Đọc truyện Trường Ca Hành – Chương 49
CHƯƠNG 49
Biên dịch: Đông Hoàng BT
Beta: Hồng Miên
.
Qua mấy ngày, Trầm Mặc Sơn giúp ta đem tiểu Kỳ Nhi đến.
Tiểu Kỳ Nhi nhìn thấy ta tựa hồ có chút ngây người, ôm cột cửa, nhìn thẳng vào ta, cũng không nói gì.
Ta biết lần này mắc nợ hài tử rất nhiều, trong lòng trở nên kịch liệt, hốc mắt hơi nóng, giang hai cánh tay ra, ôn nhu nói: “Kỳ Nhi, đến chỗ cha.”
Nếu là trước đây, nó nhất định sẽ thật thà nhào qua, đôi chân ngắn nhỏ chạy như bay, lập tức nhào vào trong lòng ta, hung hăng đụng đau ngực ta.
Nhưng giờ đây, nó rụt rè nhìn ta, ánh mắt chớp động, đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, xoay người chạy đi.
Người lớn xung quanh đều không kịp bắt lấy nó, trái lại nhìn đứa nhỏ chạy như bay ra khỏi cửa phòng.
Lòng ta càng đau, vịn lấy mép giường, muốn xuống giường.
Trầm Mặc Sơn cả kinh, sải bước tiến lên ngăn ta lại, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, tính tình tiểu hài tử, cứ để cho nó đi, bằng không sẽ càng làm hư nó.”
Lời dù như vậy, nhưng rốt cuộc không phải con của hắn, ta vội vàng nói: “Không được, ngộ nhỡ hài tử ngốc này chạy mất…”
Trầm Mặc Sơn cười cười, nhỏ giọng nói: “Sớm đã có người trông coi, dù sao thì ở trong viện này, nó không chạy đi đâu được đâu.”
Ta nhìn hắn, hỏi: “Thật sao?”
Trầm Mặc Sơn gật gật đầu, nói: “Ngươi chuyên tâm uống thuốc đi, nếu không yên lòng, ta lát nữa mang ngươi đi nhìn.”
Ta nói: “Vậy thì phải nhẹ nhàng, đừng để nó phát hiện.”
“Đương nhiên.”
Uống thuốc rồi, tiểu Kỳ Nhi vẫn chưa quay lại, Trầm Mặc Sơn thấy ta lo lắng, liền giúp ta mặc áo khoác, ôm ngang lấy, nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng. Hắn mang ta nhảy lên nóc nhà, chạy qua hai gian phòng, hạ xuống trong sân phía Tây trù phòng. Nơi đó có một lu nước lớn, sau lu nước mơ hồ hiện lên một góc áo bông vàng nhạt.
Tiểu Kỳ Nhi vừa rồi một thân áo mỏng bằng gấm vàng nhạt, càng làm tôn thêm khuôn mặt như bạch ngọc, vô cùng đáng yêu.
Ta trong lòng mềm nhũn, nắm chặt cánh tay Trầm Mặc Sơn.
Trầm Mặc Sơn hướng ta nháy nháy mắt, đặt ta xuống, kề bên tai ta nói: “Xem ta này.”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, Trầm Mặc sơn cười khà khà, ra tay điểm á huyệt của ta, ôm lấy ta cao giọng nói: “Tiểu Hoàng, nghe lời, chúng ta hay là quay về đi?”
Ta đương nhiên không thể trả lời, lại nghe hắn ở bên ranh ma kêu: “Tiểu Hoàng, ngươi làm sao lại cố chấp ngồi dậy vậy? Lật Đình vốn không cho phép ngươi xuống giường, ngươi không nghe, nhất định phải ra ngoài, xem ở đây gió to, cẩn thận thân thể của ngươi. Tiểu Kỳ Nhi có thể có chuyện gì chứ? Không phải ta nói, hài tử kia của ngươi cũng thật không hiểu chuyện, vóc người không lớn nhưng tính cách lại lớn, hài nhi của người ta thấy cha bị bệnh, có ai không ở đầu giường phụng dưỡng, tự mình thử dược, nó thì ngược lại, chớp mắt không biết đã chạy đi đâu, tiểu tử này chính là chưa bị đánh đòn, ngươi nếu không thể xuống tay, thì trở về ta sẽ thay ngươi dạy dỗ.”
