Đọc truyện Trường Ca Hành – Chương 32
CHƯƠNG 32
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Trung Nghĩa Bá phủ làm việc quả nhiên nhanh chóng, không quá nửa ngày, đã thu dọn một tiểu viện sạch sẽ cho ta.
Vẫn là bốn tên tiểu tư khiêng nhuyễn tháp, thiếu chủ Dương phủ Dương Văn Tông tự mình cùng đi. Chúng ta đi qua tiền sảnh thẳng đến hậu viện, băng qua một mảnh rừng liễu uyển chuyển rộng lớn, một tiểu viện đơn độc tinh tế lặng yên đứng giữa hồ nước.
Bốn phía có vài cây đỗ quyên sắc hồng phấn, vài khóm hoa sơn chi trắng như tuyết, vài cây sơn trà cao lớn, càng làm lộ ra vẻ tĩnh mịch cho nơi này.
Ta bước vào sân trong, sớm đã có bốn a hoàn cung kính xuất nghênh, nhìn thấy ta, đều hạ bái hành lễ, miệng hô “Tế ti đại nhân.”
Ta xuống tháp, chậm rãi đi vào phòng trong, bên trong bài trí nho nhã dị thường, màn thêu rủ xuống, trên xà nhà chạm trổ hình chim hỉ thước báo xuân, trên mép hiên vẽ lên, hàn mai nở nhụy.
Trên giường chăn đệm mới tinh, rương huân [1] chuẩn bị đặt lên, vừa quay mình, ở bên gương trang điểm, vậy mà lại có một hộp trang điểm đã cũ.
Đây rõ ràng, là hương khuê nữ tử.
Ta quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Dương Văn Tông, nói: “Phong tục quý triều, chính là nam tử thân cận nhất cũng không được bước vào khuê phòng nữ tử, lại không biết Dương thiếu hiệp đem ta bố trí nơi này, là giải thích làm sao?”
Dương Văn Tông chắp tay nói: “Tế ti đại nhân nguôi giận, đều vì anh hùng hội ngày mai diễn ra, trong nhà phòng trọ sớm đã ở đầy, mà người trong giang hồ thô tục không chịu nổi, sợ xúc phạm đại nhân, lúc này mới đem đại nhân an trí ở đây.”
“Nhưng đây rõ ràng là tòa tú lâu cho tiểu thư,” Ta cười lạnh nói: “Chẳng lẽ nữ nhi trong phủ chưa xuất giá, đã ủy khuất đến độ phải cùng một nam nhân lạ lẫm sống chung một phòng?”
Ánh mắt Dương Văn Tông u ám hạ xuống, mạnh mẽ cười nói: “Trước kia ở đây, quả thực là tú lâu nữ tử. Nhưng chủ cũ rời đi đã nhiều năm, ta không đành đổi bài trí trong này, chẳng qua chỉ là lưu lại chút tưởng niệm mà thôi. Đại nhân không cần nghĩ nhiều, cứ ở đây là được rồi.”
Ta hơi ngây người, lại thấy trên khuôn mặt hào hoa nhã nhặn của hắn là phiền muộn đau khổ nói không nên lời, nghĩ đến chủ nhân cũ của nơi này toàn bộ đã ngọc nát hương tan, bất giác ngậm miệng lại, nói: “Như vậy thì đa tạ.”
Ánh mắt Dương Văn Tông có chút ngẩn ngơ, nhìn gương trang điểm xuất thần, một lúc sau, mới kiên cường cười nói: “Mỗi thứ trong này đều là tuyển chọn tốt nhất, ngày đó, thu thập đủ hết rồi mua tú lâu như thế này cũng là bỏ không ít công sức. Một nơi quá xa hoa, tế ti đại nhân chớ nên trách tội.”
Ta khẽ gật đầu, đột nhiên trong lòng hơi động, hỏi: “Nơi này, người chủ cũ trước đây, hình như cùng ngươi có nguồn gốc rất lớn?”
Dương Văn Tông mi tâm nhảy dựng, nói: “Ngài làm sao mà biết?”
Ta tim đập nhanh, trên mặt vẫn nhàn nhạt nói: “Là thê tử, của thiếu hiệp?”
