Trường Ca Hành

Chương 21


Đọc truyện Trường Ca Hành – Chương 21

CHƯƠNG 21
Biên dịch: Hồng Miên
.
Trong lúc lộn xộn, thiếu tướng quân trẻ tuổi nhất Thiên Khải triều, kiêu kỵ binh nhị phẩm long hổ tướng quân được đương kim thánh thượng giao phó trọng trách, liền như vậy một thân thường phục, cử chỉ vô hại chậm rãi bước vào, thậm chí trên mặt còn mang vẻ tươi cười, lẳng lặng nhìn về phía ta.
Ta lại kinh nghi chưa thể bình tĩnh, nháy mắt trong đầu thiên hồi bách chuyển [1], nghĩ đến khắp nơi lòng người hiểm ác, hoặc giả một khắc tiếp theo đội quân tinh nhuệ kiêu kỵ binh đồng loạt ùa vào, đem ta bắt về quy án; hoặc giả Trầm Mặc Sơn sớm đã cùng Tiết Khiếu thiên câu kết, chỉ chờ dâng lên cái đầu trên cổ ta, đôi bên cùng có lợi.
Không thể trách ta, ta cũng là nếm trải nhiều thiệt thòi mới hiểu được, một người tuyệt đối không vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi.
Thân thể ta trong khoảng khắc cứng đờ, ngồi thẳng người, tránh né ánh mắt của Trầm Mặc Sơn, thản nhiên nghênh đón ánh mắt soi mói của Tiết Khiếu Thiên.
Trầm Mặc Sơn theo lời nói quan sát sắc mặt, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Tiểu Hoàng, nào, ta chính thức giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Tiết Khiếu Thiên Tiết thiếu tướng quân, hắn thiếu niên anh hùng, văn thao vũ lược đều là nhất đẳng toàn tài, hơn nữa cũng xem như bằng hữu của chúng ta. Lần này có thể cấp tốc từ Kinh thành trở ra như vậy, Tiết tướng quân trợ lực không ít.”
Ta cảnh giác nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đa tạ Tiết tướng quân.”
Tiết Khiếu Thiên mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: “Dịch công tử khách khí, công tử mới phong thái phi phàm, rực rỡ như minh châu, Tiết mỗ cũng là có tâm mến tài, không đành lòng thấy ngươi vô duyên cớ rơi vào tay kẻ khác, uổng mệnh mà thôi.”
Hắn nói đến qua loa hời hợt, nhưng ta còn nhớ ngày đó hắn ở trên quan đạo cường ngạnh bức bách ta, trong lòng biết người này nội ngoại bất nhất, lời nói ra tuyệt đối không thể tin. Ta ngẩng đầu lườm Trầm Mặc Sơn một cái, nhàn nhạt cười, nói: “Chút tài mọn đó của Dịch mỗ có thể đi vào mắt của Tiết tướng quân, thật là không khỏi kinh sợ.”
Tiết Khiếu Thiên cười mà không nói, quay đầu nói với Trầm Mặc Sơn: “Xem ra, ngươi chưa từng đối Dịch công tử lộ ra nửa điểm tin tức, hắn hiện tại trong lòng e rằng đối với chúng ta đều có hiểu lầm.”
Trầm Mặc Sơn hất mi cười, thân thiết sờ sờ tóc ta nói: “Người này thích nghĩ ngợi lung tung, Tiết tướng quân đừng trách móc.”
Ta nghiêng đầu, tránh né tay hắn, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là một phạm nhân, nào dám có cái gì hiểu lầm.”
“Giận rồi?” Trầm Mặc Sơn sờ sờ mũi, cười cười ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với ta, nói: “Ngốc tử, ngươi có biết ngươi mỗi khi trong lòng không thoải mái, xoay mặt thế này giống tiểu Kỳ Nhi như đúc?”
Trên mặt ta nóng lên, giận dỗi nói: “Trầm gia không nên lại chọc ghẹo Trầm mỗ…”
“Dịch công tử, thực là trách oan Trầm gia rồi.” Tiết Khiếu Thiên a a cười nhẹ, nói: “Tiết mỗ này đến, là vì hai việc, một là Ngự sử đại nhân mang tới lời nhắn, vạch tội Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường cưỡng chế hoàng thân, mua bán diêm sắt, bức hại thương cổ, tham ô tư lợi; hai là chính Thượng thư tìm ra tội chứng Tiêu Vân Tường câu kết với nghịch tặc lưu khấu Lăng Thiên Minh, sau khi thánh thượng xem xong, long nhan đại nộ.”

