Đọc truyện Trước Ngày Em Đến – Me Before You – Chương 21
“Em nói gì?”
Chúng tôi đang leo lên những ngọn đồi ngay ngoại ô thị trấn khi tôi nói với anh điều đó. Patrick đã chạy được một nửa trong chặng đường dài mười sáu dặm, anh muốn tôi đạp xe theo sau để tính giờ cho anh. Tôi kém trong môn xe đạp còn hơn cả trong môn vật lý hạt nhân, chính vì vậy mà tôi cứ chửi thề và đi chệch choạc liên tục còn anh thì hét lên giận dữ không biết bao nhiêu lần. Thật ra anh muốn làm một cuốc chạy hai mươi tư dặm, nhưng tôi đã nói với anh rằng tôi không nghĩ cái mông của tôi có thể chịu đựng được, và hơn nữa một trong hai người chúng tôi cần phải tới cửa hàng sau khi chúng tôi về nhà. Trong nhà đã hết sạch kem đánh răng và cà-phê hòa tan. Mặc dù chỉ có mình tôi cần tới cà- phê. Patrick chỉ dùng trà thảo mộc.
Khi hai chúng tôi lên đến đỉnh ngọn đồi Sheepcote, tôi thở phì phò, hai chân nặng như chì, tôi quyết định phải nói ra ngay ở đoạn này. Tôi đã tính chúng tôi sẽ còn mười dặm quay trở về nhà để anh phục hồi tâm trạng.
“Em sẽ không đến chỗ cuộc thi Xtreme Viking.”
Anh vẫn không dừng lại nhưng anh chạy đến gần tôi. Anh quay mặt lại nhìn tôi, hai chân vẫn di chuyển liên tục, trông anh kinh ngạc tới nỗi tôi suýt chút nữa đâm chệch vào một cái cây.
“Cái gì cơ? Tại sao?” “Em phải… làm việc.”
Anh quay trở lại đường chạy và tăng tốc. Chúng tôi lên tới đỉnh đồi, tôi phải siết phanh đôi chút để không vượt trước anh.
“Thế em đã quyết định việc này từ khi nào?” Những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán và chi chít đường gân nổi lên trên bắp chân anh. Tôi không dám nhìn chúng quá lâu hay là tôi đã bắt đầu do dự.
“Từ hôm cuối tuần. Em muốn để chắc chắn đã.”
“Nhưng bọn anh đã đặt vé máy bay và mọi thứ khác cho em.”
“Chỉ là hàng không giá rẻ thôi mà. Em sẽ trả anh 39 bảng nếu anh thấy băn khoăn.”
“Không phải vấn đề tiền bạc. Anh đã nghĩ là em sẽ đến cổ vũ anh. Em nói là em sẽ đến cổ vũ anh rồi còn gì.”
Patrick, anh khá dễ sưng sỉa mặt mày. Hồi mới yêu, tôi thường trêu chọc anh về chuyện đó. Tôi gọi anh là Ngài Cau Có. Điều đó làm tôi bật cười, còn anh thì bực mình đến nỗi anh thường thôi nhăn nhó chỉ vì muốn tôi không trêu cợt nữa.
“Ôi, thôi nào. Chẳng phải em đang cổ vũ anh đây sao? Em ghét đạp xe, Patrick. Anh biết là em ghét mà. Nhưng em vẫn luôn ủng hộ anh.”
Chúng tôi đi thêm một dặm nữa thì anh nói tiếp. Có thể chỉ là với lỗ tai tôi, nhưng tiếng bước chân huỳnh huỵch của Patrick trên đường nghe cứ rầm rầm như đang trút giận. Bây giờ chúng tôi đã lên rất cao so với thị trấn nhỏ bé, tôi thở phì phò với những quãng đường leo đồi, cố gắng bất thành trong việc ngăn trái tim không nhảy tưng lên mỗi khi có một chiếc xe hơi chạy ngang qua. Tôi đang đạp chiếc xe đạp cũ của mẹ (Patrick chẳng bao giờ cho tôi bén mảng lại gần con xe đua quái vật của anh) và nó không có líp nhiều tầng nên tôi thường xuyên bị bỏ lại sau lưng anh.
Anh liếc nhìn ra phía sau rồi chạy chậm lại một chút để tôi đạp xe lên ngang hàng. “Thế tại sao họ không thuê một người từ trung tâm dịch vụ?” anh hỏi.
“Một người từ trung tâm dịch vụ?”
“Đến nhà Traynor. Ý anh là nếu em làm ở đấy sáu tháng thì em phải có quyền có một ngày nghỉ phép chứ.”
“Không đơn giản như vậy đâu.”
“Anh chẳng hiểu vì sao lại không. Nói cho cùng thì em đã tới đó làm việc mà không biết một cái gì cả.”
Tôi nín thở. Điều này thật không dễ vì tôi đã hết hơi sau cuốc xe. “Bởi vì anh ấy cần có một chuyến du lịch.” “Cái gì cơ?”
“Anh ấy phải đi du lịch. Vì thế họ cần em và Nathan ở đó để giúp đỡ anh ấy.”
“Nathan nào? Nathan là ai?”
“Người chăm sóc y tế của anh ấy. Là người đàn ông mà anh đã gặp hôm Will đến nhà mẹ em.”
Tôi biết Patrick đang nghĩ ngợi về chuyện đó. Anh gạt mồ hôi rớt trên hai mắt.
“Và để em trả lời luôn trước khi anh phải hỏi,” tôi nói thêm, “không, em không có hẹn hò gì với Nathan hết.”
Anh chạy chậm lại, liếc nhìn xuống mặt đường, cho đến khi anh chỉ còn giậm chân tại chỗ. “Chuyện này là gì hả Lou? Bởi vì… bởi vì anh cảm thấy ở đây có một ranh giới đang bị xóa nhòa đi giữa cái gì là công việc và cái gì là…” anh nhún vai, “… đời thường.”
