Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 58: Anh giỏi lắm!


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 58: Anh giỏi lắm!

Tướng mạo Vệ Diên rất đẹp, đây là sự thật phải công nhận, trên mạng truyền lưu lúc trước y đóng phim có mặc giả gái, nếu tìm kiếm video trên mạng, còn có thể tìm được các loại FMV cp của y, từ cổ trang đến hiện đại, không có gì là không thể chế, tóm lại, Vệ Diên là sự lựa chọn đầu tuyến của các blogger cắt nối biên tập cp.

Lý Quân biết lực ảnh hưởng của Vệ Diên, fan hâm mộ của y đều biết rõ ràng y và Khương Hành là bạn học thời cấp ba, hai người nhiều lần đồng thời xuất hiện trong họp báo phim, hai người bọn họ đóng chung không chỉ một bộ phim, chỉ cần kịch bản không tồi, bên đầu tư cũng đủ hào phóng, đều nguyện ý mời hai người bọn họ làm nhân vật chính, hơn nữa trên cơ bản đều là đề tài phim mà Khương Hành sẽ không bỏ qua. Có rất nhiều lời đồn về hai người, có đôi khi đoàn phim tổ chức liên hoan, fan hâm mộ đều kêu gào tên bọn họ, tin rằng đã não bổ rất nhiều cốt truyện bên ngoài kịch bản phim của bọn họ.

Vệ Diên có thể hồng tự nhiên không phải chỉ vì kỹ thuật diễn và vẻ ngoài của y, y còn có một sở trường đặc biệt, tốt nghiệp đại học đứng ở trong 5 vị trí đầu của 100 trường đại học hàng đầu thế giới, là một học bá điển hình, hơn nữa bản thân y còn rất khiêm tốn, năng lực học tập cũng rất mạnh, trước mắt đã là một tiến sĩ, fan đều thân thiết gọi y là “Doc. Vệ”, vì doctor ngoại trừ là tiến sĩ còn có nghĩa là bác sĩ.

Lại dịch văn nghệ một chút chính là: Vệ Diên là loại thuốc duy nhất.

Đoạn gặp gỡ khách mời mới này, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cơ bản không có suất diễn gì, các cô một là không thân với Lưu Dĩ Phàm, hai là có cảm giác cách ứng với Vệ Diên, hơn nữa tầm mắt của Vệ Diên vẫn luôn dừng ở trên người Khương Hành.

Vệ Diên có kiêu ngạo của bản thân, đúng là không giống với Chu Quỳnh Ngọc, y không lằng nhằng, mà có chút tự tin, hoàn toàn làm theo sở thích của bản thân, ngay cả vị trí cũng cứng rắn muốn đứng bên cạnh Khương Hành, đem Hà Uyển Tinh đứng bên cạnh đẩy ra chỗ khác. Còn Lý Quân, càng là không ở trong phạm vi tầm nhìn của y, chỉ bắt tay qua loa một giây, có vẻ như thêm 0.1 giây nữa cũng sẽ hủy diệt tâm tình tốt của y thì phải.

Lý Quân cũng không thèm để ý tới thái độ của Vệ Diên, anh cũng không thích Vệ Diên.

Cho tới bây giờ, là một khách mời duy nhất mà anh hoàn toàn không có cảm tình.

Vệ Diên muốn cùng Khương Hành có một cái ôm “lâu ngày gặp lại”, nhưng Khương Hành cự tuyệt.

Vệ Diên là một người rất mẫn cảm, từ ánh mắt của Khương Hành liền biết ý tứ của hắn, y quen biết Khương Hành nhiều năm, cũng biết hắn không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, ngoại từ lúc đóng phim bắt buộc phải tiếp xúc thân thể ra.

Sân khấu hôm nay bất ngờ vắng lặng, Khương Hành không có biểu hiện ra nhiệt tình nên có với bạn học cấp ba ngày xưa, Vệ Diên và người khác lại có cảm giác xa cách, hai người khách mời vừa tới từng người thành một thể, mỗi người biểu tình khác nhau, vì không có nhiệt tình nên lời dạo đầu cơ bản cũng có vẻ cực kỳ xấu hổ.

Khương Hành không biết vì sao tổ tiết mục lại mời Vệ Diên tới, hắn thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Lý Quân, phát hiện anh hơi hơi rũ mắt, không biết đang nghĩ điều gì, anh hẳn là biết hắn có quen biết Vệ Diên nhỉ.

