Trường Ca Hành

Chương 8


Đọc truyện Trường Ca Hành – Chương 8

CHƯƠNG 8
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Ta không lừa gạt Trầm Mặc Sơn, nhạc lí cơ bản, đích thực là được Khánh Ương dạy cho.
Khánh Ương đối xử với ta nhân hậu từ ái như một người anh một người thầy, lại tự mình dạy ta rất nhiều thứ, gọi hắn một tiếng ca ca, kỳ thực, là đã lời cho ta lắm rồi.
Đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ rõ thanh âm ôn hòa của hắn ở bên tai vang lên, hắn nói, Tiểu Chu, nhìn ca ca này, cần phải giữ như vậy, gẩy như vậy, âm bội phải linh hoạt nhẹ nhàng, cao cao trong sáng, âm phát ra phải hùng hồn mà không loạn, giữ âm phải chậm rãi ngừng ở trọng âm, nhớ chưa?
Nói ra thật xấu hổ, ta kì thực đến tận hôm nay, đều nhớ không được mấy thứ này.
Bởi vì ta cảm nhận giai điệu theo tâm, tâm tựa hồ gửi gắm những ưu tư, ưu tư thì cần phải giãi bày qua xướng họa, ơn sâu nghĩa nặng này, cứ âm thầm mà gửi đi xa, có lẽ là cái phong cách nho nhã đó ở trong lòng ta lại không hề dễ dàng.
Lúc đó ta còn nhỏ, giai điệu trong lòng hoặc là cao sơn ngưỡng chỉ[1], hoặc là đại hà bôn đằng [2], hoặc là kim qua thiết mã [3], hoặc là bi thôi đoạn trường [4], chỉ cần hoài tưởng lại, đều thật hào hùng mãnh liệt.
Tựa hồ trong lòng như có một viên lửa nóng, muốn bộc lộ, muốn thoát ra.
Muốn gợi lên sự chú ý của người kia.
Muốn y có thể hiểu, có thể quay trở lại giống như năm đó, cùng ta xướng họa.
Ta đọc sách đọc đến câu “Sĩ vi tri kỷ giả tử” [5], chẳng biết vì sao, khi nghĩ đến, đều là một Cốc chủ diện vô biểu tình, không tùy tiện nói cười.
Ta vĩnh viễn quên không được, y như thế nào nghe hiểu được giai điệu mà ta tiện tay thổi ra, như thế nào trong thời thơ ấu thống khổ lại mang đến cho ta một chút rực rỡ cùng ấm áp.
Cho dù thời khắc hiện tại đã qua, có một số việc, cũng không phải muốn quên, lại có thể quên đi.
Nhưng ta không có nghĩ đến, ta ở lại trong Cốc đến hai năm, cuối cùng mới có cơ hội diện kiến nam nhân kia.
Vẫn là Điệp Thúy Cốc ba năm tổ chức kì thi tuyển chọn một lần.
Ta vẫn còn nhớ rõ tình hình ngày đó, gia nô quản sự trong Điệp Thúy Cốc sớm mấy tháng đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, cây trong Cốc treo đầy hoa kết, giăng đèn kết hoa, bày trí náo nhiệt bắt mắt. Nỉ phô [6] đỏ thẫm được phủ lên trên đài cao dựng bằng cọc gỗ, mỗi thiếu niên một ý chí chiến đấu sục sôi, nóng lòng muốn thử sức, muốn tại ngày đó chính mình thể hiện ra trạng thái tốt nhất, võ nghệ giỏi nhất.

