Bạn đang đọc Trường An Nguyệt – Chương 11
Lý Bác
Tiết Hàm tuy nhiều lần gặp chuyện, nhưng không rõ vì hắn không tin chuyện ma quỷ, hay vì sức mạnh tình yêu quá mức vĩ đại, vẫn cố chấp hộ tống hôn thê công chúa của hắn xuôi Nam.
Bọn họ lần này đổi sang đường thủy, vài ngày sau đã đến Giang Châu.
Giang Châu. Diệu Lâm sư tỷ từng nói với ta, ngươi xuôi Nam theo đường thủy, đến Giang Châu, đi về hướng Tây, sau ba ngày sẽ đến Cửu Giang. Ngươi hãy lên Nhã Sơn tìm Dung đạo quán. Chưởng môn Thanh Chỉ sư thái là bạn cũ của ta, họ sẽ cho ngươi náu lại một thời gian.
Lời này được nói không lâu sau khi giành lại Trường An, lúc Hoàng đế chỉnh đốn triều cương.
Ai nghĩ đến, một ý chỉ ban ra, cha từ một trung thần cương trực công chính, thà chết không chịu khuất phục, trở thành gian thần ti tiện uốn gối gập mình theo dịch bán nước, cuối cùng bị nghĩa sĩ đâm chết.
Ấy thế nhưng giấy vàng mực đen vô cùng rõ ràng. Người vây xem lòng đầy căm phẫn, bao nhiêu lời khó nghe công kích lý trí của ta.
Diệu Lâm sư tỷ kéo ta lại, “Diệu Nghi, đừng ẩu! Ngươi cứ thế tiến lên, chẳng phải dê dâng miệng cọp?”
Ta nghẹn lời, cắn nát môi, miệng đầy vị máu.
Diệu Lâm sư tỷ lo lắng nói: “Chúng ta mau trở về thôi. Lỡ như người quen nhận thấy ngươi sẽ nguy to.”
Ta đờ người theo tỷ ấy vào quán trà. Đột nhiên nghe người qua đường hô to: “Trầm gia bốc cháy kìa…”
Diệu Lâm sư tỷ sợ hãi hét lên: Diệu Nghi!”
Ta đã chạy thật xa.
Khu nhà cũ của Trầm gia! Nơi ta đã sống mười lăm năm, hiện giờ chìm ngập trong ngọn lửa dữ dội. Hơi nóng liên tục táp vào mặt, mùi khét tràn vào mũi, âm thanh sụp đổ của phòng ốc, tất cả đều vây chặt lấy ta, khiến ta không thể thở nổi.
Tiếng reo hò vang lên từ đám người, toàn thân ta lạnh buốt như xác chết. Thế giới ngày càng u ám. Lúc sắp ngất đi, khóe mắt dường như bắt được gì đó.
Quan phục tứ phẩm, ngựa to khỏe khoắn, gương mặt tràn đầy vẻ tiểu nhân đắc chí, thỏa ý mỉa mai ngắm nhìn căn nhà Trầm gia đang bị lửa nuốt chửng.
Ta nhận ra kẻ này. Quan viên họ Lý ngày đó bị cha quát lớn xua đuổi. Ta nhớ đôi mắt lấc láo ấy, giờ phút này ngập trong sự thỏa mãn sau khi trả thù.
Ta bừng tỉnh ngộ. Là gã!
Vô số đêm về sau, mỗi lúc mơ về chuyện này, ta đều giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi. Gương mặt già khú xấu xí nọ vặn vẹo biến đổi trong mơ, hóa thành nhiều dạng lệ quỷ[20], hung tợn lao lại cắn xé xương thịt của ta. Khi đó ta lập lời thề, kiếp này không giết được, sẽ vĩnh viễn rơi vào Tu La[21], không được siêu thoát.
Vừa khéo sao, tên Lý Bác đó, về sau làm thái thú Giang Châu.
Đám người Tiết Hàm lên bờ Giang Châu. Lão tặc Lý Bác dẫn đầu đám quan lại nghênh đón, thanh to thế lớn, vô cùng xa hoa. Dân chúng xung quanh thấy náo nhiệt, cũng ồ ạt vậy xem, muốn thấy phong thái hoàng thất.