“Đó không phải một công việc bình thường. Anh biết vậy mà.”
“Nhưng giờ đây Will Traynor dường như được ưu tiên trên tất cả mọi thứ.” “Ôi, thế cái này thì không sao?” Tôi rút một tay khỏi ghi-đông và chỉ về phía đôi chân anh đang nâng lên hạ xuống.
“Đó là chuyện khác. Anh ta cần là em đi liền.” “Thì anh chạy, còn em đi.” Tôi cố mỉm cười. “Quá nực cười.” Anh quay mặt đi.
“Sáu tháng thôi, Pat. Chỉ sáu tháng. Rốt cuộc anh là người đã nghĩ em nên nhận công việc này còn gì. Anh không thể bắt bẻ em vì em xem chuyện này là quan trọng được.”
“Anh không nghĩ… Anh không nghĩ đó là vì công việc… Anh chỉ… Anh cứ nghĩ là có điều gì đó em không nói với anh.”
Tôi im lặng, trong một lúc rất lâu. “Không phải thế đâu.” “Nhưng em sẽ không đến cuộc thi Viking.”
“Em đã nói với anh rồi, em…”
Anh lắc lắc đầu nhè nhẹ, giống như anh không thể nghe rõ điều tôi nói. Rồi anh bắt đầu chạy trở xuống con đường, bỏ xa phía trước tôi. Nhìn cơ lưng anh, tôi biết anh đang tức giận tới mức nào.
“Ôi, thôi nào, Patrick. Chúng ta không thể dừng lại một phút để bàn luận chuyện này sao?”
Giọng nói của anh rất ngang ngạnh. “Không. Nó sẽ làm mất thời gian của anh.”
“Thì chúng ta hãy dừng đồng hồ đếm giờ lại. Chỉ năm phút thôi.” “Không. Anh phải chạy trong đúng những điều kiện thực.”
Anh bắt đầu chạy nhanh hơn như thể anh vừa có thêm động lượng mới.
“Patrick?” tôi nói, đột nhiên cố gắng hết sức để bắt kịp anh. Hai chân tôi trượt khỏi bàn đạp, rồi tôi chửi thề, hất bàn đạp trở lại rồi tiếp tục tiến tới. “Patrick? Patrick!”
Tôi nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh và những lời nói bay ra khỏi miệng tôi hầu như trước cả khi tôi biết mình đang nói gì. “Được rồi. Will muốn chết. Anh ấy muốn tự tử. Và chuyến đi này là nỗ lực cuối cùng của em để thay đổi ý định đó.”
Sải chân của Patrick ngắn dần rồi chậm lại. Anh dừng ở phía trước, thẳng lưng, vẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh từ từ quay người. Cuối cùng anh thôi không giậm chân nữa.
“Nói lại xem.”
“Anh ấy muốn đến Dignitas. Vào tháng Tám. Em đang cố gắng để thay đổi ý định của anh ấy. Đây là cơ hội cuối cùng mà em có.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh không biết chắc có thể tin lời tôi không.
“Em biết chuyện này nghe rất điên rồ. Nhưng em phải thay đổi ý định đó. Vì thế… vì thế em không thể tham dự cuộc thi Viking được.”
“Tại sao trước đây em không nói với anh?”
“Em phải cam đoan với gia đình anh ấy là không nói với bất kỳ ai. Sẽ thật khủng khiếp cho họ nếu chuyện này lộ ra ngoài. Khủng khiếp. Anh nghe này, ngay cả anh ấy cũng không biết là em biết chuyện. Tất cả chuyện này đều rất… bí mật. Em xin lỗi.” Tôi đưa tay chạm vào anh. “Lẽ ra em đã nói với anh nếu em được phép.”
Anh không trả lời. Trông anh tan nát, giống như tôi đã làm một điều gì đó rất tồi tệ. Có một nếp nhăn mờ trên gương mặt anh, rồi anh nuốt khan hai lần, đầy khó nhọc.
“Pat…”
“Không. Chỉ là… bây giờ anh chỉ cần chạy thôi, Lou. Một mình anh.” Anh lùa một bàn tay lên tóc. “Được chứ?”
Tôi nuốt. “Được rồi.”
Anh nhìn quanh trong chốc lát như thể thậm chí đã quên mất tại sao chúng tôi đến chỗ này. Sau đó anh tiếp tục lao đi, tôi nhìn anh biến mất trên con đường trước mặt, đầu anh hoàn toàn hướng thẳng về phía trước, hai chân dộng liên tục lên nền đường.
Tôi đã viết một yêu cầu lên diễn đàn ngay sau hôm chúng tôi trở về từ đám cưới.
Có ai chỉ cho tôi một địa điểm mà người bị liệt tứ chi có thể thực hiện những cuộc phiêu lưu được không? Tôi đang tìm kiếm những thứ mà một người khỏe mạnh có khả năng làm được, những thứ có thể làm người bạn khổ đau của tôi quên đi trong giây lát rằng cuộc sống của anh hơi hạn chế. Tôi thật không biết mình đang hy vọng vào điều gì nhưng tôi đón nhận mọi gợi ý với lòng biết ơn sâu sắc. Mong mỏi này rất cấp thiết.
Ong Chăm Chỉ.
Khi đăng nhập vào diễn đàn tôi nhìn chằm chằm vào màn hình không tin nổi. Có tám mươi chín câu trả lời. Tôi cuộn lên cuộn xuống thanh trượt màn hình, ban đầu không chắc lắm có phải tất cả họ chỉ trả lời câu hỏi của tôi hay không. Sau đó tôi liếc quanh những người đang sử dụng máy tính khác trong thư viện, tuyệt vọng chờ đợi một người nào đó nhìn lại mình để tôi có thể nói cho họ biết. Tám-mươi-chín câu trả lời! Cho một câu hỏi duy nhất!
