Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 52: Thật là ngược nha


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 52: Thật là ngược nha

Khách sạn cực kỳ tĩnh lặng.

Không có những khách mời khác ở, không bị ai quấy rầy tựa hồ chân chính mang hàm nghĩa của nó.

Lý Quân và Khương Hành đều rất hưởng thụ sự tĩnh lặng lúc này.

Lý Quân gối lên đùi Khương Hành ngủ gần một tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại có chút phân không rõ bản thân đang ở đâu.

Khi anh tỉnh ngủ có thói quen sờ sờ gối đầu bên cạnh, sờ một cái, không mềm, đột nhiên nhớ ra, hình như mình đang xem phim thì ngủ mất, anh không có ấn tượng về việc tại sao bản thân lại gối lên đùi Khương Hành mà ngủ lắm, anh gối lên lúc nào thế?

Còn Khương Hành để chấp hành “kế hoạch làm bộ không nhìn thấy” của mình, ôm gối ôm nằm theo tư thế chữ U trên sô pha ngủ ngon lành.

Từ đầu hắn chỉ không muốn giải thích nhiều với tổ tiết mục, nhưng sau lại nghĩ thầm có lẽ tổ tiết mục đã sớm nhìn ra, sâu ngủ trưa trùng hợp lại tới tìm hắn, nhắm mắt lại chưa được một lúc đã ngủ mất, căn bản không cần giải thích với bọn họ.

Lý Quân cũng không định đánh thức Khương Hành, anh đối diện camera ấn ấn huyệt Thái Dương.

Tốt rồi, toàn bộ tổ tiết mục đều đã biết.

Không giấu được thì thôi, tuần đầu tiên Vương đạo diễn bọn họ cũng đã hoài nghi quan hệ của hai người, hiện tại cùng lắm là cho bọn họ cơ hội chứng thực mà thôi, dù sao anh nghĩ cũng không thể giấu mãi, cứ như vậy, tổ tiết mục không đề cập tới anh cũng sẽ không chủ động nói ra, tới đâu hay tới đó là được.

Không có Lý Quân đè nặng đùi, Khương Hành thay đổi tư thế để ngủ thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Lý Quân trước tiên đóng lại tivi đang chiếu đến cảnh cuối cùng trong phim, sau đó lại về phòng rửa mặt, nỗ lực để bản thân thanh tỉnh trong chốc lát.

Tổ tiết mục không có an bài khách nhân mới vào ở, các khách mời khác cũng không có mặt, chỉ có tiếng kêu không ngừng vang lên của ve sầu trên cây, nhưng đây cũng là một phần của cuộc sống điền viên, cũng không khiến người cảm thấy bực bội, ngược lại khá là thích ý, khiến người càng sâu sắc thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở khách sạn nông thôn.

Không có ai để nói chuyện, Lý Quân cũng lười tự biên tự diễn, nhưng việc thì vẫn phải làm.

Anh rất hưởng thụ bầu không khí như vậy, không có người khác, chỉ có người anh thích và một con vật cưng.

Nhìn thoáng qua tư thế ngủ giống nhau như đúc của Khương Hành và Hạt Cát, Lý Quân dịu dàng mà cười một chút, ngay cả bản thân anh cũng chưa phát hiện nhu tình lộ ra trong mắt.

Vì cảm mạo mà được nghỉ ngơi hai ngày, Lý Quân cảm giác xương cốt của mình đều trở nên lười biếng.

Thừa dịp không có người nào, anh có thể vào bếp làm chút đồ ngọt ngày hè mà cả mình và Khương Hành đều có thể ăn, tuy nói hai người đều không thích đồ ngọt, nhưng vẫn có thể ăn, đối với bọn họ mà nói thức uống giải nhiệt mùa hè tốt nhất và đơn giản nhất là chè.

Lý Quân căn bản không yêu cầu tổ tiết mục chuẩn bị cái này hoặc cái kia, anh ở trong bếp nhìn thấy cái gì thì liền dùng cái đó.

