Đọc truyện Trước Ngày Em Đến – Me Before You – Chương 10
Đêm đó tôi đã không ngủ được. Tôi nằm thao thức trên căn gác lửng, chằm chằm nhìn lên trần nhà từ từ hình dung lại hai tháng qua dựa trên những gì bây giờ tôi mới hiểu. Cứ như thể mọi thứ đã thay đổi, cắt đoạn và chắp nối ở một vị trí khác, thành một câu chuyện mà tôi hầu như không thể nhận ra.
Tôi cảm thấy bị lừa dối, thấy mình như một kẻ đồng lõa ngu ngốc không hiểu điều gì đang diễn ra. Tôi nghĩ bọn họ chắc hẳn đã phải cười thầm khi tôi cố gắng cho Will ăn rau hay cắt tóc cho anh – những điều nho nhỏ giúp anh cảm thấy thoải mái hơn. Rốt cuộc, ý nghĩa của chúng là gì chứ?
Tôi lật đi lật lại cuộc nói chuyện đã nghe trộm, cố gắng để hiểu nó theo một cách khác, cố gắng để thuyết phục bản thân mình là tôi đã hiểu nhầm những điều họ nói. Nhưng Dignitas hoàn toàn không phải một nơi để nghỉ mát. Tôi không tin nổi Camilla Traynor có thể nghĩ tới chuyện làm điều đó cho con trai bà. Phải, tôi đã nghĩ bà ấy thật lạnh lùng và phải, rất gượng gạo khi ở bên cạnh anh ta. Thật khó có thể tưởng tượng việc bà âu yếm anh ta, giống như mẹ tôi đã âu yếm chị em tôi – mãnh liệt, vui sướng – cho đến khi chúng tôi vùng vằng, đòi mẹ thả cho chúng tôi đi mới thôi. Thật tình, tôi chỉ nghĩ đơn giản đó là cách những người thuộc tầng lớp trên đối xử với con cái họ. Nói cho cùng tôi vừa đọc xong cuốn Love in a Cold Climate (Yêu trong giá lạnh) ở nhà Will. Nhưng còn chuyện đóng một vai trò tích cực, tình nguyện trong cái chết của chính con trai bà ấy thì sao?
Nhìn lại mới thấy dường như thái độ của bà còn lạnh lẽo hơn, hành động của bà còn thấm đẫm một ý đồ độc ác hơn nữa. Tôi tức giận với bà ta và tức giận với Will. Tức giận với họ vì đã đẩy tôi vướng vào một màn kịch. Tôi tức giận vì tất cả những lần đã ngồi suy nghĩ xem phải làm thế nào để khiến mọi thứ tốt đẹp hơn cho anh, làm thế nào để anh cảm thấy thoải mái, hay vui vẻ. Khi thôi không tức giận, tôi cảm thấy buồn. Tôi nhớ lại chút nghẹn ngào trong giọng nói của bà khi bà cố gắng an ủi Georgina và cảm thấy xiết bao buồn đau cho bà. Tôi biết, bà đang ở trong tình thế tuyệt vọng.
Nhưng trên tất cả, tôi thấy mình ngập chìm trong nỗi sợ hãi. Tôi ám ảnh với những gì tôi mới biết. Làm sao để có thể sống mỗi ngày khi biết rằng mình chỉ đang tồn tại qua ngày đoạn tháng để chờ đến cái chết của chính mình? Làm sao người đàn ông mà sáng nay làn da còn mang lại cảm giác dưới tay tôi – ấm áp và sinh động – lại chọn con đường hủy diệt bản thân? Làm sao trong sáu tháng nữa chính làn da ấy sẽ mục nát dưới lòng đất, với sự đồng thuận của tất cả mọi người?
Tôi không thể nói với ai cả. Đó có lẽ là điều tồi tệ nhất. Bây giờ tôi là kẻ đồng lõa trong bí mật nhà Traynor. Mệt mỏi bơ phờ, tôi gọi cho Patrick để bảo với anh tôi cảm thấy không được khỏe nên sẽ ở nhà. Không vấn đề gì đâu, anh đang lập chạy 10 km, anh ấy nói. Dù thế nào thì chắc anh cũng không thể xong việc ở câu lạc bộ thể hình trước chín giờ được. Tôi sẽ gặp anh vào thứ Bảy. Giọng anh nghe rất sao lãng như thể tâm trí anh đang ở đẩu đâu, trôi theo đường đua huyền thoại nào đó.
Tôi nhịn bữa tối. Tôi nằm trên giường cho đến khi những ý nghĩ của tôi tối sầm và đông cứng lại đến nỗi tôi không chịu đựng được sức nặng của chúng nữa, thế là tới tám rưỡi tối tôi xuống gác và ngồi lặng lẽ xem ti-vi bên cạnh ông ngoại, người duy nhất trong gia đình chắc chắn sẽ không hỏi tôi câu nào. Ông ngồi trên chiếc ghế yêu thích của mình, chằm chằm nhìn vào màn hình với đôi mắt hết sức vô hồn. Tôi không bao giờ dám chắc ông có xem ti-vi không hay tâm trí ông hoàn toàn đang ở một nơi nào khác.
“Con chắc là không muốn ăn gì chứ, con yêu?” Mẹ đến bên cạnh tôi với một tách trà. Chẳng có gì trong gia đình tôi không thể giải quyết được bằng một tách trà, chắc chắn là vậy.