Ta âm thầm buồn cười, trong lòng biết hắn là đang nói cho tiểu Kỳ Nhi trốn ở sau lu nước nghe. Chẳng qua ở đây thực sự có gió lùa, ta có chút không chịu nổi, kề sát Trầm Mặc Sơn.
Trầm Mặc Sơn mỉm cười, làm ra vẻ lo lắng hoảng sợ: “Ai u, ngươi làm sao vậy? Có phải choáng váng đầu óc không? Đừng quản tên hỗn tiểu tử kia nữa, ngươi nhanh theo ta về phòng mới thỏa đáng…”
Hắn nửa ôm ta làm ra vẻ phải đi, gần ra khỏi cửa tròn, lại thêm một câu: “Nhanh lên, người bên kia đến đây, Tiểu Hoàng lại không khỏe rồi, mau tìm Lật Đình đến cho ta…”
Ta liếc hắn một cái, nhưng thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười, dịu dàng nhìn ta, sáp lại gần trên mặt ta hôn một cái, thấp giọng nói: “Tiểu Hoàng, ngươi như vậy thật sự rất đẹp.”
Tên hỗn đản này, tiểu Kỳ Nhi còn đang trốn ở lu nước phía sau kia kìa.
Hắn ôm lấy thân thể ta, cười ha ha nói nhỏ: “Nhìn đi, tiểu tử kia chỉ trong phút chốc, chắc chắn sẽ phải đi ra, hừ, để nó trốn, cha thành ra như vậy, còn trốn, hài tử đáng chết.”
Ta cắn răng đá hắn một cước, bị bệnh nên không có sức, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào hắn một cái.
Trầm Mặc Sơn không biết xấu hổ cười, một tay ôm lấy ta, nhào vào phòng, tay áo quét nhanh một cái, đem cửa phòng đóng chặt, ta hơi ngây người, hắn đã điên cuồng hôn tới.
Giống như người sắp đói khát đến chết, hắn mạnh mẽ đoạt lấy hô hấp của ta, thăm dò từng chỗ, câu lên đầu lưỡi của ta, ép ta cùng hắn cử động.
Không có kỹ xảo gì đáng nói, hoặc là đến lúc này, chúng ta đều quên đi đủ loại tư vị từng nếm qua trên thân thể kẻ khác, giống như lần đầu tiên hôn môi, bởi vì quá vội vàng, răng đụng vào răng, môi bị mút đến ngứa ngáy phát đau.
Hôn được một hồi, hắn mới nhớ đến bộ dạng của hắn, ôn nhu không ít, hoặc liếm hoặc hút, đủ kiểu biến hóa.
Ta sớm đã bị hắn làm cho mơ mơ màng màng, một cỗ tê dại từ sống lưng trườn lên trán, trong mắt trong tim, chỉ còn lại người này.
Nam nhân này vừa tham tài, vừa tính toán chi li, vừa lắm lời, vừa bá đạo.
Hắn quyến luyến không muốn rời môi ta, lại cắn mấy cái, nhìn thấy ta thở dốc, khàn giọng nói: “Thật muốn, liền như vậy nuốt luôn ngươi.”
Ta cười lên, đến gần hôn trả lại hắn, rồi cắn hắn một cái, nói: “Ta mới muốn nuốt ngươi.”