Tuy nói là vì Cốc chủ mà hạ thọ [7], nhưng quy tắc cũ vẫn không thay đổi, chọn ra kẻ đứng đầu, may mắn được Cốc chủ truyền dạy một loại võ công.
Điều này tạo nên địa vị cho người đó trong Điệp Thúy Cốc, cũng là gây dựng nên vị thế trên giang hồ của hắn sau này.
Ta cũng rất hưng phấn, bởi vì ta, cũng có phần biểu diễn.
Khánh Ương thực sự là một người tốt bụng ôn nhu, hắn biết trong lòng ta rất ngưỡng mộ Cốc chủ, có ý thay ta đi cầu khẩn Tổng quản đại nhân, cho ta một cơ hội trước Cốc chủ chính mình bày tỏ sự cảm kích đối với việc y cứu ta.
Quan trọng hơn là, Khánh Ương hiểu ta muốn giãi bày, kỳ thực, ta ở trong Cốc hai năm nay mà vẫn chưa bày tỏ được.
Ta không phải là một kẻ vô dụng cái gì cũng tệ.
Ngày đó, ta cẩn thận khoác vào nho bào màu trắng sạch sẽ, Khánh Ương giúp ta chải lại hai bên tóc, dùng một một sợi dây màu đỏ thắt thành hai nút thắt rất đẹp, hai tay ôm đàn, nhanh chóng đi đến phía dưới đài cao.
Liền giống như tín đồ hành hương, thành kính mà thấp thỏm không yên.
Tới sớm nhất, nhưng lại diễn muộn nhất.
Buổi diễn tấu của ta không có gì quan trọng, bởi vậy phải đợi sau khi mọi người biểu diễn xong mới tới lượt ta. Đợi cho đến khi bụng đói cồn cào, đỏ mắt mong chờ nhìn các vị thiếu niên dáng vẻ hiên ngang ở trên đài cao lộ rõ bản lĩnh cao cường, vẫn là chưa thể đến phiên ta.
Càng xem, trong lòng càng để ý, càng cảm thấy rằng, ai so với ta đều giỏi, ai so với ta cũng đều thông minh chăm chỉ.
Lại tiếp sau đó, Khánh Ương một thân y phục trắng như tuyết, như thần tiên nhanh chóng bay vụt lên, tuổi trẻ phóng khoáng, trường kiếm trên tay di chuyển như long phụng bay lượn chín tầng mây, phong lưu vũ mị [8] không thể nói hết, ta nhìn đến trợn mắt há mồm.
Nguyên lai, Khánh Ương ca ca thường ngày ôn nhu như nước, vậy mà lại ưu tú như thế, khí phái đầy mình, tỏa sáng rực rỡ.
Những người này, mỗi kẻ đều là kỳ tài hào kiệt xuất chúng, trong ngàn vạn người mà tuyển ra, ngoại trừ ta.
Ta đương lúc ngẩn người, Khánh Ương đã làm kinh ngạc tứ phía, mỉm cười thu kiếm, đối với Cốc chủ hạ một gối quỳ xuống, cao giọng chúc mừng: “Cung chúc Cốc chủ sơn hà chi thọ!”
Hắn hô lên như vậy, phía dưới mọi người ồn ào hạ một gối quỳ xuống, thanh âm đồng loạt hô lên: “Cung chúc Cốc chủ sơn hà chi thọ!”
Ta cũng hoàn toàn quỳ theo xuống, tùy tiện hô lên một câu, trong lòng mất đi sự ủ rũ, thất vọng, phía trước có bao nhiêu người tài như vầy đi chăng nữa, ta vẫn bước lên tấu cầm, có thể không làm sai thì không lo bị rối.
Chính là lúc ngẩn người, nam nhân trên cao kia vẫn làm ra vẻ nghe không đến những lời tán dương kia nói: “Khánh Ương học không tệ, nên thưởng!”
Khánh Ương cao giọng nói: “Khởi bẩm Cốc chủ, học trò chẳng qua một ngày cũng không dám quên những gì Cốc chủ chỉ bảo, chỉ là làm hết bổn phẩn mà thôi.”