“Không. Con không đói, cảm ơn mẹ.”
Tôi nhìn cách mẹ liếc sang bố. Tôi biết lát nữa sẽ có những tiếng thì thầm rằng nhà Traynor bắt tôi làm việc quá vất vả, sự căng thẳng khi chăm sóc một người tàn phế như vậy đang thể hiện quá rõ ràng. Tôi biết bố mẹ sẽ tự trách mình vì đã hối thúc tôi nhận công việc này.
Tôi sẽ phải làm cho họ nghĩ là họ đúng.
Trái ngược lại, ngày hôm sau Will ở trong tình trạng rất tốt – nói nhiều, ưa trêu chọc, hiếu chiến một cách khác thường. Chắc chắn anh nói nhiều hơn bất kỳ ngày nào trước đó. Dường như anh rất muốn tranh cãi với tôi và cảm thấy thất vọng khi tôi không tham gia.
“Thế cô định khi nào thì kết thúc trò bêu riếu này đây?”
Tôi đang dọn dẹp phòng khách. Tôi ngước mắt lên nhìn khi đang làm phồng mấy cái nệm sofa. “Trò gì cơ?”
“Tóc tôi. Mới cắt được một nửa thôi. Trông tôi cứ như một đứa trẻ ở trại mồ côi thời Victoria vậy. Hay một thằng ngố Hoxton nào ấy.” Anh quay đầu lại để tôi có thể nhìn thấy công việc thủ công của tôi rõ hơn. “Trừ phi đây là sự trình diễn một phong cách khác của cô.”
“Anh muốn tôi cắt tiếp?”
“Phải, có vẻ như nó làm cô cảm thấy thích thú. Mà chắc là sẽ tốt hơn khi trông tôi không giống như đang sống trong nhà thương điên.”
Tôi lặng lẽ lấy khăn và kéo.
“Giờ chắc Nathan sung sướng hơn rồi khi trông tôi đã ra dáng một anh chàng,” anh nói. “Tuy nhiên ông ấy cũng chỉ ra rằng để khôi phục gương mặt tôi về trạng thái ban đầu, từ nay tôi cần phải cạo râu mỗi ngày.”
“Ồ,” tôi nói.
“Cô không phiền hà gì chứ? Những ngày cuối tuần tôi sẽ phải chịu đựng bộ râu lởm chởm.”
Tôi không thể trả lời anh. Tôi thấy thậm chí rất khó để nhìn mắt anh. Nó gần giống như cảm giác khi phát hiện ra bạn trai không chung thủy. Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy như thể anh đã phản bội tôi.
“Cô Clark?” “Ừm?”
“Cô lại có thêm một ngày im lặng mệt mỏi nữa. Điều gì đã xảy ra làm cô nàng lắm điều trở nên bực bội vậy?” “Tôi xin lỗi,” tôi nói.
“Lại ông Chạy ấy à? Anh ta đã làm gì vậy? Anh ta vẫn chưa chịu thôi chạy đi à?”
“Không phải.” Tôi kẹp một lọn tóc mềm của Will giữa ngón trỏ và ngón giữa của tôi rồi đưa lưỡi kéo tỉa lớp tóc nhô ra phía trên. Những sợi tóc vẫn nằm trong tay tôi. Họ làm việc đó bằng cách nào được chứ? Họ sẽ tiêm cho anh? Hay dùng thuốc uống? Hay họ cứ thế vứt người ta trong một căn phòng có hàng đống dao lam?
“Trông cô rất mệt mỏi. Tôi không định nói gì lúc cô đến, nhưng – quái quỷ – trông cô thật khủng khiếp.”
“Ờ.”
Họ làm gì để trợ giúp người bị liệt tứ chi? Tôi nhìn xuống hai cổ tay anh, luôn luôn bị che lấp dưới ống tay áo dài. Suốt nhiều tuần tôi đã tưởng rằng đó là bởi vì anh cảm thấy lạnh hơn người bình thường. Thêm một sự dối trá nữa.
“Cô Clark?” “Sao cơ ạ?”
Tôi thấy thật may mắn vì mình đang ở phía sau anh. Tôi không muốn anh nhìn thấy gương mặt tôi.
Anh chần chừ. Ở phía sau cổ anh nơi có tóc che phủ, làn da còn nhợt nhạt hơn những phần da khác. Trông nó rất mềm, trắng bợt và hết sức dễ bị tổn thương.
“Nghe này, tôi xin lỗi về chuyện em gái tôi. Nó đã… nó đã rất đau khổ, nhưng điều đó không cho nó quyền được thô lỗ. Đôi khi nó hơi thẳng thắn. Không biết được là nó làm người khác bực bội đến mức nào.” Anh ngừng lại. “Đó là lý do vì sao nó thích sống ở Úc, tôi nghĩ vậy.”
“Ý anh là, họ nói với nhau sự thật?” “Sao cơ?”
“Không có gì. Anh ngẩng đầu lên một chút.”
Tôi tỉa bằng kéo rồi lấy lược chải, cẩn thận xén vòng quanh đầu anh cho đến khi từng sợi tóc đã được cắt tỉa và tất cả những gì còn lại là một thảm tóc nằm rải rác quanh chân anh.
