Bạn đang đọc Trường An Nguyệt – Chương 1
Trầm Mi
Nương nói, ta sinh vào đầu xuân, lúc ấy toàn bộ hoa đào thành Trường An trong một đêm nở rộ, nhưng lại đều là màu đỏ tía. Khi bình minh đến, ngay cả nước sông cũng là màu đỏ tía.
Năm ấy một viên quan nói rằng, đỏ tía xuất hiện, quốc gia ắt hưng thịnh, đó chính là phúc trạch ông trời đã ban xuống muôn dân. Hoàng Thượng nghe được cực kỳ vui mừng.
Nương còn nói, Trường An lúc ấy, hoa lá ca múa mừng cảnh thái bình trong mưa phùn, khắp nơi phồn hoa, khắp chốn náo nhiệt vui vẻ.
Mỗi lần nói về điều này, trên mặt nương luôn ẩn hiện nét cười an tĩnh, làm cho khuôn mặt tang thương tiều tụy của người trở nên rạng rỡ mê người. Ta thường hỏi nương về chuyện này, chính vì muốn nhìn thấy ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt ấy.
Thiên Bảo năm thứ hai, ta được sinh ra tại thành Trường An phồn hoa nhưng đình trệ. Lúc mới ra đời, ta rất khỏe mạnh, tiếng khóc cũng rất to, làm cho người cha đang đợi ngoài cửa phòng tưởng rằng ta là con trai.
Bà đỡ đem ta đặt vào tay lão nhân gia người, nói: “Lão gia đại hỉ, lại thêm thiên kim.” Nương ở trên giường áy náy cười, cha liền cười to nói: “Con gái cũng tốt, cũng có những phụ nữ không thua kém đấng mày râu.”
Vậy là tên của ta ra đời[1].
Cha là Ngự Sử trong triều, làm người ngay thẳng, ngay cả hoàng đế cũng khen ngợi: “Trầm khanh cốt cách như tùng phong tư như hạc, cao quý ngay thẳng, xứng đáng làm gương cho triều thần noi theo.”
Cao quý ngay thẳng như thế, dĩ nhiên sẽ có một người vợ dịu dàng nhã nhặn, người đó là nương của ta.
Nương họ Bùi, xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Vẻ đẹp của người như đóa mẫu đơn trắng được chăm chút kỹ càng, tỷ tỷ rất giống người, cả hai khi ngồi yên thì tựa như một bức họa, khi đi đứng sẽ như một cơn gió nhẹ thoảng hương hoa.
Thời thơ ấu của ta ở Trường An cứ thế êm đềm trôi qua trong một trạch viện. Sân có tường cao, bờ tường liễu rủ, phía tây nam còn có một gốc hòe đại thụ, tựa hồ cao xuyên thủng trời. Trước kia thích leo trèo, ta với đám nhóc con thường thi với nhau xem ai có thể trèo lên cao nhất. Cuối cùng người thắng luôn luôn là ta.
Khi đó, tỷ tỷ và nương sẽ đứng dưới tàng cây lo lắng kêu tên của ta, tận tình khuyên bảo ta xuống dưới, mà ta sẽ đứng trên một nhánh cây cao nhìn xuống làn váy trắng của tỷ tỷ nhẹ nhàng chuyển động trong gió như một cánh bướm.
Quậy phá rồi cũng phải dứt, khi cha trở về sẽ mắng to một tiếng, đám nhóc kia liền nhanh chóng tuột xuống đất. Cha ngẩng đầu nhìn ta, rõ ràng là rất tức giận, nhưng nhìn một lúc lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “A Mi, đứng cao như vậy không sợ sao? Mau xuống dưới đi.”
Cha giơ tay ra, ta cười vui vẻ nhảy vào lòng người.
Trong trí nhớ của ta, mùa hè Trường An sẽ chẳng phai. Đình viện cây cối dày đặc, xanh mướt dễ chịu, cành lá rậm rạp che đi sự nóng bức. Nương và tỷ tỷ mặc trang phục lụa mỏng ngồi tránh nắng dưới mái hiên của hành lang. Phía dưới tán cây xanh um rậm rạp là một cái vại điêu khắc hoa văn cổ xưa, một nửa chôn dưới đất, phía trên che lại bằng một chiếc lá chuối. Bên trong cá vàng bơi lội nhàn nhã tự tại, chúng quẫy đuôi tạo ra vô số những bọt nước.