Trong ngăn tủ có mấy túi đậu xanh, đậu đỏ, hạt ý dĩ, được thôi, vậy chè đậu đỏ ý dĩ, bọn họ đều thích uống, còn có thể tự cho thêm nhiều ít đường theo ý mình.

Chỗ bọn họ có nồi áp suất, cũng bớt đi thời gian ngâm đậu, nếu trong nhà không có nồi áp suất, còn phải mất 6 tiếng để ngâm mới có thể khiến đậu nhừ.

Lý Quân lấy ra số lượng đậu đỏ và ý dĩ vừa phải rửa sạch sẽ, sau đó cho vào trong nồi, cho thêm 10 đến 15 lần nước, thêm vào lượng đường phèn vừa đủ, anh không thích quá ngọt, cho vào cũng không nhiều, chỉ cần nấu ra chè có chút vị ngọt là được rồi.

Trước dùng lửa lớn đun tới khi nước sôi lên, sau đó vặn nhỏ lửa bắt đầu hầm, khoảng nửa giờ là có thể ra nồi.

Lý Quân thích chè nhừ một chút, thêm nước vào trong lượng sẽ nhiều thêm một chút, khi chè đậu đỏ ý dĩ bắc ra, anh sẽ cho vào tủ lạnh làm lạnh một chút, như vậy uống sẽ càng ngon hơn. Nhưng hiện tại đang bị cảm, không thể làm như vậy, nếu không sẽ nặng hơn.

Khương Hành tự mình tỉnh dậy, hắn nhìn thoáng qua bên cạnh không có người, nhưng có vẻ hắn biết Lý Quân ở chỗ nào.

Hắn vươn vai một cái, trực tiếp đi vào bếp tìm người.

Vừa lúc Lý Quân đang múc một bát chè đậu đỏ: “Tới nếm thử?”

Ba chữ quen thuộc này có thể khiến Khương Hành tươi cười rạng rỡ, nhưng ở trước máy quay hắn vẫn hơi hơi thu liễm một chút, nhưng mà, biểu tình lãnh khốc khi đối mặt với các khách mời khác lại không hề tồn tại.

Khương Hành tiếp nhận bát chè, mang tới nhà ăn, nếm miếng thứ nhất, Lý Quân đi ra theo hắn hỏi: “Có ngọt lắm không?”

Khương Hành nếm một thìa lại tiếp tục múc thìa thứ hai: “Hương vị vừa vặn, không quá ngọt, vừa thích hợp.”

Lý Quân: “Vậy là được rồi.” Anh xoay người lại đi múc một bát nữa.

Hai người ngồi đối diện, từng người ăn chè của mình.


Giải quyết xong một bát chè nhỏ, Lý Quân nói: “Còn lại em để trong tủ lạnh cho mát, buổi tối còn có thể uống thêm một lần.”

Khương Hành: “Ừ” Có lẽ khi các khách mời khác trở về nhất định sẽ muốn uống, mỗi người một bát là hết, hắn quyết định: “Anh lại uống một bát nữa.”

Lý Quân biết suy nghĩ của hắn, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn ngăn lại: “Khương lão sư, chỉ một bát thôi.”

Khương Hành lấy cái bát của mình và bát của Lý Quân chuẩn bị đi vào phòng bếp, sau đó quay đầu lại nói một câu với Lý Quân: “Ki bo.”

Lý Quân cười lộ ra răng nanh, coi như là để báo đáp hắn cho mượn đùi để gối đầu, cho phép hắn ăn thêm một bát nữa.

Thời gian buổi chiều sử dụng như thế nào đối với Lý Quân và Khương Hành mà nói tựa hồ cũng không phải việc gì khó, mặc dù sau khi hai người thổ lộ, cũng không nhất định phải dính sát vào nhau, thứ nhất là còn đang quay chương trình, thứ hai là Lý Quân cũng chấp nhận cho Khương Hành nhiều thời gian hơn để tiêu hóa.

Khương Hành đương nhiên cũng không phải thật sự cả ngày chỉ có việc nhớ lại ký ức phế liệu rỉ sét trong đầu, hắn cũng có việc khác để làm, ví dụ như hoàn thiện bức phác họa ở bờ sông, gần đây có linh cảm hắn lại sáng tác một bức, nhân vật chính vẫn là Lý Quân.