Cuối ngày hôm đó, tôi đã nghĩ thông mọi chuyện. Trong khi Will đang ngồi xem ti-vi với bố, tôi lấy một tờ giấy A4 từ máy in và một chiếc bút trong hộp bên cửa sổ phòng bếp rồi viết ra những điều tôi muốn nói. Tôi gấp tờ giấy lại, tìm một cái phong bì rồi để nó lại trên bàn bếp, thư đề gửi cho mẹ anh.
Buổi tối khi tôi ra về, hai bố con Will đang ngồi nói chuyện. Sự thực thì lúc đó Will đang cười. Tôi dừng lại ở hành lang để lắng nghe, chiếc túi vẫn khoác trên vai. Làm sao anh có thể cười chứ? Cái gì có thể gợi lên niềm vui đó khi mà chỉ còn mấy tuần nữa là anh tự kết thúc đời mình?
“Tôi về đây,” tôi gọi với lại từ cửa chính rồi bắt đầu bước ra.
“Này, cô Clark…” anh cất tiếng nhưng tôi đã đóng lại cánh cửa ở phía sau lưng mình.
Tôi dùng thời gian trên chuyến xe buýt ngắn ngủi để cố lên kế hoạch sẽ nói với bố mẹ tôi như thế nào. Bố mẹ sẽ giận dữ vì tôi đã bỏ công việc mà họ cho là một công việc hoàn toàn phù hợp và được trả hậu hĩnh. Sau cơn sốc ban đầu, mẹ sẽ tỏ ra đau khổ và bênh vực tôi, sẽ nói rằng tất cả những chuyện đó đã là quá đủ rồi. Bố có thể sẽ hỏi sao tôi không thể giống em gái hơn một chút. Bố luôn luôn như vậy, dù tôi chẳng phải là kẻ đã phá hoại cuộc đời của cô em gái bằng việc làm nó mang thai rồi phải dựa dẫm vào tất cả những người khác trong gia đình về tài chính và chuyện chăm sóc con. Không ai được nói những lời đó ra trong ngôi nhà của chúng tôi bởi vì với mẹ, nói như vậy là có ý ám chỉ Thomas không phải là một phúc lành. Tất cả trẻ em đều là phúc lành Chúa ban, bất chấp bọn nó luôn mồn nói bậy chết tiệt và bất chấp sự có mặt của đứa trẻ đó đồng nghĩa một nửa nhân lực tiềm năng của gia đình tôi chắc chắn không thể ra ngoài kiếm một công việc tử tế.
Tôi chẳng thể nói với mọi người sự thật. Tôi biết tôi chẳng nợ Will và gia đình anh điều gì nhưng tôi không thể để hàng xóm nhìn anh bằng con mắt tọc mạch được.
Tất cả những suy nghĩ đó xáo trộn trong đầu tôi khi tôi rời xe buýt đi bộ xuống chân đồi. Lúc về đến góc con ngõ nhà mình, tôi nghe thấy tiếng la hét, cảm thấy những rung chấn nhẹ trong không khí rồi tất cả yên lặng trong thoáng chốc.
Một nhóm người đang tụ tập quanh nhà tôi. Tôi rảo bước nhanh, lo sợ đã có điều gì đó xảy ra, nhưng tới khi thấy bố mẹ đang đứng ở thềm chăm chú nhìn sang ngôi nhà ấy thì tôi mới nhận ra đó không phải chuyện nhà tôi. Đó chỉ là cuộc chiến tranh mới nhất trong một chuỗi dài những cuộc chiến lặt vặt đã trở thành đặc thù trong cuộc sống hôn nhân của hàng xóm nhà tôi.
Chuyện Richard Grisham là ông chồng không chung thủy chẳng phải là tin gì mới với phố chúng tôi. Nhưng có lẽ chỉ cô vợ ấy mới chọn cách làm ầm mọi chuyện ở ngay vườn trước nhà anh ta.
“Chắc anh đã nghĩ tôi là một con điên. Cô ta mặc áo phông của anh! Đúng cái áo mà tôi mua cho anh hôm sinh nhật!”
“Em yêu… Dympna… không phải như em nghĩ đâu.”
“Tôi vào hàng mua trứng bọc thịt chiên chết tiệt cho anh! Và thấy cô ta ở đó, mặc áo của anh! Thật trơ trẽn! Tôi thậm chí còn chẳng thèm cái món trứng bọc thịt chiên đó!”
Tôi bước chậm lại, đi len qua đám người đang tụ tập đến khi vào được cổng nhà mình, theo dõi cảnh Richard cúi xuống để né chiếc đầu đĩa DVD. Rồi sau đó là một đôi giày.
“Vợ chồng họ cãi nhau bao lâu rồi?”
Mẹ tôi đang quàng tạp dề gọn gẽ ngang thắt lưng, buông khoanh tay xuống để nhìn đồng hồ. “Ít ra cũng phải bốn lăm phút rồi. Bernard, anh nói có phải là ít ra cũng bốn lăm phút rồi không?”
“Còn tùy em tính thời gian từ lúc cô ta ném quần áo ra ngoài hay từ khi cậu ta về và thấy đống quần áo.”
“Em tính từ khi cậu ấy về nhà.”
Bố tôi tính toán lại thời gian. “Thế thì chỉ khoảng nửa tiếng thôi. Nhưng mà trong mười lăm phút đầu cô ta đã ném rất nhiều thứ ra khỏi cửa sổ.”