Ta nghe đến trong lòng chấn động, run giọng nói: “Cái này… nói như vậy…”
“Nhiều thì một tháng, ít thì nửa tháng, Dương Minh hầu xem như phải nộp mình tại đây.” Tiết Khiếu Thiên mỉm cười nhìn ta, hòa nhã nói: “Lúc này, ngươi với hắn có thù oán gì, cũng nên tính toán báo thù rửa hận.”
Ta trong lòng mờ mịt, ngây người hỏi: “Làm sao có khả năng như thế?”
“Cái này gọi là tường đảo chúng nhân thôi [2], cũng là do hắn tự mình chốc lấy.” Trầm Mặc Sơn cười vỗ vỗ bả vai ta, thấp giọng nói: “Không giận? Ân?”
Ta hồi phục tinh thần, gạt tay hắn ra, nghiêm mặt nói: “Ta không tin. Hắn là hoàng thân quốc thích, long tử long tôn ruột thịt, nào có dễ dàng như vậy…”
“Tiểu Hoàng, ta chỉ có thể nói thế này,” Trầm Mặc Sơn nhẫn nại nói: “Trên đời thứ huyết mạch thân thích không đáng tin nhất, chính là thân làm người trong hoàng tộc. Trong triều đình, tính toán tùy cơ ứng biến, lừa gạt lẫn nhau nhiều vô kể, cùng với quyền bính bên ngoài kia là họa ngầm tương đương không nhìn thấy được, một chút hoàng gia huyết mạch, căn bản hỏi đến nhưng không dùng được.”
“Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, là tài vận đồng tử của thế lực bè cánh nào đó trong triều, hắn chiếm giữ Lại bộ, ủng hộ phì khuyết [3], lén lút mua bán chức tước, cấu kết quan thương, ngân lượng trắng lóa liền như nước chảy vào túi riêng. Hai năm nay, hắn dựa vào cái này, vơ vét không dưới trăm vạn, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thực là là kẻ tài ba biết cách làm giàu.” Trầm Mặc Sơn nhìn ta một cái, lát sau khản khản nhi đàm [4]: “Thói đời này vốn là tiền có thể sứ quỷ xuy ma, hắn vơ vét như thế, huyênh hoang khoác lác gây thù chuốc oán, đã không biết kết bao nhiêu oán khí, huống hồ tiền tài quyền thế muốn thông, có tiền mới có quyền, đạo lý này mọi người đều biết. Hắn vì bản thân nhất đảng quảng khai tài lộ, tự nhiên liền cản đường của kẻ khác, cho nên lần này lật đổ hắn, không phải công lao của ta cùng Tiết tướng quân, chính là mang những thứ giấu dưới hòm đem lên trên hòm mà thôi.”
Tiết Khiếu Thiên gật đầu nói: “Quả thực, thủ đoạn trước mặt thì người người đều biết, nhưng gây rối sau lưng không ai sẽ đi đâm chọc tầng song cửa giấy này, cũng là vì con người không phải thánh hiền, trong chốn quan trường, ai cũng đều có chút chuyện không muốn để người khác biết. Nhưng bất cứ việc gì cũng phải có giới hạn, nếu quá giới hạn, phạm đến trọng yếu quốc gia, thì bách quan người người đều có thể trở thành hộ vệ, ra sức đánh chó xuống nước, để xem, đợi nắm đúng ý tứ của thánh thượng, bản vạch tội Dương Minh hầu nhất định như tuyết rơi tấp nập bay đến.”
“Nhưng… Tiêu Vân Tường không phải vận tài đồng tử của thế lực nào đó sao? Vậy chủ tử của hắn chẳng lẽ lại để cho thần tài gia bị lật đổ?” Ta nhíu mày hỏi.
“Vấn đề này hỏi rất hay,” Trầm Mặc Sơn a a cười nhẹ nói: “Nhưng tiểu Hoàng có nghĩ tới không, nô tài bỏ qua chủ tử, có thể thất tín bội nghĩa, bán chủ cầu vinh…, như vậy chủ tử vứt bỏ nô tài, lại chỉ cần một cái cớ, chính là không còn hữu dụng.”
“Trầm gia nói rất đúng,” Tiết Khiếu Thiên nói thêm vào: “Tiêu Vân Tường là cao thủ liễm tài, nhưng vì hắn làm nhiều người phẫn nộ nên lại không đáng giá, huống hồ nhiều năm nay, chủ tử của hắn dốc sức duy trì mỹ danh thiện lương chính trực, chỉ biết đại nghĩa diệt thân, sẽ không làm ơn viện trợ. Chỉ là cứ như vậy, hành sự sau này, không có tiền bạc hậu thuẫn, chỉ e không thuận tiện.”