Muốn giải thích, nhưng hình như lại không có gì để giải thích, Vệ Diên và hắn cũng không có quan hệ đặc thù gì.

Lý Quân không có hứng thú với hai vị khách mời mới tới, hôm nay anh cũng không muốn là người điều tiết không khí trung gian, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đành phải ngẩng đầu tán gẫu với Lưu Dĩ Phàm, sau đó càng nói càng xấu hổ, bởi vì Lưu Dĩ Phàm cũng không quá cũng không am hiểu đề tài của các cô, chỉ có thể tán gẫu đề tài đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Nếu là tuần đầu tiên, mọi người cười ha hả một cái rồi cho qua là được, vì đều không thân, nhưng hôm nay đã là tuần thứ ba.

Hà Uyển Tinh hơi thông minh, trực tiếp bỏ qua Lưu Dĩ Phàm, đổi thành tâm sự với Lý Quân trưa nay ăn gì.

Lý Quân nghĩ trái nghĩ phải, anh nhìn ra được Vệ Diên lại hướng về phía Khương Hành lấy lòng.

Tuy Vệ Diên biểu hiện không phải quá rõ ràng, nhưng cũng là người thích Khương Hành, anh biết rõ, không phải đa nghi, cũng không phải mẫn cảm, là sự thật.

Có điều Khương Hành là một người đàn ông ưu tú, cũng không thể không có người theo đuổi.

Những người theo đuổi trước kia đều không phải vấn đề, Khương Hành sẽ không thèm nhìn bọn họ một cái, nhưng Vệ Diên thì khác, y và Khương Hành là bạn học cấp ba, thời gian quen biết không phải ngắn.

Quen biết từ năm 15-16 tuổi đến giờ, cũng đã sắp 15-16 năm.


Bạn trai còn chưa khôi phục lại trí nhớ, lại gặp phải người theo đuổi có ưu thế mạnh của bạn trai, tâm tình Lý Quân có chút bực bội.

“Anh Quân? Anh Quân?” Hà Uyển Tinh gọi hai tiếng, Lý Quân mới nghe thấy.

Lý Quân: “Ừ, cái gì?”

Hà Uyển Tinh cũng phát hiện Lý Quân thất thần: “Nếu không bữa trưa để em làm đi, chị Bội có dạy em làm vài món, anh ở bên cạnh xem giúp em một chút.”

Lương Chỉ Duyên: “Em cũng có thể làm thử một chút.”

Lý Quân khôi phục lại vẻ bình tĩnh trên mặt, giống như người có cảm xúc tràn ngập rối rắm vừa rồi không phải là anh, anh lắc đầu, không thể như vậy, anh không phải người như vậy, không thể rơi vào loại cảm xúc bi quan như này.

Vệ Diên cố ý cùng Khương Hành nói nhiều hai câu, ở trước máy quay, Khương Hành tự nhiên sẽ đáp lại, chỉ là có chút có lệ thôi.

Lưu Dĩ Phàm thì đa số là đánh giá hoàn cảnh của khách sạn, cô cũng không phải là người nói nhiều, nhưng chiều cao và diện mạo bày ở chỗ này, muốn người khác bỏ qua cô cũng khó, cô có được nội tâm hoàn toàn không giống với chiều cao, cũng cảm thấy những người này đều không hợp với cô, không rõ người đại diện vì sao lại nhận chương trình này cho cô, còn không thoải mái bằng chạy nhảy ngược xuôi.

Vương đạo diễn cũng bắt đầu hoài nghi hai vị khách mời tuần này có phải phối hợp không tốt lắm hay không, khung cảnh lúng túng đến mức khiến người không biết làm gì.

Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân cũng là bạn học, nhưng bọn họ đều rất chiếu cố ý tưởng của chương trình, Chu Quỳnh Ngọc có dài dòng một chút nhưng đó mới là thao tác mà chương trình hay có, sẽ không có ai nói y không đúng.

Mà hoàn cảnh hiện tại cũng chỉ còn lại lạnh, Lưu Dĩ Phàm tham gia chương trình không thích nói chuyện, điểm này hắn cũng biết. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới thái độ của Vệ Diên lại xuất hiện như hắn sở liệu, chỉ tóm lấy Khương Hành tán gẫu, những người khác trực tiếp bị coi nhẹ. 