“Bố con nói là nếu lần này cô ấy thật sự ném anh chồng ra khỏi nhà thì ông ấy sẽ tham dự vụ đấu giá chiếc máy khoan Black and Decker của Richard.”
Đám người đã đông thêm nhưng Dympna Grisham chẳng có dấu hiệu gì sẽ dừng lại. Nói đúng hơn cô ta dường như được khích lệ bởi sự gia tăng số lượng khán giả.
“Anh có thể mang tặng cô ta đống tạp chí khiêu dâm này đây,” cô vợ rú lên, quẳng một cơn mưa tạp chí ra khỏi cửa sổ.
Đống tạp chí đó khiến đám đông khẽ ồ lên.
“Xem coi cô ta có thích anh ngồi trong nhà tắm với cái đống này suốt nửa chiều Chủ nhật không nhé?” Cô ta biến mất vào trong, rồi lại quay ra cửa sổ, hất mạnh tất tật quần áo trong một chiếc giỏ đựng đồ xuống chỗ trống còn sót trên bãi cỏ. “Cả đống đồ lót nhơ bẩn của anh nữa. Xem coi cô ta có nghĩ anh là một – cái gì nhỉ? – anh chàng nóng bỏng khi ngày nào cô ta cũng phải giặt mấy thứ này cho anh nữa không!”
Richard vô vọng ôm quần áo của mình lên khi cô vợ đổ chúng xuống bãi cỏ. Anh ta thét một câu gì đó lên phía cửa sổ nhưng giữa tiếng ồn ào và chòng ghẹo của đám đông thật khó để nghe rõ anh ta nói gì. Như bỗng chấp nhận sự thất bại, anh ta lao ra khỏi đám đông, mở khóa xe, ôm một đống đồ dùng ném vào ghế sau rồi đóng sầm cửa xe lại. Lạ lùng là dù bộ sưu tập CD và video game trên bãi cỏ khá đáng ngưỡng mộ, chẳng ai rời mắt khỏi đống đồ dơ của anh ta.
Rầm. Tất cả im bặt trong một thoáng khi dàn âm thanh nổi của anh ta rơi xuống đường.
Anh ta ngước nhìn lên với ánh mắt kinh ngạc. “Cô là con chó cái điên!” “Anh ngủ với con mắt lác bệnh hoạn đó trong gara mà tôi là con chó cái điên hả?”
Mẹ tôi quay sang bố: “Bernard, anh muốn một tách cà-phê không? Em thấy trời có vẻ hơi lạnh rồi đấy.”
Bố tôi không rời mắt khỏi nhà hàng xóm. “Tuyệt đấy, em yêu. Cảm ơn em.”
Đúng khi mẹ tôi quay gót vào nhà tôi nhìn thấy chiếc xe hơi đó. Tôi ngạc nhiên tới nỗi thoạt đầu không nhận ra nó – chiếc Mercedes của bà Traynor, màu xanh nước biển, gầm thấp và trang nhã. Bà dừng xe lại, nhìn ra khung cảnh khu phố rồi chần chừ một phút trước khi xuống xe. Bà đứng đó, chằm chằm nhìn vào rất nhiều ngôi nhà khác nhau, có lẽ đang đếm xem có bao nhiêu ngôi nhà. Rồi sau đó bà nhìn thấy tôi. Tôi vụt ra khỏi cổng và đi xuống con ngõ trước khi bố kịp hỏi tôi định đi đâu. Bà Traynor đứng trước đám đông, chăm chú theo dõi cuộc cãi vã giống như Hoàng hậu Marie Antoinette đứng nhìn một cuộc nổi loạn của nông dân.
“Tranh cãi gia đình,” tôi nói.
Bà quay đi, gần như ngượng ngùng khi bị phát hiện đang theo dõi trận cãi cọ. “Tôi hiểu.”
“Theo tiêu chuẩn của họ thì đây là một cuộc tranh luận khá mang tính xây dựng đấy. Họ vừa đi gặp tư vấn hôn nhân.”
Bộ suit lịch lãm, bộ trang sức ngọc trai và mái tóc sang trọng của bà đủ để làm bà trở nên khác biệt trong khu phố của tôi với toàn những bộ đồ nỉ thể thao, những thứ vai rẻ tiền sáng màu, những bộ quần áo sản xuất hàng loạt lòe loẹt. Trông bà rất nghiêm khắc, kinh khủng hơn cả buổi sáng khi bà trở về nhà thấy tôi đang ngủ trong phòng Will. Ở đâu đó trong đầu mình, tôi đã đinh ninh rằng sau này tôi sẽ không nhớ nhung gì Camilla Traynor cả.
“Tôi băn khoăn không biết liệu cô có thể nói chuyện với tôi một lúc được không.” Bà phải nói to lên để át tiếng ồn ào.
Cô vợ Grisham đang ném những chai rượu vang của Richard ra ngoài. Mỗi chai rượu vỡ choang lại được chào đón bởi những tiếng la hét thích thú của đám đông và tiếng cầu xin khẩn khoản của anh chồng. Một sông rượu đỏ chảy qua chân đám đông trôi xuống rãnh nước.