Trên giấy vẽ như cũ là bóng dáng của anh, chỉ là lúc này đổi từ đứng ở bờ sông thành đi trên đường đầy ánh trăng.

Sau khi lau sạch sàn nhà mà Hạt Cát làm bẩn xong, Lý Quân thu thập rác rưởi trong phòng bếp một chút rồi ném ra thùng rác bên ngoài.

Vừa mới vứt rác xong, liền thấy một bác gái đã gặp được khi đi chợ mua thức ăn lúc trước.

“Aiz, anh chàng đẹp trai, là cậu à, các cậu đang quay chương trình sao?”

Lý Quân không nói tới chương trình, chỉ nói: “Cháu tạm thời ở tại nơi này, bác đang đi đâu thế ạ?”

Bác gái nói: “Đi tới vườn rau của bác, bác tự mình làm mấy khối đất trồng chút rau củ, cháu có muốn tới xem không, bác đưa cho một chút.”

Lý Quân: “Bác cho cháu rau củ, thật ngại quá.”

Bác gái lại rất hào phóng: “Không có việc gì, rau củ các bác trồng người một nhà ăn cũng không hết, con cái cũng không ở cạnh, hoặc là cho người khác, hoặc là chờ nó già rồi tự mình úa trên mặt đất, rất đáng tiếc.”

Lý Quân: “Vậy thế này đi, cháu đi xem bác trồng những gì.”

Bác gái: “Đi thôi.”

Lý Quân nói: “Vâng, cháu vào nhà lấy di động đã, bác chờ cháu một chút nhé.”

Lý Quân về phòng lấy di động, lại thuận tiện đội lên mũ rơm, sau khi ra cửa ngẩng đầu nhìn về phía ban công tầng hai: “Khương lão sư, em đi với bác gái ra vườn rau.”

Khương Hành bầm bút vẽ vẫy vẫy tay với anh: “Đi đi, về sớm một chút.””

Nhìn Lý Quân vừa nói vừa cười với một bác gái đi về một hướng khác, Khương Hành khôi phục lại vẻ mặt lạnh.

Lý Quân không ở, hắn không vui.

Một mình dối diện với khách sạn vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch, cũng không biết mang hắn đi cùng.

Nhưng nghĩ tới bản thân đối mặt với một vườn rau củ, hắn cũng không biết phải làm gì, giúp người ta nhổ cỏ không cẩn thận nhổ luôn cả rau cũng không chừng, trên phương diện nhận thức thực vật hắn thật sự không mẫn cảm cho lắm, hi vọng Lý Quân có thể về sớm một chút, bên ngoài nóng biết bao.

Lý Quân đi theo bác gái họ Điền tới vườn rau.

Tuy bác gái nói có làm mấy khối đất, nhưng thật ra không chỉ mấy khối, trực tiếp là một mảnh.

Mỗi loại đều trồng một chút.

Ớt cay, tỏi, cải thìa, cà tím, hành, đậu đũa, bí đỏ, mướp hương, dưa chuột, ngay cả ngô cũng có.

Nói là trồng một chút nhưng thật ra là bác gái Điền khiêm tốn, có lẽ cũng là muốn cho Lý Quân mở rộng tầm mắt một chút.

Bác gái Điền còn cố ý cho anh và người quay phim một quả dưa chuột, rửa sạch sẽ rồi đưa cho bọn họ ăn.

Bác gái Điền: “Nhà bác tự trồng, không phun thuốc bảo vệ thực vật, các cháu có thể yên tâm mà ăn.”


Lý Quân cũng không làm ra vẻ, gặm dưa chuột bác gái Điền đưa, vừa giòn vừa ngọt: “Ngọt quá.”

Bác gái Điền: “Ở nhà bác toàn lấy làm trái cây ăn, các cháu nếu thích có thể hái một ít mang về.”

Lý Quân: “Vậy cháu không khách khí nữa.”

Bác gái Điền: “Không cần khách khí với bác.”

Lý Quân nghĩ thầm buổi tối còn có thể làm món dưa chuột góp cho Khương Hành, một loại rau trộn tươi ngon trong ngày hè.