Có những câu chuyện về trò nhảy bungee cho những người bị liệt tứ chi, những câu chuyện về bơi lội, chạy ca-nô, thậm chí là cưỡi ngựa, với sự trợ giúp của một loại khung nẹp đặc biệt. (Khi xem video mà họ gửi kèm, tôi hơi thất vọng vì Will đã từng nói với tôi rằng anh thật sự không thể chịu được lũ ngựa. Cảnh trong video quá tuyệt vời.)
Có những cuộc bơi với cá heo hoặc lặn bằng bình dưỡng khí cùng mấy người hỗ trợ. Có những chiếc xe lăn tự nổi giúp anh đi câu cá và những loại xe mô-tô bốn bánh phù hợp mà anh có thể tham gia các cuộc chạy xe mạo hiểm. Một vài người trong số họ đã đăng những tấm hình và video mà chính họ đã tham dự vào những hoạt động đó. Vài ba người, trong đó có Ritchie, nhớ ra những bài tôi đăng trên diễn đàn trước đây và muốn biết hiện giờ anh bạn tôi ra sao.
Tất cả điều này nghe như là tin vui. Cậu ấy đã cảm thấy tốt hơn chưa?
Tôi đánh máy một câu trả lời nhanh:
Có thể. Nhưng tôi đang hy vọng chuyến đi thật sự tạo ra điều khác biệt.
Ritchie nhắn lại:
Một cô gái tuyệt vời! Nếu cô có kinh phí để thực hiện thì chẳng có giới hạn nào hết!
Scootagirl viết:
Nhớ đăng những tấm hình anh ấy mang đai nhảy bungee lên nhé. Rất thích nhìn khuôn mặt của những chàng trai khi họ lộn ngược đầu xuống!
Tôi yêu họ – những người bị liệt tứ chi này và người chăm sóc của họ – vì sự khích lệ, tính phóng khoáng và trí tưởng tượng của họ. Tôi mất hai giờ đồng hồ đêm hôm đó viết ra những gợi ý của họ, dõi theo những đường link họ gửi dẫn đến các website liên quan mà họ đã từng thử và kiểm nghiệm, thậm chí còn tham gia vào một số chat-room. Đến khi rời khỏi thư viện tôi đã tìm được điểm đến; chúng tôi sẽ đến California, đến trang trại Four Winds, một trung tâm điều trị đặc biệt có hỗ trợ chuyên môn “theo một cách khiến bạn quên đi rằng bạn cần đến sự hỗ trợ”, theo như trung tâm này ghi trên website của nó. Bản thân trang trại này, một tòa nhà gỗ lâu đời ngự trong một khoảng rừng trống gần vườn quốc gia Yosemite, được dựng lên bởi một người từng làm nghề diễn viên đóng thế, ông đã không chịu để cho chấn thương cột sống của mình hạn chế những điều ông có thể làm được, và trong quyển lưu niệm trên mạng dành cho khách tham quan tràn ngập niềm vui và lòng biết ơn của những người đã đến đây du lịch, những người thề rằng ông đã thay đổi cách họ cảm nhận về khiếm khuyết của mình – và về chính họ. Ít nhất có sáu thành viên trong diễn đàn này đã từng tới đó, và tất cả đều nói rằng nơi ấy đã biến đổi hoàn toàn cuộc sống của họ.
Trang trại này rất tiện với việc sử dụng xe lăn, lại có những thiết bị như trong một khách sạn sang trọng. Có nhiều bồn tắm chìm ngoài trời với những chiếc ghế nâng bên trong và những nam chuyên gia xoa bóp trị liệu. Trong khuôn viên trang trại có dịch vụ chăm sóc y tế và một rạp chiếu phim với những khoảng trống dành cho người dùng xe lăn bên cạnh những dãy ghế thông thường. Có một bể nước nóng tiện sử dụng ở ngoài trời để mọi người ngồi ngắm sao. Chúng tôi sẽ ở đấy một tuần, rồi sau đó sẽ ở vài ngày trong khu liên hợp khách sạn sát bờ biển để Will bơi lội và ngắm nhìn bãi đá dọc bờ biển. Tuyệt nhất là tôi đã tìm được trò cực đỉnh cho kỳ nghỉ mà Will không bao giờ có thể quên được – một cuộc nhảy dù, với sự hỗ trợ của những huấn luyện viên đã được đào tạo để giúp người liệt tứ chi thực hiện màn nhảy. Họ có các thiết bị đặc biệt để quấn Will vào đó (rõ ràng, điều quan trọng nhất là phải buộc chặt chân của người chơi lại để đầu gối không thể bay ngược lên và đập vào mặt họ).
Tôi sẽ cho anh xem sách bướm của khách sạn, nhưng tôi sẽ không nói gì với anh về những chuyện này. Tôi sẽ cứ thế đến đó cùng anh và rồi xem anh thực hiện các trò mạo hiểm. Trong những giây phút hiếm hoi và quý giá đó Will sẽ được tự do không trọng lượng. Anh sẽ thoát khỏi cái xe lăn đáng nguyền rủa. Thoát khỏi áp lực của cơ thể.
Tôi in ra tất cả các thông tin và đặt trang viết về trò nhảy dù lên trên cùng. Bất cứ khi nào nhìn vào đó tôi đều cảm thấy một chút hứng khởi đang nhen nhóm hình thành – cả vì ý nghĩ đó là chuyến du lịch dài ngày đầu tiên của tôi, lẫn ý nghĩ đó có thể chính là giải pháp.