Tôi nhìn lướt qua đám người rồi nhìn về sau phía nhà tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi việc đưa bà Traynor vào phòng khách nhà mình với những chiếc tàu hỏa đồ chơi bừa bộn, ông ngoại đang ngáy o o trước ti-vi, mẹ xịt nước khử mùi khắp xung quanh để át đi mùi tất chân của bố và Thomas lầm bầm chết tiệt với vị khách lạ.
“Ờ… đây không phải thời điểm thích hợp.”
“Chúng ta nói chuyện trong xe của tôi nhé? Nghe này, chỉ năm phút thôi,
Louisa. Chắc chắn cô phải làm điều đó cho chúng tôi.”
Một vài người hàng xóm liếc nhìn về phía tôi khi tôi leo lên xe. Tôi thật may mắn khi câu chuyện nhà Grisham đang là chủ đề nóng hổi tối nay nếu không tôi chắc đã trở thành trung tâm của cuộc đàm tiếu. Trong khu phố nhà tôi, khi có ai leo lên một chiếc xe đắt tiền đều có nghĩa là người đó hoặc đã quyến rũ được một anh chàng cầu thủ bóng đá hoặc đang bị cảnh sát mặc thường phục bắt.
Những cánh cửa xe đóng lại với tiếng phập nhẹ nhàng, sang trọng rồi đột nhiên không gian trở nên im lặng như tờ. Chiếc xe hơi đầy mùi da thuộc, chẳng có gì trong đó ngoài tôi và bà Traynor. Không vỏ kẹo, bùn, đồ chơi hay những đồ vật đẫm hương nước khử mùi để giấu đi mùi hộp sữa bị đánh đổ từ ba tháng trước.
“Tôi cứ nghĩ cô và Will đã rất hòa hợp.” Bà nói như thể đang nói với ai đó ở trước mặt. Khi không thấy tôi trả lời, bà nói,” Có vấn đề gì liên quan đến tiền à?”
“Không phải.”
“Cô có cần nghỉ trưa dài thêm không? Tôi thấy nó có vẻ hơi ngắn. Tôi có thể hỏi Nathan xem ông ấy…”
“Không phải vấn đề thời gian. Hay tiền bạc.” “Thế là…”
“Là tôi thật sự không muốn…”
“Nghe này, cô không thể để lại lời nhắn sẽ nghỉ việc ngay lập tức mà hy vọng tôi thậm chí không hỏi xem đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra?”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi đã nghe trộm hai người. Bà và con gái bà. Đêm hôm qua. Và tôi không muốn… tôi không muốn tham dự vào chuyện đó.”
“À.”
Chúng tôi ngồi im lặng. Anh chồng nhà Grisham đang chen lấn để đi ra cửa trước còn cô vợ vẫn tiếp tục ném qua cửa sổ bất cứ thứ gì có thể nhằm vào đầu anh ta. Đồ đạc đang phóng ra – cuộn giấy, những hộp tampon, bàn cọ nhà vệ sinh, những chai dầu gội đầu – cho thấy cô ta đang ở trong nhà tắm.
“Xin cô đừng bỏ việc,” bà Traynor nói khẽ. “Will đang rất thoải mái khi có cô. Hơn hẳn nó từng cảm thấy trước đây. Tôi… sẽ rất khó cho chúng tôi để thay thế người khác.”
“Nhưng bà sẽ… bà sẽ đưa anh ấy đến chỗ mà người ta cho phép tự tử đó. Dignitas.”
“Không. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để chắc chắn nó không làm như vậy.” “Ví dụ như điều gì – cầu nguyện ư?”
Bà nhìn tôi bằng một ánh nhìn mà mẹ tôi vẫn gọi là cái nhìn “cổ điển”. “Cô phải hiểu rằng nếu Will quyết định tự rời xa mọi người thì sẽ chẳng có ai làm gì được.”
“Tôi hiểu hết rồi,” tôi nói. “Về cơ bản tôi chỉ ở đây để đảm bảo rằng anh ấy không nói dối và thực hiện hành động đó trước khi sáu tháng của anh ấy kết thúc. Chỉ thế thôi, phải không ạ?”
“Không. Không phải là như vậy.”
“Đó là lý do vì sao bà không quan tâm đến trình độ của tôi.”
“Tôi đã nghĩ là cô hoạt bát, vui tươi và cá tính. Trông cô không giống một y tá. Cô không hành xử… giống như bất kỳ ai khác. Tôi nghĩ… tôi nghĩ cô có thể làm con tôi vui vẻ lên. Và cô thật sự – thật sự làm nó vui lên, Louisa. Hãy nhìn nó không còn mang bộ râu khủng khiếp vào ngày hôm qua… cô có lẽ là một trong rất ít người có thể hiểu được nó.”
Bộ chăn gối bay ra khỏi cửa sổ. Vo thành một đống, những tấm ga khẽ tung ra mềm mại trước khi rơi xuống đất. Hai đứa trẻ con cầm một tấm trùm lên đầu rồi bắt đầu chạy vòng quanh khu vườn nhỏ bé.
“Bà không nghĩ lẽ ra bà phải nói trước nhiệm vụ chính của tôi là canh chừng việc tự tử thì mới công bằng sao?”