Việc Vương đạo diễn muốn làm, nhưng như này không quá giống như trong dự đoán. Lý Quân đâu? Biến hóa là có, nhưng anh lại không nói lời nào nha! Lúc trước anh còn nguyện ý ra nói vài câu điều tiết không khí, nhưng hôm nay khách mời mới chủ yếu là hướng về phía Khương Hành, có thể nghĩ, Lý Quân hiện tại có bao nhiêu chán ghét chương trình, bắt anh đi điều tiết không khí, đừng nghĩ, ai mà thèm vội vàng đi tán gẫu với tình địch của mình chứ?

Vương đạo diễn gãi gãi cái đầu sắp trọc đến nơi, vậy phải làm sao bây giờ?

Đám khách mời này ai cũng có cá tính riêng, còn không thích nghe lời đạo diễn!

Lúc trước mời người lại không suy xét tới vấn đề này, đám khách mời đều là hẹn từ trước, ai biết lại trùng hợp như vậy, hắn cũng không muốn giống như những chương trình khác viết sẵn kịch bản, để nhóm khách mời dựa vào mà diễn, như vậy vừa mất đi cảm giác chân thật, mắt người xem còn tinh hơn cả kính hiển vi, bất cứ lúc nào cũng khiến cho bọn họ tìm ra một đống vấn đề logic.

Ngoại trừ bầu không khí xấu hổ ra, khách mời mới tới vẫn như cũ phải theo kịch bản của chương trình.

Trước khi bắt đầu Vệ Diên liền cười tủm tỉm hỏi Vương đạo diễn: “Có thể để Khương lão sư mang tôi không?”

Vương đạo diễn nhìn về phía Khương Hành, người sau liền nói thẳng: “Vẫn là dựa theo ý tứ của Vương đạo diễn đi, xem duyên phận.”

Rút thì vẫn phải rút, Khương Hành nghĩ thầm mình còn đang đợi rút được Lý Quân đây, Vệ Diên chỉ có 1/4 cơ hội rút phải mình.

Vệ Diên cũng không do dự: “Vậy Dĩ Phàm rút trước?”


Lưu Dĩ Phàm cũng không khách khí: “Được.”

Sau đó cô liền rút, rút được Lương Chỉ Duyên, là con gái, cô cũng vui mừng, so với hợp tác cùng con trai cô cảm thấy hợp tác với con gái tự nhiên hơn.

Kế tiếp chính là Vệ Diên, y chà xát bàn tay, sau đó với tay vào trong thùng tìm tờ giấy.

Đầy chờ mong rút được Khương Hành, nhưng khi tờ giấy mở ra, y tiếc hận nói: “A, không phải Khương lão sư.”

Khương Hành: “Cậu rút phải ai?”

Vệ Diên bình thản nói: “”Lý Quân.”

Khương Hành: “……” Nếu không ngại thì cậu nhường vị trí này cho tôi nhé.

Còn lại hai người, tự nhiên thành một tổ, không cần phải rút.

Lý Quân nghe thấy Vệ Diên nhắc tới tên của mình, cũng lười đáp lời, anh cũng không ngờ tới vận khí của Vệ Diên lại kém như vậy, cư nhiên lại rút phải mình, nhưng mà, như vậy cũng còn tốt hơn là Vệ Diên lợi dụng công việc tiếp xúc nhiều với Khương Hành, Khương Hành biết ghen, anh cũng biết.

Vệ Diên nhìn anh một cái, sau đó đem lực chú ý dời lên người Khương Hành, không thân với người khác, càng không muốn cùng người khác lôi kéo làm quen, biện pháp như vậy đối với y mà nói là tốt nhất, còn không tới mức tẻ ngắt như tiến vào kho lạnh.

Vương đạo diễn lại cảm thấy khá thú vị, vận may này của Vệ Diên đúng là không ai bằng, kích động đến run người, quá giỏi, có lẽ khách mời tuần này lại có thể cống hiến càng nhiều đề tài cho chương trình, khách mời đúng là càng lúc càng trâu bò, chỉ sợ chương trình không cần tự xào cũng có thể hồng.

Huống chi, vì chương trình không phát sóng trước, ai cũng không biết giữa Lý Quân và Khương Hành người tới ta đi thân mật tương tác, hơn nữa khách mời hiểu biết cơ bản tình huống tuần trước cũng đã rời đi, căn bản không có ai đi mật báo với khách mời mới tới.

Lần đầu tiên Vương đạo diễn cảm thấy, thu xong chương trình rồi sau đó mới phát sóng quả thực là một quyết định sáng suốt nhất của hắn.

