Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 74: Từ chối thêm Wechat
Làm sủi cảo là một quá trình phiền toái, nhưng có nhiều người thì lại trở thành một việc vừa náo nhiệt vừa thú vị.
Lý Quân còn chưa gói qua, anh không quá biết, đại khái là không có yêu thích đặc biệt với sủi cảo, từ nhỏ tới giờ cũng không có thói quen ăn sủi cảo.
Sau khi nghe Vệ Diên giảng giải về cách làm sủi cảo xong, Lý Quân trên cơ bản đã biết nên làm như thế nào, chỉ là anh đối với ăn mì cũng không quá yêu tha thiết, cũng liền không quá thuần thục.
Băm nhân và làm vỏ đồng thời tiến hành, hôm nay số lượng sủi cảo muốn gói không ít, 12 người cùng nhau chia sẻ, trừ cái này ra có lẽ còn phải phân một phần cho nhân viên công tác, ví dụ như là người gần đây lại béo thêm 1 cân – Vương đạo diễn.
Khương Hành biết bản thân cũng không giúp được gì cho đám người Lý Quân và Vệ Diên, được an bài ở trong bếp băm nhân thịt cũng không có gì bất mãn, hôm nay tổng cộng làm ba loại sủi cảo: Nhân thịt heo cải trắng, chỉ có nhân thịt heo, nhân thịt heo và ngô.
Trình Minh và Ninh Húc ngồi ở trên ghế băng nhỏ tách hạt ngô, tách đến tay đều đỏ, nhưng người nhà của bọn họ nhìn còn rất vui vẻ, có thể giúp được là tốt rồi, còn mệt một chút tay đỏ một chút thì có sao, mọi người đều tụ tập lại đây, buổi tối về phòng lại thổi thổi một cái là được, còn có thể tăng thêm tình thú không phải sao.
Khương Hành cô độc băm nhân thịt, càng về sau tay càng mỏi, ba người thay phiên nhau băm, công việc này rõ ràng không dễ làm cho lắm, bởi vì làm nhiều, số lượng thịt và rau củ cần xử lý cũng không ít.
Bốn người bên ngoài trong quá trình làm vỏ chuyện trò trong chốc lát, vừa nói vừa cười, hình thành tương phản đối lập với ba người khổ bức trong phòng bếp.
Sau khi trộn bột xong, Đường Hải đem mì xoa thành viên, cũng cắt thành từng nắm bột mì nhỏ.
Vệ Diên phụ trách đem bột mì cán thành vỏ hình tròn, ở giữa dày, xung quanh mỏng, cực kỳ tiêu chuẩn.
Ba người Khương Hành đã quấy xong nhân, ba cái chậu lớn đồng thời được đặt lên bàn cơm nơi được bố trí thành hiện trường làm sủi cảo.
Lý Quân dưới sự chỉ đạo của Thái Thuấn gói được cái sủi cảo đầu tiên, kỳ thực còn đơn giản hơn cả gói bánh bao, không có gì khó khăn.
Chưa tới hai phút trước mặt anh liền bày ra một loạt sủi cảo cực kỳ mập mạp no đủ, rất là đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra là người vừa mới học làm sủi cảo, người với người đúng là không giống nhau.
Khương Hành băm xong nhân thịt đi ra cọ tới cạnh Lý Quân, chủ động yêu cầu: “Dạy anh gói một cái.”
Lý Quân nói: “Được, rửa tay chưa?”
Khương Hành gật đầu: “Rửa sạch rồi.”
Lý Quân lấy một cái vỏ được cán thành hình tròn, nói với hắn: “Anh làm theo em, trước tiên đặt vỏ vào lòng bàn tay, sau đó múc một chút nhân đặt ngay trung tâm, đem vỏ túm lại, lại nặn ra một cái đường viên hoa là xong, phải dùng chút lực siết chặt, nếu không khi cho vào nồi miệng sẽ bị bung ra.”
Khương Hành dựa theo Lý Quân hướng dẫn mà làm, nhưng thành phẩm của hắn và thành phẩm của Lý Quân chỉ có thể dùng khác nhau như trời với đất để hình dung.
Vệ Diên vô tình mà cười nhạo Khương Hành: “Khương Hành, cậu gói quá xấu, cậu nhìn cái đầu tiên Quân Quân gói xem, so với cậu, quả thực xấu đến cực kỳ bi thảm.”