“Đâu chỉ không thuận tiện, quả thực phải thúc thủ thúc cước [5]!” Trầm Mặc Sơn cười nói: “Ngươi đương khiêm đức hiền lương, thanh danh cấp công hảo nghĩa tốt đẹp như thế? Đó đều là dùng ngân lượng óng ánh làm ra đó thôi.”
Hai người hắn nhìn nhau cười, Trầm Mặc Sơn vỗ tay than thở: “Không uổng công ta bồi vị hầu gia này đùa giỡn hồi lâu, kể ra như thế, Trầm mỗ khi nào có thể rửa sạch oan ức?”
Tiết Khiếu Thiên cười nói: “Trầm gia, ngài không phải không biết chuyện chốn quan trường, lần này tính toán liền có thể lật đổ một vị hầu gia, nhưng chung quy vẫn là đắc tội bè phái đó, nếu không tìm một kẻ trút giận, chuyện này làm sao kết thúc?”
Trầm Mặc Sơn trợn mắt, cả giận nói: “Chẳng lẽ mười chín hiệu buôn của lão tử liền như thế không còn?”
“Đồ không nhập vào quan khố, ngươi khi nào thấy qua còn có thể nôn ra?” Tiết Khiếu Thiên mỉm cười nói: “Ngươi đây một thân phận lương dân, đã là hoàng ân ***g lộng rồi.”
“Không được không được, ta còn quá thiệt thòi, Ô đại thúc, trong nhà không kể thượng phương bảo kiếm lưu truyền, chẳng lẽ tiên đế chưa từng vì Minh Đức công tử để lại chút gì à?” Trầm Mặc Sơn đau lòng oa oa kêu to, nắm lấy Ô tổng quản gào lên: “Ta nói cho ngươi, hiệu buôn không còn nữa, mọi người đều cắt giảm chi phí tiêu vặt hàng tháng, cái này cũng không phải là chuyện của một mình ta…”

“Ta mặc kệ,” Ô tổng quản xua tay nói: “Ngươi đánh mất hiệu buôn là chuyện của ngươi, lão hủ cái gì cũng không biết. Ngươi nếu dám cắt xén tiền, ta lập tức thả bồ câu đưa thư bẩm báo chủ tử, tự nhiên có người chỉnh đốn ngươi.”
Trầm Mặc Sơn trên mặt tối sầm, bỗng nhiên liếc nhìn ta, lập tức chạy qua khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu Hoàng a, lão tử đây thực vì ngươi mà lỗ vốn rồi, ngày mai cái gì cũng ăn không được, chỉ có thể uống đồ loãng, cái này làm sao mà sống a…”
Ta dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn hai người kia, Ô tổng quản quay mặt đi tỏ thái độ không liên quan đến mình, Tiết Khiếu Thiên lại mắt đầy tiếu ý, nhìn ta, trong ánh mắt có chút phức tạp. Ta đẩy đẩy Trầm Mặc Sơn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem tiểu Kỳ Nhi cười nhạo ngươi.”
Một lời nhắc nhở Trầm Mặc Sơn, hắn biểu hiện ngay ngắn hiếm thấy trở lại, quay đầu nhìn tiểu hài tử đang nghịch cây cỏ trên mặt đất dưới hành lang cũng không than vãn, thở dài nói: “Con bà hắn, bỏ đi, coi như mua cho hài tử cái bình an đi.”
Sau khi náo loạn một hồi, Tiết Khiếu Thiên cáo từ mà đi, Trầm Mặc Sơn ra ngoài tiễn hắn, Ô tổng quan thương tiếc tiểu hài, chuẩn bị một cái bàn nhỏ, ta gọi Kỳ Nhi đến ăn điểm tâm. Tiểu hài tử ngồi trên đùi ta, ngoan ngoãn tùy ý ta giúp nó lau đôi tay nhỏ, cầm một khối bánh mở to miệng cắn xuống, lóng ngóng nói: “Cha, ở đây thật tốt, chúng ta không đi nữa sao?”
Ta kinh ngạc, nói: “Đây là nhà người khác, chúng ta đâu thể xem như nhà mình.”
“Nhưng Trầm bá bá nói, có hắn ở chỗ này, Kỳ Nhi liền có thể xem như nhà mình.” Tiểu hài trề môi nói.
Ta sững người, bỗng nhiên thấy tình thế phát triển có chút ngoài kiểm soát, ta sờ sờ tóc nó, ôn nhu nói: “Kỳ Nhi, cha nói với con, Trầm bá bá không phải thân nhân của chúng ra, đợi cha thân thể khỏe rồi, vẫn là phải đi.”
Kỳ Nhi khó hiểu xoay đầu nhìn ta, hỏi: “Vì cái gì à?”
“Bởi vì không phải thân nhân, không thể lúc nào cũng ở cùng nhau.” Ta khó khăn giải thích: “Hơn nữa, tiểu Kỳ Nhi không nhớ Cảnh Viêm cữu cữu sao?”
“Nhớ a,” Kỳ Nhi mâu thuẫn chau mày nói: “Nơi này lớn như thế, bảo cữu cữu cùng qua đây không phải được rồi sao?”
“Cha nói rồi, đây là phòng của người khác, không phải của nhà chúng ta.” Ta có chút không kiên nhẫn.
“Nhưng không có Trầm bá bá, cha sinh bệnh thì làm sao đây?”
“Cữu cữu sẽ chăm sóc…” Ta bỗng nhiên dừng lại, trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc hỏi nó: “Kỳ Nhi thích Trầm bá bá hay là cữu cữu?”
“Đều thích,” Tiểu Kỳ Nhi thành thật nói, nghĩ một chút, lại hồn nhiên [6] nói: “Thích cha nhất.”

Ta bật cười khanh khách, hôn hôn đỉnh tóc nó, thở dài nói: “Nếu như có thể đem con giao phó cho Trầm Mặ Sơn cũng tốt, chỉ là cha không thể tin người này, bỏ đi, con vẫn là theo Cảnh Viêm đi, tốt xấu gì cha cũng yên tâm một chút.”
Tiểu Kỳ Nhi nghe không hiểu, chỉ lo nhân lúc ta không chú ý, đem bàn tay nhỏ duỗi ra hướng về phía một khối bánh khác.
Một đôi tay lớn chợt nắm tay tiểu hài tử, ta vừa ngẩng đầu, đã thấy Trầm Mặc Sơn cười a a ôm lấy Kỳ Nhi, vuốt mũi nó nói: “Còn ăn, ăn nữa liền biến thành heo đó, lúc đó không phải ăn điểm tâm, là ăn trư thực [7] a.”
“Không muốn không muốn, Kỳ Nhi muốn điểm tâm, không muốn trư thực.” Tiểu hài tử ở trong lòng hắn xoay qua xoay lại cười khanh khách.
“Không muốn trư thực cũng được, vậy khi nào ăn xong đứng trung bình tấn nửa canh giờ cho lão tử, hay là đem bộ Long Hổ Quyền học ngày hôm qua luyện vào lần? Tự mình chọn một cái.”
Tiểu hài tử ôm cổ hắn nũng nịu nói: “Không chọn được không?”
“Không được!” Trầm Mặc Sơn nghiêm mặt: Không chọn liền một tháng không có điểm tâm ăn.”
Tiểu Kỳ Nhi trề môi nói: “Vậy… luyện quyền đi.” Ánh mắt nó sáng ngời, như tặng bảo vật đối ta nói: “Cha cha, Kỳ Nhi luyện quyền cho người xem.”
“Được.” Ta gật đầu mỉm cười.
Nó hoan hô một tiếng, từ trong lòng Trầm Mặc Sơn giãy ra nhảy xuống, chạy ra hành lang, đến phía sau đình viện có bài bản bày ra tư thế luyện quyền, giữa đôi lông mày nhăn lại bộ dáng trở nên nghiêm túc, khiến người khác yêu thương không nói nên lời.
Ta cười nhìn nó luyện, đột nhiên quay đầu, lại chạm phải đôi mắt đen điềm tĩnh của Trầm Mặc Sơn, trong lòng máy động, nụ cười cứng đờ.
Trầm Mặc Sơn quay đầu qua, điềm nhiên như không nói: “Tiểu đông tây giả mô giả dạng, còn rất giống như thế đấy.”
“Còn châm chước,” ta nhàn nhạt nói: “Bất kể như thế nào, cám ơn ngươi.”
Trầm Mặc Sơn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn xem là không tùy ý hàm oan người tốt?”
“Ngươi là người tốt à?” Ta nhướng mày hỏi hắn: “Các hạ bất động thanh sắc lật đổ hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều, có thể xem là người tốt không?”
Trầm Mặc Sơn cười lắc lắc đầu, nói: “Ta đối với ngươi chưa từng làm chuyện gì không phải. Nói đến chuyện của Tiêu Vân Tường, kỳ thực không cần cảm ơn ta, hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp. Thế sự cũng như đánh cờ, tất cả đều có quy luật, có lúc đi thật chậm, có lúc đi rất nhanh, ta bất quá y theo quy luật lửa cháy thêm dầu mà thôi.”