“Tuy nói là bổn phận, nhưng nếu như không siêng năng khổ luyện, cũng không đạt được kết quả như hôm nay.” Đây là lời nói ra từ Tổng quản đại nhân.
Cốc chủ khẽ gật đầu: “Nói rất có lí.”
Khánh Ương kích động đến nỗi sắc mặt phiếm hồng, lúc này hai gối quỳ xuống, nói: “Cốc chủ khen nhầm rồi, Khánh Ương sợ rằng, nói đến siêng năng khổ luyện, học trò tự thấy không bằng đồng ốc tiểu Bách Chu.”
Ta trăm triệu lần đoán không ra hắn vậy mà lại nhắc tới tên ta, trong tim đập mạnh, lại nghe Khánh Ương tiếp tục cao giọng nói: “Cốc chủ minh giám, Bách Chu thể cốt không thể luyện võ, lại một lòng nhớ tới ân tình của Cốc chủ, chịu khó tập đàn, nhằm chúc thọ Cốc chủ. Nhân dịp hôm nay đại hỉ, thỉnh Cốc chủ phá lệ nghe hắn đàn tấu một khúc, hài tử này vì muốn biểu diễn cho người xem, đã tập luyện hai năm nay, nỗi khổ tâm này…”
“Được rồi.” Cốc chủ lạnh lùng ngắt lời hắn, cùng Tổng quản đại nhân bí mật nói vài câu, tựa hồ đang vấn Bách Chu đại loại là ai. Trong tâm ta vừa sợ hãi vừa vui sướng, vừa cảm kích vừa xúc động, đang không biết như thế nào cho phải. Thì vào lúc này, lại nghe Cốc chủ lờ mờ nói: “Đã như vậy, thì hãy gọi hắn lên đàn tấu một khúc.”
Tổng quản đại nhân đứng lên, hai con mắt sắc bén hướng thẳng về phía ta, cất cao giọng nói: “Bách Chu tấu khúc.”
Ta run cầm cập đứng lên, ôm đàn, vẻ mặt hoảng hốt hướng đài cao đi đến, lúc bước lên thang bị vạt áo quá dài phía trước làm vướng chân, suýt nữa ngã nhào xuống, phía dưới vang lên tiếng cười ồ. Ta đỏ mặt tía tai, tim đập như trống dồn, đem đàn đánh lên một cách chậm rãi, lại do dùng sức quá đà, phát ra một trận thanh âm ông ông.
“Đây là người mà ngươi cố gắng tiến cử?” Cốc chủ lạnh lùng nói: “Cả cầm phải đánh thế nào còn làm không được, có thể trông chờ hắn đàn ra cái gì?”
Khánh Ương quỳ xuống nói: “Cốc chủ tha tội, Bách Chu người nhỏ lực yếu, tạm thời là vì Cốc chủ đàn tấu, chắc trong lòng cũng là có một chút xúc động.”
“Thôi, ngươi đi xuống, nói hắn nhanh điểm đàn.” Cốc chủ thanh âm lạnh lùng nói.
Khánh Ương khấu đầu rồi đứng dậy, lui về phía sau mà đi đến, lúc đi qua bên người ta thì nắn nắn bờ vai ta khích lệ. Ta cảm kích hướng về hắn mà cười, vén vạt áo lên, ngồi ngay ngắn phía trước cầm án, bắt đầu thận trọng đàn khúc “Sơn cư ngâm” mà ta đã chuẩn bị từ lâu.
Có lẽ do trong lòng quá mức hồi hộp, vốn là một bài cổ khúc thanh tao huyền bí, chậm rãi thoải mái, lại bị ta đàn một cách khó khăn, ta càng gấp, thì đàn càng dở, đàn càng dở, thì trong lòng càng lộ ra vẻ hoảng loạn bất an.
Như thế nào cho phải đây? Ta chờ hai năm mới có cơ hội ở trước mặt nam nhân này đàn tấu, một khúc này đàn không tốt, ta cả đời này, e rằng sẽ không có cơ hội thứ hai.
Càng vội càng loạn, đột nhiên chỉ nghe “phanh ~“ một tiếng, dây đàn bất thình lình bị gẩy đứt.
Ta trong tiếng cười của mọi người hoàn toàn sững sờ, như thế nào lại đúng lúc như vậy? Ta rõ ràng đã kiểm tra rất kĩ rồi mà, rõ ràng vì hôm nay, chỉ thay đổi một chút, ta bình thường như thế nào cũng không nỡ dùng loại dây đàn thượng đẳng.
Cứ đinh ninh như thế, vậy mà khi giờ phút quan trọng này diễn ra lại thành sai sót không thể vãn hồi!
Ta trong một thoáng thất vọng não nề, sững người ngồi ngây ngốc, lại nghe Cốc chủ mang theo thanh âm tức giận mà lạnh lùng cứng rắn nói: “Kẻ khác dùng thanh âm nhã nhặn như hương lan mà giải trừ ô uế, ngươi thì ngược lại, thượng cổ danh khúc bị ngươi cương ngạnh làm nhục thành thứ tạp âm đầu đường xó chợ!”
Ta nhất thời mệt mỏi phủ phục xuống, cũng không biết nên phản ứng như thế nào, những tiếng cười nhỏ càng lúc càng lớn, lén nhìn lại, chỉ có Khánh Ương đối với ta vẫn lộ ra ánh nhìn cảm thông lo lắng.

