngươi tới phòng công chúa lau sạch sẽ đồ gốm đi, nhớ kỹ đừng có táy máy tay chân chạm vào đồ trong phòng công chúa.”
Tiểu Tử thật ra thì cũng không tệ lắm, chẳng qua là bình thường rất ít phản ứng lại Lăng Sơ Hạ, bởi vì ở Lãnh Nguyệt Cung một thời gian dài nên nàng với Tiểu Kỳ bị lây tính ít nói của Trưởng công chúa.
Lăng Sơ Hạ dĩ nhiên biết không nên sờ mó bậy bạ, một hộp phấn một cái cái lược trong phòng ngủ công chúa còn đắt hơn cái mạng của cô nữa, ai mà dám đụng vào chớ, cô còn chưa muốn nhanh như vậy đầu và thân bị tách làm hai đâu.
Lăng Sơ Hạ quen thuộc đi tới phòng ngủ công chúa mặc dù chưa từng vào, nhưng cũng đi ngang qua nơi này không dưới hai mươi lần, cầm khăn lên, đẩy cửa ra, một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, không giống mùi nước hoa ở hiện đại, mùi này giống như là mùi hoa tự nhiên, không gay mũi, khiến người ta cả người thoải mái.
Lăng Sơ Hạ lần đầu tiên tới căn phòng này, màu sắc trong căn phòng này rất lạnh, không có dát vàng như mấy cái cung điện khác.
Phòng công chúa chia làm ba gian, gian thứ nhất chính là chỗ mới vừa đẩy cửa ra là thấy, nơi đó có rất nhiều tủ sách, có đặt một cái ghế nằm, một cái bàn gỗ hương cùng bốn cái ghế, thứ hấp dẫn Lăng Sơ Hạ nhất trong gian phòng này chính là đủ loại sách được sắp ngay ngắn trên kệ, y như một thư viện vậy, cô đã từng mơ ước nhà mình cũng có một cái thư viện nhỏ, lúc này lại thấy được giấc mơ của bản thân trong phòng công chúa.
Bên tay phải cửa ra vào có thể thấy hai cánh cửa, một cánh cửa là thông vào phòng tắm của công chúa, đáy hồ tắm dùng ngọn lửa huyền thạch chế tạo, cho nên nước trong hồ quanh năm ấm áp, mà bốn bề hồ tắm đều dùng thủy tinh và lưu ly xây thành, có bốn cái đầu phượng hoàng, nước ấm chảy ra từ bốn cái đầu đó giăng lên một làn sương mù, nhìn qua thì rất xa hoa lãng phí.
Mà cánh cửa khác dĩ nhiên là dẫn tới phòng ngủ của công chúa, mà cái hợp mắt nhất với Lăng Sơ Hạ chính là cái giường kia, giường hình tròn phủ ra trải giường màu xanh nhạt, trên giường thêu đầy các loại hình vẽ bằng bạc, phần lớn là hình vẽ đám mây, nhìn rất thoải mái, giống như là đang ngủ trên mây vậy. Trong phòng còn có một cái bình phong lớn được điêu khắc tinh xảo, đây xem ra chính là nơi Trưởng công chúa thay y phục. Phòng ngủ có tỏa ra một mùi thơm, Lăng Sơ Hạ phát hiện trong phòng này có để một đỉnh hương lô, bên trong mặc dù không có để huân hương, nhưng trong phòng vẫn lưu lại mùi thơm của huân hương.
“Xem ra Trưởng công chúa cũng biết thưởng thức quá đi…”
Vì là nhà thiết kế, cô vô cùng tự tin với cách thưởng thức của mình, trong lòng bắt đầu tưởng tượng nếu đây là nhà mình thì sẽ thiết kế thành cái dạng gì, thật là tốt biết bao, nhưng khi nhìn vào gương đồng trong phòng, bên trong bản thân lại mặc y phục cung nữ cổ đại, lúc này thật muốn chửi thề mà.