Trên nhánh cao nhất của cây hòe lớn có thể nhìn tới tận tường thành. Bên ngoài âm thanh rao hàng của tiểu thương cực kỳ hấp dẫn bọn trẻ như chúng ta. Nhưng mà nương không cho ta ra ngoài, người thường xuyên lo lắng về ta, lại rất thường vuốt tóc ta. Đứa bé như ta đây không thể nào lý giải được nỗi lo trong mắt người.
Ta nhớ rõ đó là mùa hè năm sáu tuổi, hạ chí hôm ấy mưa to suốt ngày. Chạng vạng sau cơn mưa, cầu vồng hiện lên cuối chân trời. Ta cùng đám nhóc bàn nhau leo lên cây hòe lớn, tìm hiểu xem cầu vồng đang ở nơi nào. Sau cơn mưa thân cây rất ẩm ướt, ta leo thật chậm, A Tân vượt qua ta vọt đến đỉnh.
Hắn vui vẻ kêu: “A Mi, ta thấy rồi! Ta thấy rồi! Ngươi mau tới xem!”
Ta nói: “Ta đang…”
Ngay lúc ta đang nói, cả người A Tân thoáng một cái từ trên cây rơi xuống.
Ta hoảng sợ vội trông xuống, lại không thấy thân thể của hắn trên cỏ.
Lúc này tỷ tỷ chạy lại đây, cau mày nhìn ta: “A Mi, muội thế nào lại leo lên, mau xuống dưới.”
Ta lo lắng nói: “Tỷ, A Tân vừa ngã xuống!”
Tỷ tỷ mặt mày càng cau có: “Nơi này không có A Tân gì hết! Mau mau xuống đây có nghe không?”
Ta nhảy xuống, đi tới bụi cây tìm kiếm. Tỷ tỷ hỏi: “Muội rơi gì sao?”
“Muội tìm A Tân!” Ta nói, “Rõ ràng muội thấy hắn rơi xuống dưới.”
Tỷ tỷ trừng mắt nhìn ta không nói được một lời. Ta ngẩng đầu hỏi đám tiểu đồng trên cây: “Các ngươi có thấy A Tân té xuống đâu không?”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên một thanh âm vang lên sau lưng ta: “Ta ở đây.”
Ta xoay người thấy A Tân, cao hứng giữ chặt tay hắn. Tay hắn luôn thật lạnh lẽo.
Ta hỏi: “Ngươi té làm sao? Có đau hay không?”
A Tân lắc đầu. Hắn sợ hãi nhìn tỷ tỷ một cái, tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt, không nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm ta.
Ta nói: “Đây là A Tân. Tỷ tỷ, tỷ không thấy hắn sao?”
Sắc mặt tỷ tỷ càng thêm tái nhợt.
A Tân có chút sợ hãi, hắn rút tay về nói: “Ta phải đi về.”
Ta muốn giữ bọn họ lại, nhưng hắn cũng như các tiểu đồng khác thường chui vào bụi cây, sau đó không thấy nữa .
Ta thất vọng nhìn tỷ tỷ nói: “Bọn họ đều đi rồi.”
Tỷ tỷ mím môi, xoay người sang chỗ khác. Nương không biết khi nào cũng đến đây, người đi tới, dịu dàng vuốt đầu ta, nói: “A Mi, con lại đây, nương có chuyện muốn nói với con.”
“Nương.” Tỷ tỷ bỗng nhiên lo lắng gọi một tiếng.
Nương dịu dàng cười: “Nó đã lớn, cũng nên biết chuyện.”
Ta ngây thơ theo nương vào trong từ đường. Nương ôm ta đặt lên đùi, vuốt đầu ta nói: “A Mi, sau khi sinh ra con từng bệnh rất nặng, nặng đến nỗi sắp chết. Cha con và nương lúc ấy rất sợ hãi, mời thầy thuốc khắp nơi cứu con, nhưng bọn họ cũng không có cách cứu.”