Tiếng Camilla Traynor thở dài giống như tiếng của một người buộc phải giải thích thật lịch sự điều gì đó cho một thằng đần. Tôi tự hỏi liệu bà có biết bất cứ điều gì bà nói đều khiến người khác có cảm giác mình giống như kẻ ngốc không. Tôi băn khoăn phải chăng đó là một điều bà thật sự đã được nuôi dạy kỹ càng. Tôi không nghĩ tôi đã từng khiến ai đó cảm thấy thấp kém hơn mình.
“Có thể hoàn cảnh trong thời gian đầu tôi gặp cô là như thế… nhưng bây giờ tôi chắc chắn Will sẽ giữ lời. Nó đã hứa cho tôi sáu tháng và đó là những gì tôi có. Chúng ta cần khoảng thời gian đó, Louisa. Chúng ta cần khoảng thời gian đó để đem đến cho nó ý nghĩ rằng sẽ có một khả năng nào đó. Tôi hy vọng thời gian đó sẽ gieo lên trong nó ý nghĩ về một cuộc sống mà nó có thể hạnh phúc, ngay cả khi đó không phải là cuộc sống mà nó đã hướng tới.”
“Nhưng tất cả chỉ là lừa dối thôi. Bà đang lừa dối tôi và tất cả mọi người trong gia đình bà đang lừa dối nhau.”
Bà dường như không nghe tôi nói. Bà quay lại nhìn vào mặt tôi, rút một tờ ngân phiếu từ túi xách ra cùng với một chiếc bút sẵn sàng trên tay.
“Nghe này, cô muốn như thế nào? Tôi sẽ tăng gấp đôi số tiền cô muốn. Cho tôi biết đi cô muốn bao nhiêu.” “Tôi không muốn tiền của bà.”
“Một chiếc xe hơi. Nhiều phúc lợi. Tặng phẩm…” “Không…”
“Thế… tôi có thể làm gì để thay đổi được ý định của cô?”
“Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi không…”
Tôi quay người định xuống xe. Bà giơ tay ra rất nhanh. Đặt ở đó trên cánh tay tôi, lạ lùng và rung động. Hai chúng tôi cùng nhìn vào đó.
“Cô đã ký một hợp đồng, cô Clark,” bà nói. “Cô đã ký một hợp đồng với cam kết sẽ làm việc cho chúng tôi sáu tháng. Theo tôi tính thì cô mới làm được hai tháng. Tôi chỉ yêu cầu cô hoàn thành các nghĩa vụ của cô trong hợp đồng.”
Giọng bà trở nên gắt gao. Tôi nhìn xuống tay bà Traynor và nhận ra nó đang run rẩy.
“Bà nuốt khan. Xin cô đấy.”
Bố mẹ tôi đang nhìn ra từ phía cổng. Tôi có thể nhìn thấy họ, hai tách trà nằm im trên tay, hai người duy nhất không ngoảnh mặt về phía vở kịch nhà hàng xóm. Họ ngượng ngùng quay đi khi nhận ra tôi đã nhìn thấy họ. Tôi nhận ra bố đang đi đôi dép lê kẻ sọc với những vết sơn loang lổ.
Tôi đẩy tay cầm cửa xe hơi. “Bà Traynor, tôi thật sự không thể cứ ngồi đó và nhìn… thật quá kỳ dị. Tôi không muốn tham dự vào chuyện này.”
“Cô cứ suy nghĩ đi. Ngày mai là Thứ Sáu Tuần Thánh – tôi sẽ nói với Will cô phải đi lễ cùng gia đình nếu cô thật sự cần một chút thời gian. Hãy dành ngày nghỉ cuối tuần để suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng xin cô. Hãy trở lại. Trở lại và giúp đỡ nó.”
Tôi đi về nhà mà không quay đầu lại. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào ti-vi, bố mẹ vào theo sau tôi, liếc nhìn nhau và vờ như không nhìn tôi.
Cuối cùng, khoảng mười một phút sau đó, tôi nghe tiếng xe bà Traynor khởi động và phóng đi.
Em gái tôi chạy tới gây sự với tôi chỉ năm phút sau khi về nhà, ầm ầm bước lên cầu thang, lao vào mở cửa phòng tôi.
“Đây rồi, vào đi,” tôi nói. Tôi đang nằm trên giường, hai chân duỗi lên tường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi đang mặc quần tất cùng với quần soóc sequin màu xanh ôm quanh hai đùi chẳng chút hấp dẫn.
Katrina đứng trước cửa phòng tôi. “Đó là sự thật sao?”
“Cô Dympna Grisham cuối cùng đã tống cổ anh chồng bội bạc tệ hại đó và…”
“Đừng có đánh trống lảng. Em hỏi công việc của chị cơ.”
Ngón chân cái của tôi vẽ theo những họa tiết trên giấy dán tường.
“Phải, chị đã đưa đơn xin thôi việc. Phải, chị biết bố mẹ chẳng vui mừng gì cho lắm về chuyện đó. Phải, phải và phải với tất cả những gì mà em sắp ném vào chị.”
Nó đóng chặt cánh cửa phía sau lưng, rồi ngồi phịch xuống giường và chửi thề thật to. “Em đếch tin nổi điều chị nói.”
Nó hất mạnh hai chân tôi khiến tôi trượt khỏi tường, nằm bẹp xuống giường.
Tôi ngồi bật dậy. “Ôi.”