Ngày ấm gió thơm, dương liễu ven bờ sông khoe sắc xanh thắm. Công chúa Huệ Giác phong tư yểu điệu, khuynh đảo chúng sinh, Tiết Hàm ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ tao nhã. Lão tặc Lý Bác vội vàng thúc ngựa lại gần: “Hai vị quý nhân vẻ ngoài tựa thiên nhân, phong thái ung dung bất phàm, thật sự là một đôi giai nhân trời đất tạo nên.”
Công chúa Huệ Giác nghe xong, cười đáp vài câu khách sáo. Tiết Hàm ngược lại, bản mặt nhợt nhạt lạnh lùng vẫn không chịu hé một lời, giống như người ta đang nợ hắn năm trăm vạn vậy. Ở đây còn vài quan viên khác, công chúa Huệ Giác thấy hắn khác thường, nghi hoặc khẽ giật tay áo hắn.
Tiết Hàm lúc này mới như vừa thoát khỏi giấc mơ nhìn về phía lão già Lý Bác, miệng cười mà lòng thì không cất tiếng: “Lý đại nhân, vài năm không gặp, đại nhân béo ra không ít, xem ra khí hậu Giang Châu rất phù hợp nuôi người.”
Công chúa Huệ Giác hồn nhiên rồi sửng sốt phụt cười một tiếng, mọi người theo đó liền lập tức cười to.
Ta hờ hững nhìn hồi lâu, cảm thấy chẳng thú vị gì, gạt đám người rời đi.
Đêm đó trắng sáng sao thưa, gió mát mây nhạt, phù hợp uống rượu ngâm thơ, một thời điểm rất mực phong nhã.
Hồ ly thích rượu. Trả món tiền lớn để ông chủ mang Nữ Nhi Hồng quý giá cất giữ đã lâu ra, ta và Thuấn Hoa đối ẩm dưới trăng, bất giác uống đến mức đầu có hơi váng.
Thuấn Hoa mang thân thể đầy mùi rượu tựa vào ban công, mắt phượng mê hoặc, môi mỏng phong tình, như cười như giận, dung nhan phong thái mỹ lệ dường đó, thật khiến mọi cô gái trong thiên hạ cảm thấy tự ti.
Hắn dịu dàng nhìn ta, bảo: “Tịnh Sơ, chúng ta về núi tiếp tục tu hành đi. Ta dạy ngươi thuật bất tử, không thành tiên cũng không sao.”
Ta hớp một ngụm rượu: “Ngươi say rồi.” Thật ra nội tâm cũng rất tò mò.
Thuấn Hoa lật người, chìm đắm trong ánh trăng sáng rực. Giọng nói của hắn nhu hòa trầm thấp, như một khúc ru êm dịu: “Ta hạ phàm tìm ngươi ngàn năm, vì linh lực của ngươi bị phong bế, từ đầu đến cuối ta chưa hề tìm được. Năm trước khi ta dựa vào tinh tượng mà nhặt được ngươi ở hạ du Giang Châu, quả thật mừng phát điên ấy, không dám tin vào mắt mình nữa. Chẳng đoán được cuối cùng đã tìm được ngươi, cũng chẳng nghĩ tới thương thế của ngươi lại nặng vậy. Trước kia luôn là ngươi che chở ta, rồi khi đó ta liền nhận ra, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Vậy ngươi giải thích sao về chuyện tra tấn ta?”
Lão hồ ly nhún vai, “Để khơi lên ham muốn sống sót nơi ngươi thôi. Còn nữa, ngươi nào nhớ ta là ai.”
Ta véo hắn một cái, “Hồ ly thối. Chỉ vì ta không nhớ ra ngươi?”
Hồ ly híp mắt cười với ta, “Không lúc nào ta không nhớ về ngươi, mà ngươi lại chẳng nhớ ta, ngươi đâu hay lòng ta đau thế nào.”
Ta lầm bầm: “Ngươi say thật rồi, nói chuyện buồn nôn quá.”