Ta trong lòng suy xét lời hắn, nói: “Ta có một chuyện không hiểu, vì sao Tiết Khiếu Thiên lại về phe ngươi, hắn không phải huynh đệ kết nghĩa của Tiêu Vân Tường sao?”
“Nhưng Tiết Khiếu Thiên, lại là thần tử trực thuộc của hoàng đế. Hoàng mệnh cao hơn hết thảy, bằng không ngươi cho rằng hắn dựa vào cái gì tuổi còn trẻ như thế lại có thể đương nhiệm yếu vụ phòng vệ Kinh kỳ? Cái vị trí này, nếu không phải thân tín của Hoàng đế, làm sao yên lòng đem an nguy của bản thân giao phó trong tay hắn?”
Trầm Mặc Sơn dừng lại một chút, nói: “Một chức vụ thống lĩnh Kiêu kỵ binh, cùng với thống soái Long kỵ úy, xưa nay đều là thân tín của Hoàng đế đảm nhiệm, bọn họ đa số là đại nội nhất đẳng thị vệ thuyên chuyển, giả như có thời gian, đều là trụ cột nước nhà, đại công thần kiến công lập nghiệp. Ví như đại tướng quân danh dương thiên hạ Lệ Côn Luân, ngày trước đều là Long kỵ úy đô thống.”

Ta gật gật đầu, nói: “Vì thế Tiêu Vân Tường cho dù là huynh đệ kết nghĩa của hắn, cũng không cách gì cho tình diện này.”
“Hắn cùng Tiêu Vân Tường kết nghĩa, không biết chừng cũng là chủ ý của Hoàng đế.” Trầm Mặc Sơn cười lạnh một chút, nói: “Tiêu Vân Tường tất nhiên là thụ sủng nhược khinh, ra sức lấy lòng hắn, lại không biết rắm ngựa thường thường ở trên chân ngựa [8], ngươi còn nhớ một vị cẩm y thiếu niên ngày đó cùng Tiêu Vân tường đến cầm các của ngươi nghe đàn không?”
Ta có một chút ấn tượng, ngày đó hắn cùng Tiêu Vân Tường bị cầm thanh của ta mê hoặc, ta còn có chút do dự, sau khi giết Tiêu Vân Tường, có cần phải tiện tay giết luôn hắn.
“Thiếu niên đó, là bào đệ của Tiết Khiếu Thiên.” Trầm Mặc Sơn cười vui sướng khi người khác gặp họa: “Tiêu Vân Tường cho rằng lấy lòng đệ đệ chính là lấy lòng ca ca, mỗi ngày đem theo hài tử kia ở các kỹ viện tửu lâu lớn trong Kinh thành lưu luyến, quả thực khiến cho hài tử xuất thân trong gia đình quân nhân cổ hủ mở rộng tầm mắt cái gì gọi là thanh sắc khuyển mã [9]. Lại đặc biệt không biết, Tiết Khiếu Thiên đối nhân bề ngoài có vẻ nội liễm thâm trầm, kỳ thực bên trong vô cùng cổ hủ, càng hận cái loại chuyện phong trần trụy lạc này. Đáng tiếc Dương minh hầu từ sớm đã đắc tội với huynh đệ kết nghĩa mà không tự biết, tiền bạc lãng phí rất nhiều tâm tư.”
Ta nhìn thấy tiểu hài tử dưới hành lang khoa chân múa tay không ngừng, cắn môi, rốt cuộc nói: “Trầm… Mặc Sơn, ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.”
“Cái gì?”
“Nếu như Tiêu Vân Tường thật sự bị bắt giam vào đại lao, ta muốn đi gặp hắn.”
________
Chú thích:
[1] Thiên hồi bách chuyển: quanh đi quẩn lại
[2] Tường đảo chúng nhân thôi: dậu đổ bìm leo
[3] Phì khuyết: chỗ kiếm được nhiều tiền (thường chỉ làm ăn phi pháp)
[4] Khản khản nhi đàm: nói năng đĩnh đạc
[5] Thúc thủ thúc cước: bó chân bó tay
[6] Nguyên văn câu này là 奶声奶气 (nãi thanh nãi khí): âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa
[7] Trư thực: thức ăn cho heo ^^
[8] Ý nói nịnh bợ không đúng cách
[9] Thanh sắc khuyển mã: ca múa săn bắn, chỉ lối sống hoang *** hưởng lạc Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.