“Nhanh khỏe lên đi,” Trầm Mặc Sơn cười đến vô cùng vô lại, “Đến lúc đó chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”
Ta so không được với da mặt dày của hắn, hai má có chút nóng bừng, trong lòng lại bốc lên một loại hạnh phúc, cúi đầu, cuối cùng khẽ gật đầu.
Trầm Mặc Sơn ha ha cười nhẹ, lắc lắc ta, mặt tràn đầy hớn hở, nói: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta hôm nay rất vui, Tiểu Hoàng, ta thực sự rất vui.”
Ta cũng cười, lại cố ý trêu chọc hắn: “So với kinh doanh thành công còn vui hơn?”
Trầm Mặc Sơn nghiêm túc nói: “Không giống nhau, kinh doanh thành công ta đương nhiên vui mừng, yêu tiền không có gì sai, lại có lợi ích đếm không hết, nhưng với ngươi, việc này nói như thế nào nhỉ, thế nhưng giống như vô duyên vô cớ đào được một kho báu lớn vậy, bên trong vàng bạc châu báu nhiều vô số kể, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, con mẹ nó, lão tử quanh năm chịu nhiều gian khổ, đi nam về bắc, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện tốt như vậy…”
Mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, đã biết người này khó nói được một câu hay ho mà, ta cả giận, vội lấp lấy miệng hắn, cuối cùng đem mấy lời lải nhải vô tận của hắn chặn lại.
Trầm Mặc Sơn sau đó ngừng lại, giữ lấy gáy ta hôn không dứt, đang lúc quên mình, hắn đột nhiên di chuyển ra khỏi môi, nghiêng tai lắng nghe, lập tức mỉm cười, thấp giọng nói: “Tiểu đông tây tới rồi.”
Ta ngây người, trong lòng lập tức vui mừng, liền muốn hắn đi mở cửa, nhưng Trầm Mặc Sơn không vội, nói: “Ngươi tạm thời nằm xuống, giả vờ đã ngủ.”
Ta không còn cách nào khác, đành phải cởi áo khoác, nằm xuống lần nữa. Trầm Mặc Sơn kéo chăn qua cẩn thận giúp ta đắp xong, lại đứng dậy rời khỏi giường, mở cửa phòng ra, ta cẩn thận lắng nghe, lại nghe thấy hắn hoàn toàn không tiếng động, chỉ phân phó nói: “Tiểu Táo Nhi.”
Tiểu Táo Nhi đại thể đang ở nhà dưới bận rộn, nghe thấy tiếng gọi hắn, liền đi ra đáp một tiếng: “Ở đây, gia, có gì dặn dò?”
“Chăm sóc Công tử gia của ngươi, đang nghỉ ngơi, ta trước còn có chút việc, ngươi nhớ giữ yên lặng, không được quấy nhiễu hắn.”
“Vâng.”
Trầm Mặc Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai cũng không được phép vào.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân của hắn xa dần, thực sự đã đi ra. Trong lòng ta tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không cử động, qua không được bao lâu, liền nghe thấy một trận sột soạt, tiểu Táo Nhi đè thấp giọng nói: “Kỳ thiếu gia, ngươi như thế nào lại đến đây? Bài tập tiên sinh lưu lại trước đó đều làm xong rồi à?”
“Ân.” Thanh âm mềm mại, là tiếng hài tử bảo bối kia của ta.
“Vậy thì đi chơi đi, cha ngươi bây giờ đang nghỉ ngơi.”
“Ta, ta muốn đi vào… …”
“Ai u, cái đó thì không được, ngài đừng làm khó ta, vừa rồi gia căn dặn, ai cũng không được vào, quấy rầy cha ngài nghỉ ngơi, kẻ bị phạt, chính là ta.”
“Ta, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không làm ồn cha…” Thanh âm của tiểu hài nhi đã có chút nghẹn ngào.