Lại lần nữa dựa theo thông lệ của chương trình phân phối nhiệm vụ, các tổ phái ra người rút thăm phân ngày quét dọn phòng cho khách, quy trình này đã rất quen thuộc, Khương Hành nói qua vài câu thì mấy vị khách mời cũng đã biết phải làm thế nào.

Khương Hành và Hà Uyển Tinh còn coi như quen thuộc, phối hợp cũng không có vấn đề gì, hiện tại hắn lo lắng chính là Vệ Diên và Lý Quân, hai người tổ hợp, rất sợ bọn họ sẽ đánh nhau, một đám tính tình đều có vẻ không được tốt cho lắm.

Không sai, Khương Hành tuy không nhớ nhiều ký ức về Lý Quân, nhưng hắn có thể khẳng định tính tình bạn trai cũng không được tốt cho lắm.

Còn Vệ Diên, quen biết nhiều năm, lại thường xuyên gặp nhau trong công việc, về tính tình của y hắn cũng có chút hiểu biết, thời học cấp ba chỉ vì một câu trêu đùa khiến y rất khó chịu mà đánh cho đối phương rụng hết cả răng cửa, còn bồi thường đối phương không ít tiền, may mà gia cảnh của y còn tạm, nếu không bị trường học ghi lỗi vào trong học bạ thì khổ.

Khương Hành biết rõ như vậy là vì Vệ Diên là bạn cùng lớp của hắn, nhưng vì đối phương là học sinh chuyển trường, quan hệ với hắn cũng bình thường, cũng không để ý kỹ lắm. Vệ Diên được đám truy tinh khai quật khi đang học đại học, sau đó bắt đầu thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, Khương Hành cũng là sau khi có công việc thì hai người mới có giao lưu, nhưng cũng không nhiều lắm.

Chương trình lúc này cũng không tập trung quay chụp quá trình hai vị khách mời mới sửa sang giường đệm, ngược lại khiến quy trình thoải mái hơn, tổ viên hỗ trợ chỉ đạo là được rồi, tin là bọn họ có thể “ở chung thật tốt”.


Khương Hành sắp không quen biết bốn chữ “”ở chung thật tốt””.

Trước tiên giải tán tại chỗ đi!

Cho hai vị khách mời thời gian dọn hành lý vào phòng, sau đó ra ngoài cùng tổ viên của bọn họ cùng nhau học tập sửa sang lại giường đệm.

Tại phương diện làm việc, Vệ Diên vẫn nghe theo chương trình an bài, ngẫu nhiên đề nghị chút ý kiến của mình, có thể tiếp thu là tốt nhất, không tiếp thu y cũng không có gì tổn thất.

Khi Vệ Diên xuống tầng một liền nhìn thấy tổ viên của y – Lý Quân đang ngồi trước quầy tiếp tân, cầm bút viết gì đó lên cuốn sổ tay.

Diễn viên danh tiếng không bằng y, bình thường Vệ Diên cũng không quá nhớ rõ, Lý Quân là người phương nào y lại càng không biết.

Vệ Diên đi lên trước: “Lý Quân.””

Lý Quân ngẩng đầu: “Vâng?”

Vệ Diên: “Tôi không nhớ nhầm tên.”

Lý Quân: “Đúng vậy.”

Vệ Diên: “”Có thể dạy tôi trải giường chiếu không?”

Lý Quân đứng dậy nói: “Có thể, anh đi với tôi.” Anh mang theo Vệ Diên đi vào một phòng trên tầng hai: “Tôi làm mẫu cho anh một lần.”

Vệ Diên đối với việc học tập vẫn rất có tự tin: “Được.”

Lý Quân cũng không gây khó dễ cho Vệ Diên, tuần trước hướng dẫn Chu Quỳnh Ngọc và Cung Tử Bội như thế nào thì tuần này liền hướng dẫn cho y như vậy.

Đúng là Vệ Diên học tập cũng không tệ, không hổ là học bá, Lý Quân làm mẫu một lần y liền hiểu rõ, còn bớt không ít thời gian và phiền toái.

Sau khi thành công học được cách trải giường đệm, Vệ Diên hỏi Lý Quân: “Khương Hành cũng biết?”

Lý Quân đúng sự thật nói cho y: “Không quá biết.”

Vệ Diên cười khẽ: “Cậu lừa tôi à.”