“Nể mặt Khánh Ương, ta sẽ không phạt ngươi. Nhưng Điệp Thúy Cốc không lưu lại kẻ vô dụng, Tân Tổng quản, ngày mai hãy đem đứa trẻ vô dụng này đuổi đi!” Cốc chủ lạnh lùng nói.
Ta giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Trong lúc hoảng hốt đó, ta nghe thấy Khánh Ương lo lắng nói to: “Cốc chủ, xin người cân nhắc lại a, tiểu Bách Chu đàn không hay, là ta chưa dạy bảo tốt, cầu người phạt hắn, không cần đuổi hắn đi…”
Nam nhân lãnh khốc đang ngồi trên cao kia tựa hồ còn nói cái gì đó, nhưng ta không còn nghe rõ nữa. Ta trong đầu chỉ vang vọng một ý niệm, đó là Cốc chủ không cần ta nữa.
Ta nhìn thấy nam nhân thần thánh kia, rốt cuộc cũng muốn bỏ ta?
Không, nếu như vậy, ta thà rằng chết đi.
Ta bò dậy, trong lòng chợt hiện lên những kí ức trước đây, đã nhào đến bên cạnh cầm án, hai tay ôm đàn, gẩy ra thanh âm.
Sau đó, ta không để nam nhân kia có cơ hội cự tuyệt, ngay lập tức bắt đầu đàn tấu.
Vẫn là “Sơn cư ngâm”.
Nhưng lại là đoạn sau lúc đàn đứt dây, đàn tấu “Sơn cư ngâm”.
Sau đó, ta khởi thừa chuyển hợp [9] dần trở nên bình tĩnh, cư nhiên như thế mà hòa vào giai điệu bi phẫn cùng bất lực, thương cảm cùng mong ngóng trong lòng.
Ta nhớ tới lúc ta cùng y, mỗi lần một hiệp, dưới ánh trăng mà thích thú xướng họa.
Ta nghĩ đến chính mình đối với y là sự tôn kính cùng ngưỡng mộ khó có thể nói thành lời.
Ta nghĩ đến khoảnh khắc khi cơn ác mộng kia kết thúc, y ôm lấy ta, trên người một thân y phục bằng lụa mềm mại thơm mát.
Ta muốn nói với y, những thứ này ta đều nhớ rõ.
Chẳng những nhớ rõ, ta còn rất trân trọng, cơ hồ là chỉ có mình ta có được những hồi ức tốt đẹp kia.
Ta đàn mà hoàn toàn quên đi chính mình, tựa như đây là lần diễn tấu cuối cùng trong cuộc đời ta.
Đợi đến khi hồi âm cuối cùng kết thúc ở đầu ngón tay, ta mới phát giác bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng trơ ra như tượng gỗ, vẻ mặt không dám tin mà nhìn vào ta.
Rồi nam nhân đối với ta giống như thần thánh kia, lại từ đang ngồi trên cao mà đứng dậy, nhanh chóng lấy ra sáo ngọc, đặt ngang trên môi, có chút trầm ngâm, lập tức thổi ra giai điệu du dương động lòng người.
Bất thiên bất ỷ [10], vừa vặn là khúc điệu xướng họa “Sơn cư ngâm” sửa sai của ta.
Ta cố nén lệ cười, y dẫu sao vẫn còn nhớ ta.
Ta cúi đầu, vội đến nỗi cuống cả lên mà gẩy đàn, theo kịp nhịp độ của y, tiếng sáo do dự hòa vào tiếng đàn lanh lảnh, tiếng đàn đôn hậu thận trọng cùng tiếng sáo nhẹ nhàng bay cao.

Chúng ta phối hợp rất ăn ý, tưởng chừng như đã hợp tấu qua cả trăm ngàn lần, tựa như sinh ra đã như vậy.
Trong lòng tràn đầy vui sướng, nước mắt ta từng giọt rơi xuống trên mặt đàn, đột nhiên một bàn tay đưa ra, không nói gì nâng cằm ta lên.
Ngón tay lạnh lẽo thon dài, là y.
Ta run rẩy ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt y, mục quang phức tạp, tựa hồ có kinh ngạc, cũng có xem xét, có sự hứng thú, cũng có sự cân nhắc, hắc mâu [11] sâu thẳm, tựa như có những đốm lửa ngầm mù mịt bất chợt sáng bùng lên.
Nếu là hiện tại, ta sẽ biết, trong ánh mắt kia cái gì cũng có, duy chỉ không hiện lên sự vui mừng nên có.
Ngay cả khi y đem ta kéo lên tuyên bố đã tìm được truyền nhân ngọc địch, trong mắt của y, cũng vẫn không có sự vui mừng.
Nhưng ta lúc đó cái gì cũng không hiểu, chỉ biết phấn chấn, phấn chấn, chỉ là, tựa như phấn chấn đến chết đi vậy.
________
Chú thích:
[1] Cao sơn ngưỡng chỉ: núi cao đến nỗi chỉ có thể ngước mắt nhìn
[2] Đại hà bôn đằng: sông lớn cuồn cuộn
[3] Kim qua thiết mã: chỉ chiến tranh xảy ra
[4] Bi thôi đoạn trường: xé ruột xé gan
[5] Sĩ vi tri kỷ giả tử: kẻ sĩ có thể bỏ mạng vì tri kỷ
[6] Nỉ phô: tấm lót sàn bằng vải nỉ a
[7] Hạ thọ: chúc thọ
[8] Phong lưu vũ mị: anh tuấn xinh đẹp
[9] Khởi thừa chuyển hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc
[10] Bất thiên bất ỷ: không thiên vị
[11] Hắc mâu: con ngươi màu đen Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.