Quá bi thảm! Mình tại sao lại bị xuyên qua chớ! Xuyên qua còn không thể có cuộc sống tốt a!
Không nói nữa, cô không thể làm gì khác hơn là đi lau chùi đồ gốm trong phòng, lau còn tỉ mỉ hơn lúc cà cà bồn cầu nhà mình nữa…
Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng lau xong, cô không muốn đứng quá gần Trưởng công chúa, cô biết rõ tính khí các hoàng tử hoàng nữ kia nhất định là kỳ kỳ quái quái, vì ngôi vị hoàng đế khẳng định lòng dạ ác độc lắm, từ xưa vô tình nhất là đế vương gia, cô sợ rằng nến đế giày vô tình để lại bụi bặm trong phòng cũng sẽ khiến cô bị lôi ra chém, cô vẫn chưa muốn chết sớm đâu!
Lướt qua lướt lại, khẽ hát một bài, là một ít ca khúc về nỗi oán hận trong lòng khi xưa, cũng không có hát rõ lời, chỉ hừ hừ nhịp điệu, lần này tâm tình như được thả lỏng, hoàn toàn không chú ý tới ba người sau lưng mình.
“Tiếng hát không tệ.”
Một thanh âm mang theo mấy phần lưu luyến, mấy phần hấp dẫn, tràn đầy thu hút, nhưng lại không mất đi sự lạnh lùng truyền tới, nghe vào cảm thấy chủ nhân thanh âm này chính là một đại mỹ nhân, hơn nữa còn là loại ngự tỷ thành thục nữa.
Chẳng qua lúc này Lăng Sơ Hạ nơi nào nghĩ được nhiều như vậy, thanh âm xa lạ này trong nháy mắt khiến cô thẳng lưng, một giọt mồ hôi lạnh chảy qua tóc mai…
Không thể nào… Không phải nói buổi tối mới trở lại sao?… Làm sao…
Lăng Sơ Hạ xoay người quỳ xuống, cúi đầu thấp nhất có thể, sau đó thanh âm run run truyền ra.
Ở Sở Phong quốc này, theo lễ thì cung nữ không cần quỳ, có lẽ do Lăng Sơ Hạ khẩn trương một chút nên đầu gối cũng mềm nhũng, làm gì còn nhớ tới quy củ.
“Nô tỳ tham kiến công chúa!”
Thật lâu không có tiếng đáp lại, lại nghe thấy một tràn cười trên sự đau khổ của người khác truyền tới, Lăng Sơ Hạ hơi ngẩng đầu, thấy ba người, một người mặc cung trang màu trắng, xuất trần thoát tục, toàn thân tản ra tiên khí, đồng thời cũng tản ra một loại khí tràng cường đại, mà nữ tử toàn thân hắc y thì Lăng Sơ Hạ chưa từng thấy qua, còn người phát ra tiếng cười chính là Mặc Tâm! Đúng! Chính là Hắc Tâm!
Nàng đang cười hả hê vào mặt mình!
“Đứng lên đi!”
Thanh âm dễ nghe cực kỳ từ đỉnh đầu truyền tới, Lăng Sơ Hạ “Nga nga” hai tiếng, đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy Mặc Tâm ho khan mấy tiếng, cô lập tức hiểu ý, vội vàng nói “Nô… Nô tỳ cám ơn công chúa…”
Bà cha nó! Hai đầu gối của ta chỉ quỳ qua song thân, bây giờ còn phải quỳ Trưởng công chúa này, CLGT,… còn phải xưng nô tỳ! Nô tỳ cái lông a!