“Là chưa xuất giá,” Hắn bỗng chốc cười khổ, nói: “Nếu đã xuất giá, nói gì ta cũng không để ngươi vào ở đây… …”
Ta chỉ cảm thấy một hơi nghẹn đi lên, khàn giọng nói: “Là ta mạo phạm, không bằng đổi chỗ…”
“Không cần,” Dương Văn Tông mỉm cười nói: “Tế ti đại nhân cứ ở đây, nàng, khi còn sống cũng là một vị nữ tử hiếm thấy, nghĩ người bên ngoài cũng không dám nghĩ, làm người bên ngoài cũng không dám làm, tuy là bản chất yếu đuối, nhưng bản thân lại kiên cường nghĩa hiệp. Huống hồ đại nhân cao quý như vậy, nếu như nàng còn sống có thể bái kiến, nhất định sẽ cảm phục, chắc hẳn sẽ để lại cả tòa tú lâu cho ngươi ở cũng không biết chừng…” Thanh âm của hắn bỗng ngừng lại, vội vàng quay đầu, nói: “Ta, kẻ hèn này còn có việc, liền cáo từ ở đây.”
Dứt lời lại kiên quyết xoay người, vội vàng tránh đi.
Nhưng ta rõ ràng nhìn thoáng được, con mắt tinh lượng của hắn, đã có chút mất khống chế.
Liền giống như ta lúc này, vịn lấy ghế mà suy sụp ngồi xuống, hốc mắt nóng lên, suýt nữa đã rơi lệ.
Chúng ta đều nhớ đến Tiểu Đồng.
Nơi này, vốn lưu lại một vị nữ tử hiếm thấy như vậy, nếu như không bị ta làm cho vất vả, chắc chắn lúc này nàng cả người lụa hoa, làm thiếu phu nhân cao quý của Trung Nghĩa Bá phủ.
Nàng vốn xuất thân hiển hách, đủ để so sánh là vẻ đẹp cùng Nam võ lâm minh, lại thêm thanh khiết thông tuệ, tính tình hòa nhã, nữ tử như vậy, phải được phụ mẫu yêu thương như hòn ngọc quý trên tay, cùng trượng phu ân ái tình thâm, dạy dỗ ra mấy hài tử xuất sắc, lúc nhắm mắt xuôi tay, con cháu đầy sảnh, cùng tiếc thương cuộc đời của nàng.
Nếu như nàng không gặp ta.
Chỉ là trên đời này, chữ nếu từ đâu đến?
Gặp được nàng năm đó, ta mười sáu, nàng cũng mười sáu.
Nàng như danh hoa mới nở, nhu mĩ uyển chuyển, ta lại rơi vào hố sâu ma quỷ, chịu đựng tột cùng khuất nhục cùng trắc trở.
Trong đầy nửa tháng, lão thất phu kia giày vò ta, hung hăng chiếm lấy ta, dùng các loại khí cụ chẳng phân biệt được ngày đêm lăng nhục ta, lấy xuân dược làm mê loạn thần trí của ta, lệnh nô bộc ở trước mặt ta *** giống như sinh khẩu [2], khiến ta mỗi giờ mỗi khắc, đều rơi vào trong vực sâu nghẹt thở dơ bẩn chìm trong vũng bùn. Nhưng mấy thứ này ta đều có thể nhẫn nhịn.
Bởi vì lúc đó ta tin rằng, người mà ta yêu, cuối cùng sẽ cứu ta ra.
Y nhất định sẽ thông cảm ta bị đe dọa, thân thể ta bị người vấy bẩn, nhưng tâm ta, lại chưa bao giờ bị nhiễm bẩn, ta luôn yêu y, luôn yêu y.
Cái gì cũng đều có thể được xóa đi, bị phủ nhận, nhưng điểm này, lại khắc sâu vào đáy lòng của một kẻ mười sáu tuổi như ta, vững chắc như bàn thạch.
Nhưng, Dương Hoa Đình lại lấy ý chí đánh tan kẻ khác làm chuyện vui, có một ngày, hắn vừa *** loạn ngoạn ta, vừa đem thông cáo đuổi tar a khỏi cốc thiên hạ của Cốc chủ, trên giấy từng dòng cho ta nghe.
Tội danh đó, lại là câu dẫn tòng huynh [3], xa hoa *** loạn.
Ta gần như sụp đổ, lại giống như người chìm vào trong nước mà cố với lấy một điều, ta liều mạng lắc đầu, ta không tin.
Ta như thế nào có thể tin? Rõ ràng trước khi sắp ra khỏi Cốc, y vẫn dịu dàng ôm lấy ta, trước giờ chưa từng chấp thuận cùng ta ngủ chung giường. Y một lần rồi lại một lần vỗ về ta, nói ta cao quý thanh cao, nói thích nhất, bộ dáng ngoan ngoãn này của ta.
Y cắn tai ta, ôn nhu nói, ta có thể gọi tên y.