Lại ở vườn rau thêm một lúc lâu, Lý Quân xách một đống rau củ, lại có ngô để luộc ăn, còn có mướp hương.

Tất cả đều cực kỳ tươi ngon.

Những thứ này đều là bác gái Điền tặng miễn phí cho bọn họ.

Trước khi đi, bác gái Điền rốt cuộc cũng nói ra vì sao lại hào phóng với Lý Quân như vậy.

“Anh chàng đẹp trai, cháu xem bác đúng là già rồi hồ đồ, còn chưa biết tên cháu là gì?”

“Bác cứ gọi cháu là Lý Quân là được ạ.”

“Ngày đó thật cảm ơn cháu.”

“Không có gì ạ, đều là việc nhỏ, lần sau bác tự mình chú ý một chút là được, không tiếp xúc qua có thể hỏi con cái bác, bọn họ có thể tra trên mạng.”

“Được, về sau bác sẽ chú ý.”

Sau khi chào bác gái Điền, Lý Quân và người quay phim trở về khách sạn.

Kỳ thực mấy ngày trước khi Lý Quân đang mua đầu cá đúng là có giúp bác gái Điền một việc nhỏ, giúp bà tránh một hồi tai họa.

Bác gái Điền thiếu chút nữa bị một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru lừa 800 đồng, nói là mua bảo hiểm gì đó, Lý Quân hỏi người đàn ông kia vài vấn đề, người đàn ông xám xịt bỏ chạy, bác gái Điền cũng nhận ra đây là Lý Quân giúp bà.

Bác gái Điền hoàn toàn không liên quan gì tới chương trình, bà tặng rau củ cho Lý Quân cũng là thật lòng đưa.

Lúc ấy Lý Quân chỉ coi là chuyện nhỏ không tốn sức gì, càng không nghĩ tới còn được bác gái Điền báo đáp, đám rau của này cũng đủ nhiều.

Anh không thích nợ ơn người khấc, người ta muốn trả ơn anh, anh cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, cho nên mới trực tiếp đi cùng bác gái Điền ra ngoài.

Đây cũng là điều Khương Hành nghe được từ miệng Vương đạo diễn sau khi vẽ xong, lại lần nữa chứng minh,  hình như hắn không thích sai người.

Lý Quân làm người rất tốt, tâm địa cũng tốt, vô luận là người qua đường hay là vịt con xuýt chút nữa bị nước cuốn trôi, anh đều nguyện ý ở trong phạm vi cho phép vươn tay giúp đỡ, người như vậy rất đáng giá để hắn thích.

Ngay tại lúc này, Khương Hành nghĩ tới một vấn đề, hắn cảm thấy cần phải xác nhận một chút với Lý Quân.

Mới vừa đưa ra quyết định, liền nhìn thấy Lý Quân ôm một đống rau củ trở về.

Khương Hành giúp anh cầm một nửa: “Em đây là cướp hết vườn rau nhà người ta à?”

Lý Quân nói: “Không phải, là bác gái Điền cho em.”

Khương Hành cũng cảm thấy nhận cũng không sao: “Chúng ta ăn hết sao?”

Lý Quân: “Không chỉ mỗi chúng ta ăn, còn sáu người nữa mà, hơn nữa có vài thứ để trong tủ lạnh có thể giữ được hai ba ngày, sẽ không hỏng.”

Khương Hành: “Cái này em tương đối biết rõ hơn.”

Hai người hợp lực đem rau củ rửa sạch bỏ vào tủ lạnh, nhìn tủ lạnh tràn đầy rau củ, đột nhiên rất có cảm giác thành tựu.


“Đúng rồi, ao nhỏ đã sử dụng được rồi, lát nữa cùng đi xem Hạt Cát bơi lội nhé.”

“Được.”

Năm phút sau, hai người đàn ông ngồi xổm cạnh ao nhỏ nhìn một con vịt con du dương tự tại vẩy nước bên trong ao.

Khương Hành: “Anh cũng muốn đi bơi.” Nhưng lại nghĩ tới Lý Quân bị cảm: “Nhưng em không đi được.”