“Tiểu tổ tông, không phải ta ngăn cản, lần này thực sự không thể để ngươi vào, ngươi ngoan a, tự mình đi chơi đi. Thân thể cha ngươi bị giày vò rất nhiều, không phải là tai nạn hay bệnh vặt vãnh bình thường, ta đây bận túi bụi sắc thuốc, ngươi cũng đừng ở đây quấy rối a.”
“Ta mặc kệ, ta muốn gặp cha, ta muốn gặp…”
“Ngươi ngươi ngươi nhỏ giọng chút được không?” Tiểu Táo Nhi bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng dỗ nó: “Ta đây còn có kẹo mai côi [1], cho ngươi cho ngươi, ăn xong thì đi chơi đi, cha ngươi thật sự phải nghỉ ngơi…”
“Hu hu, các ngươi đều bắt nạt ta, đều ức hiếp ta, cha không cần ta, Trầm bá bá gạt ta, ngay cả ngươi cũng dám bắt nạt ta, hu hu, ta muốn cha, đợi cha ta khỏe rồi, lấy khúc từ thổi ngươi, thổi ngu ngươi, khiến ngươi trở thành kẻ đại ngốc, hu hu…”
“Không phải, tiểu tổ tông, ngươi, ngươi sao vậy, ai u, được rồi được rồi, đừng khóc được không? Đừng khóc…”
Hài tử này ở đâu học mấy lời hỗn trướng này, làm khó người ta trái lại còn nói người khác bắt nạt nó. Ta không nghe tiếp nữa, ho một tiếng, mở miệng nói: “Táo Nhi, để nó vào.”
“Ngươi nha ngươi nha, ai.” Tiểu Táo Nhi muốn trách mắng, nhưng chung quy không dám, chỉ có thể tức giận nói: “Vào đi, cha ngươi gọi ngươi đó.”
Tiểu Kỳ Nhi đáp một tiếng, từng bước tiến vào.
Nó vừa rồi ở bên ngoài ngang ngược tùy hứng, bây giờ gặp ta, lại hiền lành. Cúi đầu vặn vẹo tay áo nhỏ, lén lút nhìn ta một cái, phồng má, nước mắt lưng tròng.
Áo bông nhỏ màu vàng nhạt đã dính bẩn, bím tóc được buộc cao bằng dây hồng cũng xiêu vẹo, rũ xuống trên đầu, hình dáng đáng thương lại đáng yêu.
Ta thấy hài tử này, mới hiểu nhớ nhung trong lòng sâu đậm bao nhiêu, mới cảm thấy bản thân khăng khăng làm theo ý mình, đi ra ngoài báo thù kỳ thực đối với tiểu hài nhỏ bé như vậy có biết bao nhiêu tàn nhẫn.
Mới chớp mắt, nó đã năm tuổi, năm đó ôm trong vòng tay mới chỉ là một con khỉ con da nhăn nheo lớn chưa bằng nửa cánh tay, bây giờ đã là bộ dáng trắng nõn đáng yêu, còn học theo ta tỏ ra tức giận, còn biết khiêu chiến. Trong lòng ta chua xót lại vui mừng, đưa tay ra, yếu ớt nói: “Tiểu Kỳ Nhi, đến gần một chút cho cha xem nào.”
Nó đấu tranh một phen, nhưng cuối cùng oa một tiếng, khóc nhào vào trong lòng ta, một tiếng khóc kinh thiên động địa này, vậy mà giống như chịu oan ức rất lớn. Ta sờ đầu nó, ôn nhu an ủi: “Bảo bối Kỳ Nhi ngoan a, không khóc không khóc, ngoan.”
Nó càng khóc càng lớn, kiệt sức thở gấp hỏi ta: “Cha, cha, cha không phải là, không phải là không cần Kỳ Nhi nữa sao? Cha đem Kỳ Nhi bán đi sao? Kỳ Nhi sẽ không ăn nhiều điểm tâm nữa, đem bạc đều tiết kiệm để cha khám bệnh, cha không cần bỏ Kỳ Nhi, hu hu…”
Trong tiếng khóc của tiểu Kỳ Nhi lộ ra sợ hãi, erằng trong khoảng thời gian ta không ở đây, Trầm Mặc Sơn cũng sứt đầu mẻ trán, bằng không thì sẽ không đối với một hài tử nói bậy mấy chuyện này. Ta vội đem nó ôm chặt, vỗ lưng nó an ủi, dỗ hơn nửa ngày, mới xem như đem nó dỗ yên.