Ta còn có thể miêu tả rõ ràng tay của y, đầu ngón tay lạnh lẽo lưu luyến ra sao trên lưng bụng ta, ta vẫn còn nhớ rất rõ, y mở chân ta ra, kiên quyết tiến vào bên trong ta, cơ hồ phát ra tiếng than thỏa mãn.
Ta luôn cho rằng, ta chắc chắn khác biệt, ta tin tưởng giả sử có một ngày, y cũng nhất định sẽ đồng ý, ta là người khác biệt.
Bởi vì ta yêu y như vậy, ta nguyện ý vì y mà chết.
Người như ta tuy hèn mọn, ta quả thật sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc, thời thơ ấu của ta thật sự vụn nát, đau khổ không thể tả nổi, nhưng ta trước sau vẫn cảm thấy, cảm tình của ta đối với y, không có bất kì chỗ nào hèn mọn cả, ta luôn cho rằng, chỉ có ta mới biết sự tịch mịch cùng những nơi cao lạnh không thấu trong khúc điệu của y, ta cũng luôn tin rằng, y là muốn bầu bạn cùng ta.
Ta tổn hao tâm lực như vậy, giống như khảm vào trong ngực mà yêu, yêu đến đau đớn như vậy.
Chẳng lẽ không đáng một đồng hay sao? Chẳng lẽ thật sự, không có giá trị gì sao?
Ta nghĩ không hiểu, đêm đó dây dưa hiển nhiên vẫn còn rõ ràng như thế, ta nhìn vào trong mắt y, rõ ràng đã có tình ý ấm áp khác xưa, vì sao, chỉ trong chốc lát, lại phải bịa đặt tội danh ác độc như vậy gán ép cho ta?
Y chẳng lẽ không biết, làm như vậy, không khác gì đem ta đẩy vào địa ngục, đau khổ tột cùng hay sao?
Hôm nay nghĩ đến, tự nhiên hết thảy đều như trò cười.
Nhưng kẻ mười sáu tuổi như ta, lại làm sao cũng đoán không được, làm sao chỉ trong phút chốc, người ta liền có thể đi đến trong cơn ác mộng hoang đường kỳ dị đến như vậy.
Trước đây một mình ta cũng không dám nghĩ đến, bước đường cùng dù thế nào cũng không giãy ra được.
Ta đau đến nỗi ngỡ ngàng mà bất lực, như thế qua một ngày, ta đột nhiên tỉnh ngộ, chính là khao khát, không thể ngồi chờ chết. Ta nhiều lần chờ đợi một bằng chứng, chứng minh Dương Hoa Đình đang nói dối, hắn trước đây chính là súc sinh tội ác tày trời, hắn nói dối, đùa giỡn thân thể cùng ý chí của ta, hắn có cái gì không làm được?
Lúc đó, ta cắn răng chịu đựng đủ thứ kinh khủng, giãy dụa sống sót, kỳ thực chỉ có một suy nghĩ, đó là phải bỏ trốn, phải chạy khỏi đây, phải tìm Cốc chủ, phải xin hắn nói cho ta biết, bản thông cáo thiên hạ võ lâm đồng đạo kia, tin dữ đuổi ta ra khỏi Cốc kia, đều là bịa đặt.
Ta cong mình tiếp nhận, cắn răng liều mạng lệnh chính mình giãn thân thể ra, khiến Dương Hoa Đình vừa lòng.
Ta không che giấu nỗi thống khổ của ta nữa, lúc hắn giày vò ta, ta không còn chống lại sự thay đổi trong đối đãi đến độ không thể chịu được kia của hắn, mà trái lại, ta cũng học cách thét lên, ở trong thanh âm run rẩy mà mang theo mị ý, ta ép buộc chính mình nhắm mắt lại chịu đựng đủ loại thủ đoạn hạ lưu của hắn, ta không còn nửa đường bất tỉnh nữa, kiên cường chống đỡ, dùng lực nhẫn nại tốt nhất cùng với việc biểu hiện vừa đúng lúc nỗi thống khổ và nhục nhã, vẫn trong ba phần khổ nhục liền im lặng vui vẻ ngẩng đầu.
Dương Hoa Đình quả nhiên rất vừa lòng.
Hắn sau đó lại nói với ta, kỳ thật hắn cũng chưa từng muốn ngoạn chết người, suy cho cùng thì việc tàn sát dân lành cũng là con đường trái với hiệp nghĩa. Chỉ là hắn chịu không nổi dáng vẻ kệch cỡm của mấy tiểu quan phong trần, chỉ thích ngoạn nam hài nhi con nhà lành, nhưng lên giường, chung quy cũng quá xuất thần, mất đi cường độ, mấy hài tử chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt thì làm sao chịu được sự giày vò như vậy của hắn? Mất đi một hai người, chỉ là ngoài ý muốn.