“Vậy à?” Thuấn Hoa cười, đưa tay che mắt, “Đồ bạc tình bạc nghĩa nhà ngươi.”
Thuấn Hoa loạng choạng đi về, ta kéo chăn đắp cho hắn. Trông thấy nét buồn bã giữa hai đầu mày, ta nhịn không được đưa tay giúp hắn xóa đi. Bàn tay ấm áp của hắn phủ lên bàn tay giá lạnh của ta.
Hắn bảo: “Đi sớm về sớm.”
Ta cười.
Gió đêm buốt giá, tiết xuân se lạnh, ánh trăng ẩn hiện trong những tầng mây. Đoàn người Tiết Hàm ngụ tại trạch viện gần sông, đèn lồng đỏ thắm ánh vàng treo cao nơi mái hiên, đàn sáo mờ ảo, hương rượu quẩn quanh.
Đang định hướng lại phòng tiệc, chợt thấy một bóng người quen thuộc bước ra khỏi phòng, lệnh cho thị vệ rời đi, một mình ra ngoài.
Ta tò mò, lặng lẽ bám theo.
Tiết Hàm tựa như chưa dứt bệnh, bước chân không vững vàng, chiếc bóng đơn độc trải dài dưới ánh trăng.
Ta nhảy lên cành cây, thờ ơ nhìn về trông về nơi xa, nhìn hắn đến gần bờ sông. Kia là một nơi yên tĩnh, bên bờ cỏ dại phủ đầy, cách hơn mặt nước tầm nửa trượng.
Ta biết nơi này. Ban ngày ở đây, trông sang bờ đối diện sẽ thấy vạn mẫu ruộng đồng phì nhiêu, hoa màu lương thực đung đưa theo chiều gió, cảnh sắc mê người. Mà buổi tối, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng trượt chân xuống nước. Nước vùng này chảy xiết, trong tích tắc đã bị cuốn đến nơi nào không hay.
Ta biết rõ, vì lúc trước, ta bị một kiếm xuyên người tại ngay nơi này, buông mình ngã vào dòng nước.
Một đêm khó quên trong đời.
Từ khi cha bị hãm hại, từ khi Trầm gia bị thiêu hủy, ta luôn ẩn mình tại nơi thanh tịnh, chưa hề xuống núi.
Diệu Giai sư tỷ dò la trở về nói với ta, tên Lý Bác không biết nghe ngóng ở đâu biết được dị năng ta sở hữu, bịa đặt ta là yêu nghiệt chuyển thế, tai họa nhân gian, dẫn người lùng bắt mọi phía.
Ban đầu ta không thể hiểu nổi. Cha ta đã mất, ta chỉ là một đứa con gái không hiểu thế sự, Trầm gia và hắn cùng lắm chỉ nảy sinh hiềm khích nho nhỏ. Tại sao đuổi tận giết tuyệt như thế?
Rồi có một ngày, khi ta sắp xếp lại những bức thư pháp của cha, ngẫu nhiên thấy một bức thư kẹp trong bìa da dê. Sau khi xem xét, là thư tư thông của Lý Bác và An Lộc Sơn. Trong trang giấy từ từ nịnh hót, chữ chữ a dua, khó trách cha quở trách Lý Bác như thế, khó trách Lý Bác cắn chặt ta không chịu nhả.
Ta tìm các sư tỷ thương lượng việc này, tất cả đều thấy nơi đây gần Trường An, ta lưu lại không an toàn.
Ta lập tức thu dọn hành trang đến Dung đạo quán ở Cửu Giang. Trước khi đi Diệu Giai sư tỷ vì lo lắng an nguy của ta, đưa ta một tấm bùa hộ thân viết bằng máu, bảo rằng tấm bùa sẽ bảo hộ ta ở thời khắc quan trọng, khi trên người có vết thương chí mạng.
Chưởng môn Dung đạo quán đối đãi ta rất chu đáo, ta ở đó, thầm nghĩ tên họ Lý kia tìm hoài không thấy, có lẽ sẽ buông tha ta.
Thế nhưng đến cùng vẫn là ta ngây thơ.