Trình Minh và Ninh Húc đang nắm bột mì, nghe Vệ Diên nói như vậy, nghĩ thầm đợi lát nữa có thể cũng bị phê bình đến thương tích đầy mình hay không.
Khương Hành cũng tìm được biện pháp ứng phó với Vệ Diên, oán y một câu: “Tôi không quan tâm.”
Lý Quân tự nhiên cũng là giúp bạn trai: “Không có việc gì, gói thêm hai ba cái nữa sẽ tốt thôi.”
Vệ Diên: “Tôi không tin, tôi đánh cược, cậu ta gói mười cái cũng vẫn xấu như nhau.”
Khương Hành: Không được chửi bởi tôi ở trước mặt bạn trai tôi!
Khương Hành không muốn gây gổ với Vệ Diên, đành phải hừ lạnh để ứng đối, Lý Quân tiếp tục nhìn chằm chằm hắn gói cái sủi cảo thứ hai.
Lý Quân lại cười cười nói: “Dù sao gói đều là tự mình ăn, xấu hay đẹp cũng không quan trọng.”
Vệ Diên: “Sao không quan trọng được chứ, có mỹ cảm một chút, ăn cũng thơm ngon hơn.”
Khương Hành: “Không có mỹ cảm tôi cũng ăn được rất thơm ngon.” Chỉ cần là Lý Quân gói, hắn đều có thể ăn luôn! Tự mình gói cũng có thể tự mình ăn luôn!
Khương Hành lại kéo ghế dựa nhích lại gần bên cạnh Lý Quân, một tuần trước, hắn chỉ dám trong bóng tối làm loại sự tình này, hiện tại quang minh chính đại làm.
Vệ Diên cười nhạo hắn, có bạn trai đúng là ghê gớm.
Lý Quân lại cảm thấy Vệ Diên có tính tình ngay thẳng, đối với Khương Hành nói thích chính là thích, nói không thích liền lập tức bứt ra, người như vậy sống cũng rất vui vẻ, cho nên anh cũng rất nguyện ý kết giao bằng hữu với Vệ Diên, người khá dễ hiểu còn không có ý xấu gì.
Kỳ thực rất nhiều người đều không có ý xấu, có đôi khi chỉ là hoàn cảnh chế ước bọn họ, dần dần đưa thiện ý vốn có của bọn họ ẩn giấu đi, đem cuộc đời của mình sống thành người khác, cuối cùng biến thành loại người mà bản thân ghét nhất.
Người có thể kiên trì bản chất của mình, không nhiều lắm, cũng may Lý Quân gặp.
Ở trong cái chảo nhuộm giới giải trí này, có thể gặp được Khương Hành và Vệ Diên, anh còn rất may mắn.
Lý Quân hỏi Khương Hành: “Anh thích nhân ngô à?”
Khương Hành gật đầu: “Ừ, gói nhiều một chút.”
Vệ Diên đang cán vỏ: “Tôi thích ăn nhân thịt heo không.”
Khương Hành thầm nói: Cậu cũng không có bạn trai, ăn cái gì.
Lý Quân: “Nhân đều nhiều như nhau, số lượng sủi cảo định làm cũng không kém bao nhiêu.”
Khi mấy người bọn họ đang bận rộn làm sủi cảo, ba cô gái và hai nhà điêu khắc ra ngoài mua sắm tài liệu thuận tiện ăn cơm trưa ở ngoài luôn đã trở lại.
Hà Uyển Tinh vừa về liền đi tới tủ lạnh lấy đồ uống: “Ôi chao, anh Quân, Khương lão sư các anh đang làm sủi cảo sao?”
Dựa theo trình tự xưng hô của Hà Uyển Tinh, không khó để nhận ra, địa vị của Lý Quân xếp phía trước Khương Hành.
Lý Quân: “Đúng vậy, có gia nhập với bọn anh không?”
Hà Uyển Tinh học điêu khắc đến rút gân tay lập tức đáp ứng: “Em biết gói, chờ em uống miếng nước đã, bên ngoài nóng muốn chết!”
Lương Chỉ Duyên thấy nhà ăn bên này người nhiều còn náo nhiệt, cũng chui tiến vào, Lưu Dĩ Phàm vẫn trong trạng thái an an tĩnh tĩnh như trước cũng đi theo vào.
Lương Chỉ Duyên kinh ngạc nói: “Anh Quân, các anh đây là làm sủi cảo à?”
Vị này càng quá đáng hơn, trực tiếp bỏ qua Khương Hành.
Lưu Dĩ Phàm: “A, sủi cảo!”