Dương minh chủ không phải không có tiếc nuối nói, hắn kỳ thực cũng tính là tận tình tận nghĩa, sau chuyện này đều có gom lại mấy nam hài kia, ngày thường rảnh rỗi, ăn chay niệm Phật cũng sẽ làm, thỉnh thoảng cũng niệm kinh siêu độ một chút cho bọn họ.
Bây giờ tốt rồi, đã có ta, thân thể vừa tinh mỹ vừa cấm ngoạn [4], còn có thể cùng nhau đùa ra hứng thú, rất tốt.
Hắn nói mấy lời này, khẩu khí giống như chó mèo mà cùng đàm luận không muốn ngoạn chết.
Ta nhẫn nhịn rất lâu, chưa có ngày cuối cùng thì không dám đếm, sợ rằng một ngày rồi một ngày rõ ràng nào đó, sẽ sụp đổ mà phát điên, sẽ vì chính mình dơ bẩn mà không thể nhẫn nại được nữa. Cuối cùng, Dương Hoa Đình đem ta chuyển ra khỏi mật thất, đem ta giấu trong tiểu viện trú ẩn. Sau đó, ta giống như sủng vật mà hắn nuôi dưỡng, bắt đầu lừa chủ long ân, dùng thân thể cùng vô số trò hề *** ô không có cách gì hồi tưởng được mà đổi lấy một ít tự do. Lại đến sau đó, Dương Hoa Đình cuối cùng xác nhận ta cơ hồ ngoan ngoãn đáng tin, hắn liền yêu cầu ta giúp hắn làm một chuyện.
Hắn yêu cầu ta vẽ ra nơi Điệp Thúy Cốc cất giấu võ công bí tịch.
Ta đột nhiên tỉnh ngộ, việc này sợ rằng mới là mục đích thực sự mà Dương Hoa Đình đối xử khác biệt với ta. Hắn trước tiên dùng sự ô nhục khiến ta đau thương, tâm sinh sợ hãi, không dám không theo; lại dùng việc Cốc chủ đuổi ta khiến ta trong lòng nguội lạnh, đối Điệp Thúy Cốc tâm sinh oán hận, lại dùng phòng đẹp khí ngoạn, khiến ta tâm sinh ỷ lại.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lại tính sót một điều, hắn chỉ biết ta là học trò yêu thân cận của Cốc chủ, lại không biết, ta yêu nam nhân kia, sớm đã yêu vào xương tủy, khó mà thoát khỏi.
Ta không biết Dương Hoa Đình bản thân từ đâu biết được, trong Điệp Thúy Cốc có nơi cất giữ vật bảo, song ta lại hiểu được, nếu như thực sự vì hắn vẽ ra địa đồ, thì một ngày kia cũng là ngày sinh mệnh ta chấm dứt. Ta một mặt tích cực tìm cách chạy trốn, một mặt giả vờ thoái thác, bày bố trong Cốc ta cũng không biết rõ.
Dương Hoa Đình gian manh xảo quyệt, lại cũng không vội dồn ép ta, ta không biết hắn đang đợi gì, nhưng hắn luôn án binh bất động, lại khiến ta cũng không dám manh động.
Cứ như vậy lại kéo dài nửa tháng, năm đó cũng là vạn hoa anh hùng hội, Dương Hoa Đình bận đến nỗi không thể phân thân, dần dần thả lỏng kiểm soát đối với ta. Ngày đó, ta lấy lá non thổi tấu một bản “Lưu nguyệt”, một khúc vừa kết thúc, lại dẫn đến một thanh âm tán thưởng yểu điệu ở bên ngoài bức tường.
Ta trước mắt choáng váng, lại thấy một cô gái tuổi còn xuân nhảy qua tường, xinh đẹp đầy sức sống đứng trước mặt ta, cười trong veo nói với ta: “Là ngươi thổi? Thật sự dễ nghe, ta có thể ngồi đây nghe không?”
Nàng khuôn mặt thanh lệ, tươi cười niềm nở, trong vẻ thân mật lộ ra cách giáo dục cao quý, một đôi con ngươi xinh đẹp nhìn ta, lại hiện ra sự ôn nhu cùng thiện lương vô tận.
Đó chính là, lần đầu tiên ta gặp được Tiểu Đồng.
________
Chú thích:
[1] Rương huân: rương có mùi hương
[2] Sinh khẩu: gia súc
[3] Tòng huynh: môn đồ thuộc bậc đàn anh
[4] Cấm ngoạn: chịu chơi Đăng bởi: admin