Có câu nói là vươn tay không đánh gương mặt cười, Vệ Diên không nói gì quá đáng hay làm việc gì quá  đáng với Lý Quân, Lý Quân cũng cười đáp lại: “Không tin anh đi hỏi anh ấy một chút xem.” Lý Quân chỉ về hướng Khương Hành đang ở cửa lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện: “Khương lão sư, anh biết không?”

Người quay phim và nhân viên công tác lập tức thoái vị, Khương Hành lập tức cảm thấy áp lực chưa từng có từ trước tới nay.

Nhưng bạn trai nói thì vẫn phải nghe, anh nói cái gì thì chính là cái đó, sẽ không sai: “Tôi không quá biết.”

Vệ Diên kinh ngạc nói: “Không phải cậu ở được hai tuần rồi sao? Sao lại không biết.”

Khương Hành thầm nói mình vừa rồi không nên đứng ở cửa, quả thực là họa từ chân mà ra: “Vì nhân viên của tôi đều rất tích cực, cơ bản không cần tôi ra tay, bọn họ liền làm xong.” Hắn còn đặt tay lên vai Lý Quân: “Đúng không?”

Lý Quân không quá vừa lòng nhưng cũng không hạ mặt mũi của hắn: “Ừ, coi là vậy đi.”


Vệ Diên có chút kinh ngạc, Khương Hành khi nào có thể thân mật ôm ôm ấp ấp với người khác như vậy. Không thể phủ nhận, khuôn mặt của Lý Quân này đúng là mi thanh mục tú, nhưng tiêu chuẩn mà Khương Hành thích như thế nào y vẫn rõ ràng, cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là do ở trong khách sạn kết thành hữu nghị, thân mật một chút cũng không có gì.

Có điều, Vệ Diên lại tìm được được cửa đột phá câu thông tình cảm với Khương Hành, y nói giống như đùa: “Nếu không để tôi học xong, tôi sẽ dạy cho cậu nhé.”

Khương Hành vội vàng cự tuyệt: “Không cần, tôi lười.”

Lý Quân cũng không muốn nghe hai người bọn họ đối thoại, nói: “Nếu Vệ lão sư học xong rồi, vậy tôi đi xuống tầng một xem Tiểu Lương mấy cô ấy chuẩn bị cơm trưa thế nào.”

Vệ Diên: “Còn phải tự mình nấu cơm sao?”

Lý Quân: “Đại đa số thời gian đều cần chúng ta tự mình giải quyết ba bữa sáng trưa chiều.”

Vệ Diên: “Vậy được, Khương Hành, cậu thích ăn gì, sau này tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi, đã lâu không vào bếp. Cậu không thích ăn cơm Tây đúng không, tôi làm cơm ta cũng tạm.”

Khương Hành thầm nghĩ: Bạn học, sao cậu biết nhiều như vậy?

Lý Quân nghiêng đầu nhìn Khương Hành, nhẹ nhàng phủi cánh tay đang đặt trên vai mình của hắn: “Khương lão sư, toàn thế giới đều biết anh không thích cơm Tây nhỉ.”

Khương Hành hoảng hốt: “Cũng không phải toàn thế giới.”

Vệ Diên cười tủm tỉm xen vào: “Chắc chắn không có mấy người, nhưng mà, tôi coi như là một người trong số đó.”

Lý Quân gật đầu: “A? Vậy quan hệ của các anh đúng là tốt.”

Vệ Diên trả lời Lý Quân: “Còn tạm, là quan hệ trong lúc làm việc có thể ở chung một phòng.”

Khương Hành trong lòng tức giận nói: Vệ Diên, cậu mau câm miệng! Sắc mặt bạn trai tôi càng lúc càng xấu!

Hắn vội vàng giải thích: “Đó cùng lắm là do đoàn phim không đủ phòng, bắt cậu chen một đêm với tôi mà thôi, cũng chỉ có một lần.”

Vệ Diên cười ha ha: “Không đúng nha, cả một bộ phim, chúng ta đều ngủ trong lều trại, không phải cũng là cùng một chỗ sao?”

Khương Hành: “……” Loại chuyện nhỏ không quan trọng này sao tôi nhớ rõ chứ!

Lý Quân cong cong khóe miệng, nhìn về phía Khương Hành, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh: Khương lão sư, anh giỏi lắm!

…………….

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Tiểu bảo bối! Xin buông tha!

Lý Quân: A.

Vệ Diên: Gọi tôi à?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.