Đó có thể chính là thứ sẽ thay đổi quyết định của Will.
Sáng hôm sau tôi đưa cho Nathan xem, hai chúng tôi lúi húi bên tách cà-phê trong bếp như thể đang làm việc gì bí mật lắm. Ông liếc nhanh qua những trang giấy tôi đã in ra.
“Tôi đã nói chuyện với những người bị liệt tứ chi khác về nhảy dù. Không có lý do y tế nào anh ấy không thể làm được việc đó. Cả nhảy bungee nữa. Họ có những loại khung nẹp chuyên dụng để loại bỏ tất cả áp lực tiềm năng lên xương sống của anh ấy.”
Tôi quan sát gương mặt ông một cách lo lắng. Tôi biết Nathan không đánh giá cao khả năng của tôi trong vấn đề liên quan đến tình trạng sức khỏe của Will. Với tôi việc ông hài lòng trước những gì tôi định làm là vô cùng quan trọng.
“Ở đó có tất cả những thứ chúng ta cần. Họ cho biết nếu chúng ta gọi đến trước và đưa cho họ một đơn thuốc của bác sỹ, họ thậm chí có thể cung cấp bất kỳ loại thuốc nào, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ bị hết thuốc.”
Ông cau mày. “Nghe có vẻ hay đấy,” cuối cùng ông nói. “Cô đã làm một việc rất cừ.”
“Ông có nghĩ là anh ấy sẽ thích không?”
Ông nhún vai. “Tôi không biết nữa. Nhưng…” ông đưa lại cho tôi tập giấy “… bấy nay cô vẫn làm chúng tôi rất ngạc nhiên, Lou ạ.” Nụ cười của ông có vẻ ranh mãnh lóe lên từ gương mặt nhìn nghiêng của ông. “Không có lý do gì cô không thể làm lại như vậy nữa.”
Tôi đưa cho bà Traynor xem trước khi tôi ra về vào buổi tối.
Bà vừa cho xe chạy vào ngõ, tôi nấn ná, tránh khỏi tầm nhìn từ cửa sổ của Will rồi đi lại chỗ bà. “Tôi biết thực hiện chuyến đi này rất đắt đỏ,” tôi nói. “Nhưng… tôi nghĩ nó rất thú vị. Tôi thật sự nghĩ Will có thể tận hưởng cuộc sống. Nếu… nếu bà hiểu ý tôi muốn nói.”
Bà lặng lẽ liếc nhìn xuống tập giấy rồi phân tích những con số tôi đã soạn ra.
“Tôi sẽ trả cho phần của tôi, nếu bà muốn. Chi phí ăn ở của tôi. Tôi không muốn bất cứ ai phải nghĩ…”
“Tốt rồi,” bà nói, cắt ngang lời tôi. “Cứ làm những việc mà cô cho là cần thiết. Nếu cô nghĩ cô có thể đưa nó đi thì hãy đặt lịch.”
Tôi hiểu điều bà đang nói. Không còn thời gian cho bất cứ thứ gì nữa. “Cô có nghĩ cô có thể thuyết phục được nó không?” bà nói.
“Ờ… nếu tôi… nếu tôi tỏ ra với anh ấy đó là…” tôi nuốt khan, “… một phần vì lợi ích của tôi. Anh ấy nghĩ tôi chưa bao giờ sống cuộc đời mình một cách đầy đủ. Anh ấy cứ nói rằng tôi nên đi đây đi đó. Rằng tôi nên… thử nhiều trò.”
Bà nhìn tôi hết sức thận trọng. Bà gật đầu. “Rồi. Nghe đúng giọng Will.” Bà đưa lại cho tôi tập giấy.
“Tôi…” tôi hít vào một hơi, rồi sau đó, thật lạ lùng, tôi thấy mình không thể nói nên lời nữa. Tôi nuốt vào khó nhọc, hai lần. “Những điều bà đã nói trước đây. Tôi…”
Bà dường như không muốn chờ tôi lên tiếng. Bà gật mạnh, những ngón tay mảnh dẻ của bà đưa lên cầm sợi giây chuyền trên cổ. “Phải. Rồi, tốt hơn tôi nên vào nhà. Tôi sẽ gặp cô vào ngày mai. Hãy cho tôi biết nó nói gì.”
Tối hôm đó tôi không trở lại nhà Patrick. Tôi đã định đến nhưng có một cái gì đó kéo tôi rời xa khu công nghiệp và thay vào đó tôi băng qua đường đón chuyến xe buýt về nhà. Tôi bước 180 bước chân về đến ngôi nhà của chúng tôi rồi đi vào trong. Đó là một buổi tối ấm áp, tất cả các cửa sổ đều mở để đón gió. Mẹ tôi đang nấu ăn, hát vọng ra từ trong bếp. Bố ngồi trên sofa bên một cốc trà đầy, ông ngoại gà gật trên chiếc ghế quen thuộc, đầu ông nghiêng về một bên. Thomas đang hí hoáy vẽ bút dạ đen lên đôi dép của nó. Tôi chào mọi người rồi đi ngang qua phòng khách, băn khoăn tự hỏi sao mọi thứ có vẻ thay đổi nhanh vậy, cứ như tôi không còn thuộc về nơi này nữa.
Treena đang làm việc trong phòng của tôi. Tôi gõ cửa rồi bước vào trong thì thấy nó đang ngồi bên bàn, cúi người bên một chồng sách vở, cặp kính treo trên mũi nó tôi chưa thấy bao giờ. Thật lạ lùng khi nhìn cảnh nó ngồi giữa những thứ đồ tôi đã chọn mua cho mình, khi nhìn tranh ảnh của Thomas đã che kín bức tường mà tôi sơn rất cẩn thận, nét chì nguệch ngoạc của nó chi chít góc bức mành cửa của tôi. Tôi phải cố hết sức bình tĩnh để không phẫn nộ như một phản ứng tự nhiên nữa.