Ta vừa kinh ngạc vừa khẩn trương nhìn chăm chú vào nương.
Nương cười, tiếp tục nói: “Ngay tại lúc chúng ta sắp tuyệt vọng, một đạo sĩ đến nhà chúng ta. Người đó nhìn con, nói con là xác phàm hồn tiên, thân thể yếu đuối này không chịu đựng nổi nên mới bệnh nặng. Sau khi trị bệnh xong, người đó nói cho chúng ta biết, thiên nhãn của con đã mở, tương lai được định khác với thường nhân, mà con cũng sẽ vì điều này mà chịu khổ, thế nên người nọ muốn con đi theo tu hành. Nhưng là cha con và nương đều không nỡ, nên quyết định giữ con ở lại.”
Ta cau mày: “Nương, con không hiểu.”
Nương từ ái cười: “Không hiểu cũng không sao. Con chỉ phải nhớ kỹ, về sau không được nói với người lạ về những ‘người quen’ của con. Chỉ con mới nhìn thấy bọn họ, người khác không thể thấy.”
“Nương cũng không thấy sao?”
“Nương không, cha và tỷ tỷ cũng không sao?”
“Liễu Lục tỷ ở hồ nước này, rồi Tiểu Thuận trong phòng củi, còn có…” Nụ cười trên mặt nương từ từ cứng ngắc.
Ta chỉ tay về một nơi trong từ đường, “Còn Nhị Thái Công nữa.”
Nương nhảy dựng lên, sắc mặt tái mét nhìn chung quanh.
Ta cất giọng trong trẻo lên: “Nhị Thái Công nói ông không thích rượu nếp, muốn uống nữ nhi hồng ba mươi năm.”
Mặt nương trắng bệch, cả người run rẩy. Ta sợ hãi đứng lên: “Nương, nương sao thế, thân thể không khỏe sao?”
Lúc này giọng cha vang lên: “Phu nhân, đừng sợ.”
Nương như thấy cứu tinh phóng về phía đó, “Thiếp sợ quá, trong nhà sao lại có nhiều thứ không sạch sẽ vậy?”
Ta nhìn thấy Nhị Thái Công đang ngồi trên ghế nhướng đôi mày trắng toát với vẻ không hài lòng.
Cha cười ha ha, “Nhị tổ công lúc sinh thời rất thích nữ nhi hồng lâu năm, điều này là do ta thiếu sót, sẽ lập tức gọi hạ nhân chuẩn bị.”
Nương run run, như một đóa hoa bị mưa vùi dập, “Lão gia, những thứ bên ngoài…”
Cha trấn an: “Đừng sợ, ngày mai mời tăng nhân đến siêu độ là được.”
Ta ngạc nhiên nói: “Vì sao phải siêu độ?”
Cha nhìn ta, có chút bất đắc dĩ, “A Mi, vừa rồi đã nhắc nhở con, về sau tuyệt đối không được nói với người khác về những chuyện này. Tuyệt đối nhớ kỹ!”
“Vì sao?” Ta cảm thấy như đang bị trách cứ.
“Bởi vì nó sẽ dọa người khác.”
“Bởi vì bọn không thấy được sao?”
Cha thở dài, “Bởi vì bọn họ không thấy được.”
Ta tuy rằng bướng bỉnh, nhưng lời nói của cha rất trầm trọng rất nghiêm túc, làm cho ta cảm thấy đây không phải chuyện tầm thường.
Ngày thứ hai, quả thật trong nhà xuất hiện rất nhiều hòa thượng. Bọn họ thắp hương niệm kinh, khiến chướng khí mù mịt phủ khắp sân, ta cũng vì sự huyên náo này mà không có một giấc ngủ trưa tử tế. Đang ở trên giường lăn qua lộn lại, bỗng nhiên có hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào ta, ta xoay người, lập tức vui mừng bật dậy.