Mặt nó đỏ dừ. “Em không tin được. Mẹ đang ngồi đau khổ dưới nhà kia kìa. Bố thì giả vờ không cảm thấy như vậy nhưng thật ra bố cũng thế đấy. Bố mẹ phải làm gì với chuyện tiền bạc đây? Chị biết là bố đang rất hoảng hốt về vấn đề công việc rồi còn gì. Cái quái quỷ gì đã khiến chị vứt một công việc tốt tuyệt vời vậy?”
“Đừng có lên lớp chị, Treen.”
“Ồ, phải có ai làm điều đó chứ! Chị sẽ không bao giờ kiếm được số tiền như thế ở một nơi nào khác nữa. Còn cái hồ sơ xin việc của chị rồi nó sẽ trông ra sao?”
“Ôi, đừng cỏ giả vờ điều này là vì bất kỳ cái gì khác ngoài em và những thứ em cần.”
“Cái gì cơ?”
“Em chẳng quan tâm chị làm cái gì, miễn là em có thể đi tìm lại công việc đầy tham vọng của em. Em chỉ cần chị ở đó chống đỡ kinh tế gia đình và làm nhiệm vụ chăm sóc trẻ em chết tiệt. Mọi người khác cũng vậy.” Tôi biết mình nói như thế thật ghê gớm và kinh khủng nhưng tôi không thể kiềm chế bản thân được. Xét cho cùng chính tại hoàn cảnh của em gái tôi đã đẩy cả gia đình vào đống bế tắc này. Sự phẫn uất dồn nén nhiều năm trong tôi bắt đầu trào ra. “Tất cả mọi người trong gia đình đã phải bám lấy những công việc mà mọi người rất ghét chỉ để cô Katrina bé nhỏ hoàn thành những tham vọng chết tiệt của cô ta.”
“Đó không phải là vì em.” “Không phải hả?”
“Không, đó là vì chị không thể giữ được công việc duy nhất phù hợp mà chị đã phải tìm trong nhiều tháng.”
“Em chẳng biết tí gì về công việc của chị, đúng không?”
“Em biết đó là công việc được trả lương cao với thời gian làm việc ít nhất.
Đó là tất cả những gì em cần biết về nó.”
“Không phải mọi thứ trong cuộc đời này đều liên quan đến tiền bạc đâu, em biết chứ.”
“Thật thế hả? Chị xuống tầng nói với bố mẹ câu đó đi.”
“Em mà dám lên lớp chị về chuyện tiền bạc trong khi chưa từng chu cấp một thứ chết tiệt nào cho gia đình này trong suốt bao nhiêu năm qua hả.” “Chị biết em không thể chu cấp được gì nhiều bởi vì có Thomas mà.”
Tôi đẩy cô em gái ra khỏi cửa. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi thật sự đặt tay lên người nó là khi nào, nhưng chính xác là lúc này tôi đang rất muốn đấm ai đó thật mạnh và tôi sợ việc tôi có thể sẽ làm nếu nó vẫn cứ ngồi trước mặt tôi. “Biến ra ngoài đi, Treen. Okay? Ra ngoài và để chị yên một mình.”
Tôi đóng sầm cửa trước mặt em gái. Khi cuối cùng tôi nghe tiếng nó đi chậm chậm xuống cầu thang, tôi quyết định không suy nghĩ về việc nó sẽ nói gì với bố mẹ, về cách họ xem việc lần này như một minh chứng rõ ràng hơn nữa về sự vô dụng khiếp khủng của tôi khi làm bất cứ công việc dù ở trình độ nào. Tôi quyết định không nghĩ về anh chàng Syed ở trung tâm giới thiệu việc làm, không nghĩ xem tôi sẽ phải giải thích lý do bỏ công việc được trả lương cao nhất trong số những công việc giúp việc gia đình này ra sao. Tôi quyết định không nghĩ về lò giết mổ gà hay chuyện ở đâu đó sâu trong lòng khu xưởng ấy, có thể vẫn có một bộ đồ yếm bảo hộ bằng nhựa và cả một chiếc mũ chụp vệ sinh còn ghi tên tôi.
Tôi lại nằm xuống giường và suy nghĩ về Will. Tôi nghĩ về sự giận dữ và nỗi buồn của anh. Tôi nghĩ về những gì mẹ anh đã nói – rằng tôi là người duy nhất có thể hiểu được anh. Tôi nghĩ đến lúc anh cố gắng không bật cười với bài “Bài hát Molahonkey” vào buổi đêm khi tuyết bay vàng rộm ngoài ánh đèn cửa sổ. Tôi nghĩ về làn da ấm áp, mái tóc mềm mại và đôi tay của một con người còn đang sống, một con người thông minh và vui tính hơn nhiều so với tôi, con người đến giờ vẫn không thấy một tương lai nào sáng sủa hơn cách tự chấm dứt cuộc đời mình. Rồi cuối cùng, đầu tôi nặng trĩu vùi vào gối, tôi bắt đầu khóc bởi vì đột nhiên giờ đây cuộc đời tôi trở nên tăm tối và phức tạp hơn tôi từng có thể tưởng tượng ra rất nhiều, tôi ước tôi có thể quay lại, quay lại thời gian khi nỗi lo lắng lớn nhất của tôi là liệu Frank và tôi đã đặt đủ bánh mì ngọt Chelsea chưa.
Có một tiếng gõ cửa.
Tôi hừ mũi. “Cút đi, Katrina.” “Em xin lỗi.”