Nó liếc nhìn tôi ngang qua vai. “Mẹ gọi em à?” nó hỏi, nhìn lên đồng hồ. “Em cứ nghĩ mẹ sắp làm bữa lửng cho Thomas.”
“Mẹ làm rồi. Nó đang ăn cá tẩm bột rán.”
Nó nhìn tôi rồi bỏ cặp kính ra. “Chị ổn chứ? Trông chị thê thảm vậy.” “Em cũng thế.”
“Em biết. Em đã thực hành chế độ ăn kiêng chết tiệt này. Nó làm em bị phát ban.” Nó đưa tay lên cằm.
“Em đâu cần phải ăn kiêng.”
“Phải. Ờ… là vì em thích một gã trong lớp Kế toán 2. Em đã nghĩ có lẽ em nên nỗ lực thử xem. Một đống nốt to đùng trên mặt cũng đẹp đấy chứ, phải không?”
Tôi ngồi xuống giường. Đó là tấm ga của tôi. Tôi biết Patrick sẽ ghét nó vì những họa tiết hình học phá cách trên đó. Nhưng tôi thật ngạc nhiên vì Katrina lại không ghét.
Nó gập cuốn sách lại và tựa người ra sau ghế. “Có chuyện gì vậy?” Tôi cắn chặt môi cho đến khi nó lên tiếng hỏi lại.
“Treen, em có nghĩ chị có thể đi học nghề không?” “Học nghề? Ví dụ như nghề gì?”
“Chị không biết. Nghề gì đó về thời trang. Thiết kế chẳng hạn. Hoặc có thể chỉ là thợ may.”
“Ờ… hiển nhiên là có những khóa học như thế rồi. Em chắc chắn ở trường em cũng có đấy. Để em tìm hiểu cho, nếu chị muốn.”
“Nhưng họ có nhận người như chị không? Người chẳng trình độ ấy mà?”
Nó tung bút lên không rồi tóm lấy. “Ồ, họ thích sinh viên lớn tuổi. Đặc biệt là sinh viên lớn tuổi có đạo đức nghề nghiệp rõ ràng. Có thể chị sẽ phải học một khóa giao tiếp, nhưng em thấy không có lý do gì lại không được cả. Mà sao? Có chuyện gì à?”
“Chị không biết. Chỉ là một điều Will có nhắc tới cách đây ít lâu. Về… về điều chị nên làm với cuộc đời mình.”
“Và?”
“Và chị cứ nghĩ… có lẽ đã đến lúc chị làm việc em đang làm. Giờ bố lại lo được cho bản thân rồi, có lẽ em không phải người duy nhất có thể làm được một điều gì đó cho bản thân nhỉ?”
“Chị phải trả học phí đấy.” “Chị biết. Chị sẽ dành dụm.”
“Em nghĩ có lẽ sẽ tốn hơn mức chị xoay xở dành dụm được một chút đấy.”
“Chị có thể xin trợ cấp. Hoặc là một khoản nợ. Và chị cũng có một khoản đủ để sống tạm một thời gian. Chị đã gặp một nghị sĩ quốc hội, bà ấy bảo có link về một tổ chức nào đó có thể giúp chị. Bà ấy đã cho chị danh thiếp của bà ấy.”
“Chờ chút,” Katrina nói, xoay ghế lại, em không hiểu lắm. Em cứ tưởng chị muốn ở với Will. Em tưởng toàn bộ ý nghĩa của chuyện này là chị muốn giữ anh ấy sống và làm việc cùng anh ấy.”
“Chị muốn lắm… nhưng…” Tôi nhìn lên trần nhà. “Nhưng sao?”
“Phức tạp lắm.”
“Vấn đề nới lỏng tiền tệ cũng thế. Nhưng em vẫn hiểu được nó có nghĩa là phải in thêm tiền.”
Nó đứng dậy khỏi ghế, đi ra đóng cửa phòng. Nó hạ giọng để bên ngoài không ai nghe thấy.
“Chị nghĩ chị sẽ thất bại à? Chị nghĩ anh ấy sẽ…?”
“Không,” tôi vội nói. “À, chị hy vọng là không. Chị có kế hoạch. Kế hoạch quan trọng. Mấy bữa nữa chị sẽ cho em xem.”
“Nhưng…”
Tôi vươn vai, đan hai bàn tay vào nhau. “Nhưng, chị thích Will. Rất nhiều.”
Nó nhìn tôi chăm chú. Nó khoác lên vẻ mặt đăm chiêu điển hình. Chẳng có gì đáng sợ hơn gương mặt đăm chiêu của em gái tôi khi gương mặt ấy chiếu thẳng vào ai đó.
“Ôi trời.” “Đừng…”
“Thế thì chuyện này thú vị đây,” nó nói. “Chị biết.” Tôi thả tay xuống.
“Chị muốn một công việc. Để…”
“Đó là điều mà những người bị liệt tứ chi khác nói với chị. Những người mà chị hay nói chuyện trên các diễn đàn. Ta không thể đảm nhiệm cả hai việc được. Ta không thể vừa là người chăm sóc, vừa là…” Tôi đưa hai tay lên ôm mặt.
Tôi thấy nó nhìn tôi chằm chằm. “Anh ấy biết không?”
“Không. Chính chị cũng chẳng chắc với mình. Chị chỉ…” Tôi thả phịch người xuống giường, úp sấp. Giường mang mùi của Thomas. Và thoảng mùi nước xốt Marmite. “Chị chẳng biết mình nghĩ gì nữa. Tất cả những gì chị biết là hầu như lúc nào chị cũng muốn ở cạnh anh ấy hơn bất kỳ ai chị biết.”