Qua nửa tháng, đột nhiên ta thấy hơi bất an. Không biết vấn đề nằm chỗ nào, chỉ cảm thấy sốt sắng lo âu. Tình huống như vậy, từng phát sinh trước khi cha nương qua đời. Bói một quẻ, phía Tây đại hung. Phía Tây chỉ điều gì? Gia đình tỷ tỷ đang ở Thục Trung.
Ta chờ đợi trong lo lắng, vội vàng khẩn cầu đạo hữu trong quán xuống núi tìm hiểu.
Vài ngày sau tin tức truyền đến, rằng vợ chồng tỷ tỷ có liên quan đến chuyện của cha, không nói về chuyện bãi quan, cả nhà đều bị giam vào ngục.
Tin tức này như chậu nước đá giội thẳng từ đỉnh đầu, cảm giác toàn thân lạnh buốt trong những ngày nóng nhất của mùa hè thật đau như khoan tim đục cốt. Ta chịu không nổi nữa, mặc kệ sư thái khuyên can, dứt khoát xuống núi đi về phía Trường An.
Không phải hắn muốn tìm công văn trên người ta sao? Ta sẽ mang ra làm tròn tâm nguyện của hắn! Dù sao nhà đã tan cửa đã nát, dùng mạng này đặt cược liều chết với hắn thôi.
Ta theo đường thủy lên phía Bắc, nhanh chóng đến Giang Châu, sau đó theo đường bộ. Ngay lúc ta lên bờ, nghe thấy người qua đường đang bàn tán: “Nghe nói, Tiết tiểu tướng quân đến Giang Châu rồi.”
Ta ngẩn người. Tiết Hàm đến Giang Châu rồi sao?
Ta và hắn đã không liên lạc hơn nửa năm, lúc hắn theo Hoàng đế trở về ta đã vào đạo quán, sau vì trốn tránh săn lùng nên đến nơi khác, không biết hắn đã phái người tìm ta chưa, khi biết ta đã đi rồi, hắn có nóng vội không?
Nghĩ thế, bước chân cũng ngừng lại, nhiều lần suy xét, quyết định hôm nay sẽ đến gặp Tiết Hàm. Chuyện trong nhà cũng nên bàn bạc với hắn đôi chút.
Thế nhưng vừa đi, đã rơi vào Địa Ngục Tu La.
Bóng cây chập chờn, hương hoa trong đêm, trăng tròn vành vạnh tỏa sáng trên bầu trời cao vút, thật là thời điểm lý tưởng để tình nhân gặp gỡ. Thế nhưng lưỡi kiếm sắc bén lạnh như tuyết đã vây ta lại, đằng sau giáp nặng quân đông từng hàng, tên già Lý Bác kia đang giương khuôn mặt mo gian xảo đắc ý đến hưng phấn.
Ta lui một bước, kiếm chỉ vào người ta vẫn bất động, một cơn đau lập tức truyền lại từ phía lưng.
Tiết Hàm dự yến cùng Thái thú. Lý Bác đặt bẫy chờ ta lại. Gã luôn mở miệng gọi yêu nữ hòng ngăn chặn ta nói ta sự thật.
Binh sĩ rất ngoan ngoãn, đồng loạt giơ kiếm đâm về phía ta. Ta bị cơn giận trong lòng làm quên đi tất cả, nhanh chóng xoay người, miệng niệm chú pháp, một cơn kình phong ập tới đánh cho bọn lính tan tác. Sau đó rút thanh kiếm gỗ đào Thanh Tuyết mà Thanh Tâm sư thái đã tặng ta đâm về phía trước, thi triển khinh công, nhảy qua đầu bọn binh sĩ, thoát khỏi vòng vây.
“Yêu nữ! Yêu nữ! Yêu nữ hại nước hại dân!” Lý Bác như phát cuồng, rống giọng kêu vang, sau lưng một đám khí đen ẩn hiện. Ta không nghĩ chuyện lại thế này. Hắn bị thứ gì ám à?
“Tất cả nghe lệnh. Kẻ nào giết yêu nữ này, moi được tim ả dâng lên, sẽ được thưởng một trăm quan[22]!”