“A Tân, Tiểu Thuận.” Tất cả mọi người thường cùng ta chơi đùa đều xuất hiện trong phòng.
Liễu Lục tỷ tỷ quần áo ướt sũng, mỗi bước đi đều lưu lại vết nước. Nàng cười với ta, nói: “A Mi, chúng ta sắp đi. Đa tạ cha muội đã thỉnh người làm đàn pháp cho chúng ta.”
Ta khó hiểu: “Vì sao phải đi, có người chơi với muội thật tốt.”
Liễu Lục tỷ tỷ cười, “Chúng ta đều là du hồn, bị ràng buộc ở nhân gian không thể siêu thoát là điều rất bất hạnh. Nha đầu muội chỉ biết chơi, đâu hay rằng chờ đợi ngàn năm là chuyện rất khổ sở?”Mizure
A Tân lôi kéo tay của ta nói: “Sau khi chúng ta đi, ngươi cũng đừng leo cây nữa. Tốt nhất là đọc sách học nữ công, sau này còn lập gia đình.”
Ta cả giận: “Các ngươi đi đi! Các ngươi không để ý tới ta, ta cũng không để ý các ngươi!”
Bọn họ cười cười, lại nói vài câu bảo trọng, sau đó không còn âm thanh gì nữa. Ta quay đầu lại, phòng đã trống không, trên nền đất chỉ lưu lại vết nước.
Ngày ấy sau khi hòa thượng đi rồi, nương hỏi ta: “Con còn gặp những người đó không?”
Ta rất là bực bội: “Bọn họ rất có nghĩa khí, nói đi là đi.”
Nương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tỷ tỷ cũng thoải mái mà cười rộ lên: “Không sao, về sau tỷ tỷ chơi cùng muội.”
Nhưng mà ta cũng không thích tỷ tỷ làm bạn. Tỷ tỷ xinh đẹp hiền lành của ta suốt ngày hết viết chữ vẽ tranh thì thêu khăn tay, ta thì rất không thích kinh sử thi từ, nhưng lại hứng thú tìm hiểu về những bản truyền kỳ, kỳ văn dị chí, mỗi lần tỷ tỷ thấy được đều trưng ra bộ mặt như trời sắp sập vậy.
Thành Trường An náo nhiệt rồi lại an tĩnh. Dương liễu hàng năm lục, hoa đào tuổi tuổi hồng, lại thêm sự việc kinh tâm động phách vào năm ta chào đời. Nghe nói Hoàng Thượng vừa sắc phong một vị Dương quý phi, ba ngàn giai lệ chỉ sủng một người. Nương và tỷ tỷ hay nói đến quý phi nương nương tiên tư nổi bật, khuynh quốc khuynh thành này, đàn bà con gái trong kinh thành đều bắt chước bà ta, hồ toàn vũ[2] nhất thời thịnh hành.
Ta luôn nhớ lời cha dặn, không hề nói với người khác về chuyện ta có thể nhìn thấy thứ kia. Hơn nữa theo tuổi tác lớn lên, ta cũng dần nhận ra bọn họ cùng thường nhân khác biệt. Ta chỉ ở nơi không người mới nói chuyện với họ.
Họ đến rồi lại đi, luôn vội vàng hấp tấp tìm tòi vật gì. Nhị Thái Công là “người” duy nhất lưu lại trong nhà, lúc ta nhàm chán có thể tìm ông nói chuyện phiếm. Ông thường kể chuyện về tiền triều và Trầm gia lúc trước, ta rất hứng thú với những chuyện như thế. Từ đường quanh năm luôn mờ mịt hương khói, ánh sáng u ám, bụi nhỏ phiêu đãng, gương mặt già nua kia cũng thoáng ẩn thoáng hiện.
Ta thấy buồn ngủ, tỉnh lại thì đang nằm trên giường của mình. Gió đêm đã thổi tắt nến, ánh trăng chiếu rọi trên mảng tường phía tây. Trong bóng đêm, có ai đó đang thổi lên tiếng tiêu trong trẻo, lại có ai hòa tấu đàn cầm và đàn sắt. Nơi đó cũng chính là bức tường của thành Trường An thái bình.