“Kể cả Patrick?”
Vấn đề nằm ở đó. Đây là sự thật mà tôi chỉ dám thừa nhận với chính mình. Tôi thấy má nóng bừng. “Ừ,” tôi nói với tấm chăn. “Đôi khi phải.”
“Chết tiệt,” nó nói, sau một phút. “Thế mà em cứ tưởng mình em thích làm cho đời mình phức tạp.”
Nó nằm xuống cạnh tôi, chúng tôi cùng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Dưới tầng chúng tôi nghe thấy ông ngoại huýt sáo lạc điệu, cộng với tiếng Thomas lái chiếc ôtô điều khiển từ xa đâm tới đâm lui một tấm gỗ viền chân tường rầm rầm. Chẳng hiểu vì sao mắt tôi đầy lệ. Sau một phút, tôi thấy cánh tay em gái vòng qua người tôi.
“Chị điên mất rồi,” nó nói, và cả hai chúng tôi phá lên cười. “Đừng lo,” tôi nói, lau mắt. “Chị không làm gì ngu ngốc đâu.”
“Tốt. Vì càng nghĩ tới chuyện này, em càng nghĩ tới sự khắc nghiệt của hoàn cảnh đó. Nó không thực, nó giống như phim vậy.”
“Sao?”
“Nói cho cùng, đây thực sự là chuyện sống hay chết, và chị đang khóa mình từng ngày vào cuộc đời của người đàn ông ấy, khóa mình vào bí mật kỳ lạ của anh ta. Nó sẽ tạo ra một kiểu quan hệ thân mật sai lạc. Hoặc là thế, hoặc là chị đang dấn chân vào chuyện phức tạp kỳ quái kiểu Florence Nightingale1.”
“Hãy tin chị, chuyện đó không phải vậy đâu.” Chúng tôi nằm yên, nhìn lên trần nhà.
“Nhưng hơi điên rồ, nghĩ tới chuyện yêu một người không thể… chị biết đấy, yêu lại mình. Có lẽ đây chỉ là phản ứng lo âu trước chuyện cuối cùng chị và Patrick cũng đã về sống chung.”
“Chị biết. Em nói đúng.”
“Và hai người đã ở bên nhau quá lâu. Chị tự nhiên thấy say nắng những người khác.”
“Đặc biệt trong khi Patrick bị ám ảnh với việc trở thành Ông Chạy.”
“Và có thể một khi nào đó chị lại khó chịu với Will. Ý em là, em nhớ có dạo chị nghĩ anh ấy là kẻ thô lỗ khó ưa.”
“Giờ đôi khi chị vẫn nghĩ thế.”
Em gái tôi với tay lấy một tờ giấy ăn chấm mắt cho tôi. Rồi nó vỗ cái gì đó trên má tôi.
“Tất cả điều đó cho thấy, học đại học là một ý tưởng hay. Vì – nói thẳng nhé – dù mọi chuyện trở nên thảm hại với Will hay không, chị vẫn sẽ cần một công việc phù hợp. Chị sẽ không muốn làm một người chăm sóc mãi mãi.”
“Mọi chuyện với Will sẽ không thảm hại như em gọi đâu. Anh ấy… anh ấy sẽ ổn cả.”
“Tất nhiên rồi.”
Mẹ đang gọi Thomas. Chúng tôi nghe tiếng mẹ hát phía dưới, trong phòng bếp. “Thomas. TomtomtomtomThomas…”
Treena thở dài và dụi mắt. “Tối nay chị trở lại nhà Patrick à?” “Ừ.”
“Chị muốn tạt qua uống chút gì ở Spotted Dog và cho em xem các kế hoạch đó không? Em sẽ nhờ mẹ cho Thomas đi ngủ giúp em. Thôi nào, chị phải đãi em chứ, vì xem ra giờ chị có đủ tiền học đại học cơ mà.”
Mười giờ kém mười lăm tôi mới về tới nhà Patrick.
Thật ngạc nhiên là kế hoạch đi nghỉ của tôi được Katrina tán thưởng nhiệt liệt. Nó thậm chí còn không đế thêm câu nói quen thuộc của nó, “Được, nhưng chắc sẽ tốt hơn nếu chị…” Có lúc tôi tự hỏi không biết có phải nó chỉ đang tỏ ra tử tế hay không, vì rõ ràng chính tôi còn thấy mình hơi lẩm cẩm. Nhưng nó cứ nói những câu kiểu như, “Oa, em không tin nổi chị đã tìm ra chỗ này! Chị phải chụp thật nhiều ảnh cảnh anh ấy nhảy bungee đấy nhé.” Và, “Tưởng tượng mặt anh ấy khi chị kể cho anh ấy về nhảy dù xem! Nó sẽ sáng bừng lên.” Bất cứ ai trong quán rượu quan sát chúng tôi đều nghĩ rằng chúng tôi là hai người bạn cực kỳ quý nhau.
Vẫn còn say sưa với chuyện này, tôi vào nhà thật khẽ. Bên ngoài căn hộ tối om và tôi băn khoăn không biết có phải Patrick đang luyện tập vào buổi tối như một phần của việc tăng cường luyện tập của anh không. Tôi thả túi xách xuống sàn hành lang, đẩy cửa phòng khách, thầm nghĩ anh thật tốt khi để lại một ngọn đèn cho tôi.
Rồi tôi nhìn thấy anh. Anh đang ngồi bên một cái bàn hai chỗ ngồi, một ngọn nến lập lòe ở giữa. Khi tôi đóng cửa lại, anh đứng dậy. Ngọn nến đã chảy phân nửa xuống đế.