Trong lòng âm thầm thổ tào, chậm rãi đứng lên, nhưng cũng không dám nâng đầu lên, Trưởng công chúa khí tràng quá mạnh mẽ, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Công chúa, cung nữ này là thuộc hạ y theo ý của công chúa, từ Vô Trần Cung điều tới, vẫn chưa quen thuộc với quy củ ở Lãnh Nguyệt Cung…”
Mặc Tâm cũng vì Lăng Sơ Hạ đổ một loạt mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này sao lại không nhớ quy cũ vậy…
Ngươi, kêu cái gì?”
Thanh âm Trưởng công chúa truyền tới, Lăng Sơ Hạ dùng thanh âm như muỗi kêu nói “Lăng Sơ Hạ.” Ba chữ, nhưng nhĩ lực của Trưởng công chúa tốt ngang ngửa Hắc Tâm, tựa hồ là nghe rõ ràng, nghe thấy nàng “Ừ ” một tiếng.
“Ngẩng đầu, nhìn Bổn cung.”
Trưởng công chúa ra lệnh, tiểu cung nữ Lăng Sơ Hạ có thể không nghe sao? Cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ngẩng đầu, trong nháy mắt trong lòng bắt đầu tự suy diễn, cô đang suy nghĩ, có thể do sau khi thấy dáng vẻ của mình xong rồi không vừa mắt, đem mình ra chém hay không.
Lăng Sơ Hạ lấp ló ngẩng đầu nhìn Trưởng công chúa, nữ nhân trước mắt xác thực khiến cô kinh diễm một trận.
Trưởng công chúa búi tóc hoa lệ, tóc xanh dài lại mềm mại rũ xuống trước ngực, mí mắt rất đẹp, hai con ngươi đen láy như đá quý lóe lên hào quang mê người, nhưng trong lúc lơ đảng lại để lộ vẻ đẹp lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần.
Hơn nữa sóng mũi thật cao, đôi môi đầy đặn, môi trên của nàng hơi vểnh lên, nghe người ta nói môi này mà hôn là tuyệt nhất nhất… Làn da trắng mịn hồng hào, lần đầu tiên Lăng Sơ Hạ chân chính nhìn thấy ngọc cốt băng cơ thường được miêu tả trong tiểu thuyết…
Gương mặt tuyệt mỹ kia không để lộ tâm tình gì, ngược lại thêm mấy phần mệt mỏi, chỉ sợ là mấy ngày nay ở cung bôn ba nên mệt mỏi, vào giờ phút này, Lăng Sơ Hạ rốt cuộc cũng biết Trưởng công chúa mà người ta gọi là tài mạo song tuyệt quả thật là danh bất hư truyền…
Lãnh diễm cao quý… nguyên lai đây mới là cao lãnh trong truyền thuyết…ở hiện đại chính là nữ thần a!
Tật xấu của Lăng Sơ Hạ lại tái diễn, cô thân là một nhà thiết kế nổi tiếng nhưng đối với cái đẹp thì không hề câu nệ..
Sở Sương Thiển tinh tế quan sát một lần, hình tượng ban đầu cung nữ này để lại cho mình là có chút liều lĩnh, hơn nữa còn có chút nhát gan, hôm nay ánh mắt của cô ấy cũng rất bất đồng, tại sao bất đồng, bởi vì ánh mắt người thường khi quan sát mình ít nhiều gì cũng có chút dục vọng, nhưng cung nữ trước mắt hoàn toàn là dùng ánh mắt thưởng thức nhìn, tựa như đang quan sát một món đồ cổ vô cùng quý giá…
“Ừ…”
Sở Sương Thiển chẳng qua là ừ một tiếng, nhìn lướt qua Mặc Tâm, Mặc Tâm hiểu ý, gật đầu một cái.
Ngay sau đó thanh âm dễ nghe kia lại truyền tới “Quét dọn đã có Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ, Sơ Hạ…”
Lăng Sơ Hạ nghe tên mình bị gọi, giật mình một cái, lập tức phản xạ có điều kiện bày ra phản ứng dở khóc dở cười.
“Có mặt!”
Rất nhanh, lại cảm thấy mình thất lễ, lập tức lại cúi đầu xuống, mặt giống như bị ngọn lửa thiêu cháy vậy, đỏ như tôm luộc.
“Ngươi tới giúp Bổn cung mài mực đi…”
Mài mực?! Mài mực?! Móa nó, nói chuyện nghe mắc cười quá đi! Công chúa đại nhân ngài có bao nhiêu người hầu hạ! Ý… hình như cũng không nhiều lắm…Nhưng mà có cái tên Hắc Tâm Họa Bì gì đó, tại sao ngài lại muốn để tiểu nhân vật là ta đi mà mực chớ!
“Ách…”
Lập tức không biết nên phản ứng thế nào, cô xác định càng cách Trưởng công chúa càng xa càng tốt, nhưng mà rốt cuộc là càng ngày càng gần!
Trời ơi! Nói cho ta đây không phải là thật!
“Không muốn?”
Sở Sương Thiển thiêu mi, nhìn người trước mắt rụt rè e sợ, có mấy phần tức cười, khó trách Mặc Tâm nói cô ấy giống như một con chuột nhỏ vậy, lén lén lút lút nhát gan, dáng dấp sợ hãi thật tức cười.
Lăng Sơ Hạ thấy Sở Sương Thiển thiêu mi, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, quả nhiên là đẹp nhất trần gian… Lòng yêu thích cái đẹp người người đều có, cũng không thể trách Lăng Sơ Hạ đột nhiên si mê như vậy được…
“Hử?”
Sở Sương Thiển thật kiên nhẫn, cũng không ngại Lăng Sơ Hạ nhìn mình sửng sờ, loại ánh mắt này, nàng thấy nhiều rồi.
Lăng Sơ Hạ lập tức phục hồi tinh thần, không muốn? Đương nhiên là không muốn rồi, có chấp thuận không a! Mơ đi, không muốn cũng phải làm a!
“Dĩ nhiên nguyện ý!”
Lăng Sơ Hạ phát huy bản năng chân chó, nịnh hót nặn ra một nụ cười, chỉ cảm thấy Mặc Tâm cười càng vui vẻ hơn, Hắc Tâm giống như đặc biệt thích nhìn cô bị bêu xấu.
“Ngươi lui xuống đi! Bổn cung mệt mỏi, ngày mai lại tới.”
Sở Sương Thiển vừa nói, đạp bước liên tục đi tới phía sau bình phong, sau đó Lăng Sơ Hạ rất nhanh liền nghe được một ít thanh âm y phục ma sát, xem ra Trưởng công chúa là đang thay đồ, bản thân rất lễ phép gật đầu một cái với Hắc Tâm cùng nữ nhân toàn thân hắc y, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hồi lâu… trong bình phong truyền đến thanh âm Sở Sương Thiển…
“Đúng như ngươi nói, gan rất nhỏ…”
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy Sở Sương Thiển mặc y sam tương đối mỏng đi ra, vốn là phải vấn tóc lên nhưng hôm nay cũng chỉ tùy tiện vén lên một tý, mất đi một ít lãnh diễm, thêm mấy phần lười biếng cùng quyến luyến…
“Công chúa, khi nào thì bắt đầu giao nhiệm vụ cho cô ấy?”
Mặc Tâm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà Sở Sương Thiển đã ngồi ở trước bàn trang điểm, tinh tế chải một làn tóc xanh óng ả.
“Không gấp… Bổn cung còn muốn tự mình nhìn một chút… bản lãnh và lòng trung thành của người này.”
Sở Sương Thiển hướng về phía gương đồng lộ ra một nụ cười yếu ớt, cung nữ rất trọng yếu, nàng phải chính xác nắm giữ mọi hành động của Thái tử, hơn nữa nàng có lòng tin đối với tài chọn người của Mặc Tâm.
Lăng Sơ Hạ người này, nếu như có thể thần phục mình, nói không chừng là một quân cờ rất hữu dụng đây…