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Giọng nói của nó nghe nghèn nghẹt như thể môi nó đã gí vào lỗ chìa khóa. “Em mang theo rượu đây. Nghe này, cho em vào ngay lập tức nếu không mẹ sẽ nghe thấy em nói đấy. Em giấu theo hai cái cốc Bob Thợ xây trong áo chui đây. Chị biết là mẹ sẽ thế nào nếu biết chị em mình uống rượu trên gác rồi đấy.”
Tôi nhảy xuống giường ra mở cửa.
Nó liếc nhìn lên gương mặt còn dấu nước mắt của tôi rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. “Được rồi,” nó nói, vặn mạnh nút chai rượu rồi rót cho tôi một cốc, “thật sự thì đã có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn em gái tôi rất nghiêm túc. “Em phải không được nói với ai chuyện chị kể đâu nhé. Không nói với bố. Đặc biệt không nói với mẹ.”
Rồi tôi kể cho nó nghe.
Tôi phải kể cho ai đó.
Có rất nhiều điều khiến tôi không thích em gái tôi. Mấy năm trước tôi còn có thể đưa ra những bản danh sách lằng ngoằng toàn bộ các câu chuyện mà tôi đã viết ra về chính chủ đề này. Tôi ghét nó vì nó có mái tóc dài suôn thẳng trong khi tóc tôi chưa dài đến vai đã chẻ ngọn. Tôi ghét nó vì chẳng ai có thể kể cho nó nghe bất cứ chuyện gì mà nó chưa hề biết. Tôi ghét nó vì tất cả giáo viên hướng nghiệp ở trường tôi đều suốt ngày nói với tôi rằng nó vô cùng tài giỏi, cứ như thể chuyện nó tài giỏi không liên quan gì tới việc tôi phải sống trong cái bóng mãi mãi. Tôi ghét nó vì ở tuổi hai mươi sáu tôi sống trong một cái gác lửng trong ngôi nhà liên kế chỉ để nó được ở với đứa con trai vô thừa nhận của nó trong căn phòng ngủ rộng rãi hơn. Nhưng cũng có đôi khi tôi thật sự vui sướng vì nó là em gái của tôi.
Bởi vì Katrina không kêu lên kinh hãi. Nó không tỏ ra sốc hoặc khăng khăng bắt tôi phải nói với bố mẹ. Nó không hề nói một câu nào rằng tôi đã làm sai khi bỏ đi.
Nó uống một ngụm lớn. “Ôi chao.” “Thế đấy.”
“Chuyện đó cũng là hợp pháp. Họ không thể ngăn cản anh ta được.” “Chị biết.”
“Quái thật. Em thậm chí không thể tưởng tượng được ra chuyện như vậy.”
Chúng tôi đặt ly xuống khi kể chuyện đó và tôi có thể cảm thấy hai má mình nóng lên. “Chị ghét cái ý nghĩ mình đã bỏ rơi anh ta. Nhưng chị không thể tham dự vào đó được, Treen. Chị không thể.”
“Ừm.” Nó đang suy nghĩ. Em gái tôi thật sự có một “gương mặt đang suy nghĩ”. Gương mặt ấy khiến mọi người phải chờ đợi trước khi nói điều gì với nó. Bố tôi nói gương mặt tôi khi đang suy nghĩ trông giống như thể tôi muốn đi vệ sinh.
“Chị không biết phải làm gì cả,” tôi nói.
Nó nhìn tôi, mặt đột nhiên sáng bừng lên. “Rất đơn giản.” “Đơn giản.”
Nó rót thêm rượu vào cả hai ly. “Ồ. Chúng ta dường như vừa xong việc này rồi. Phải. Đơn giản. Họ có nhiều tiền, đúng không?”
“Chị không muốn tiền của họ. Bà ấy đã đề nghị tăng lương. Nhưng đó không phải là vấn đề.”
“Yên nào. Không phải là cho chị, ngốc thế. Họ sẽ có tiền riêng của mình. Và anh ta có thể có cả đống tiền bảo hiểm từ vụ tai nạn. Phải, chị hãy nói với họ là chị cần một tài khoản và rồi chị sẽ sử dụng số tiền đó, chị sử dụng – làm gì nhỉ? – chị còn lại bốn tháng. Và chị sẽ thay đổi ý định của Will Traynor.” “Cái gì cơ?”
“Chị thay đổi ý định của anh ta. Chị nói anh ta hầu như khi nào cũng ở trong nhà phải không? Được rồi, hãy bắt đầu từ những việc thật nhỏ, sau đó một khi đã đưa được anh ta đi chơi, chị hãy nghĩ ra tất cả mọi thứ thật tuyệt diệu mà chị có thể làm cho anh ta, tất cả mọi thứ khiến anh ta muốn sống – phiêu lưu mạo hiểm, du lịch nước ngoài, bơi với cá heo, bất cứ cái gì – rồi chị thực hiện chúng. Em có thể giúp chị. Em sẽ lên thư viện tra cứu internet. Em cá chúng ta có thể tìm ra những thứ rất tuyệt vời mà anh ta có thể làm. Những thứ thật sự làm anh ta vui vẻ.”
Tôi nhìn nó chằm chằm. “Katrina…”
“Em biết mà.” Nó cười nhăn nhở khi tôi bắt đầu mỉm cười. “Em cực kỳ tài mà.”