“Anh xin lỗi,” anh nói. Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Lúc sáng anh ngốc quá. Em đúng. Công việc này của em chỉ trong vòng sáu tháng thôi, và anh đã cư xử quá trẻ con. Anh nên tự hào vì em đang làm một việc rất có ý nghĩa và coi trọng nó mới phải. Anh chỉ hơi… mệt mỏi. Thế nên anh xin lỗi. Thật lòng.”
Anh đưa bàn tay ra. Tôi bắt lấy.
“Thật tốt là em đang giúp đỡ anh ta. Rất đáng khâm phục.” “Cảm ơn anh.” Tôi siết tay anh.
Khi anh nói lại, sau một hơi thở ngắn, có cảm giác như anh đã xoay xở thành công một diễn văn đã được chuẩn bị từ trước. “Anh làm bữa tối rồi. Anh e lại là salad đấy.” Anh đi qua tôi tới tủ lạnh, lôi ra hai cái đĩa. “Anh hứa chúng ta sẽ đi đâu đó ăn một bữa thịnh soạn khi cuộc thi Viking kết thúc. Hoặc có thể là khi anh được ăn đồ có chứa carbohydrate. Anh chỉ…” Anh vỗ vỗ hai má. “Anh nghĩ gần đây anh đã không thể nghĩ nhiều về điều gì. Anh nghĩ đó là một phần rắc rối. Và em đúng. Không có lý do gì em phải theo anh. Đó là việc của anh. Em hoàn toàn có quyền được làm việc thay vì đi cùng anh.”
“Patrick…” tôi cất tiếng.
“Anh không muốn tranh cãi với em, Lou. Tha lỗi cho anh nhé?”
Ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng và anh có mùi rượu. Hai điều đó từ từ đè lên tôi nặng trịch. “Dù sao cứ ngồi xuống đi,” anh nói. “Ăn thôi, rồi… anh không biết nữa. Chúng ta cùng thư giãn. Nói chuyện gì khác. Không phải chuyện chạy.” Anh gượng cười.
Tôi ngồi xuống và nhìn xuống bàn.
Rồi tôi mỉm cười. “Nhìn ngon quá,” tôi nói. Patrick thực sự có thể làm 101 món với ức gà tây.
Chúng tôi ăn salad rau, salad pasta, salad hải sản và một loại salad trái cây nhập khẩu mà anh đã chuẩn bị để làm món tráng miệng, tôi uống rượu trong khi anh nhất định uống nước suối. Mất một lúc lâu chúng tôi mới bắt đầu thư giãn. Ở đó, trước mặt tôi, là một Patrick mà tôi đã quen biết từ lâu. Anh vui tính, quan tâm. Anh cảnh cáo bản thân nghiêm khắc tới độ anh không nói một từ nào về chạy hoặc marathon, anh phì cười mỗi khi nhận ra câu chuyện đang lái về hướng đó. Tôi cảm thấy bàn chân anh chạm bàn chân tôi dưới gầm bàn, chân chúng tôi quấn vào nhau, và dần dần tôi thấy những cảm giác nặng nề khó chịu bắt đầu tan khỏi lồng ngực.
Em gái tôi nói đúng. Cuộc đời tôi đã trở nên kỳ lạ và mất liên kết với tất cả mọi người tôi quen – hoàn cảnh éo le của Will và những bí mật của anh đã phủ chụp lấy tôi. Tôi phải đảm bảo rằng tôi không đánh mất phần còn lại của mình.
Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi khi nghĩ tới cuộc nói chuyện ban chiều với em gái. Patrick sẽ không để tôi đứng dậy chứ đừng nói gì tới giúp anh rửa đĩa. Mười một giờ mười lăm anh đứng dậy, đưa bát đĩa vào khu vực bếp và bắt đầu bật máy rửa bát. Tôi ngồi yên, nghe anh nói chuyện với tôi qua lối cửa nhỏ. Tôi xoa nắn bả vai, cố xóa tan những nặng nhọc dường như đã đè chặt lên đó. Tôi nhắm mắt, cố thả mình vào việc đó, thế nên phải mất mấy phút tôi mới nhận ra cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Tôi mở mắt ra. Patrick đang đứng bên cửa, cầm tập tài liệu về kỳ nghỉ của tôi. Anh giơ mấy tờ giấy lên. “Cái gì đây?”
“Đó là chuyến đi. Chuyến du lịch mà em đã bảo với anh đấy.”
Tôi quan sát anh giở đống giấy tờ tôi đã đưa cho em gái xem, để ý tới hành trình, tranh ảnh, bãi biển California.
“Anh nghĩ…” Khi anh cất tiếng, giọng nghèn nghẹt lạ thường. “Anh nghĩ em đã nói về thánh địa Lourdes.” “Sao?”
“Hoặc… anh không biết… bệnh viện Stoke Mandeville… hoặc chỗ nào đó. Khi em nói em không thể đi cùng anh vì phải giúp đỡ anh ta, anh cứ nghĩ đó là một công việc thực sự.” Anh lắc đầu không tin nổi. “Đây xem ra là một kỳ nghỉ tuyệt nhất trên đời.”
“À… nói thế cũng đúng. Nhưng không phải cho em. Mà là cho anh ấy.”
Patrick cau mặt. “Không…” anh nói, lắc đầu. “Em sẽ chẳng thưởng thức chuyến đi này tí nào đâu. Bể nước nóng dưới ngàn sao, bơi cùng cá heo… Ồ, xem nào, sang trọng năm sao và phục vụ phòng suốt hai bốn giờ.” Anh ngước lên nhìn tôi. “Đây không phải một chuyến công tác. Đây là một tuần trăng mật chết tiệt.”
“Nói vậy không công bằng!”
“Thế cái này là gì? Em… em thực sự mong anh cứ ngồi yên ở đây trong khi em lang thang cùng gã khác trong một kỳ nghỉ như thế này hả?”