Lý Quân: “Vậy anh có thể lựa chọn bơi chung với Hạt Cát, em có thể giả vờ không nhìn thấy.”

Khương Hành lườm Lý Quân một cái: “….Quá đáng.”

Lý Quân cười khẽ, hắt hắt nước về phía Hạt Cát: “Anh có thể thực hiện.”

Khương Hành thầm nói hắn thật đúng là có thể suy xét mua một biệt thự có bể bơi, nhà hắn đang ở không có công năng này.

Khương Hành nghiến răng nghiến lợi: “Chờ.”

Hai người ở vườn sau chơi cùng Hạt Cát trong chốc lát, liền về phòng,

Vẫn là ở trong nhà mát mẻ hơn một chút.

Các khách mời khác có lẽ cũng không muốn về khách sạn, có thể ở bên ngoài chơi lâu được phút nào hay phút nấy, bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ có khách mời nguyện ý tự nguyện về khách sạn, lựa chọn không đi đâu hết.

Thiếu một đống người, khách sạn cũng có vẻ trở nên trống trải.

Vì tạo chút âm thanh, Khương Hành lại lần nữa mở tivi lên: “Anh cảm thấy đã lâu anh chưa ngồi trước tivi xem tivi.”

Lý Quân đưa cho hắn một quả táo đã rửa sạch: “Vậy anh còn nhớ lần cuối cùng xem tivi là khi nào không?”

Nói tới điều này, Khương Hành đúng là có chút mơ hồ, đầu hơi hơi đau nhức, hắn đè đè mi tâm: “Ách, không nhớ rõ.” Không nghĩ ra cũng chẳng sao, nhưng phải dùng sức đi tự hỏi liền có chút đau đầu, lúc trước cũng không bị như này.

Lý Quân đoán hắn đang đau đầu, cũng không làm khó hắn: “Thôi.”

Khương Hành không thể chịu nổi giọng nói nhẹ như mây gió của Lý Quân, rõ ràng để ý, rồi lại muốn nhân nhượng hắn, cứng rắn nói không thèm để ý, không phải anh mạnh miệng, mà là đang đau lòng hắn.

Đang muốn nói chút gì đó làm giảm bớt bầu không khí vi diệu lúc này, Lý Quân liền nói: “Em đi chuẩn bị cơm tối, anh đi cho Hạt Cát ăn, được chứ?”

Khương Hành nhẹ nhàng thở ra, thoải mái hơn nhiều: “Được.”

Không biết vì sao, nhắc tới đề tài “tivi”, trong lòng hắn liền ẩn ẩn khó chịu, còn không muốn nghĩ tiếp, chẳng lẽ điều này có liên quan tới việc hắn mất trí nhớ?

Đối với loại tình huống muốn biết lại không cách nào biết được này, Khương Hành cảm thấy cực kỳ vô lực, rốt cuộc hắn đã quên đi bao nhiêu thứ, hơn nữa có lẽ là việc cực kỳ quan trọng, đáng chết chính là, ngoại trừ hắn ai cũng không biết, từ biểu tình của Lý Quân nhận ra, anh đối với sự tình xảy ra trước khi hắn mất trí nhớ cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Khi hắn xảy ra chuyện, Lý Quân cũng không ở phim trường, hai người phân cách hai nơi, có lẽ do mãi không liên hệ được hắn, sau đó lại phát hiện hắn bị tai nại phải vào bệnh viện từ con đường khác, mới tìm được hắn, khi tới nơi lại phát hiện hắn mất trí nhớ. Đương nhiên, quá trình cũng có chút cẩu huyết, hắn cũng ăn một đấm của Lý Quân, ngẫm lại cảnh tượng lúc đó, đến bây giờ hắn còn cảm giác mặt mình hơi hơi đau.

Trước cứ uống thuốc chăm chỉ, chờ chương trình này thu xong, hắn lại đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa, nói không chừng ở chỗ bác sĩ còn có biện pháp khác để nhanh chóng khôi phục trí nhớ hơn nữa.

Cấp tốc làm rõ dòng suy nghĩ, Khương Hành tiến vào bếp làm trợ thủ cho Lý Quân.

Bữa tối của hai người tự nhiên là muốn cùng nhau làm mới có ý nghĩa, quan trọng nhất là có thể “nếm thử hương vị”.

Bữa tối của bọn họ cũng không khác bữa trưa là mấy, cũng khá là đơn giản, ba món ăn một món canh, thịt bò xào dưa chua, cá hấp, rau diếp thơm xào tỏi, canh xương hầm lúc trưa còn, buổi tối lại có thể ăn thêm một bữa, Lý Quân cũng không nấu nhiều, phân lượng vừa vặn đủ cho bọn họ ăn.

Nếu ăn không hết, không phải còn có Vương đạo diễn và nhân viên tổ tiết mục đang đứng bên cạnh liếm môi sao, bọn họ cũng có thể cùng nhau hưởng dụng.

Kỳ thực khi Lý Quân nấu xong chè đậu đỏ ý dĩ, Vương đạo diễn đã lặng lẽ hỏi anh muốn một bát, quả thực chưa gặp đạo diễn nào da mặt dày như vậy, nghe trợ lý đạo diễn nói, Vương đạo diễn dạo này luôn cọ đồ ăn của khách mời, bất tri bất giác béo lên ba cân.

Sau khi dùng xong bữa tối, Khương Hành đột nhiên tâm huyết dâng trào, kéo Lý Quân ra ngoài đi tản bộ.

Vương đạo diễn vẫy vẫy tay để bọn họ đi, hắn và phó đạo diễn mấy người ngồi ở nhà ăn uống canh xương hầm Lý Quân nấu lúc trưa, đem tủy xương hút đến là sạch sẽ, ăn xong còn cảm khái: Vẫn là cơm nhà ăn ngon.

Lý Quân và Khương Hành ra ngoài tản bộ, hai người đi theo hướng vườn rau mà ban ngày Lý Quân tới, sau đó càng đi càng xa, tận đến khi trước một vườn cây ăn trái.

Thừa dịp người quay phim ở phía xa xa, Khương Hành dắt Lý Quân đi vào trong vườn cây, mấy người quay phim có khoảng cách nhất định với bọn họ, chớp mắt một cái, đã không thấy tăm hơi của hai người này.

Người quay phim: Định mệnh! Người đâu? Các lão sư các anh muốn yêu đương cũng được, nhưng đừng chơi trò mất tích chứ!

Khương Hành kéo Lý Quân vào vườn cây cũng không phải muốn cùng anh làm chút việc xấu hổ gì đó, hắn không có cầm thú đến mức suốt ngày nghĩ tới những thứ đó như vậy.

Hắn có việc quan trọng muốn hỏi.

Micro của hai người đều bị bọn họ tắt đi khi đi trên đường.


Khương Hành vừa đi vừa hỏi Lý Quân: “Tiểu Quân, anh muốn biết, quan hệ của chúng ta đã đi tới bước nào rồi?”

Lý Quân cũng không trực tiếp trả lời Khương Hành, mà hỏi lại hắn: “Anh hi vọng tình cảm của chúng ta đã đi tới bước nào?”

Khương Hành sửng sốt: “Anh đương nhiên là muốn càng tiến thêm một bước.”

Lý Quân liếc hắn một cái: “Anh muốn hỏi điều gì, nơi này không có ai khác, nếu muốn nói, vậy trước nói cho em, anh hiện tại có nhớ ra điều gì khác không.”

Khương Hành cực kỳ để ý về đoạn ký ức kia, hắn kiên trì tự mình tìm kiếm câu trả lời, cũng không muốn tạo thành hiểu lầm.

Hắn do dự khiến Lý Quân xác định Khương Hành đúng là đang che giấu anh, đôi mắt Lý Quân trở nên ảm đạm: “Anh không tin em.”

Khương Hành: “Anh không có, anh chỉ không chắc chắn mà thôi.”

Lý Quân nhìn hắn: “Vậy anh nói cho em đi, có lẽ em có thể giúp một chút gì đó.”

Khương Hành nhìn lại anh, trong mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì cả.

Lý Quân híp mắt: “Nếu anh không muốn nó vậy quên đi.” Sau đó anh xoay người liền đi.

Khương Hành: “Không phải….” Khương Hành túm chặt anh, từ sau lưng ôm sát lấy eo Lý Quân, sợ giây tiếp theo mất đi cơ hội giải thích, vội vàng nói: “Em đừng tức giận, anh không phải không tin, chờ anh nhớ ra nhiều hơn một chút anh sẽ nói cho em.”

Lý Quân có chút tức giận, anh nói với Khương Hành: “Vậy được, trước khi anh nói cho em, không cho phép chạm vào em.”

Anh ném cánh tay đang ôm mình của Khương Hành ra, bước nhanh đi ra khỏi vườn cây.

Khương Hành nhìn tay trống rỗng, đám vào thân cây ăn quả bên cạnh một cái, rõ ràng bầu không khí nồng tình ý mật lại bị một chút do dự của hắn phá hủy.

Không cho chạm vào không cho hôn, sẽ, sẽ rất ngược nha!

Sau khi từ vườn cây đi ra, Lý Quân trực tiếp đi về phía khách sạn, không muốn nói một câu với Khương Hành.

Trong đầu Khương Hành không có chút ý nghĩ nào, có chút hoảng hốt, hiện tại hắn chỉ biết bạn trai đang tức giận, mà hắn còn không biết phải dỗ dành như thế nào, nói chuyện với Lý Quân đều không được đáp lại, cực kỳ buồn rầu, mấy người quay phim nhìn đều cảm thấy lo lắng thay cho hắn.

Đây là vào vườn cây cãi nhau sao?

Khương Hành nỗ lực tìm kiếm đề tài: “Ngày mai phải đi làm ruộng, em sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Lý Quân tiếp tục đi về phía trước, hai người thân mật, còn không biết anh có vấn đề hay không sao?

Không muốn trả lời loại câu hỏi không có ý nghĩa này, bước đi nhanh hơn, vẫn không muốn nói chuyện với Khương Hành.

Đột nhiên, Khương Hành dừng lại bước chân, một tay che lại phần đầu: “A.” Hắn ngồi xổm xuống mặt đất, mỏng manh mà gọi Lý Quân lại: “Tiểu Quân, anh đau đầu.”

Vốn dĩ cũng không muốn quay đầu lại Lý Quân nghe thấy tiếng kêu mỏng manh của Khương Hành, chau mày, xoay người đi về phía Khương Hành.

Lý Quân ngồi xổm xuống bên người hắn, có chút lo lắng: “Đau ở đâu?”

Khương Hành ôm đầu ngón trỏ ấn ấn huyệt Thái Dương: “Đau đầu.”

Trong giọng nói của Lý Quân tràn đầy lo lắng: “Có đi được không? Hay là đến bệnh viện nhìn xem.” Mấy lần đột nhiên bị ngất lúc trước thật sự khiến anh sợ hãi, lúc này Khương Hành nói đau đầu, trong lòng anh cũng thấy hoảng: “Em đỡ anh lên.”

Khương Hành chủ động để Lý Quân dìu hắn, nửa thân thể đều dựa vào người Lý Quân, Lý Quân nâng hắn đi về phía khách sạn.

Vì đại bộ phận trọng lượng của Khương Hành đều dựa vào người Lý Quân, hai người đi cũng không nhanh.

Khương Hành cũng không kêu, Lý Quân cảm thấy không thích hợp, lần đau đầu trước của Khương Hành căn bản khiến hắn không thể lập tức đứng lên đi lại.

Trong ánh mắt Lý Quân dần dần lộ ra mùi vị nguy hiểm, anh dừng lại bước chân, ngữ khí hơi hơi trầm xuống: “Khương lão sư.”

Tim Khương Hành căng thẳng, mình, mình tốt xấu cũng là một ảnh đế!

…………..

Tiểu kịch trường: 

Khương Hành: Ta là một con chim sẻ nhỏ ~~ đáng yêu lại thông minh!

Lý Quân:……[ muốn vỗ tay.jpg]

– ———


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.