Ta nghe xong, tức đến cười phá lên: “Lý đại nhân, ngươi keo kiệt như thế, khó trách ngươi phát tài.”
Thế nhưng bọn nha dịch đang phấn chấn bởi khí thế số đông, lao người vung kiếm về phía ta.
Ta lợi hại thế nào cũng không thể lấy một địch trăm, tìm cách rút lui. Chỉ mong một cơ hội thoát thân. Thế nhưng quân binh như thủy triều ập đến, mỗi một chiêu đều muốn dồn ta vào ngõ chết, vết thương trên người ta ngày một nhiều, thể lực cũng dần cạn.
Phần đùi trên đau xót, cuối cùng chống đỡ không nổi ngã xuống đất. Lúc này vài thanh trường kiếm hung tợn đang đâm về phía ta. Dưới tình thế cấp bách ta không suy nghĩ nhiều, phát động linh lực.
Trong nháy mắt khí phủ quanh thân, lồng ngực ấm áp, huyết chú trên bùa hộ mệnh phát sáng, sau đó tự bốc cháy. Tiếng gào thét thảm thiết vang lên bên tai.
Ta mở mắt ra. Cách đó vài bước, mấy tên nha dịch tay chân đứt đoạn nằm trong vũng máu, hơi thở vẫn chưa tắt, liên tục rên rỉ thống khổ.
Yêu nữ!
Quả là yêu nghiệt!
Giết người rồi –
Người qua lại bên kia bờ sông chứng kiến một màn vừa rồi, thét lên thật to.
Ta nhìn Tiết Hàm chăm chú. Hắn cũng kinh ngạc nhìn lại ta. Những cảm xúc mừng rỡ, kích động, nghi hoặc, kinh ngạc, không ngừng xoay chuyển trong mắt.
Trăng soi mặt nước, đuốc đèn chiếu rọi, đầy vẻ phong tình.Thế nhưng bóng hình ta trên mặt nước, đã in đầy vết thương, đau đến tê liệt, mồ hôi đầm đìa, bên bờ sinh tử. Thật cảm thấy cuộc đời này chẳng gì mỉa mai bằng việc này.
“Tiết tướng quân!” Lý Bác thấy hắn, gọi to, “Con yêu nữ này là người Hoàng thượng hạ chỉ phải giết.
Ngài vì tình riêng mà kháng lệnh thả ả, xem ngài khi về triều ăn nói với Hoàng thượng thế nào!”
Tiết Hàm đứng sau đám người, mặt mày trắng nhợt, không hé nửa lời.
Ta vội bảo: “Tiết Hàm, tên Lý Bác này trước kia thông địch bán nước, có thư làm chứng!”
Lý Bác gào to: “Thứ yêu nữ hại dân như ngươi, đừng có ngậm máu phun người! Vừa rồi ngươi giết bao nhiêu mạng đều được tất cả mọi người ở đây chứng kiến.” Lại quay sang Tiết Hàm, “Ta có thánh chỉ của Hoàng thượng yêu cầu xử quyết yêu nữ này.” Dứt lời mảnh vải hoàng kim đã được đưa ra.
Ta khàn giọng: “Tiết Hàm, Lý Bác có thù với phụ thân!”
Nhưng khi Tiết Hàm đọc thánh chỉ trên tay, chút huyết sắc còn lại trên gương mặt lập tức biến mất. Hắn khiếp sợ nhìn mảnh lụa, tay bắt đầu giần giật, lại ngẩng đầu nhìn ta, bờ môi run rẩy: “Những gì trong này là thật?”
“Không phải!” Ta thét lên.
Lý Bác liền nói: “Chỉ cần biết thánh chỉ này là thật. Người đâu, bắt yêu nữ này lại, xử quyết tại chỗ –”
“Chậm đã!” Tiết Hàm hô to.
Tim ta như muốn nhảy ra ngoài.
Dường như Tiết Hàm đã hạ quyết tâm rất lớn, vẻ mặt đau khổ bi thương, căm hờn lại bất đắc dĩ. Hằn dạt mọi người ra, chậm rãi bước vào trận chiến. Sắc mặt nhợt nhạt, gân xanh hiện rõ, đôi mắt nghiêm nghị, các ngón tay nắm chặt cuộn lụa vàng tạo nên những âm thanh răng rắc, toàn thân căng lại như sợi dây cung bị kéo đến tận cùng.
Ta hít thật sâu, nhìn hắn bước dần về phía mình. Hắn dừng lại trước mặt ta, ánh mắt như muốn xuyên thủng thân thể ta.
Sau đó hắn rút Băng Nguyệt Điệp bên thắt lưng, nói: “Ta đến…”
…
Một giọt sương sớm lạnh buốt trên cây kéo ta trở lại hiện thực.
Nước sông xuân vẫn chảy về hướng Đông, cơn gió thổi những cành non nghiêng ngả hỗn loạn, và cũng khiến thân thể gầy guộc của Tiết Hàm chao đảo không thôi. Hắn đứng thật lâu bên bờ sông, quần áo lại mỏng manh, muốn chuốc bệnh vào người sao?
Nhớ người dưới trăng?
Nếu ta thật sự đã chết, bộ dạng này hắn diễn cho ai xem?
Ta suy xét việc giả quỷ ra gặp hắn, thử coi hắn phản ứng thế nào.
Tiết Hàm thở dài trong gió, đưa vật trong tay dán vào ngực, ta không thấy nét mặt hắn, nhưng thấy rõ vật hắn nắm trong tay. Sáng trong dịu ấm, chính là ngọc bội ta đánh mất.
Mảnh ngọc Tiết Hàm tặng, vừa đánh mất vài ngày trước, hiện lại nằm trong tay hắn!
Đang kinh ngạc, lại nghe Tiết Hàm thì thầm: “Nàng ở nơi nào?”
Sợ đến toát mồ hôi lạnh, sau đó mới nhớ ra hắn không thể phát hiện ta ở trạng thái này, nên yên lòng lại.
Tiết Hàm từ tốn vuốt ve mảnh ngọc, dường như đang nghĩ gì đó. Còn ta hờ hững lạnh nhạt trong bóng đêm.
Có lẽ cảm thấy quá lạnh, hoặc diễn trò đã mệt. Rốt cuộc Tiết Hàm lên đường về phủ, giữa chừng gặp thuộc hạ, bị vời vào yến hội.
Ta dễ dàng tránh thị vệ, tiếp cận nơi đại thính đang vang lên tiếng ca hát. Chợt thấy một cung nữ bưng thức ăn đi ngang qua, ta tiến lại hai bước, vung tay bổ vào gáy cô ta, sau đó đỡ lấy thân thế yêu đuối ấy, kéo vào bụi cây.
Không lâu sau, bước ra với bộ y phục cung nữ đã hoán đổi. Cười khẩy nhặt con gà đang lăn lốc, phủi phủi bụi đất rồi đặt lại vào khay.
Phòng tiệc rất ấm, ca vũ lả lướt trong bộ quần áo mỏng manh, nhảy múa duyên dáng yêu kiều, khiến không khí trở nên tươi vui rộn ràng. Công chúa Huệ Giác ngồi nơi cao nhất, lá ngọc cành vàng, dung nhan kiều diễm. Tiết Hàm ngồi bên phải nàng ta, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, rầu rĩ u ám.
Tên đầu heo Lý Bác nhìn chằm chằm cung nữ thanh tú đang rót rượu cho gã với vẻ bất chính. Ta cúi đầu, nâng khay thức ăn, thoải mái bước đến. Gã chả chút để tâm, chỉ quấn lấy cung nữ kia mà trò chuyện. Khi ta đặt thức ăn trước mặt gã, rốt cuộc gã đã lưu ý liếc ta một cái.
“Ơ?” Hiển nhiên gã thấy ta quen mắt.
Ta bình tĩnh cười với gã, ngay thời điểm ấy, tràng hạt kim cang[23] trong tay áo bay ra, chớp nhoáng liền quấn chặt cổ gã. Lý Bác đã hiểu ra, gào lên một tiếng, lập tức vùng mình muốn chạy trốn. Ta dùng sức túm lấy tràng hạt, sau đó lại thả tay. Tràng hạt kim cang không phải vật tầm thường, gặp vật tà ma sẽ tỏa sáng, tự động quấn chặt, làn da nơi tiếp xúc sẽ cháy đen. Lý lão tặc đau khổ gào thét, nhưng gã vừa kêu được vài tiếng, tràng hạt đã thít sâu vào thịt, muốn kêu cũng không được nữa.
Bữa tiệc kết thúc trong sự kinh hoàng, và bọn tỳ nữ thì la hét hoảng loạn.
Ta cười khẩy, sau đó cắn đầu ngón tay và viết chú ngữ vào lòng bàn tay, tung một chưởng thật mạnh vào người Lý Bác, nơi tiếp xúc phát ra ánh đỏ như máu. Tên già Lý Bác rên ư ử vô cùng thảm thiết, thân thể lung lay ngã vào ghế.
Một tên có vẻ là thống lĩnh thị vệ của gã nhanh chóng phản ứng, lập tức rút kiếm đâm về phía ta. Ta đặt một tay trên người Lý Bác, tay còn lại giữ chặt tràng hạt trên cổ gã, thời điểm quyết định thành bại thế này, không có thời gian tránh né, chỉ có thể cắn răng chuẩn bị nhận một kiếm của tên kia.
Ngay lúc ấy ánh sáng bạc lóe lên, một vật màu trắng nghiêng mình vọt đến, giúp ta chặn lại kiếm kia.
“Tướng quân?” Công chúa Huệ Giác kêu lên.
Ta lại tăng thêm lực ở tay, chỉ nghe vài tiếng răng rắc, tràng hạt đã cắt lìa cổ của lão tặc. Thân hình to béo của gã mềm oặt ngã xuống đất, phần da nơi cổ bắt đầu thối rữa, hóa thành nước đen, tỏa ra mùi tanh hôi.
Ta buông tay. Ánh sáng bao quanh tràng hạt vẫn không tắt, bắt đầu hấp thu toàn bộ làn khói đen mù mịt. Đến khi thi thể hoàn toàn biến mất, ánh sáng từ tràng hạt cũng dần dịu đi, rồi tắt, mỗi hạt châu đều có vẻ cứng chắc hơn trước, từng hạt từng hạt phản chiếu thứ ánh sáng thần bí mà quỷ dị.
Âm thanh kêu gào kinh sợ liên tiếp vang lên trong phòng tiệc, khách khứa nô bộc xô đẩy nhau để chạy trốn. Ta bình thản đứng đấy, nhìn tên đàn ông tội ác chất chồng đến cuối cùng đã tan thành nước, nội tâm nhẹ nhõm vui mừng vì báo được thù. Giết gã không khó, nhất là khi Thuấn Hoa đã giúp ta khôi phục một phần pháp lực. Trong nháy mắt ấy ta cảm thấy tên đời này chẳng có việc vì gọi là thảm thiết buồn khổ cả, mà gông xiềng ta đeo trên lưng bao lâu nay rốt cuộc đã được cởi bỏ.
Ta cười rộ lên, khiến bọn tỳ nữ nhát gan hít ngược một hơi.
Thị vệ của công chúa Huệ Giác tràn vào phòng tiệc, bao vây ta giữa những thanh gươm chói như tuyết.
Nụ cười của ta vẫn lạnh lẽo, trông về bọn họ, rồi nhìn sang gương mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của công chúa. Sau đó ta xoay người sang hướng khác, đối mặt với người con trai đã thay ta đỡ một kiếm kia.
Cuối cùng hắn đã thấy rõ mặt ta, rồi nở nụ cười.
Khiếp sợ, không dám tin, nhưng rồi ánh nhìn chăm chú lại chuyển sang thiết tha vui sướng, và cười. Cười thật khoái trá, cười thật thoải mái, hệt như vừa vứt bỏ gông xiềng nghìn cân.
Hắn há miệng, nhưng lời chưa kịp trao, đã ngã xuống.