“Người chăm sóc anh ấy cùng đi.”
“Ồ. Ồ phải, Nathan. Thế là ổn cả, nhỉ.” “Patrick, thôi nào… chuyện này phức tạp lắm.”
“Thì giải thích cho anh đi.” Anh quăng đống giấy tờ về phía tôi. “Giải thích cho anh, Lou. Giải thích nó theo một cách mà anh đủ khả năng hiểu được ấy nhé.”
“Chuyện Will muốn sống, thấy được những điều tốt đẹp ở tương lai, rất quan trọng với em.”
“Và điều quan trọng ấy bao gồm cả em?”
“Nói thế không công bằng. Nghe này, em đã bao giờ yêu cầu anh dừng công việc mà anh yêu thích chưa?”
“Công việc của anh không dính dáng gì tới bồn nước nóng với đàn ông lạ cả.”
“À, em không phiền nếu nó có dính dáng. Anh có thể tắm bồn nước nóng với đàn ông lạ! Bao nhiêu tùy thích! Nhé!” Tôi cố mỉm cười, hy vọng anh cũng cười.
Nhưng anh không hề cười. “Em sẽ cảm thấy thế nào, Lou? Em sẽ cảm thấy thế nào nếu anh nói anh sẽ thực hiện một chuyến luyện tập thể hình riêng với – anh không biết nữa – chẳng hạn như Leanne của đội Terrors vì cô ấy cần an ủi?”
“An ủi?” Tôi nghĩ tới Leanne, mái tóc vàng óng ả và đôi chân tuyệt đẹp của cô, và lơ đễnh nghĩ tại sao anh lại nghĩ ra tên cô ấy đầu tiên.
“Và em sẽ cảm thấy thế nào nếu anh nói trong suốt thời gian đó cô ấy và anh sẽ đi ăn cùng nhau, có thể còn ngồi trong bồn nước nóng và đi chơi cùng nhau nữa. Ở một nơi nào đó cách đây sáu ngàn dặm, chỉ vì cô ấy hơi buồn. Chuyện đó thực sự không khiến em suy nghĩ gì sao?”
“Anh ấy không phải hơi buồn, Pat ạ. Anh ấy muốn tự sát. Anh ấy muốn đưa thân tới Dignitas, và kết liễu cuộc sống khốn khổ của anh ấy.” Tôi nghe mạch máu đập thùm thụp. “Anh không thể ví von như thế. Anh chính là người đã gọi Will là người tàn tật. Anh là người đã khẳng định anh ấy không thể là mối đẹ dọa với anh. Ông chủ hoàn hảo, anh đã nói thế. Một người thậm chí không đáng ngại.”
Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn bếp. “À, Lou… Giờ anh đang lo.”
Tôi vùi mặt xuống tay và để yên như vậy một phút. Bên ngoài hành lang, tôi nghe một cánh cửa thép chống cháy cọt kẹt, và tiếng người mất hút dần khi cánh cửa mở ra rồi khép lại sau lưng họ.
Patrick từ từ lướt bàn tay tới lui trên gờ tủ bếp. Cơ hàm anh giật giật. “Em biết chuyện này có cảm giác thế nào không Lou? Nó gây cảm giác rằng đúng là anh hay chạy, nhưng ở lĩnh vực này anh thấy như mình vĩnh viễn chỉ là một đốm nhỏ bị bỏ lại phía sau tất cả. Anh thấy như…” Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang cố để trấn tĩnh bản thân. “Anh thấy như có điều gì đó khuất tất, và dường như ai ai cũng biết đó là gì, ngoại trừ anh.”
Anh đưa mắt nhìn vào mắt tôi. “Anh không nghĩ mình đang quá đáng. Anh không muốn em đi. Anh không giận nếu em không muốn đi xem cuộc đua Viking, nhưng anh không muốn em tham gia kỳ… kỳ nghỉ này. Với anh ta.”
“Nhưng em…”
“Gần bảy năm, chúng ta đã ở bên nhau. Còn em mới biết gã đó, công việc đó, trong năm tháng. Năm tháng thôi. Nếu bây giờ em đi với anh ta, tức là em đang nói với anh điều gì đó về mối quan hệ của chúng ta. Về cảm nhận của em về chúng ta.”
“Thật không công bằng. Nó chẳng thể nói lên điều gì về chúng ta,” tôi phản đối.
“Có đấy, nếu anh đã nói ra thế này mà em vẫn cứ đi.”
Căn hộ nhỏ dường như thật im ắng xung quanh chúng tôi. Anh đang nhìn tôi với vẻ mặt tôi chưa từng thấy.
Khi tôi cất tiếng, nó thoát ra như lời nói thầm. “Nhưng anh ấy cần em.”
Tôi nhận ra ngay khi tôi nói điều ấy, nghe những lời đó và cảm nhận chúng xoắn quyện vào nhau trong không gian, biết sẵn rằng mình sẽ cảm thấy thế nào nếu anh nói với mình điều tương tự.
Anh nuốt khan, khe khẽ lắc đầu một chút như thể đang khó nhọc thẩm thấu điều tôi nói. Bàn tay anh thả bên cạnh bàn bếp, rồi anh ngước lên nhìn tôi. “Dù anh nói gì đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì, phải không?”
Đó là một đặc điểm của Patrick. Anh luôn thông minh hơn tôi tưởng. “Patrick, em…”
Anh nhắm mắt lại, chỉ trong một lát, rồi anh quay người bước ra phòng khách, bỏ mặc những chiếc đĩa trống trơn cuối cùng trên chạn bát.
Chú thích:
1. Florence Nightingale (1820 – 1910): Xuất thân giàu có, nhưng bà tình nguyện trở thành y tá chăm sóc cho binh sĩ. Bà được xem là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại.