Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 54: Thao tác ngầm!


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 54: Thao tác ngầm!

Sáng sớm ngày thứ bảy tuần thứ hai.

Hôm qua Lý Quân ngủ cũng không muộn lắm, buổi sáng đúng hạn rời giường, hôm nay còn có nhiệm vụ, nên không thể ngủ nướng.

Địa điểm thực hiện nhiệm vụ của bọn họ hôm nay cũng không xa lắm, trong phạm vi thôn khách sạn bọn họ, đến giúp một gia đình thu hoạch lúa, thể nghiệm cuộc sống đồng áng một chút, đây chính là hoạt động của đám nhân viên bọn họ tuần này.

Vốn dĩ Lý Quân cũng thích trải nghiệm cuộc sống khác nhau, đối với điều này cũng không có phản cảm gì, cảm mạo cũng đã gần khỏi rồi.

Xốc chăn lên trực tiếp xuống giường vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong đi ra, tập trung nhìn vào, phát hiện trên bàn trong phòng hắn có thêm một bó hoa.

Một bó hoa hồng nguyệt quý được đóng gối qua loa đại khái.

Anh dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây là ai đưa, anh gỡ xuống tấm thiệp bên trên, kỳ thực chính là một mảnh giấy màu sắc rực rỡ.

Xem xong nội dung viết bên trên, không thể không nói, sáng sớm Khương Hành đã lấy lòng anh.

Bên trên vẽ hai nhân vật chibi, một người là Lý Quân, một người là Khương Hành, không khó để nhận ra, người đang quỳ gối cầu xin tha thứ kia là Khương Hành.

Lý Quân chibi khoanh tay lạnh nhạt quay mặt đi không nhìn Khương Hành chibi, người sau ôm lấy đù anh, còn kết hợp cả hội thoại.

Khương Hành chibi: Tiểu Quân, anh sai rồi, sẽ không bao giờ lấy thân thể của mình ra đùa giỡn nữa, em tha thứ cho anh được không! 【 hức hức hức hức ozr~】

Lý Quân chibi: Hừ ~ [mặt lạnh lùng ngạo kiều]

Khương Hành đem tất cả tinh túy đều vẽ lên trên tấm thiệp, đúng là sinh ra là họa sĩ mà bố mẹ bắt đi làm diễn viên.

Lý Quân cười khẽ một tiếng, giây phút này, anh đã không còn tức giận Khương Hành nữa.

Hôm nay đại khái sẽ là một ngày tâm tình tốt đẹp.

Bên trong bó hoa có nước, có thể giữ một ngày, anh có thể đợi tối nay về cắm chúng nó vào bình hoa.

Đem bó hoa đặt ở vị trí anh cho là thích hợp nhất, vô luận là vào phòng hay ra khỏi phòng, đều có thể nhìn thấy nó trước tiên.

Anh có thể khẳng định Khương Hành chưa từng gói hoa bao giờ, nếu hắn tự mình gói, vậy chứng tỏ hắn khá là có năng khiếu.

Lý Quân đang tự mình chìm đắm trong cảm xúc tốt đẹp, lúc này có người gõ cửa phòng anh.

Mở cửa phát hiện, là Dư Thần trợ lý mới của anh, Lý Quân đem quần áo thay ra tối qua giao cho cậu.

Lý Quân nói câu cảm ơn, Dư Thần cười cười nói không cần, còn hỏi anh có chuyện gì cần làm hay không.

“Có thể mua giúp tôi một cái bình hoa về không?”

Hoa của mình tự nhiên phải dùng bình hoa mình bỏ tiền ra mua.

Dư Thần cũng không nghĩ tới Lý Quân sẽ giao cho anh công việc đơn giản này: “Cần loại như nào? Lát nữa em có thể ra ngoài mua.”

Lý Quân miêu tả cho cậu: “Một cái bình thủy tinh là được, đại khái cao tầm 30-40cm.”

Dư Thần ghi nhớ: “Còn có gì khác cần em mua nữa không ạ?”

Lý Quân lắc đầu: “Không có.”

Dư Thần cũng không tiếp tục quấy rầy Lý Quân, dù sao nơi nơi đều là camera, cậu vẫn ít xuất hiện thì tốt hơn.

Lý Quân nhìn bóng dáng rời đi của Dư Thần, lại càng cảm thấy mình đã gặp qua cậu ở đâu. Nhưng mà, bỏ qua vấn đề tạm thời không trả lời được này, không thể không thừa nhận Dư Thần làm trợ lý có chút đáng tiếc, chiều cao và khuôn mặt của cậu đều rất thích hợp tiến vào giới giải trí, còn cực kỳ thích cười, người cũng nhiệt tình, mới tới đây được hai ngày, liền đem đại đa số những thứ cần làm và tên những người cần tiếp xúc nhớ kỹ, gọi một cái là chuẩn, Lý Quân cũng không làm được tới tình trạng như vậy.


Rất tò mò Cao Tín đã tìm ra được một người trẻ tuổi như vậy ở đâu.

Việc nghĩ không ra từ trước tới nay Lý Quân sẽ không miễn cưỡng bản thân, theo tình hình trước mắt mà nói, đối phương tạm thời là trợ lý của anh, Dư Thần cũng tận chức tận trách hoàn thành công tác của cậu. Có lẽ là anh nghĩ quá nhiều? Mặc kệ thế nào, cũng đem chương trình quay xong rồi tính tiếp.

Mà Dư Thần sau khi nghe xong Lý Quân phân phó, vừa ra khỏi khách sạn, ở chỗ không có máy camera quay chụp tới cúi đầu nhắn tin.

– – Dư Thần: Sếp, tôi đã vào tổ tiết mục, nhiệm vụ hôm nay của Lý Quân là đi cắt lúa.

– – Đối phương: Tốt, có tình huống đặc thù gì, tiếp tục báo cáo cho tôi.

– – Dư Thần: Ngoài ra, hình như Lý Quân đã từng thấy qua tôi.

– – Đối phương: Không sao, nó cũng không biết cậu là ai, gặp qua cũng không sao.

– – Dư Thần: Vâng.

Sau khi thu lại di động, Dư Thần như không có việc gì đi thực hiện nhiệm vụ Lý Quân giao cho, cũng tiếp tục nỗ lực tạo quan hệ tốt với hai trợ lý của Khương Hành.

Quen với sinh hoạt nhàn nhã của khách sạn, thời gian mọi người rời giường cũng không chênh lệch mấy, tình trạng thức đêm tán gẫu đã xuất hiện rất ít.

Lý Quân vừa đi ra liền nhìn thấy Khương Hành đang ngồi phát ngốc ở trước bàn ăn, vừa thấy liền biết hắn ngủ không ngon, đương nhiên, những người khác cũng ở, đều đang nói chuyện bữa sáng hôm nay có gì mới không, cũng không chú ý tới khuôn mặt vô biểu tình của Khương Hành có gì khác thường không.

Là bạn trai hắn, Lý Quân không thể không phát hiện, gắp một cải sủi cảo nhân ngô rán đặt lên cái đĩa trước mặt hắn.

Có bó hoa làm tấm đệm, thái độ của Lý Quân đối với Khương Hành đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Khương lão sư, sủi cảo ngô.”

Tối qua Khương Hành ngủ muộn, mới ngủ được 4 tiếng đã phải bò dậy, rửa mặt xong ra ngoài vẫn đầy ủ rũ mệt mỏi, mở to mắt đều có thể ngủ, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Lý Quân đã ngồi ở vị trí chuyên môn của anh.

Điều này khiến hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, quả thực Lý Quân giống như kẹo bạc hà trong ngày hè của hắn.

Nói chuyện với hắn còn gắp sủi cảo cho hắn có phải nói lên em ấy nhìn thấy bó hoa của mình sau đó liền tha thứ cho mình.

Muốn hỏi nhưng lại có nhiều người, nhỏ giọng hỏi cũng không được, có micro, tổ tiết mục sẽ đưa toàn bộ giọng nói của bọn họ thu vào máy móc.

Lý Quân tùy tiện chọn mấy thứ mình có thể ăn, lại chọn một ít cho Khương Hành, gắp mấy cái bánh sủi cảo ngô vào đĩa của hắn, sáng nay cần đi làm việc, giữa trưa có lẽ còn không được ăn cơm sớm, hiện tại không ăn nhiều một chút thì lát nữa không có sức mà làm.

Khương Hành  cũng rất dễ nuôi, chỉ cần Lý Quân gắp cho hắn, hắn đều ngoan ngoãn ăn hết.

Lý Quân căn bản cũng không có ý định che giấu trước mặt mọi người, đương nhiên, bọn họ muốn nghĩ như thế nào cũng tùy.

Cung Tử Bội lại vẫn trêu ghẹo Khương Hành: “Khương lão sư, Quân Quân không gắp cho anh ăn, anh sẽ không tự động tay chân sao?”

Khương Hành còn nhai một miếng bánh bao thịt trong miệng, sau khi nuốt xuống mới nói: “Cậu ấy quan tâm tôi mà.”

Lý Quân không nói chen vào, chỉ cười cười.

Chu Quỳnh Ngọc rất hụt hẫng, lại lần nữa ý thức được giữa mình và Lý Quân có một cái khoảng cách, bản thân từ trước tới nay thật sự chưa từng hiểu biết người bạn học này của mình, Khương Hành và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu có giao dịch đặc thù, bọn họ che giấu còn không kịp, chắc chắn không thể giống như lúc này táo bạo trắng trợn khoe…ân ái.

Y thừa nhận, bản thân ghen tị với sự quan tâm của Lý Quân dành cho Khương Hành, một người bạn học 4 năm như y cũng chưa có được đãi ngộ như vậy.

Aiz, dù sao không duyên phận, cứ như vậy đi.

Chưa đến 8 giờ sáng, 8 vị khách mời đã mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về phía ruộng của nhà ông Từ.

Tổ tiết mục phát cho bọn họ tám cái mũ rơm hôm qua mua, mỗi người đội một cái, đúng là có chút hương vị của bác nông dân.

Ngày hôm qua khi đi dạo phố mấy cô gái còn mua quần áo chống nắng, đương nhiên, các chàng trai cũng mỗi người có một bộ, loại thời tiết này, bôi mỗi kem chống nắng căn bản là không đủ, nếu phơi nắng sẽ vẫn bị cháy da.


Tất cả mọi người mang theo công cụ của bọn họ võ trang đầy đủ xuất phát, mười phút sau, đi tới ruộng lúa của ông Từ.

Dọc theo đường đi đều là hạt thóc vàng rực rõ, gió mát thổi qua, nghiêng nghiêng một mảng lúa, người nhìn cực kỳ thoải mái, xung quanh đều là mùi thơm của thóc lúa.

Khi các khách mời tới nơi, người nhà ông Từ đã bắt đầu khom lưng bận rộn làm việc, tiếp đãi bọn họ chính là vợ chồng ông Từ và thôn trưởng.

Kỳ thực đại đa số hạt thóc chín đều có thể dùng máy để thu hoạch, nhưng các khách mời không có đãi ngộ như vậy, tổ tiết mục muốn quay chính là cảnh bọn họ lao động vất vả, cho khán giả xem nhóm khách mời đã chịu khổ nhọc như thế nào.

Lý Quân và Khương Hành đều từng người mang theo bình giữ ấm.

Tổ tiết mục đã xác định bữa trưa sẽ do nhà ông Từ chuẩn bị, đoàn người bọn họ đến nhà ông ấy cọ cơm là được, người nhà ông Từ cũng rất vui, nhà người khác cũng không có đãi ngộ được quay phim đâu, bọn họ còn có thể lên chương trình nữa.

Các khách mời không hưng phấn như nhà ông Từ, hiện tại bọn họ nhìn mặt trời đang bắt đầu tản ra năng lượng “chan hòa thân ái” mà đau cả mắt, vì hể hiện hiệu quả “chịu khổ nhọc” của chương trình, tất cả mọi người đều không thể đeo kính râm, đều giống như người nhà ông Từ cầm liềm xuống ruộng cắt lúa.

Vương đạo diễn thấy mọi người không quá tích cực, liền nói ra tính toán ban đầu của hắn.

“Vốn dĩ tôi còn muốn cho các bạn thể nghiệm một chút cấy mạ nữa, cảm giác dẫm lên bùn và nước nhất định rất thú vị.”

Các vị khách mời vừa nghe, lập tức giơ lên lưỡi liềm bắt đầu nghiêm túc học tập cắt lúa.

So với chân trần xuống nước dẫm lên bùn đất không biết sâu bao nhiêu, vẫn là cắt lúa chín tốt hơn đi, ít nhất có thể trực tiếp đi giày xuống.

Khương Hành làm ông chủ của khách sạn, tự nhiên hắn phải là người đầu tiên xung phong, Lý Quân yên lặng mà đi theo bên người hắn.

Hai người cũng chưa cầm qua liềm cắt lúa bao giờ, lưỡi liềm là cong, tay cầm cũng hơi nhỏ một chút, dựa theo ông Từ chỉ đạo, hai người học cũng rất nhanh.

Sau khi học xong, Lý Quân đột nhiên lấy ra một đôi găng tay trong túi đưa cho Khương Hành: “Đi vào.””

Khương Hành: “Anh không cần, em dùng đi.”

Lý Quân lại lấy ra một đôi khác: “”Em có rồi, đôi này là cho anh, ngón tay bị gai đâm chắc là không sao chứ.”” Có năng khiếu? Coi như không có việc gì xảy ra đi.

Khương Hành nhìn đầu ngón tay hồng hồng, biết Lý Quân đang quan tâm hắn, trong lòng hơi ngọt ngào, đeo găng tay vào.

Cung Tử Bội bên cạnh cũng tự giác dịch về phía chỗ mấy cô gái mà hoạt động, cô không muốn ở chỗ này làm bóng đèn đâu.

Nhóm khách mời đều cực kỳ khỏe mạnh, mỗi ngày đều vào phòng thể thao chạy bộ, nhưng muốn bọn họ khom lưng lao động, chưa tới 15 phút liền bắt đầu có người không chịu được muốn ngồi xuống, bắt đầu kêu khổ.

Mấy người quay phim đương nhiên cũng là đội nắng cùng bọn họ, nhìn mấy khách mời bắt đầu mất đi hứng thú cắt lúa, chính là thời cơ quay chụp tốt nhất của bọn họ.

Người đầu tiên kêu khổ không phải là người nhìn có vẻ yếu đuối Lương Chỉ Duyên, mà là Bạch Hiểu Dung, cô gái này không ngừng đấm đấm lưng của mình, kêu: “Trời ơi, eo em sắp không còn là của mình nữa rồi, từ trước tới giờ chưa từng thử cong lưng lâu như vậy.”

Cung Tử Bội đứng ở bên cạnh cô: “”Còn tạm, kiên trì thêm lúc nữa, chúng ta đi uống ngụm nước.””

Mọi người đều đang cố gắng, cũng không thể một người chạy đi nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Dung cũng chỉ kêu một chút, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều cố gắng, cúi đầu chậm rãi cắt lúa, mặt đều nóng đến đỏ bừng bừng.

Cứ làm như vậy một ngày, bọn họ chắc chắn sẽ phế.

Chỉ một lát sau, tổ tiết mục cũng suy xét tới nguyên nhân thân thể của Khương Hành, liền gọi mọi người trước đi nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó lại qua đây, bọn họ dù sao cũng chỉ là trải nghiệm cuộc sống, chứ không phải chân chính đi làm việc, cũng không cần bắt buộc bọn họ nhất định phải làm xong ngay lập tức.

Khi bọn họ đang nghỉ ngơi, Vương đạo diễn liền tuyên bố: “15 phút vừa rồi là thời gian cho các bạn luyện tập, tiếp theo, chúng tôi sẽ phân nhiệm vụ cho các bạn, hai người một tổ, nhiệm vụ hôm nay của các bạn chính là các tổ cắt xong một ô lúa trong ruộng, xem ai cắt nhanh hơn, ba đội đứng đầu sẽ có khen thưởng đặc biệt vào buổi tối, cụ thể là phần thưởng gì tạm thời còn không thể nói cho các bạn.”

Chỗ bọn họ quay chụp được chia thành từng ô ô ruộng một, cũng không phải là một mảnh lớn, đây đều là tổ tiết mục đã suy xét trước, trong thôn cũng chỉ có ruộng lúa nhà bọn họ tương đối nhỏ, nếu không cũng sẽ không lựa chọn ruộng nhà ông Từ.


Nhóm khách mời hiện tại đã biết, Vương đạo diễn chờ bọn họ ở chỗ này đây.

Chu Quỳnh Ngọc hỏi: “Vương đạo diễn, không thể tiết lộ một chút trước sao? Cho chút nhắc nhở cũng được, tôi cảm thấy chúng tôi cần khích lệ.”

Vương đạo diễn cũng không bị y nói dọa sợ, nói: “Đến lúc đó các cậu tự nhiên sẽ biết thôi, hiện tại bắt đầu chia tổ.”

Biên đạo bê tới một cái hộp, kịch bản quen thuộc, phương thức bốc thăm quen thuộc.

Vương đạo diễn lại nói: “Lần bốc thăm này là đặc quyền cho các cô gái, các cô gái rút phải tên ai, thì người đó chính là người cùng tổ với họ, chị Bội bốc trước đi.”

Cung Tử Bội vươn tay rút một tờ giấy, cô tự mình lặng lẽ nhìn tên, sau đó nhìn về phía Khương Hành và Lý Quân cười thần bí.

Lý Quân từ trong nụ cười của cô có thể đoán được, không phải rút được anh thì chính là Khương Hành.

Tiếp theo Hà Uyển Tinh, Lương Chỉ Duyên, Bạch Hiểu Dung ba người cũng rút xong.

Bốn người theo thứ tự công bố kết quả bốc thăm.

Cung Tử Bội rút chính là Khương Hành, Hà Uyển Tinh rút được Chu Quỳnh Ngọc, Lương Chỉ Duyên rút là Thiệu Hoành Thịnh, Bạch Hiểu Dung rút chính là Lý Quân.

Từng tổ đứng về vị trí của mình.

Vương đạo diễn tiếp tục nói về những việc cần chú ý, Cung Tử Bội nhỏ giọng hỏi Khương Hành: “Khương lão sư, có muốn đổi đồng đội không?”

Khương Hành mặt ngoài cực kỳ bình tĩnh, trong lòng cực kỳ động tâm về đề nghị này, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn chiếm thượng phong.

Hắn làm bộ không biết Cung Tử Bội có ý tứ gì: “Cô không muốn làm động đội của tôi sao?”

Cung Tử Bội thở dài: “Khương lão sư, anh đúng là không thú vị.”

Khương Hành sắc mặt cực kỳ lãnh khốc, mặt không đổi sắc, nếu muốn thú vị với cô, vậy tôi coi như xong đời.

Kỳ thực Khương Hành đúng là không thích phân tổ như vậy, Bạch Hiểu Dung chưa làm được 15 phút đã kêu mệt, vậy kế tiếp chẳng phải là để Lý Quân làm nốt việc sao, hắn rất là đau lòng bạn trai hắn nha!

Khương Hành nghĩ ra một kế, hắn quyết định làm xong sớm một chút sau đó đi giúp Lý Quân hoàn thành nhiệm vụ của anh.

Lý Quân cũng không cảm thấy có vấn đề gì, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, anh cũng không có hứng thú quá lớn với phần thưởng, trên mặt Bạch Hiểu Dung đã có chút khổ sở, nghĩ tới tổ bọn họ hẳn là đứng thứ tư mất, nếu không đồng xếp hạng thì coi như là con cá khô.

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, mọi người mới vừa bổ sung tí nước lại lần nữa trở lại ruộng, tiếp tục sự nghiệp cắt lúa vĩ đại của bọn họ.

Kỳ thực, nếu đổi thành người quen tay cắt lúa, mỗi ô ruộng phân cho hai người, không mất bao lâu sẽ hoàn thành. Nhưng, hiện tại tất cả đều là tiểu thư thiếu gia thành phố, một đám chưa trải qua nửa điểm việc nhà nông, có thể cắt ra bao nhiêu, vô luận là chủ ruộng hay là tổ tiết mục, đều không ôm hi vọng gì với bọn họ.

Mọi người bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, nửa tiếng sau, một đám đều mệt không chịu nổi, hận không thể lập tức rúc vào phòng điều hòa mà ngủ.

Bạch Hiểu Dung và Lý Quân nói chuyện nhiều, dời đi lực chú ý, hai người chậm rãi làm, thế mà tiến triển không tệ.

Bốn ô ruộng không chênh lệch nhau là mấy, bọn họ đều phải bắt đầu cắt từ bên phải sang, tổ nào cắt được bao nhiêu, vừa nhìn là biết ngay.

Lý Quân cũng nóng, nhưng anh không thể kêu ca, Bạch Hiểu Dung nguyện ý nói chuyện với anh anh cũng không ngắt lời, chỉ lắng nghe, ngẫu nhiêu đáp lại một chút.

Chỗ Khương Hành và Cung Tử Bội khá là thú vị, Cung Tử Bội cố hết sức đem đề tài kéo lên người Lý Quân.

Cung Tử Bội: “Khương lão sư, nếu lúc trước anh đồng ý với em, anh đã không bị thua ba tổ kia.”

Khương Hành: “Nếu chúng ta cùng một đội thì sao có thể bỏ lại đồng đội chứ, như vậy không phúc hậu lắm.”

Cung Tử Bội: “Anh không muốn biết sẽ khen thưởng gì à?”

Khương Hành: “Không phải rất muốn, kinh hỉ nên để tới cuối cùng.”

Cung Tử Bội: “Em phát hiện Quân Quân và Hiểu Dung phối hợp không tồi, đúng rồi, Khương lão sư, anh biết Quân Quân có đối tượng chưa?”

Khương Hành nghĩ thầm vì sao nữ nhân nhiều chuyện Cung Tử Bội này lại rút phải ánh chứ.

“Tiểu Quân có đối tượng hay không, cô hỏi cậu ấy không phải là sẽ biết sao.”

Cung Tử Bội: “Úc, Tiểu Quân.”


Khương Hành: “Chị Bội, cô còn muốn lấy phần thưởng không.”

Cung Tử Bội đành phải tiếp tục nghiêm túc làm việc, mắt thấy Khương Hành sắp tức giận, vẫn không nên trêu chọc vào.

Người quay phim có chút tiếc nuối, không quay được bộ dáng ghen tức đến hộc máu của Khương lão sư.

Không thể không nói, khuôn mặt vô biểu tình của Khương Hành trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất của hắn.

Ai nói hắn không ghen!

Chương trình rác rưởi, việc gì phải rút thăm, lại còn chỉ để nữ rút nam, sao không cho nam rút nam chứ?

Tâm tình không tốt Khương Hành liền xoẹt xoẹt xoẹt cắt lúa, phần thưởng không quan trọng, quan trọng là hắn muốn làm việc cùng với Lý Quân mới có sức lực.

11 giờ trưa, tổ tiết mục cho nhóm khách mời nghỉ ngơi, trực tiếp đi tới nhà ông Từ dùng cơm trưa.

Chuẩn bị cơm trưa là vợ ông Từ và con gái, tất cả đều là món ăn nông thôn dân dã.

Mọi người cũng không ngờ cơm trưa lại phong phú như vậy.

Trước khi ăn cơm, mọi người đều đi vào ao nước trong sân rửa tay.

Không có gì bất ngờ, tay của mấy cô gái đều nổi lên rộp nước, các chàng trai thì không sao.

Lý Quân cũng không có vấn đề gì, ngày thường anh hay vào bếp, trên tay cũng không bị rộp nước, Khương Hành cũng không bị, nhưng ngón tay hắn lại sưng lên.

Khi hai người rửa tay ở ao, Lý Quân liền phát hiện.

Lý Quân nắm lấy tay Khương Hành quan sát một chút: “Sao lại biến thành thế này?”

Trong mắt Khương Hành đều là vô tội, có chút làm nũng, giọng nói đều mềm mại hơn nhiều: “Anh cũng không biết, khi làm việc cũng không có cảm giác gì.”

Lý Quân: “Em đi hỏi bọn họ lấy chút thuốc dán tiêu sưng, anh chờ em một lát.” Nói xong anh đi về phía mấy cô gái đang ngồi nghỉ ngơi.

Lý Quân muốn cồn sát trùng, thuốc dán và tăm bông.

Khương Hành liền ngồi trên băng ghế dưới gốc ngô đồng, Lý Quân ngồi đối diện băng ghế của hắn, cúi đầu sát trùng bàn tay cho hắn, sau đó dán thuốc lên.

Băng ghế cũng chỉ cao 30cm, hai người tay dài chân dài, Lý Quân tỉ mỉ dán thuốc lên cho Khương Hành.

Khương Hành nhìn chằm chằm biểu tình nghiêm túc của anh, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn phần thưởng không?”

Lý Quân ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Tay kia đâu.”

Khương Hành ngoan ngoãn đem bàn tay trái mở ra: “Với anh thì có lẽ chắc chắn sẽ xếp thứ nhất từ dưới lên, trực tiếp nhường cho em đứng thứ ba.”

Lý Quân trừng hắn một cái: “Không cần anh nhường em cũng có thể đứng thứ ba.”

Khương Hành che lại micro, ghé sát vào Lý Quân: “Nhưng mà bạn trai nhường, và nhường bạn trai, ý nghĩa khác nhau.”

Lý Quân cười khẽ vươn tay đâm đâm vào trán hắn: “Cảm ơn ạ, Khương lão sư.” Ý, không, là bạn trai.

Vương đạo diễn mới vừa tới đây muốn nói một câu về an bài buổi chiều với Khương Hành: “……”

Cậu cư nhiên còn dám trắng trợn táo bạo thao tác ngầm!

– —

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: “Thao~~” tác ngầm, nghe rất kích thích!

Lý Quân:…… Đang quay chương trình đấy. [ mặt lạnh nhạt, nhưng viền tai đỏ ]

– —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.