Nó ngoan ngoãn tựa vào trong ngực ta, thân thể nhỏ bé khóc quá kịch liệt, như cũ từng chút từng chút co giật, lòng ta đau không thôi, vỗ về nó, ôn nhu nói: “Bảo bối ngoan, con mãi mãi là bảo vật quý giá nhất của cha, cha tuyệt đối sẽ không thể không cần con, hiểu không?”
Nó nửa hiểu nửa không gật đầu, ta mỉm cười một chút, nói với nó: “Cha vài ngày trước đó, chỉ là đi xa, bởi vì không thuận tiện mang theo Kỳ Nhi, cho nên mới đem con gửi cho Trầm bá bá, con có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Kỳ Nhi trề miệng nói: “Có a.”
“Thật sao?”
“Cũng, không phải là, ngoan lắm.” Tiểu Kỳ Nhi xấu hổ cúi đầu, nũng nịu dựa sát vào ta nói: “Nhưng là Kỳ Nhi nhớ cha mà.”
Ta bật cười, chậm rãi nói: “Sau này, cha có thể cũng đi xa, con không cần phải sợ, cũng không cần phải hoảng, hảo hảo ở bên cạnh Trầm bá bá, hảo hảo đọc sách, luyện công, sau này làm đại anh hùng đội trời đạp đất…”
Ta lời còn chưa dứt, nó đã cả kinh, nắm chặt vạt áo ta hỏi: “Cha lại muốn đi đâu? Kỳ Nhi không muốn cha đi.”
Ta thở dài, do dự hỏi: “Cha… nếu như phải đi tìm nương con thì sao?”
“Không được không được, vậy thì tiểu Kỳ Nhi cũng muốn đi cùng.” Nó lập tức cao giọng nói.
“Nơi đó, chưa đến thời điểm, con không thể đi… …”
“Con mặc kệ, con cũng không muốn không được thấy cha, cũng không muốn…” Nó ôm chặt lấy ta, lớn tiếng tuyên bố.
“Hai phụ tử ồn ào cái gì vậy?” Trầm Mặc Sơn loáng cái tiến vào, vừa thấy tiểu Kỳ Nhi ghé vào trong lòng ta, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói: “Tiểu hầu nhi, ngươi ồn cái gì? Cha ngươi bị bệnh, còn không nhanh đi xuống cho ta!”
Tiểu Kỳ Nhi vừa thấy Trầm Mặc Sơn, liền có chút chột dạ, lại quay người càng ôm chặt lấy ta hơn, chết cũng không chịu buông tay.
Ta thế nhưng lại cười, hướng Trầm Mặc Sơn lắc lắc đầu, nói: “Ta không việc gì, để nó ở đây đi, lâu như vậy không gặp, trong lòng nó cũng khó chịu.”
Trầm Mặc Sơn bất đắc dĩ nhìn ta, lắc đầu cười cười, hất vạt áo ngồi xuống bên giường ta, tiểu Kỳ Nhi lúc này lại quay đầu qua, nói: “Trầm bá bá, cha nói muốn đi tìm nương con, con cũng đi, bá đi không?”
Trầm Mặc Sơn ngây người, trong mắt chợt lóe ra tia sắc bén, trừng mắt nhìn ta nghiến răng hỏi: “Ha? Lời này là thật sao?”
Lúc này đến phiên ta chột dạ, vội cười nói: “Chỉ là, chỉ là nói lỡ như, để tiểu hài trong lòng có chút chuẩn bị…”
“Không có lỡ như!” Trầm Mặc Sơn đứng dậy, hung hăng nói: “Dù là trên chín tầng mây hay dưới vực sâu biển lớn, ta cũng sẽ nhất định cứu ngươi, muốn tìm nữ nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Ta bị dọa cho nhảy dựng, ngay cả tiểu Kỳ Nhi cũng có chút bị dọa cho mơ hồ, trong phòng yên lặng một hồi, ta ngây người nhìn hắn, đột nhiên phì cười, hỏi: “Mặc Sơn, cái bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là đang ăn giấm chua?”
Trầm Mặc Sơn chậm rãi nói: “Ăn giấm chua cái rắm, lão tử nghe không được loại lời phải chết phải sống này của người, lại không phải thiên kim tiểu thư, làm chuyện ruồi bu đó làm gì?”
Ta ha ha cười lớn, nói: “Được rồi, ta dỗ hài tử, ngươi cũng cho là thật. Yên tâm, không tiêu hết tiền của ngươi, ta sẽ không chết được.”
“Lúc này mới hợp tình hợp lí, nói cho ngươi, bên người lão tử không có gì, chỉ có bạc, ngươi muốn tiêu tốn hết còn không phải là chuyện dễ dàng,” Trầm Mặc Sơn hơi nheo hai mắt, nói: “Hơn nữa, ta đã vì ngươi mời cao nhân, qua mấy ngày liền đến đây. Tiểu Hoàng,” Hắn cuối cùng mỉm cười: “Ngươi gặp ta, không có phúc cũng trở thành có phúc, chắc chắn đấy.”
“Là ai?” Ta tò mò hỏi: “Bạch thần y tự mình đến sao?”
“Lão già đó vô cùng tự cao tự đại, không chịu tự mình tới,” Trầm Mặc Sơn có chút bất đắc dĩ, nói: “Chẳng qua người đến là sư phó của Lật Đình, tính ra, y thuật cũng học từ một môn phái với Bạch Tích Hạo.”
Ta lập tức có chút do dự, nói: “Sư trưởng của Lật Đình, cũng là tiền bối của ngươi, ngươi thu lưu ta như vậy, trong lòng lão nhân gia, có thể nào thầm phê bình hay không?”
“Thầm phê bình cái quái gì,” Trầm Mặc Sơn không cho là đúng, phần phật khua tay nói: “Hắn là bạn đời của nhị thúc ta, tính tình vô cùng ôn hòa thân thiện, hơn nữa tuổi cũng không lớn, không xứng nổi với ba chữ lão nhân gia.”
“Vậy, ngươi vì sao nhìn có chút lo lắng?” Ta chần chừ hỏi.
“Bởi vì, Từ nhị thúc của ta cũng sẽ theo đến.” Hắn cau mày nói: “Thúc là trưởng bối của Trầm gia ta, không so với Bạch Tích Hạo được, thúc nói gì, ta cũng phải nể thúc ba phần mặt mũi.” Hắn khó xử nhìn ta một cái, nói: “Hơn nữa, tính tình thúc thông mình mẫn cán, không thể lừa gạt…”
“Vì sao phải lừa gạt?”
Trầm Mặc Sơn vỗ trán, nói: “Dứt khoát nói cho ngươi vậy, thúc là huynh đệ kết nghĩa của tiên phụ, rất muốn thấy ta con đàn cháu đống, có người nối nghiệp Trầm gia, thúc nếu như làm khó ngươi…”
Ta mỉm cười, nói: “Ngươi sợ sao?”
“Trái lại không phải…” Trầm Mặc Sơn lắc lắc đầu.
“Ta cũng không sợ.” Ta ôm Kỳ Nhi, mỉm cười nói: “Bao nhiêu chuyện đều đã trải qua, chút phiền toái này, không đáng nhắc tới.”
.
[1] Mai côi: hoa hồng Đăng bởi: admin