Hai vị khách nhân còn lại không đi vào cùng, bọn họ đem đại sảnh trở thành phòng làm việc tạm thời, đem sản phẩm điêu khắc muốn đưa cho khách sạn vào ngày mai hoàn thành nốt.
Lương Chỉ Duyên tiếp đón Lưu Dĩ Phàm: “Chúng ta cùng nhau gói.”
Có ba cô gái gia nhập, tốc độ làm sủi cảo lại nhanh hơn, Vệ Diên cán vỏ cũng không đủ cho bọn họ dùng, Thái Tuấn cũng tìm gậy cán bột cán vỏ cùng y, hai người cùng nhau làm hiệu suất rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Quá trình làm sủi cảo cũng khá thú vị, Trình Minh học xong, Khương Hành sau khi luyện tập nhiều lần cũng học được, chỉ có Ninh Húc gói như nào cũng cảm thấy xấu, vì thế hắn liền ở bên cạnh kể chuyện cười cho mọi người, chính là loại chuyện muốn nhạt bao nhiêu thì có nhạt bấy nhiêu, cuối cùng tất cả mọi người đều không muốn để ý tới y. Người nhiều lực lớn, vỏ sủi cảo nhiều thì nhiều, nhiều người gia nhập cũng không có vấn đề gì, cuối cùng tất cả vỏ và nhân đều toàn bộ dùng hết, vừa đủ dùng, không nhiều không ít.
Bất tri bất giác đã tới gần chạng vạng, còn lại chính là việc làm cơm chiều, có đám người Lý Quân và Vệ Diên ở đây, hoàn toàn không có liên quan gì lớn tới Khương Hành, hắn quyết định mang Hạt Cát đi bơi lội lại cho nó chút rau xanh và cám.
Trình Minh, Ninh Húc và Khương Hành cũng có một bữa cơm hữu nghị vào buổi trưa, ba người bọn họ ngồi xổm bên cạnh ao nước nhìn Hạt Cát bơi lội, trong tay mỗi người chỉ thiếu mỗi một điếu thuốc nữa thôi.
Trình Minh: “Khương lão sư, thật hâm mộ cuộc sống của anh, luật sư bọn tôi rất bận rộn.” Y là một luật sư chuyên phụ trách án kiện hình sự.
Ninh Húc: “Chúng tôi cũng vậy, lần này khó khăn lắm mới xin nghỉ phép dài hạn được, làm bác sĩ không dễ dàng.” Y là một bác sĩ nhi khoa.
Khương Hành: “Các anh chỉ nhìn thấy tôi ở chỗ này tương đối thoải mái, đóng phim không hề nhẹ nhàng, khi đóng một bộ phim cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi gì, càng đừng nói tới cuối tuần, trên cơ bản không có bao nhiêu quan hệ với bọn tôi, lại còn rất dễ bị thương.”
Trình Minh: “Mỗi một công việc đều có vất vả của nó.”
Ninh Húc: “Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, Khương lão sư, anh và Lý lão sư ở bên nhau bao lâu rồi?” Bác sĩ nhi khoa thường xuyên ôm di động xem tin tức giải trí.
Khương Hành: “…..” Chúng ta vẫn tiếp tục nói về đề tài công việc đi.
Đang yên đang lành liền muốn cho hấp thụ ánh sáng thật sự không tốt.
Tuổi của Ninh Húc đều nhỏ hơn so với bọn họ, kích động một cái liền nói chuyện không thông qua đại não, nhưng cũng không có ác ý, có lẽ y không nghĩ tới Khương Hành và Lý Quân tạm thời còn chưa công khai.
Suy xét tới điểm này, Trình Minh vội vàng nói sang chuyện khác: “Con vịt con này vẫn luôn nuôi ở khách sạn sao?”
Khương Hành: “Không biết nữa, sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn chắc chắn phải đem nó cho nhân viên chuyên nghiệp xử lý, có lẽ cũng sẽ giao Hạt Cát cho bọn họ nuôi.”
Ninh Húc cũng ý thức được bản thân đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng đi theo Trình Minh nói sang chuyện khác.
“Các anh xem, ánh nắng chiều.”
Là rất đẹp, chỉ đáng tiếc dáng ngồi xổm của ba người bọn họ không quá đẹp.
Ba bốn người Lý Quân đang bận rộn ở trong phòng bếp cũng đồng thời nhìn thấy ánh nắng chiều bên ngoài qua cửa sổ.
Vệ Diên: “Tôi đi ra ngoài chụp vài tấm ảnh, lát nữa sẽ quay lại.”
Phòng bếp gần sân sau, Vệ Diên đi ra ngoài, dưới tác dụng của y, đám người Lý Quân cũng đi ra ngoài theo.
Khương Hành thấy bọn họ từ phòng bếp đi ra, quyết đoán bỏ lại Hạt Cát còn đang vui sướng bơi lội trong nước, đi về phía Lý Quân.
Vệ Diên giơ lên di động bắt đầu chụp ánh nắng chiều, thật sự rất đẹp.
Khương Hành kéo Lý Quân lại, nói với Vệ Diên: “Vệ Diên, chụp cho tôi và Tiểu Quân một bức ảnh đi.” Hắn lại hỏi Lý Quân: “Có được không?”
Lý Quân gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề: “Trước kia không thấy anh thích chụp ảnh.”
Khương Hành: “Trước kia là bị paparazzi đuổi theo chụp quá nhiều, theo bản năng liền có chút phản cảm với chụp ảnh, nhưng chụp với em thì không có gì.”
Nhắc tới cái này, trong đầu Khương Hành tự nhiên xuất hiện một đoạn ký ức.
Trong đoạn ký ức đó, cũng là một bầu trời chạng vạng đầy ánh nắng chiều, có người đuổi theo hắn muốn chụp ảnh chung, hắn buộc lòng phải trốn vào hẻm nhỏ, thừa dịp fan phía sau không chú ý, chui vào một tiệm ăn nhỏ không bắt mắt, ngay cả biển hiệu cũng dính đầy bụi bẩn, hắn đưa lưng về phía cửa, ngồi xuống một góc trong tiệm.
Ông chủ ngồi trước quầy đang ngủ gật, sau khi nhìn thấy hắn chậm rì rì hỏi hắn ăn gì.
Khương Hành lúc này mới phát hiện bản thân tiến vào một quán gà hầm nấm.
Hắn mới vừa nghỉ ngơi, trộm rời khỏi phim trường ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, ai biết liền gặp phải fan, may mà hắn phản ứng nhanh, chuồn cũng nhanh.
Hắn cầm lấy thực đơn đầy dầu mỡ trên mặt bản, ngoại trừ món chiêu bài gà hầm nấm có bốn cấp bậc khẩu vị và đồ uống ra, thì không có món gì khác, bốn khẩu vị phân biệt là không cay, hơi cay, cay trung bình, siêu cay.
Nhìn hoàn cảnh vệ sinh nơi này cũng bình thường, Khương Hành đang suy sét có muốn ăn hay không.
Sau đó, lúc này có một người trẻ tuổi tiến vào, người đó gọi một phần gà hầm nấm hơi cay.
Là Lý Quân!
Thì ra bọn họ tại thời điểm sớm như vậy cũng đã gặp mặt rồi sao?
Trong đoạn ký ức, Lý Quân đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, trang phục đơn giản, sau khi anh gọi cơm xong, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Trái tim Khương Hành nhảy lên thình thịch, sau đó cùng tay cùng chân đi tới trước mặt anh: “Hi! anh chàng đẹp trai, thêm Wechat không?”
Lý Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biểu tình không có ôn hòa, chỉ có lãnh đạm: “Không thêm.”
Khương Hành mặt vô biểu tình nhưng cõi lòng tan nát đầy đất: “Vì sao?”
Lý Quân: “Tôi không quen biết anh.”
Khương Hành: “À, hiện tại làm quen một chút.” Hắn ngồi xuống đối diện Lý Quân, không đi, sau đó gọi ông chủ kêu một phần gà hầm nấm hơi cay.”
Đoạn ký ức dừng lại ở chỗ này, Vệ Diên chụp cho hắn và Lý Quân một bức ảnh cực kỳ có tiêu chuẩn, trực tiếp gửi tới Wechat của Khương Hành.
Lúc này Khương Hành đột nhiên hỏi Lý Quân: “Lúc trước ở quán gà hầm nấm, vì sao lại từ chối thêm Wechat của anh?”
Lý Quân bị hắn hỏi đến sửng sốt: “……”
Sau đó, anh mới phản ứng lại được.
Chuyện từ chối thêm Wechat này, là bởi vì……
– ——–
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Em ngày xưa đáng yêu!
Lý Quân:?
Khương Hành: Muốn mặt trời.
Lý Quân:……[ tìm hiểu tán đả một chút ]
– ——-